Tuy rằng Hàn Đông đã dự định sẽ giúp đỡ Hoàng Văn Vận nhưng hiện tại cũng sẽ không làm cao ở trước mặt Hoàng Văn Vận.
- Nếu Bí thư Hoàng rảnh rỗi thì cùng tôi đến Thục Đô một chuyến.
Ánh mắt Hoàng Văn Vận lập tức sáng lên, cười nói:
- Đi, cậu sắp xếp đi.
Đối với việc Hàn Đông chủ động đề xuất như vậy, trong lòng Hoàng Văn Vận cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhờ cậy cấp dưới trẻ tuổi nhất giúp đỡ, ông ta vẫn cảm thấy là không biết mở miệng như thế nào. Cho dù Hàn Đông có quan hệ với Trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc, nhưng mà đó cũng là hậu trường của người ta, dựa vào cái gì phải giới thiệu cho ngươi đâu.
Hoàng Văn Vận cũng không nói gì thêm, rót đầy chén cho hai người, nói:
- Tôi cũng không nhiều lời làm gì, nào, làm một ly.
Hai người đem chai rượu uống cạn rồi ăn đồ ăn, sau đó thì tự trở về.
Tâm tình của Hoàng Văn Vận bây giờ không nghi ngờ gì nữa đó là rất hưng phấn. Tự mình muốn tìm Hàn Đông hỗ trợ nhưng lại không thể nói ra miệng, Hàn Đông lại chủ động nói ra, có thể thấy rằng bản thân mình đã đoán đúng. Quan hệ giữa Hàn Đông và Triệu Nhạc hẳn là không tồi, nếu không ông ta cũng sẽ không gánh thêm nhiều việc như vậy.
Ngày hôm sau là Chủ Nhật, Hàn Đông thức dậy, liền trực tiếp lái xe tới thành phố Vinh Châu. Cuối tuần, chính là thời gian Hàn Đông cùng Kiều San San gặp mặt. Tuy rằng buổi tối đã hẹn sẽ cùng ăn cơm với Yến Lâm, nhưng vẫn còn lâu mới đến giờ, Hàn Đông vẫn có thời gian đến gặp Kiều San San.
Tuy là mới cách vài ngày không gặp, hơn nữa, hai bên vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho nhau nhưng sự tưởng niệm giữa hai người, giống như một sợi dây vô hình, mạnh mẽ buộc chặt hai người vào cùng một chỗ, hận không thể mỗi giờ, mỗi khắc cũng được ở cạnh nhau.
Đón Kiều San San, Hàn Đông đi thẳng về chỗ ở của mình ở huyện Phú Nghĩa.
Lên đến lầu, hai người liền ôm lấy nhau, cả hai rất nhanh liền trần truồng, rồi khảng cách giữa hai người liền biến thành số âm.
Trong phòng vang lên từng đợt rên rỉ uyển chuyển không ngừng.
Một lúc lâu sau, hai người mới dậy tắm rửa, mặc quần áo rồi ôm nhau ở cùng một chỗ trò chuyện.
Đến tối, Hàn Đông cùng Kiều San San đi vào Bách Vị Viên.
Đứng ở cửa, Yến Lâm thấy Kiều San San đang khoan thai kéo cánh tay Hàn Đông đi tới, thần sắc hơi biến đổi, rồi lập tức khôi phục lại vẻ bình thường, vẻ mặt tươi cười chào đón, dịu dàng nói:
- Anh Đông, chị San San.
Kiều San San đi lên khẽ vuốt đầu Yến Lâm, cười nói:
- Mấy ngày không gặp, Yến Lâm càng ngày càng đẹp, khí chất cũng rất tốt.
Yến Lâm đỏ mặt nói:
- Làm sao có thể so sánh với chị San San a.
Hàn Đông cười nói:
- Cả hai người đều là mỹ nữ, đừng có ở cứ ở chỗ này mà khoe khoang, mỹ nữ cũng phải ăn cơm đi.
Kiều San San và Yến Lâm đều mỉm cười nũng nịu.
Sau khi ngồi xuống, Yến Lâm nói:
- Anh Đông, uống chút rượu nhé.
Hàn Đông cười khổ rồi nói:
- Em cũng không phải không biết tửu lượng của anh như thế nào, hơn nữa, mấy người chúng ta thì uống rượu làm gì, an tĩnh cùng nhau ăn một bữa cơm là tốt rồi.
