Vương Vĩnh Ninh nét mặt sa sầm bước ra khỏi văn phòng của Hàn Đông, trên đường đi các nhân viên có chào hỏi lão, lão cũng không thèm để ý, mọi người đều thầm suy đoán, không biết Vương Vĩnh Ninh lại chịu uất ức gì.
Người của tòa nhà Thành ủy tất nhiên đều rõ, toàn bộ thành phố Ninh Hải là do Hàn Đông định đoạt, mặc dù Vương Vĩnh Ninh là Chủ tịch thành phố nhưng lời nói của lão không có tác dụng bao nhiêu, nếu sự việc không nhận được sự ủng hộ của Hàn Đông thì không thể tiếp tục thực thi tại Ninh Hải.
Có thể nói, Hàn Đông là Bí thư Thành ủy có thế lực mạnh mẽ nhất trong lịch sử của thành phố Ninh Hải, dù sao cho đến nay, chức vụ Bí thư Thành ủy Ninh Hải đều do Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm nhiệm, Ủy viên thường vụ này trên cơ bản đứng cuối bảng xếp hạng ở Tỉnh ủy. Tuy nhiên bây giờ Hàn Đông lại là Phó bí thư Tỉnh ủy, thêm vào đó đa phần Ủy viên thường vụ của thành phố Ninh Hải đều ủng hộ Hàn Đông, cho nên Chủ tịch thành phố tên Vương Vĩnh Ninh này chắc chắn sẽ không hài lòng.
Điểm quan trọng nhất là Vương Vĩnh Ninh và Hàn Đông không một lòng với nhau, nếu không, với cách mà Hàn Đông dồn hết tâm huyết vào công việc, mặc dù thế lực mạnh hơn, nhưng là trợ thủ của hắn, cũng sẽ không phải lo đến chiến tích, vân vân, nếu có thể hạ thấp thái độ, phối hợp tốt với Hàn Đông, vậy thì trong tương lai khi Hàn Đông nhường vị trí này, như vậy khả năng do Chủ tịch thành phố tiếp nhận vẫn rất lớn. Tuy nhiên bây giờ Vương Vĩnh Ninh không thể quên được việc phải đối phó với Hàn Đông, cho nên một mặt lão làm việc không sung sướng gì, mặt khác cho dù Hàn Đông muốn đi, chỉ sợ cũng sẽ không đề cử Vương Vĩnh Ninh là người thay thế vị trí Bí thư Thành ủy.
Cho nên, bây giờ cán bộ trên dưới thành phố Ninh Hải đều đã nhìn rõ được tình thế, trừ phi bất đắc dĩ, nếu không cũng không có ai chủ động dựa về phía Vương Vĩnh Ninh.
Điều này khiến cho Vương Vĩnh Ninh vô cùng buồn bực.
Trở lại văn phòng, Vương Vĩnh Ninh tức giận đến nỗi suýt chút nữa đã quăng luôn ly trà.
Nhưng lão vẫn cố gắng chịu đựng.
Cho tới nay, lão đều nói với chính mình, bất kể tình hình khó khăn cỡ nào, lão đều phải duy trì tâm trạng bình thản, đều phải nhẫn nhịn.
Bây giờ Hàn Đông như mặt trời ban trưa, nếu bản thân lão không thể chịu đựng được thì đừng nói không thể chống lại Hàn Đông, thậm chí vị trí Chủ tịch thành phố dưới mông lão chắc chắn không giữ nổi.
Ổn định mọi thứ hiện tại mới có thể hướng đến tương lai.
Nếu không, tất cả đều uổng công.
Tuy nhiên trong lòng Vương Vĩnh Ninh cảm thấy vô cùng bực bội trước thế lực mạnh mẽ của Hàn Đông.
Khó chịu một hồi, Vương Vĩnh Ninh bèn nhấc điện thoại, bấm số của Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc, Tô Xán.
- Chào Phó chủ tịch tỉnh Tô, tôi là Vương Vĩnh Ninh ở thành phố Ninh Hải, không làm phiền anh chứ?
Vương Vĩnh Ninh khách sáo, nói.
Tuy hai người đều là cán bộ cấp Thứ trưởng nhưng Tô Xán đường đường là cháu của ông cụ Tô, không thể so sánh với cành cây ngọn cỏ như lão được.
- Vương Vĩnh Ninh à, sao cứ khách sáo với tôi vậy?
Tô Xán cười ấm áp, nói.
