Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Viễn Thành không biết mình từ phòng bao trên lầu cao nhất đi ra như thế nào.

Dương Quý Tri đi sau Hoàng Viễn Thành suy nghĩ mãi cũng không hiểu, muốn hỏi nhưng không dám hỏi, hiện tại sắc mặt của Hoàng Viễn Thành thực sự là rất khó coi, tái nhợt khác thường, lúc đi cả người cảm giác như bay, hình như chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.

Vừa rồi Dương Quý Tri thấy Hoàng Viễn Thành đứng ra là muốn ra mặt cho mình, trong lòng vô cùng đắc ý.

Nhưng rất nhanh, Hoàng Viễn Thành giống như là bị sét đánh trúng vậy, cả người lập tức ủ rũ, trong miệng không biết đang nói gì, sau đó liền như chó nhà có tang không nói lời nào lui ra ngoài.

Dương Quý Tri không hiểu gì cả, tốt nhất đành phải theo ra.

Nhưng y mơ hồ cảm thấy được, hẳn là do người đàn ông bên cạnh Tiêu Bối Bối, mới có thể khiến Hoàng Viễn Thành thần thái thay đổi.

“Người kia rốt cuộc là ai?”

Dương Quý Tri thấp thỏm theo sau Hoàng Viễn Thành, trong lòng buồn bực nghĩ thầm, vừa nghĩ đến bộ dạng lúc nãy Tiêu Bối Bối ôm lấy cánh tay của Hàn Đông, thân mật như vậy, khiến trong lòng Dương Quý Tri tràn đầy đố kị, âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải theo đuổi bằng được người đẹp này, chỉ tiếc là Tiêu Bối Bối đối với y một chút ý cũng không có, mỗi lần đều từ chối, Dương Quý Tri cũng là da mặt dày, cứ không buông tha, vốn là hôm nay y muốn mượn thế của Hoàng Viễn Thành để lấy lòng Tiêu Bối Bối, có lẽ giúp cho công tác của cô có thể tiến bộ, thái độ của cô ta đối với mình sẽ tốt một chút, nhưng hiện giờ xem ra, dường như là chữa lợn lành thành lợn què, thấy bộ dạng của Hoàng Viễn Thành, liền biết tên công tử bột bên cạnh Tiêu Bối Bối có bối cảnh khẳng định không đơn giản.

Dương Quý Tri trong lòng vừa buồn bực vừa căm hận, y đau lòng chính là sao mà Tiêu Bối Bối lại như những phụ nữ tầm thường, vì tiền tài quyền thế mà dựa vào đàn ông, buồn bực chính là sau khi trải qua việc này, e là Tiêu Bối Bối sẽ không quan tâm đến mình nữa rồi.

Đến bên trong đại sảnh, Dương Quý Tri không chịu nổi đuổi theo Hoàng Viễn Thành, nói:

- Anh Hoàng, tên tiểu tử đó…

Nghe vậy, Hoàng Viễn Thành vội dừng lại, xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Quý Tri, trong mắt tràn đầy bi phẫn, Dương Quý Tri trong lúc còn đang kinh ngạc, y đưa tay tát một cái.

Chát!

Âm thanh giòn dã, cả đại sảnh đều nghe thấy.

Dương Quý Tri nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Viễn Thành trước mặt mọi người sẽ tát mình, nên đừng nói là né, cho dù là ý nghĩ tránh né cũng không có, hứng trọn một cái tát.

- Anh Hoàng…

Dương Quý Tri đưa tay bưng lấy mặt mình, oan khuất nhìn Hoàng Viễn Thành, trong lòng tràn đầy oan ức, khó hiểu.

- Sau này đừng để ta nhìn thấy ngươi.

Hoàng Viễn Thành lạnh lùng nói, sau đó quay đầu đi ra ngoài.

Hoàng Viễn Thành hiện tại có lòng muốn chết, y đối với tiền đồ của mình tràn đầy dã tâm, thời gian này luôn tìm cách để thăng cấp, do đó đặc biệt chú ý hình tượng của mình trước mặt lãnh đạo, tối hôm nay lại trong tình huống này gặp phải Hàn Đông, khẳng định đã để lại cho Hàn Đông một ấn tượng vô cùng không tốt, Hàn Đông là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, đến lúc đó mình muốn được đề bạt khẳng định phải thông qua thảo luận của Đảng ủy, Hàn Đông chỉ cần đưa ra ý kiến phản đối, chỉ sợ là sẽ không có ai nói giúp mình.

“Mấu chốt vấn đề là Dương Quý Tri cùng Hàn Đông tranh phụ nữ, mà mình lại dính vào, chuyện này càng nghiêm trọng hơn, có thể sẽ khiến Hàn Đông đặc biệt châm chích mình.”

Hoàng Viễn Thành trong lòng vô cùng lo lắng.