Yến Lâm nghịch ngợm cười nói:
- Vậy được rồi, nghe theo lời anh Đông, anh nói không uống thì không uống, ai bảo anh là lãnh đạo cơ chứ.
Hàn Đông mỉm cười, không kìm được xoa đầu cô.
Yến Lâm lắc đầu, lại nói:
- Anh Đông, ngày đó em nhìn thấy anh trên TV a, trên ống kính, anh so với Bí thư Tỉnh ủy còn đẹp trai hơn.
Hàn Đông nghe xong không khỏi ha hả cười, nói:
- Ừ, nghe em nói như vậy, anh càng có lòng tin.
Tuy rằng không uống rượu nhưng Yến Lâm vẫn gọi đồ uống lên. Cô cần cốc lên, nói:
- Anh Đông, em mời anh một ly.
Ăn cơm xong, ba người liền đi ca hát. Hàn Đông chủ yếu chỉ đóng vai một người nghe, nhìn Kiều San San và Yến Lâm ca hát, khóe miệng mang theo ý cười thản nhiên.
Khi ra ngoài, Kiều San San đã nói qua là tối nay cô có thể không cần phải quay về, hơn nữa, hai người đã triền miên vài lần suốt cả buổi chiều, cho nên, hiện tại hắn cũng không vội, chỉ lẳng lặng mà thưởng thức.
Bởi vì bệnh tình của Thím Vương đã khôi phục lại rất tốt cho nên tâm tình của Yến Lâm cũng rất vui sướng, chơi cũng khá vui vẻ.
Khoảng hơn mười giờ, ba người kết thúc buổi ca hát, chậm rãi đi về. Kiều San San kéo một cánh tay Hàn Đông, hai người chậm rãi mà đi, nhìn đến Yến Lâm đang lanh lợi đi phía trước, hai người không kìm nổi mà nhìn nhau.
Phía trên, Yến Lâm tuy rằng thoạt nhìn bên ngoài có vẻ khoái khoái lạc lac, giống như một chút tâm tư cũng không có nhưng thực chất trong lòng lại có chút ê ẩm là lạ.
Cảnh tượng kiều diễm buổi tối hôm đó, giống như hạt giống, đã nảy mầm, mọc rễ rồi trưởng thành thành một cây đại thụ to lớn trong lòng Yến Lâm, luôn luôn trêu chọc trong lòng cô, khiến cho cô ngay cả lúc mơ cũng thường mơ thấy vô số những cảnh tượng kiều diễm.
Tuy rằng, lúc trước cô đã biết rõ, quan hệ giữa Hàn Đông và Kiều San San khẳng định là rất thân mật, nhưng khi thực sự thấy được, trong lòng cũng vẫn có chút khó chịu, có chút mất mát.
Về đến nhà, Yến Lâm mở cửa, vẫy tay tạm biệt Hàn Đông và Kiều San San.
Thấy Hàn Đông đang để tay ôm eo Kiều San San, hai người cùng nhau nói chuyện rất than thiết, quả thực chính là một đôi do trời đất tạo nên, trong lòng lại càng chua xót.
Bóng dáng của hai người trong bóng đêm dần dần trở nên mơ hồ, Yến Lâm nhẹ nhàng nắm tay lại, hạ giọng nói:
- Anh Đông, chị San San, hai người nhất định phải hạnh phúc đó.
Đồng thời, trong lòng cô còn có một âm thanh khác, chỉ có điều, người nghe lại chỉ có một mình cô.
Ban đêm, Hàn Đông và Kiều San San lại có một đêm triền miên nữa.
Trong lúc nói chuyện phiếm, Hàn Đông đã nghe được một tin tốt từ trong miệng Kiều San San, đó là sau khi Kiều San San để lộ ra là Hàn Đông có quan hệ với Triệu Nhạc thì sau này, Kiều Hiếu Nghĩa sẽ không mãnh liệt phản đối việc hai người bọn họ ở cùng một chỗ nữa, trên cơ bản coi như là đã chấp nhận quan hệ giữa hai người.
Tuy nhiên, cho dù như vậy, Kiều San San mỗi khi đi gặp Hàn Đông vào cuối tuần, thì vẫn hay lấy có là đi tìm Cát Ny, chuyện này đơn thuần là vì tránh khỏi xấu hổ.