- Đã nói với anh rồi, giữa chúng ta không cần phải sáo rỗng như vậy, dù tôi đang bận nhưng thời gian nhận một cuộc điện thoại thì vẫn có.
- Ha ha, phải như vậy chứ.
Khuôn mặt Vương Vĩnh Ninh nở nụ cười, cảm giác mà Tô Xán đem lại cho lão là rất tốt, mỗi lần gọi điện thoại, Tô Xán đều khá nhiệt tình, điều này khiến cho tâm trạng bực bội của Vương Vĩnh Ninh cũng có chút an ủi.
Trên đời này, đặc biệt là trong chốn quan trường, mặc dù lợi ích luôn đặt hàng đầu nhưng quan hệ qua lại giữa người với người, nếu tất cả đều đem lợi ích này đều biểu hiện ra bên ngoài thì việc tiếp xúc giữa người với nhau không thể hòa hợp như thế được.
Giống như Vương Vĩnh Ninh và Tô Xán vậy, mặc dù sự kết hợp của hai bên cũng chỉ vì nhu cầu lợi ích, Vương Vĩnh Ninh hi vọng tìm được chỗ dựa an toàn, còn nhà họ Tô cũng hi vọng thông qua Vương Vĩnh Ninh để ngăn chặn Hàn Đông. Tuy nhiên nếu mọi người đều biểu hiện ra mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau thì quan hệ giữa người với người trừ lợi ích ra thì sẽ không có những thứ khác. Ngược lại, trong lòng mọi người hiểu rõ là vì điều gì nhưng bề ngoài lại là bộ dạng mọi người có cùng mục tiêu, mục đích, cái cảm giác mọi người là bạn bè tốt, quan hệ lợi ích qua lại giữa các bên được phủ lên một lớp bảo vệ, có tác dụng xoa dịu mối quan hệ qua lại đó.
Có lẽ là do lúc nãy bị Hàn Đông làm cho tức giận nên nghe giọng nói ấm áp của Tô Xán, Vương Vĩnh Ninh cảm thấy rất dễ chịu, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, giống như cho dù tình hình bây giờ có khó khăn thế nào thì tiền đồ của lão cũng sẽ tươi sáng rực rỡ, điều đó làm cho lão tràn đầy cảm xúc phải phấn đấu.
- Vĩnh Ninh, tình hình bây giờ của thành phố Ninh Hải sẽ làm anh khó xử một chút.
Lúc này Tô Xán lại thở dài, nói, giọng y rất trầm, nhưng tựa như là xuất phát từ đáy lòng vậy.
Trong lòng Vương Vĩnh Ninh liền động một chút, có chút cảm động, lão vốn chuẩn bị gọi điện thoại cho Tô Xán nói về chuyện Hàn Đông kiêu ngạo và có thế lực mạnh mẽ, nhưng nghe lời này của Tô Xán, đột nhiên lão cảm thấy nếu đấu với Hàn Đông, vậy thì việc phải chịu áp lực là chuyện bình thường, hiện tại mặc dù Hàn Đông vô cùng kiêu ngạo nhưng không có nghĩa Hàn Đông có thể tiếp tục kiêu căng như vậy. Bất kể như thế nào, mặc dù nói lão và nhà hộ Tô cũng là vì lợi ích mới sát cánh bên nhau, nhưng nếu không có nhà họ Tô thì lão cũng không thể đi lên cấp Thứ trưởng nhanh như vậy được, cho dù là vì điều này thì cũng phải dũng cảm nhận lấy trách nhiệm, sao có thể vì một chút áp lực mà than vãn được.
- Ha ha, áp lực tất nhiên là có rồi, nhưng vẫn còn tốt, tôi vẫn có thể sống tiếp được.
Vương Vĩnh Ninh mỉm cười, nói.
Lúc này tâm trạng của lão đã khôi phục rất nhiều, ý chí tinh thần cũng được củng cố thêm không ít, ý chí chiến đấu phục hồi hơn phân nửa.
Tô Xán nói:
- Tình hình của Ninh Hải bất cứ lúc nào tôi cũng quan tâm, anh có thể tiếp tục kiên trì đã là chuyện hiếm có rồi. Trên thực tế, nếu đổi lại là tôi thì cũng không chắc có thể mạnh hơn được bao nhiêu. Bây giờ nhà họ Hàn đang gặp thời, nếu lấy đá chọi với đá thì cũng không thể thu hoạch được gì nhiều, quan trọng là chúng ta phải đứng cho vững, phải giống như lò xo vậy, cho dù chịu áp lực ghê gớm thế nào nhưng chỉ cần có một chút cơ hội thì sẽ nhanh chóng bắn ngược trở lại.