Y vừa rồi cũng có nghĩ qua, hay là mượn chuyện này sẵn tiện đứng về phe của Hàn Đông. Nhưng nghĩ lại, điều này không thể, nhân vật đã đến cấp bậc này như Hàn Đông làm sao mà vì một phụ nữ mà chịu uy hiếp ẩn hình của mình chứ, nói không chừng sẽ càng khiến Hàn Đông phản cảm.

Vội vội vàng vàng như chó chết chủ ra khỏi Câu lạc bộ quên sầu, Hoàng Viễn Thành trong lòng luôn tính toán, nên đối mặt Hàn Đông như thế nào.

Đồng thời y cũng âm thầm cầu nguyện trong lòng, hy vọng Hàn Đông đại lượng, không so đo với nhân vật nhỏ như mình, nói như vậy, không chừng mình sẽ tránh được một kiếp nạn.

Nhưng y biết, cho dù chuyện hôm nay Hàn Đông không tính toán với mình, nhưng trong lòng của Hàn Đông khẳng định là mình đã để lại ấn tượng tiêu cực sâu sắc, điều này đối với sự phát triển sau này của mình vô cùng bất lợi.

Cho nên tâm tình của Hoàng Viễn Thành cũng không thể nào tốt lên được.

Mà Dương Quý Tri người bị tát một cái thấy ánh mắt bốn phía nhìn mình khinh thường, oan ức rơi nước mắt, trong lòng lại căm hận, thất vọng rời khỏi Câu lạc bộ.

- Haha, anh Đông, đây chính là cấp dưới của anh à.

Tiêu Bối Bối cười haha, nói, vừa rồi tên đó khẳng định là nhận ra thân phận của Hàn Đông, nếu không sao lại lắp bắp nói vài câu hàm hồ không rõ liền đi rồi, cái này thì Dương Quý Tri chắc cũng sẽ không đến quấy rầy mình nữa.

Hàn Mạn Lương cười, nói:

- Một cán bộ cấp Cục nhỏ nhoi mà muốn ở chỗ của chị Phương xưng hùng, y cũng quá coi thường người khác rồi.

Cố Duy Hưng mỉm cười, nói:

- E là y tối nay chẳng ngủ được rồi.

- Dọa chết y.

Tiêu Bối Bối nũng nịu cười, nói.

Trải qua một phen chênh lệch, không khí của hiện trường có vẻ càng thêm sôi động.

Hàn Đông và Cố Duy Hưng nói chuyện không ít, Cố Duy Hưng làm phân tích quản lý tài sản, đối với tình hình kinh tế của quốc tế và trong nước tự nhiên cực kỳ chú ý, hơn nữa y là sinh viên giỏi của Đại học Yale, rất nhiều mặt cũng có hiểu biết không tồi.

Mà đối với Cố Duy Hưng mà nói, có thể cùng Hàn Đông nói chuyện mặt đối mặt, nghiên cứu thảo luận vấn đề, cũng là cơ hội cực kỳ hiếm có.

- Anh Đông, anh đến Ủy ban Cải cách, tiếp theo hẳn là sẽ có sáng kiến gì mới.

Cố Duy Hưng có chút vui vẻ, nói, y tìm hiểu qua lịch sử chính trị của Hàn Đông, cảm thấy Hàn Đông mỗi lần đến một vị trí mới, hình như đều có thể làm ra những chuyện mà người khác trước giờ chưa nghĩ qua, lần này đến Ủy ban Cải cách, quyền lực trong tay, khẳng định lại có hành động gì mới, điều này làm cho trong lòng y có chút trông đợi mơ hồ.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Chuyện này cũng không thể nói được, sáng kiến mới có thể nói là gặp được nhưng không thể cầu, cố ý làm có thể đi ngược lại với sự phát triển, lại nói, tôi hiện tại đối với công tác mình được phân công quản lý vẫn chưa biết chút gì, cho nên cũng không có nghĩ cụ thể tới chuyện công tác, tóm lại quản lý cho tốt những chuyện mình nên quản lý là được rồi.

Lời Hàn Đông nói là thật, quyền lực của Ủy ban Cải cách càng tập trung hơn, hơn nữa còn là quyền lực rộng trên cả nước, nhưng Hàn Đông cũng không có nghĩ quá nhiều, trên thực tế so với các chức vị lớn nhỏ trải qua trước kia có khác biệt, mỗi chức vị đều có nội dung công việc chủ yếu, chỉ cần tuân theo chức trách của mình, làm tốt những việc nên làm coi như là tốt rồi. Còn lúc chưa nhậm chức đã nghĩ đông nghĩ tây, trên thực tế không có ý nghĩa gì lớn.