Đối với việc này, trong lòng Hàn Đông cũng chỉ có thể cười khổ. Sớm biết như thế thì lúc trước cần gì phải như vậy, cũng đâu đến mức làm ra tình cảnh xấu hổ như bây giờ.
Kiều San San cũng hiểu được, nguyên nhân chính vẫn là gia tộc của Hàn Đông, cho nên, cho dù là cha có ngầm đồng ý thì Hàn Đông cũng không thể đến nhà biểu lộ cái gì.
Hàn Đông cũng biết như vậy cho nên cũng chỉ giả bộ hồ đồ.
Trong lòng cũng vô cùng áy náy.
Mười rưỡi, Huyện Ủy mở Hội nghị thường vụ.
Trong cuộc họp, Hàn Đông tỉ mỉ giới thiệu một chút về ý tưởng thành lập khu vực dịch vụ Kỳ Phạm Cơ, đồng thời đem những chuẩn bị ban đầu của mình giới thiệu chung một lượt.
Mỗi một Ủy viên thường vụ nghe xong, có người hâm mộ cũng có người buồn bực.
Phương Trung ngồi ở trên kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cây xanh ở phía trước, nghe Hàn Đông nói êm tai như vậy, trong lòng âm thầm thở dài:
- Người trẻ tuổi này, trong óc rốt cuộc chứa cái gì a, không ngờ có thể nghĩ ra những ý tưởng như vậy, nếu như chuyện này làm nên thật thì lại là một chiến tích lớn nữa a.
Hàn Đông đồng thời cũng nhắc tới việc báo cáo này đã được giao cho bộ môn có liên quan ở Ủy ban nhân dân tỉnh, hiện tại đang trong lúc chờ tin tức, mọi người cũng chỉ có thể âm thầm cảm thán, loại chuyện này phỏng chừng không phải ai cũng đều có thể có đủ năng lực mà làm được.
Hoàng Văn Vận nói tiếp:
- Đề xuất này của Chủ tịch Hàn vô cùng thích hợp với tình hình huyện Phú Nghĩa của chúng ta hiện nay, có ý nghĩa to lớn trong việc nâng cao tăng trưởng kinh tế lâu dài của huyện, tất cả mọi người bàn bạc xem có còn chỗ nào cần phải bổ sung và hoàn thiện lại hay không.
Chủ tịch Phương Trung mỉm cười nói:
- Ý tưởng này quả thực không tồi, nhưng chi phí ban đầu quá lớn do vậy nhất định cần phải có cơ chế lãnh đạo nghiêm khắc, phải huy động các cấp bộ ban ngành trên toàn huyện, toàn lực xây dựng khu vực này.
Ủy ban kỷ luật:
- Công tác này quả thực có liên quan đến rất nhiều bộ môn chức năng của Ủy ban nhân dân Huyện, cũng không phải là chuyện của riêng một đơn vị nào cả, do vậy phải tăng cường quản lý thống nhất.
Hàn Đông bĩu môi, vừa nhìn thấy lợi ích thì đã muốn đi lên chiếm đoạt hay sao.
Đối với Phương Trung, kỳ thực, Hàn Đông và ông ta cũng không có nhiều có hội tiếp xúc, thế nhưng Phương Trung người này quá láu cá, lại khiến cho người ta có một cảm giác âm hiểm, tâm tư cũng không phải tất cả đều dồn vào công tác, bởi vậy Hàn Đông và ông ta luôn giữ khoảng cách như gần như xa! Có chuyện gì thì cũng đều chỉ báo cáo với Hoàng Văn Vận, vào thời điểm tất yếu mới đi tới văn phòng của Phương Trung nói chuyện một chút.
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Không sai, nhất định phải tăng cường quản lý thống nhất, tôi đề nghị, hay là dựa theo phương pháp cải tạo công trình đường Tân Giang, thực hiện cơ chế thành lập tổ lãnh đạo công tác.
Trưởng ban Tuyên giáo Vương Hòa Bình mỉm cười nói:
- Chuyện này là do Chủ tịch Hàn một tay khởi xướng, tôi nghĩ là nên để cho Chủ tịch Hàn đảm nhiệm tổ trưởng tổ công tác, mặt khác, để giúp cho tổ công tác có thể triển khai công tác một cách dễ dàng, thì thành viên tổ công tác, nên để cho Chủ tịch Hàn căn cứ vào tình trạng cụ thể mà tiến hành chọn lựa một cách thích hợp trong phạm vi toàn bộ huyện.
Phương Trung nhìn Vương Hòa Bình, trong lòng thầm nghĩ:
- Người này là quyết tâm đứng về phía Hàn Đông.
Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Nghĩa nói.
- Đúng, năng lực công tác của Chủ tịch Hàn đều rõ như ban ngày, đảm nhiệm Tổ trưởng Tổ công tác đương nhiên là không có vấn đề, tuy nhiên, trọng trách trên vai Chủ tịch Hàn cũng không nhỏ, công trình cải tạo đường Tân Giang cũng là một công trình trọng đại của huyện, cũng không thể buông lỏng, nếu như vậy thì chỉ sợ là Chủ tịch Hàn phải mang quá nhiều trọng trách rồi.
Trong lòng những người khác cũng hơi thoáng có chút chua xót. Hai hạng mục công tác này, trước mắt đều là những công tác quan trọng nhất của huyện, mà kết quả là tất cả đều được giao cho Hàn Đông đi làm, quả thật là có chút không thể nào nói nổi. Mười một cái Ủy viên thường vụ đang ngồi đây, chẳng lẽ đều là những người không làm nên việc hay sao?
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Tôi cũng đang muốn đề xuất chuyện này. Huyện ủy đem công trình đường Tân Giang cho tôi xử lý đó là vì có tín nhiệm rất lớn với tôi, tôi một khắc cũng không dám buông lỏng. Nhưng sau này, tôi muốn đem tinh lực tất cả đều đặt trên chuyện thành lập khu vực dịch vụ Kỳ Phạm Cơ, còn về chức vụ Tổ trưởng tổ công tác công trình đường Tân Giang, tôi xin được rút lui.
Nghe Hàn Đông nói như vậy, tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, người thanh niên này sao lại có thể đem công trình này giao ra đây chứ?
Phương Trung nhìn Hàn Đông, nghĩ thầm trong lòng:
“Hàn Đông này cũng là người nâng được, thả được a.”
Ông ta cũng nhanh chóng hiểu được, Hàn Đông sở dĩ có thể sảng khoái đem công trình cải tạo đường Tân Giang giao ra như vậy, thứ nhất là bởi vì hắn quả thật có chút bận rôn, thứ hai là công trình đường Tân Giang đã được Bí thư Tỉnh ủy tán thành, nói cách khác, hắn đã đạt được lợi ích chiến tích, hiện tại nhường cho người khác, nếu như người đó làm tốt, thì Hàn Đông tự nhiên cũng có công, còn nếu như làm không tốt thì Hàn Đông cũng không có liên quan nhiều.
Hoàng Văn Vận mỉm cười, nói:
- Nếu như vậy, thì hôm nay sẽ bàn bạc thêm một chút để chọn người làm tổ trưởng lãnh đạo công trình cải tạo đường Tân Giang. Chủ tịch Hàn, hiện tại, mọi công tác đều do cậu chủ trì, do vậy cậu đề cử xem ai là thích hợp nhất.
Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi nói:
- Hiện tại, công trình đường Tân Giang đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần tăng cường giám sát chất lượng là được, tôi nghĩ, để Chủ tịch Thẩm và chủ tịch Hứa chủ trì hẳn là không có vấn đề gì.
Hoàng Văn Vận lúc này cũng hùa theo nói:
- Thế thì cứ quyết định như vậy đi, tổ công tác sẽ do Chủ tịch Thẩm chủ trì.
Đối với chuyện này, mọi người cũng không có ý kiến gì nữa mà người của Phương Trung ở bên này, tuy rằng cũng muốn nhân cơ hội nhét một người vào, thế nhưng bọn họ cũng biết, nếu như Hoàng Văn Vận đã nói như vậy rồi, cho dù bọn họ có đề xuất ra thì cũng không thể nào thay đổi được thế cục, cho nên trước mắt nhịn xuống, không nói gì thêm nữa, nói cũng chỉ phí công thôi.
Hội nghị thường vụ lần này, đã xác định lãnh đạo tổ công tác thành lập khu vực dịch vụ Kỳ Phạm Cơ, tổ trưởng là Hàn Đông, còn về phần thành viên tổ công tác của hắn, thì đều do Hàn Đông tự mình điều phối theo tình hình công việc.
Chuyện này đã giao cho Hàn Đông quyền lực rất lớn, thậm chí, công tác từ trước tới nay ở huyện Phú Nghĩa cũng chưa từng xuất hiện qua tình huống như thế này, cho dù là để thuận tiện cho công tác đi nữa thì ít nhất cũng sẽ phải đề cử thêm một Phó tổ trưởng nữa chứ.
Hiện tại, ngay cả Phó tổ trưởng cũng không bầu ra, quả thực chính là đem chuyện này hoàn toàn giao cho Hàn Đông đi làm.
Tất cả mọi người đều biết, khu vực dịch vụ Kỳ Phạm Cơ nếu như được làm xong, khẳng định sẽ là một chiến tích không nhỏ.
Bởi vậy, ai cũng muốn có được một phần, nhưng Hoàng Văn Vận đã giao cho Hàn Đông được toàn quyền làm việc, muốn thay đổi khả năng cũng không lớn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng, vì sao Hoàng Văn Vận bỗng nhiên lại ra sức ủng hộ Hàn Đông như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì lần trước sau khi Nguyên Hằng Kiện đến đây thị sát về xong cảm thấy vô cùng vừa lòng, cho nên Hoàng Văn Vận mới hồi báo Hàn Đông như vậy?
Phó bí thư Phùng Chấn Hoa nắm chặt chén trà, trong lòng vô cùng buồn bực, từ sau khi Hàn Đông trở thành Ủy viên thường vụ, Phó bí thư huyện ủy như hắn đã dần dần không còn quyền lên tiếng nữa.
Sau khi tan họp, Hàn Đông nói với Vương Hòa Bình:
- Trưởng ban Vương, căn cứ công việc, tôi muốn mời ban Tuyên giáo cùng phối hợp một chút, Trưởng ban Vương có thời gian không, nếu như có, mời ông đến văn phòng nói chuyện.
Khu vực dịch vụ Kỳ Phạm Cơ, như thế nào cũng là một công trình lớn, tất cả các nhân viên trên toàn huyện đều là đối tượng chờ được sắp xếp công việc, cho nên hầu như toàn bộ các bộ môn đều phải tham gia.
Mặt khác, Hàn Đông cũng muốn làm tốt quan hệ với Vương Hòa Bình.
Đến văn phòng của Vương Hòa Bình ngồi xuống xong, thư ký mang vào một ấm trà ngon sau đó lui ra ngoài.
Vương Hòa Bình nói:
- Chủ tịch Hàn hiện tại quả thực là người rất bận rộn a, toàn bộ huyện Phú Nghĩa, tôi xem ra, Chủ tịch Hàn là người bận rộn nhất.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Không có biện pháp, mặc kệ gặp chuyện như thế nào, tôi cũng không chịu ngồi yên.
Vương Hòa Bình nói:
- Nếu như cán bộ nào cũng giống như Chủ tịch Hàn đây thì việc Huyện Phú Nghĩa phát triển không cần phải nói rồi
Những gì ông ta nói cũng là lời nói thật, Hàn Đông tuy rằng lên làm Ủy viên thường vụ không được bao lâu nhưng những chuyện làm được đều là chuyện lớn, đã khiến cho Huyện Phú Nghĩa bắt đầu biến đổi rất lớn.
Hàn Đông cười cười, nói chuyện công tác với Vương Hòa Bình trong chốc lát, sau đó nói:
- Trưởng ban Vương, tổ công tác xác định cần có một thành viên làm công tác tuyên truyền, xin Trưởng ban Vương cấp cho một người đi.
- Chuyện này thì dễ thôi, cứ để Khương Chí phụ trách đi.
Vương Hòa Bình cười nói.
Khương Chí là Chánh văn phòng ban tuyên giáo. Lần trước trong lúc tiếp đãi phóng viên nhật báo kinh tế Hoa Hạ, Hàn Đông cũng đã từng liên hệ với anh ta, cảm thấy người này cũng không tệ lắm, cộng thêm việc anh ta có thể làm được Chánh văn phòng, khẳng định là thân tín của Vương Hòa Bình.
Vương Hòa Bình lập tức gọi Khương Chí tới, giải thích tình huống một chút, Khương Chí vô cùng vui vẻ, nói với Hàn Đông:
- Chủ tịch Hàn, về sau có công tác gì, Ngài cứ việc bảo tôi.
Hàn Đông gật đầu, đợi sau khi Khương Chí ra ngoài, Hàn Đông lại nói với Vương Hòa Bình:
- Trưởng ban Vương, tổ công tác thành lập khu vực dịch vụ Kỳ Phạm Cơ cần một lượng lớn nhân tài ưu tú, ông có ứng cử viên nào tốt muốn đề cử không?
Tuy rằng Hoàng Văn Vận đã đem quyền thành lập tổ công tác giao cho Hàn Đông nhưng Hàn Đông cũng biết, nếu như hết thảy đều dựa theo ý mình, thì thứ nhất là bản thân mình cũng không có nhiều người thích hợp như vậy, thứ hai là cũng không có lợi cho những đồng chí đoàn kết ở ngoài.
Vương Hòa Bình tất nhiên cũng hiểu được ý tốt của Hàn Đông, cười nói:
- Cảm ơn ý tốt của Chủ tịch Hàn, tôi cũng không có người nào thích hợp muốn đề cử cả.
Đây không phải là ông ta khiêm tốn, mà ông ta sớm cân nhắc kỹ rồi. Tổ lãnh đạo chỉ cần hai phó tổ trưởng, khẳng định cũng phải là lãnh đạo cấp phó huyện mới được, trước mắt, ông ta cũng chưa chọn được người nào thích hợp cả. Mà làm lãnh đạo văn phòng bộ môn của tổ công tác thì khẳng định cũng phải là cục trưởng mới đảm nhiệm được, trừ những người đó ra, tuy rằng tổ lãnh đạo cũng cần có một số nhân viên công tác, nhưng cũng chỉ là con tép nhỏ, cũng không được chia chiến tích gì cả, cho nên cũng không cần phải đề cử cho Hàn Đông để rồi ngược lại lại nợ ân tình của người ta.
Đương nhiên, ông ta cũng hiểu được ý tứ của Hàn Đông, đây là một cách bày tỏ thiện ý của Hàn Đông, điều này cũng khiến cho ông ta cảm thấy rất vui rồi. Dù sao, người đầu tiên mà Hàn Đông tìm đến cũng là ông ta.
Ra khỏi văn phòng của Vương Hòa Bình, Hàn Đông liền tới văn phòng của Ủy ban nhân dân Huyện.
Vừa ngồi xuống, Phó Chủ tịch Uông Nhĩ Quang đã bước vào, cung kính nói:
- Chủ tịch Hàn, chào Ngài, tôi muốn tới báo cáo công tác với ngài một chút.
Hàn Đông không khỏi khẽ mỉm cười, Uông Nhĩ Quang cũng động tâm sao.
Bên trong Ủy ban nhân dân Huyện, ngoại trừ Chủ tịch Phương Trung, Phó chủ tịch có Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi, Hứa Hiểu Đông, Uông Nhĩ Quang và Cam Minh Địch. Trong đó, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi là Ủy viên thường vụ Huyện Ủy, mà hiện tại, Hứa Hiểu Đông đang hỗ trợ Thẩm Tòng Phi chủ trì công trình đường Tân Giang, Cam Minh Địch kiêm nhiện chức Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang, chỉ có Uông Nhĩ Quang, ngoại trừ chức vụ nguyên bản thì trong tay không có thêm hạng mục quan trọng nào cả, tất nhiên trong lòng sẽ có chút hoảng, biết Hàn Đông lại muốn làm thêm một hạng mục quan trọng nữa, ông ta liền để tâm, trước đó luôn ngồi đợi ở đối diện văn phòng của Hàn Đông, thấy có động tĩnh liền chạy tới.
- Chủ tịch Uông sang bên này ngồi đi.
Hàn Đông mỉm cười nói với Uông Nhĩ Quang. Sau khi ngồi xuống sô pha, hắn bảo Tả Nhất Sơn pha một ấm trà Long Tỉnh mời Uông Nhĩ Quang.
Uông Nhĩ Quang ngồi đối diện Hàn Đông, nửa mông ngồi trên sô pha, ưỡn ngực, hóp bụng, biểu hiện vô cùng tôn kính, giống như lãnh đạo các cục đang đến báo cáo công tác và đợi Hàn Đông phân công công việc.
Thấy thế, trong lòng Hàn Đông âm thầm cảm thấy buồn cười. Đây chính là nghi ngờ quyền lực.