Vương Vĩnh Ninh nói:
- Đúng vậy, cho nên bây giờ tôi cũng nghĩ thông rồi, tranh thủ bắt tay vào làm từ chỗ nhỏ, thực hiện từng bước, cơ hội luôn luôn có, cũng không cần phải gấp gáp làm gì.
- Vương Vĩnh Ninh, anh có suy nghĩ như vậy thật là tốt. Nói thật, tôi vẫn có chút lo lắng rằng anh sẽ chịu không nổi.
Tô Xán cười, nói.
- Yên tâm đi, tôi cũng không phải là người dễ bị đánh bại như vậy.
Vương Vĩnh Ninh vô cùng tự tin.
- Vậy là tốt rồi, dịp nào đó ta uống trà với nhau.
Tô Xán nói.
Cúp điện thoại, Tô Xán lộ ra nụ cười.
Y là người thông minh, dù Vương Vĩnh Ninh không nói rõ điều gì nhưng Tô Xán cũng hiểu được, Vương Vĩnh Ninh gọi điện thoại cho y không phải là để nói chuyện phiếm, nhất định Vương Vĩnh Ninh gặp phải áp lực rất lớn, chuẩn bị kể khổ với y, chẳng qua do y nói ra trước, Vương Vĩnh Ninh ngại nói mà thôi.
Trên thực tế, lúc nãy Tô Xán cố ý chủ động than vãn, như vậy cũng là muốn giúp Vương Vĩnh Ninh bớt buồn phiền.
- Hàn Đông càng ngày càng mạnh, chỉ sợ Vương Vĩnh Ninh muốn làm chút gì đó cũng sẽ không có cơ hội.
Tô Xán thầm nghĩ.
- Bên phía tỉnh Giang Việt, thái độ của Tào Hoành Vị cũng rất mờ ám, điều này càng khiến cho Hàn Đông không kiêng nể gì. Cứ như vậy thì Vương Vĩnh Ninh lấy gì để tranh chấp với Hàn Đông?
Từ tận đáy lòng, thật ra Tô Xán chẳng mấy xem trọng sự tranh đoạt giữa Vương Vĩnh Ninh và Hàn Đông.
Cho dù là y, mặc dù trong tiềm thức y có đánh chết cũng không thừa nhận nhưng sự thật lại là như vậy, đó chính là khi đem so sánh với Hàn Đông, sự phát triển của y đã lạc hậu rất nhiều rồi.
Y cũng đã có một quãng thời gian đảm nhận chức Phó chủ tịch tỉnh Giang Bắc, nhưng không có điểm sáng nào trong công việc, mặc dù y dồn sức chuẩn bị tạo ra một căn cứ thông tin điện tử, hơn nữa cũng thu hút không ít vốn đầu tư, phát triển từng bước đi vào quỹ đạo, nhưng so sánh với thành tích của Hàn Đông thì không có chút đặc sắc nào, khó mà thu hút được sự chú ý của mọi người.
Hàn Đông thực hiện công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới ở thành phố Ninh Hải, miễn hoàn toàn thuế nông nghiệp, thậm chí những chuyện này khiến cho toàn quốc có phản ứng nhất định. Theo tư liệu có liên quan cho thấy việc xây dựng nông thôn mới này của Hàn Đông đã phát huy được tác dụng thực tế, điều này càng hiếm có hơn. Trong tương lai nói không chừng công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới của thành phố Ninh Hải sẽ mở rộng ra toàn quốc, trở thành điển hình tiêu biểu của Trung Quốc.
So sánh với Hàn Đông, Tô Xán cảm thấy những chuyện mình làm thật luôn thiếu sức sống, bất lực.
Nói ra thì điều này cũng trách Tô Xán chưa gặp may, y xấp xỉ tuổi Hàn Đông, cũng có gia thế vững vàng, cũng có khát vọng to lớn, nhưng bất kể y có nỗ lực thế nào cũng không thể bì kịp người của hai thế giới như Hàn Đông.
Vì vậy Tô Xán đấu với Hàn Đông nhất định là một bi kịch.
Chỉ có điều hiện tại Tô Xán vẫn chưa ý thức được điều này mà thôi.
Từ góc độ của Tô Xán mà nghĩ, mặc dù bây giờ Hàn Đông thật sự là chiếm thế thượng phong nhưng y cũng không phải không có cơ hội. Hơn nữa, chưa chắc người tạo ra được những chiến tích mới lạ, độc đáo, là nhất định sẽ trở thành số một ở Trung Quốc, có lẽ Hàn Đông có thể tạo ra được những thứ mới mẻ, nhưng lãnh đạo của Trung Quốc cần có nhiều năng lực về mọi mặt, còn có thể nhận được sự đồng thuận của các phía thế lực, quan trọng hơn, khi các thế lực đang quan sát một người thì phẩm chất của con người đó lại vô cùng được coi trọng.
Còn nói về năng lực làm việc thì Tô Xán cũng không cảm thấy mình kém hơn Hàn Đông, y cho rằng chỗ kém của mình chính là những phương pháp khiến người ta lóa mắt. Điều này làm cho Hàn Đông đứng giữa hàng ngàn hàng vạn cán bộ luôn luôn giống như hạc giữa bầy gà vậy, vô cùng nổi bật. Tuy nhiên có lẽ thành cũng như vậy, bại cũng như vậy, người thuộc kiểu làm chuyện thực tế như thế cũng không chắc là nhân vật số một, tương lai đi ủng hộ công tác Nội các Chính phủ thì cũng không tồi chút nào.
Để có thể đấu với Hàn Đông tốt hơn, Tô Xán xem xét kỹ bản thân mình từ mọi phương diện, ngoài ra còn tiến hành một số kế hoạch lâu dài, tỉ mỉ.
Cho nên y luôn cẩn trọng trong công việc, cố gắng làm thật tốt các công việc mà y được phân công, quản lý, nỗ lực không tạo ra những bài viết phù phiếm, mà cứ trầm tĩnh như vậy, phân tích kỹ càng mọi vấn đề, cố gắng tìm thấy lối suy nghĩ giải quyết vấn đề hợp lý.
Còn về mặt giao tiếp với mọi người thì Tô Xán cũng tỏ ra nho nhã, lễ độ, dù đối diện với cấp dưới của y như cán bộ cấp Sở hay cán bộ cấp Cục thì y đều ôn hòa, khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Y tin rằng chỉ cần mình kiên trì, bền bỉ thì nhất định có thể tạo dựng được một hình ảnh đẹp trong mắt mọi người, vậy thì trong tương lai việc lấy điểm từ tầng trên chắc chắn sẽ không ít hơn Hàn Đông.
Không thể không nói, sách lược này của Tô Xán thật sự đã phát huy tác dụng, ít nhất trong số các cán bộ ở tỉnh Giang Bắc thì y cũng đã để lại ấn tượng rất tốt, mọi người đều rất có thiện cảm với y, tiếng tăm tốt hơn.
Tuy danh tiếng này vẫn chưa vang xa, càng chưa thu hút được sự chú ý của tầng trên nhưng Tô Xán rất có lòng tin.
Thời gian nửa tháng cũng đã qua đi, trải qua việc thảo luận tập thể của Hội nghị thường vụ, Thành ủy Ninh Hải tiến hành điều chỉnh tập trung một lần đối với cán bộ toàn thành phố.
Việc điều chỉnh cán bộ lần này trước tiên là do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đề xuất, sau khi nhận được sự ủng hộ của Hàn Đông, Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Chu Thiên Bội cố gắng ứng phó, xác định được phương án, lập ra kế hoạch sơ bộ, rồi tiến hành điều phối nhân sự bước đầu.
Trước khi Hội nghị thường vụ diễn ra, Hàn Đông vốn không đặt quá nhiều câu hỏi cho công việc của Ban Tổ chức cán bộ.
Trong thời gian này, hắn chủ yếu là nghiên cứu bên ngoài.
Cán bộ lãnh đạo càng ở tầng cao thì càng khó biết tường tận tình hình thực tế của cấp cơ sở.
Mỗi lần lãnh đạo đến “địa bàn” của cấp cơ sở thì đều có tiền hô hậu ủng, hành trình đi thị sát, địa điểm, chỗ đậu xe ở đâu, dùng cơm ở chỗ nào, đều là những thứ đã được sắp xếp xong xuôi trước đó rồi, cho dù lãnh đạo thực sự muốn tìm hiểu tình hình thực tế thì trên cơ bản khó mà như ý được. Dù sao thì người ở cấp dưới thường có vô vàn cách ứng phó, làm thật tốt công tác chuẩn bị trước, lãnh đạo đến nhìn thấy tình hình quá tốt, cho dù có chút vấn đề thì cũng là vấn đề lớn nhất thời khó mà giải quyết được.
Hàn Đông cũng hiểu điều này, cho nên khi Hàn Đông nghiên cứu, vốn không thông báo cho quận. huyện cấp dưới biết mà trực tiếp đi cùng Vương Lập Bình, muốn tới đâu thì tới đó, đến nơi rồi thì cũng không thông báo với địa phương, sau khi thăm hỏi thực tế thì lại đổi qua nơi khác.
Còn về vấn đề nhìn thấy được, Hàn Đông tất nhiên ghi nhớ trong lòng, nên giải quyết như thế nào, đương nhiên sẽ bàn giao cho các bộ phận có liên quan xử lý.
Cho nên mấy ngày nay, tinh thần của cán bộ trên dưới thành phố Ninh Hải đều rất căng thẳng.
Một mặt là việc thành phố muốn điều chỉnh nhân sự, mọi người đều biết, điều này có liên quan đến lợi ích thiết thân của mọi người, có người muốn thay đổi một vị trí tốt hơn, có người muốn giữ được chức vụ hiện tại của mình, có người lại muốn nhân dịp này tiến thêm một bước. Hiện tại cơ hội đã đến, mọi người đều có cách của riêng mình, thể hiện bản lĩnh, thông qua mọi phương thức vì tương lai của mình.
Mặt khác, Hàn Đông giống như xuất quỷ nhập thần, buổi sáng vẫn ở quận Tân Giang, rồi buổi chiều đi quận Nghiệp Châu, không ai biết sau đó hắn sẽ đi đâu.
Còn về chuyện công tác, không ai dám nói công việc mà mình làm thập toàn thập mỹ được.
Cho nên mọi người đều lo rằng Hàn Đông đột nhiên sẽ nhìn thấy được lỗ hổng trong công việc của họ, vậy thì chắc chắn sẽ không có lợi cho sự phát triển của họ, nói không chừng trong lần điều chỉnh nhân sự này sẽ bị điều chỉnh.
Trong khi mọi người đang lo lắng, căng thẳng thì phương án điều chỉnh nhân sự cuối cùng cũng được thực hiện.
Số người được điều chỉnh lần này không hề ít, một số người cách chức, một số người được điều chỉnh công việc cùng cấp, còn có một số được đề bạt.
Còn mọi người lại thấy rõ một điểm, những người ngày thường tình nguyện làm việc, nhưng đắc tội với người khác, gây ra sự khó khăn trên con đường phát triển, đa phần đều được trọng dụng, thậm chí không ít người được đề bạt.
Ngược lại, những người bình thường khéo léo, có vẻ hô mưa gọi gió, nhưng năng lực làm việc không ra gì lại bị điều chỉnh đến những chức vụ nhàn hạ.
Hiện tượng này khiến cho cán bộ ở thành phố Ninh Hải đều nhận thấy một điều, đó chính là khi chọn cán bộ, chủ yếu là xem họ có năng lực làm việc hay không, có tình nguyện làm việc hay không, còn những cán bộ có mùi lọc lõi đều không được ngưỡng mộ.
Đối với sự chuyển biến về quan niệm chọn người của Thành ủy, trừ việc đón nhận ra thì mọi người cũng không có cách nào tốt hơn, do đó họ đều bắt đầu động não, muốn thể hiện tốt một chút trong công việc của mình, như vậy không những giữ được vị trí của mình, mà còn có thể được lãnh đạo Thành ủy coi trọng, nói không chừng sẽ nhanh chóng được đề bạt.
Còn đối với hiện tượng này, Hàn Đông cũng vô cùng hài lòng và vui sướng.
Trên thực tế, việc điều chỉnh nhân sự lần này, Hàn Đông chỉ nắm được phương hướng chung, còn công việc cụ thể như thế nào đều do Ban tổ chức cán bộ Thành ủy xử lý, tất nhiên việc điều chỉnh cán bộ cụ thể cũng do các Ủy viên thường vụ bàn bạc, hoàn thành.
- Bí thư Hàn này, tôi cảm thấy thông qua việc điều chỉnh nhân sự, tính tích cực trong công tác của cán bộ các cấp trong thành phố ta đã được nâng cao, trước đây chưa từng có.
Phó bí thư Chu Trạch Phi ngồi trước mặt Hàn Đông mỉm cười, nói.
Việc điều chỉnh nhân sự lần này, Hàn Đông đã thể hiện thái độ cởi mở, có vẻ đã khiến cho mọi người thoải mái, chỉ cần là người được đề xuất thật sự có năng lực làm việc, thật sự muốn làm việc, vậy thì trên cơ bản có thể được thông qua. Chu Trạch Phi là Phó bí thư phân công công tác nhân sự, số cán bộ dựa vào anh ta cũng không ít, cho nên những ứng cử viên được anh ta đề cử lần này đều được thông qua, khiến cho anh ta vô cùng vui sướng.
Cho dù là Chủ tịch thành phố Vương Vĩnh Ninh thì thật sự cũng có được một số vị trí.
Cho nên việc điều chỉnh nhân sự lần này, mọi người đều cảm thấy hài lòng.
Loại cục diện này lại là thứ mà Hàn Đông có thể tạo ra.
Suy cho cùng hắn đã là Phó bí thư Tỉnh ủy, trên thực tế ở thành phố Ninh Hải cũng khá độc đoán, vậy thì hắn càng phải chú ý, không thể để người khác vạch lá tìm sâu về phương diện này, dù sao chỉ cần nắm trong tay phương hướng chính thì vấn đề sẽ không lớn bao nhiêu.
Còn đối với Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy tên Chu Thiên Bội này, Hàn Đông có thể nói là rất vừa ý.
Cho đến nay, Chu Thiên Bội đều biểu hiện rất bình thường, nhưng việc điều chỉnh nhân sự lần này đã khiến cho Hàn Đông có cách nhìn khác về y.
Mặc dù người này âm thầm, lặng lẽ, nhưng chuyện mà y làm lại khiến Hàn Đông hài lòng.
- Đây là chuyện tốt, cho thấy chỉ cần chúng ta dùng đúng cán bộ thì sẽ không cần lo lắng công việc tiến triển không tốt.
Hàn Đông hút một hơi thuốc rồi nói.
Chu Trạch Phi gật đầu, nói:
- Đây chủ yếu là do Bí thư Hàn có cách, Thành ủy dưới sự lãnh đạo của Bí thư Hàn thì đây thật sự là chuyển biến có hiệu quả cao, công tác của toàn thành phố cũng không ngừng phát triển.
Hàn Đông khẽ cười, mặc dù biết Chu Trạch Phi có ý nịnh hót nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, cười cười cho qua vậy.
Dù sao Hàn Đông là người có thể giữ được tỉnh táo, lời nịnh bợ từ tai trái đi qua tai phải rồi ra ngoài, sẽ không để trong lòng.
- Thưa Bí thư Hàn, hiện tại cán bộ của thành phố Ninh Hải đã sắp xếp xong rồi, tôi đề nghị có thể mở rộng phạm vi thí điểm xây dựng nông thôn mới, mặc dù không chắc sẽ bỗng chốc nhân rộng ra toàn thành phố, nhưng có thể cho phép mỗi quận, huyện lựa chọn khu vực phù hợp để tiến hành công tác thí điểm, như vậy sẽ lan rộng ra toàn thành phố, cũng có thể tổng kết, rút ra bài học kinh nghiệm tốt hơn, đợi khi điều kiện chín muồi thì có thể nhân rộng ra toàn thành phố.
Đối với ý kiến này của Chu Trạch Phi, Hàn Đông tỏ ý tán thành, nói:
- Ồ, tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng trong việc làm cụ thể, nhất định phải yêu cầu các quận, huyện chuẩn bị đầy đủ công tác, không thể như ong vỡ tổ, Thành ủy phải quản lý thật chặt, công tác chuẩn bị chưa tốt thì không được nhân rộng.
Chu Trạch Phi nói:
- Thưa Bí thư Hàn, tôi thấy có thể điều động một số nhân viên làm chuyện này, mặc dù Phó chủ tịch thành phố Lôi Hữu Hạ rất tâm đắc việc này, nhưng dù sao ông ấy cũng rất bận, kiêm nhiệm quá nhiều việc, ngoài ra, những nhân viên cụ thể bên dưới cũng không được đặc biệt sắp xếp, tôi thấy để chuẩn bị tốt hơn cho công tác thí điểm thì Thành ủy tốt nhất là phải nhanh sắp xếp tốt bộ máy.
Hàn Đông hiểu ý của Chu Trạch Phi, hắn cũng có ý tưởng này, hơn nữa trong mắt hắn đã có ứng cử viên không tồi.
Đó chính là Bí thư Đảng ủy thị trấn Liễu Hà thành phố Xương Hóa, Liễu Giai Tuấn, Hàn Đông có ấn tượng khá sâu sắc đối với người này, lúc đầu khi y chỉ là Chủ tịch thị trấn thì đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng Hàn Đông, mấy ngày trước Hàn Đông có đi xuống thị sát, đúng lúc đi đến thị trấn Liễu Hà, thông qua tìm hiểu, Hàn Đông thấy có sự thay đổi rất lớn trong mấy năm qua của thị trấn Liễu Hà, hơn nữa đánh giá của người dân về Liễu Giai Tuấn cũng rất tốt.
Đối với người cán bộ trẻ tuổi có kinh nghiệm phong phú khi làm việc ở cấp cơ sở này, Hàn Đông cảm thấy y cần được bồi dưỡng, chắc hẳn là một hạt mầm chất lượng. Đúng lúc văn phòng công tác thí điểm xây dựng nông thôn mới mà Thành ủy muốn thành lập, để cho Liễu Giai Tuấn đảm nhận chức Phó chủ nhiệm chủ trì công tác, chắc là có thể làm tốt công tác được.
Thấy đề nghị của mình được Hàn Đông đồng ý, Chu Trạch Phi vô cùng vui sướng.
Cho đến nay, Chu Trạch Phi vẫn luôn tập trung tinh thần làm tốt quan hệ với Hàn Đông. Lam Nghiệp đã lui bước khỏi diễn đàn chính trị thành phố Ninh Hải từ lâu rồi, Chu Trạch Phi cũng phải chọn lấy con đường của mình, hơn nữa bây giờ y là trợ thủ của Hàn Đông, dựa vào Hàn Đông, cho nên điều đó cũng hợp lý thôi.
Hai người nói chuyện một hồi thì Chu Trạch Phi bèn chào tạm biệt ra về.
Không lâu sau đó, Trịnh Ân Ương đến văn phòng của Hàn Đông.
- Thưa Bí thư Hàn, thông qua nghiên cứu, tổng kết kinh nghiệm của tôi thì tôi nghĩ, bây giờ có khá nhiều khu đất bị bỏ hoang ở nông thôn, cho nên để sử dụng tốt hơn nguồn tài nguyên đất này, tiến thêm một bước thúc đẩy phát triển kinh tế nông thôn, chúng ta phải suy nghĩ xem xí nghiệp có thể hợp tác với nông dân hay không, nông dân chuyển nhượng quyền sử dụng đất trong một thời gian nhất định, để xí nghiệp tiến hành thống nhất quy hoạch, sử dụng, như vậy không những có thể giảm bớt vùng đất hoang, ngoài ra cũng có thể tăng lợi ích kinh tế, điều này không những có thể giúp nông dân tăng thu nhập, cũng khiến cho xí nghiệp có nhiều thu nhập kinh tế, thực hiện việc nối đất với xí nghiệp, đây có thể nói là nhất cử lưỡng tiện, đặc biệt là đối với xí nghiệp gia công sản phẩm nông nghiệp mà nói thì tác dụng lại càng lớn hơn.
Nghe Trịnh Ân Ương chậm rãi nói, Hàn Đông có chút ngạc nhiên.
Không ngờ Trịnh Ân Ương có thể nghĩ sâu xa đến như vậy, chuyện mà Trịnh Ân Ương nói, Hàn Đông đương nhiên hiểu rõ, đó chính là cái được gọi là lưu chuyển đất đai trong tương lai, việc chuyển nhượng đất đai có thể tiến hành hai lần, chẳng qua bây giờ đề xuất việc này có chút đi trước thời thế rồi.
Dù sao Trung Quốc là nước xã hội chủ nghĩa, đất đai là của nhà nước, nông dân chỉ có quyền nhận thầu, còn muốn thực hiện việc chuyển giao quyền sử dụng thì vẫn có rất nhiều vấn đề về pháp luật, chế độ còn chờ giải quyết.
Tất nhiên thành phố Ninh Hải là thành phố cấp Phó tỉnh, có thể tiến hành thử nghiệm tromg phạm vi nhất định.
- Suy nghĩ của Phó chủ tịch thành phố Trịnh quả thật rất khá, cùng với chênh lệch giữa nông thôn và thành thị không ngừng được nới rộng, người dân làm nghề nông càng ngày càng không có lợi, thậm chí phải chịu thiệt thòi, càng cố gắng trồng trọt thì thu nhập lại càng giảm đi, cho nên tính tích cực trồng trọt của nông dân cũng kém đi, rất nhiều người chọn đến thành phố làm việc, thu nhập có được nhiều hơn lúc ở nhà làm nông, đất đai của gia đình không thể tránh khỏi việc bị bỏ hoang. Hiện tượng này, theo đà mâu thuẫn không ngừng gia tăng giữa nông thôn và thành thị sẽ ngày càng nghiêm trọng, do vậy việc tiến hành lưu chuyển đất đai có ý nghĩa rất lớn, có thể nói liên quan đến quốc kế dân sinh, bây giờ chúng ta tiến hành thử nghiệm nhất định cũng là rất có ý nghĩa, điều này vừa hay có thể là một khía cạnh quan trọng của việc xây dựng nông thôn mới, tất nhiên điều này có liên can đến chế độ, chúng ta nhất định phải thận trọng mới được.
Trịnh Ân Ương cũng có chút khiếp sợ, y không ngờ Hàn Đông lại coi trọng chuyện mà mình nói đến như vậy, y vốn cảm thấy suy nghĩ của mình có chút khác người, cũng là lấy hết dũng khí mới nói cho Hàn Đông biết chuyện này, thật ra y đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối rồi. Tuy nhiên, Hàn Đông không những tán thành mà còn nói ra được ý nghĩa sâu xa hơn, điều này làm cho Trịnh Ân Ương cảm thấy phấn chấn.
- Tôi không nghĩ sâu xa được như Bí thư Hàn đây, tôi cảm thấy việc đất đai ở nông thôn để đó không dùng, thật sự rất đáng tiếc, đất đai là một trong những nguồn tài nguyên quan trọng nhất, nếu có thể sử dụng hết mức, cũng là chuyện tốt.
Hàn Đông cười, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Trịnh có thể chú ý đến điều này đã rất tốt rồi, chuyện này Phó chủ tịch Trịnh có thể quan tâm một chút, chủ yếu là suy nghĩ xem làm thế nào để thực hiện việc kết nối đất đai với xí nghiệp, phải suy nghĩ chu đáo đến thực tế mà nước ta đang đối mặt.
- Được, tôi sẽ cân nhắc kỹ lưỡng chuyện này.
Trịnh Ân Ương vui vẻ nói, y cảm thấy làm việc cùng Hàn Đông rất thoải mái, nếu phải đổi qua lãnh đạo khác, đừng nói không nhìn xa trông rộng như Hàn Đông, chỉ sợ cũng không có tinh thần sáng tạo, khai thác đổi mới nào được như Hàn Đông.
Cảm giác mà Hàn Đông đem lại cho y là chỉ cần làm nhiều chuyện có lợi thì hắn đều sẽ làm, mà không cần phải nhìn trước ngó sau, hơn nữa việc mà Hàn Đông làm, có chuyện nào không nổi bật chứ?
- Khi Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên, cho dù đến đâu, hắn đều khắc sâu dấu vết của mình ở nơi đó, đối với sự phát triển của nơi đó phát huy được tác dụng thúc đẩy rất lớn, tương lai cùng với việc Hàn Đông không ngừng được thăng chức thì những nơi, những con người chịu ảnh hưởng từ hắn sẽ càng ngày càng nhiều.
Trịnh Ân Ương nghĩ thầm.
- Cho dù bây giờ chuyện mà Hàn Đông làm ra thật sự đã ảnh hưởng không nhỏ đến một vài mặt nào đó của Trung Quốc, tương lai chỉ sợ tầm ảnh hưởng của Hàn Đông sẽ lan khắp trên dưới Trung Quốc, tới lúc đó e là Hàn Đông đã leo lên đến đỉnh cao nhất của quyền lực Trung Quốc từ lâu rồi, phân tích từ tình hình hiện tại, điều này đối với Hàn Đông mà nói tuyệt đối là chuyện trăng đến rằm trăng tròn.
Lại nói, Trịnh Ân Ương cũng là cán bộ chịu sự ảnh hưởng sâu sắc từ Hàn Đông, nếu là trước kia thì Trịnh Ân Ương làm sao có thể suy nghĩ nhiều đến chuyện đất đai bị bỏ hoang, hơn nữa còn nghĩ ra được những biện pháp giải quyết rất tốt, thậm chí còn nảy ra suy nghĩ được Hàn Đông cho là đi trước thời thế nữa.
Trong mắt Hàn Đông, sự thay đổi của Trịnh Ân Ương không hề nhỏ, đặc biệt là sau khi đến thành phố Ninh Hải, có lẽ là tới vũ đài tốt hơn, năng lực làm việc của Trịnh Ân Ương được kích thích mạnh mẽ, cứ như vậy sẽ là tài năng hiếm có cần được bồi dưỡng.