Cố Duy Hưng gật đầu, nói:

- Anh Đông nói rất đúng, tôi thấy rất nhiều quan viên khi mới nhậm chức đã bắt đầu nói kế hoạch lớn, quy hoạch, trên thực tế chỉ sợ là công tác mới còn chưa quen, cái gọi là quy hoạch hay kế hoạch còn không phải đều là gạt dân sao, không có điều tra thì không có quyền phát biểu, ngay cả tình hình còn chưa làm rõ, thì đã muốn quy hoạch, hoàn toàn là làm trò…

Tổng thể mà nói, Hàn Đông cảm thấy Cố Duy Hưng con người này cũng không tệ, có đầu óc, có ý tưởng, hơn nữa cũng không phải là loại người cổ hủ, chỉ là không biết y đối với Hầu Tiểu Anh có phải là toàn tâm toàn ý không, điểm này chỉ có Hầu Tiểu Anh và y biết thôi.

Đương nhiên chỉ cần điều kiện cơ bản qua được, cái khác là chuyện của y và Hầu Tiểu Anh, người khác cũng không lo nghĩ nhiều được.

Nhưng thấy bộ dạng của Hầu Tiểu Anh, hình như đã có tình cảm sâu đậm với Cố Duy Hưng rồi.

Ngày hôm sau, Hàn Đông cũng không vội đến Ủy ban Cải cách báo cáo, dù sao thì văn kiện của Ban Tổ chức Trung ương trước ngày ba tháng tư bàn giao công tác xong là được.

Hơn nữa Hàn Đông cũng có liên hệ qua với Ủy ban Cải cách chuẩn bị ngày mùng hai tháng tư đi làm.

Hai ngày này, Hàn Đông vừa hay là có thể tự do sắp xếp, cũng là ở cùng người nhà.

Dẫn theo Hàn Vũ, nói chuyện với ông nội, thậm chí giúp ông nội trồng hoa, trồng hoa màu, cuộc sống hình như trở nên rất nhàn nhã.

Nhưng Hàn Đông cũng biết ngày tháng sống nhàn nhã của mình không có nhiều, khi đi làm thật sự rồi thì công việc khẳng định sẽ rất nhiều, mặc dù trước mắt vẫn chưa biết công tác cụ thể mình được phân công quản lý, nhưng Ủy ban Cải cách quyền lực càng lớn, chuyện phải quản lý càng lớn, vậy thì thân làm lãnh đạo chuyện phải quan tâm khẳng định sẽ càng nhiều.

Hai ngày này cùng ông nội trò chuyện, căn bản là không nói về chuyện công việc.

Hàn Đông cũng nhìn ra được, ông nội đối với mình là vô cùng an tâm.

Sáng sớm ngày hai tháng tư, Hàn Đông lái chiếc Santana đến Ủy ban Cải cách báo cáo.

Ủy ban Cải cách ở số 138, đường Nguyệt Đàm, quận Tây Thành, Yến Kinh, tòa nhà màu xám đậm thể hiện sự trang trọng, uy nghiêm, cảnh sát vũ trang vác súng đứng nghiêm trước cửa, tinh thần uy vũ, khiến người không có phận sự cũng không dám tùy ý tới gần.

Hàn Đông lái xe qua đó, sau khi trải qua đăng ký tỉ mỉ ở trước cửa, cảnh sát vũ trang mới cho đi.

Tuy rằng Hàn Đông đã được bổ nhiệm làm Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách nhưng chưa làm thẻ công tác, xe cũng chưa làm thẻ ra vào, cảnh sát vũ trang ở trước cửa cũng tự nhiên không biết hắn, với lại, Hàn Đông cũng không thể nói với hai cảnh sát đó mình là ai, sắp là Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách, các anh không cần đăng ký, trực tiếp cho tôi đi.

Đến bãi đỗ xe, đỗ xe xong, Hàn Đông lập tức đi tới văn phòng của Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách Mạnh Xuân Đức.

- Đồng chí Hàn Đông đến rồi, anh ở cơ sở đã nghĩ ra không ít sáng kiến cải cách, lần này Trung ương để Hàn Đông anh điều đến Ủy ban Cải cách, đối với công tác của Ủy ban Cải cách là rất có lợi.

Mạnh Xuân Đức vẻ mặt mỉm cười ôn hòa, trước tiên liền ca ngợi Hàn Đông một hồi.

Hàn Đông trên mặt đầy ôn hòa mỉm cười, nói:

- Chủ nhiệm Mạnh quá khen rồi, tôi sau này sẽ là lính dưới trướng ngài, về mặt công tác, tôi sẽ cố gắng làm tốt, hy vọng sẽ không cản trở Chủ nhiệm Mạnh.

- Hahaha…

Mạnh Xuân Đức cất giọng cười lớn, nói:

- Hàn Đông anh yêu cầu về bản thân mình cũng không cao, tôi chỉ mong cùng anh có thể làm ra chút thành tích là được.

- Tôi sẽ cố gắng hết sức trợ giúp Chủ nhiệm làm tốt công tác.

Hàn Đông cười nói. Mạnh Xuân Đức là người được Thủ tướng Nghiêm Gia Vân chọn, là một trong những nhân vật chủ chốt của phái học viện, hiện tại là cấp trên của Hàn Đông, Hàn Đông đương nhiên cũng có ý muốn cùng ông ta duy trì quan hệ tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK