Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại hội cán bộ toàn thành phố Vinh Châu đều tổ chức tại phòng hội nghị thành phố.

Tham gia đại hội lần này có các lãnh đạo Ủy ban nhân thành phố,những nhân vật đứng đầu trong các ban ngành Ủy ban nhân dân thành phố,còn có các Bí thư và Chủ tịch quận huyện của bốn quận hai huyện.

Trên bục phát biểu, mười một vị Ủy viên thành ủy đã an vị. Bí thư thành ủy Đinh Vi Dân ngồi chính giữa, ngoài ra còn có mười vị Ủy viên thường ủy ngồi hai bên ông ta.

Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương ngồi phía bên phải Đinh Vi Dân, Phó bí thư thành ủy Dương Lâm Sâm ngồi bên trái Đinh Vi Dân.

Đài phát biểu đặt ở vị trí đối diện với phía dưới, hàng đầu là thành ủy, các cán bộ cấp Phó phòng trong Ủy ban nhân dân thành phố, hàng thứ hai là Bí thư và Chủ tịch quận huyện của bốn quận hai huyện, phía sau là những nhân vật đứng đầu trong các ban ngành Ủy ban nhân dân thành phố.

Ngoài ra còn có một vài nhân viên làm việc trong Văn phòng thành ủy

Ngay lúc này, Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương báo cáo công việc của Ủy ban nhân dân thành phố năm chín hai.

Ông cất cao giọng trong phòng hội nghị.

So sánh năm chín hai của thành phố Vinh Châu và năm chín mốt đều đạt được phát triển nhất định. Trong bài báo cáo của Sa Ứng Lương, điểm sáng nhất tự nhiên chính là huyện Phú Nghĩa. Ví dụ như thi hành công khai công tác quản lý của nhà nước, ngụ lại căn cứ số 1, xây dựng cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, sáng tạo ra “hình thức Phú Nghĩa”, cải cách các xí nghiệp nhà nước…, đều có ảnh hưởng rất lớn đến toàn bộ Trung Quốc hoặc các tỉnh phía Tây.

Có thể nói, năm nay, những công tác trong huyện Phú Nghĩa đã tăng thêm rất nhiều điểm sáng rọi trong công tác của thành phố Vinh Châu.

Đương nhiên, trong bài báo cáo công việc của Sa Ứng Lương, đã đưa những thành tựu trong huyện Phú Nghĩa thành những thành tích mà các lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố, thành ủy đạt được.

Phương Trung ngồi bên dưới, thỉnh thoảng lại quét ánh nhìn về hướng Hàn Đông, thấy hắn ngồi đó không có chút phản ứng nào, trong lòng ông ta cũng thầm hiểu thái độ của Hàn Đông. Nhưng, đồng thời trong lòng ông ta cũng không thể ngờ rằng trong thời gian ngắn ngủi hơn nửa năm Hàn Đông đã làm được nhiều việc như vậy, việc nào cũng đều mang lại thành tích rất lớn, hơn nữa đằng sau hắn lại có gia thế rất lợi hại, thanh niên như vậy tiền đồ tương lai sẽ rất rộng lớn.

“Chỉ tiếc là chúng ta lại không thể đi cùng một đường.”

Phương Trung buồn bã nghĩ, giữa Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện nhất định phải là oan gia trời định, hơn nữa quyền lực trong tay Phương Trung rất lớn, trước đây đã tranh đoạt với Hoàng Văn Vận, ông vẫn có thể giữ chắc địa vị nhất định. Nhưng do sự gia nhập của Hàn Đông, cán cân đã dần nghiêng về phái Hoàng Văn Vận, đến khi Hàn Đông lên ngồi vào chiếc ghế Chủ tịch huyện, vị trí của Phương Trung lại càng khó giữ hơn, bị Hàn Đông chèn ép không có cách nào thoát ra được.

Chính vì vậy Phương Trung hận thấu ruột Hàn Đông, giận không thể ném hắn xuống đất giẫm đạp lên.

Lúc này Hàn Đông ngồi bên đó, nghe báo cáo của Sa Ứng Lương thản nhiên cười. Hơn nửa năm nay hắn đã làm được không ít việc, cống hiến không nhỏ cho sự phát triển của thành phố Vinh Châu đặc biệt là huyện Phú Nghĩa.

Tiếp theo, mấy vị thường ủy khác cũng tổng kết công việc trong phạm vi phụ trách của mình.

Sau đó, Bí thư thành ủy Đinh Vi Dân tiến hành sắp xếp công việc trong năm mới, yêu cầu Ủy ban nhân dân thành phố và các ban ngành giải phóng tư tưởng, khởi động trí não, không ngừng thúc đẩy phát triển công việc nhanh chóng hơn.

Trong bài nói chuyện, đồng chí Đinh Vi Dân đặc biệt nhắc đến huyện Phú Nghĩa, điểm tên của Hàn Đông, cho rằng huyện Phú Nghĩa dưới sự dẫn dắt của Hàn Đông trong năm chín hai đã đạt được nhiều thành tựu lớn, tinh thần này đáng được mọi người tham khảo học tập.

Sau khi những câu này vừa nói ra, Hàn Đông liền cảm thấy tất cả các ánh mắt đang hướng về mình.

Tuy nhiên, Hàn Đông đối với việc này không có hứng thú, trên mặt luôn nở một nụ cười thản nhiên, tiếp nhận ánh mắt của mọi người.

Trong những ánh mắt này, có ánh mắt đầy ngưỡng mộ, có ánh mắt đầy ghen tị, cũng có ánh mắt khinh thường.

Trong buổi họp Đinh Vi Dân đã biểu dương Hàn Đông đồng thời còn trực tiếp nói huyện Phú Nghĩa dưới sự lãnh đạo của Hàn Đông, bỏ qua Phương Trung dường như cũng không có lòng dạ nào.

Phương Trung nháy mắt hơi run rẩy giật mình.

“Bí thư Đinh có ý gì?”

Trong lòng Phương Trung nghĩ, lẽ nào ý của Đinh Vi Dân chuẩn bị đưa Hàn Đông lên làm Bí thư huyện ủy? Vậy y phải làm sao?

Với những thành tích Hàn Đông làm được, từ chức Chủ tịch huyện đề bạt lên chức Bí thư huyện ủy cũng là điều đương nhiên. Mặt khác, với tuổi tác của Hàn Đông, làm được nhiều thành tích như vậy, muốn lên cấp khác, đó là điều không thể, nhưng ở cấp cục trưởng di chuyển một chút, khiến vị trí của hắn ta càng quan trọng, cũng không phải không thể.

Trong lòng Phương Trung vừa hoản loạn vừa lo lằng, thỉnh thoảng nhìn Đinh Vi Dân, Sa Ứng Lương trên bục Chủ tịch, rồi thỉnh thoảng lại quay đầu nhín Hàn Đông.

Nhìn mặt Hàn Đông mỉm cười tự tin, Phương Trung cảm thấy, Hàn Đông nên định liệu trước mới đúng.

Điều này khiến y hoảng hốt.

Cùng lúc đó, Hàn Đông vừa cảm thấy có chút cao hứng lại cảm thấy hơi buồn bực, Đinh Vi Dân đưa hắn lên cao như vậy chẳng khác nào khiến Phương Trung thêm thù hận hắn.

Sau cuộc họp, thành ủy sắp xếp một bữa ăn, sau đó, mọi người cùng ra về.

Hàn Đông nhìn sắc mặt Phương Trung vô cùng khó coi, trong lòng nghĩ điều này là điều không còn cách nào khác, nếu Phương Trung quyết tâm đối nghịch với hắn, thì chỉ có thể mặc y.

Trở về huyện Phú Nghĩa, chiều hôm đó, huyện Phú Nghĩa liền triệu kiến các cán bộ dự họp, truyền đạt lại tinh thần hội nghị của thành ủy.

Phương Trung ngồi trên ghế chủ tịch, trong lòng luôn nghĩ đến những điều Đinh Vi Dân nói lúc sáng, tinh thần có chút hoảng hốt.

Hắn mới làm Bí thư huyện ủy mấy ngày, nếu Đinh Vi Dân thật sự muốn ủng hộ Hàn Đông, chỉ sợ chiếc ghế Bí thư huyện ủy này khó mà giữ được.

Mọi người đều cảm thấy tinh thần Phương Trung có chút khác thường, cũng không biết y rốt cuộc vì điều gì.

Hàn Đông mơ hồ biết điều này, nhưng cũng không ngờ đi nghĩ nhiều vậy.

Trong buổi họp Hàn Đông khẳng định, các ban ngành các cấp, nhất định dựa theo tinh thần, cố gắng chứng thực công tác của hội nghị. Đối với người không làm việc, không làm việc nghiêm chỉnh, Ủy ban nhân dân huyện sẽ không bỏ qua.

Để huyện Phú Nghĩa phát triển tốt hơn, Hàn Đông chỉ có thể kìm mình xuống, lấy tinh thần của người đứng đầu sắp xếp bố trí công việc, dẫn dắt mọi người cố gắng.

Thấy Hàn Đông nghiễm nhiên đưa chính mình vào vị trí người đứng đầu huyện Phú Nghĩa, trong lòng Phương Trung càng buồn hơn.

Nhưng tình hình bây giờ y không có cách nào cả.

Sau khi trở về huyện Phú Nghĩa, Phương Trung liền gọi điện cho chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương, nói ra mối lo lắng của mình.

Sa Ứng Lương nói:

- Ông yên tâm đi, thành ủy tạm thời vẫn chưa có dự định điều chỉnh huyện ủy Phú Nghĩa, yên tâm làm tốt công việc của mình đi.

Phương Trung cảm thấy yên tâm hơn nhiều, chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương nói như vậy, chắc chắn đã nắm vài phần, nếu không ông ta không thể chắc chắn như vậy.

Sau đó, Phương Trung liền ngồi bên đó, trong lòng suy tư nên làm thế nào để xoay chuyển thế cục huyện Phú Nghĩa.

Liên tưởng đến lời Sa Ứng Lương vừa nói, thành ủy không dự định điều chỉnh huyện Phú Nghĩa, nói cách khác, thường ủy huyện Phú Nghĩa tạm thời chưa có động tĩnh gì.

Vậy thì, y làm thế nào mới có thể thay đổi huyện Phú Nghĩa đây?

Vấn đề này, khiến Phương Trung hao tổn không ít tâm trí, y ngồi đây, không ngừng dùng tay xoa đầu, thiếu chút nữa đầu đã bị vò rối tung rồi.

Khi Phương Trung vì vị trí của chính mình mà lo lắng không ngừng, Hàn Đông thì đang triệu tập các ban ngành xúc tiến đầu tư tiến hành thảo luận khởi công núi Thanh Sơn.

Bây giờ các công việc trong huyện đều đang tiến hành từng bước, mà việc khởi công núi Thanh Sơn lại không trì trệ được, trừ một vài việc khởi công bên ngoài, các chủ đề du lịch khác vẫn chưa có xí nghiệp nào đầu tư.

- Chủ tịch Hàn, theo “Chuyện sát thủ”, Thanh Sơn lĩnh càng ngày càng được biết đến, công ty tư vấn đầu tư gọi điện đến cũng không ít, nhưng được biết mức độ đầu tư rất lớn, đều đánh trống lui quân.

Cục trưởng xúc tiến đầu tư Kim Tế Thế vẻ mặt đau khổ nói.

Trong khoảng thời gian này, Kim Tế Thế cũng rất dụng tâm, nhưng hiệu quả lại không lớn.

Dù sao toàn bộ nền kinh tế huyện Phú Nghĩa cũng không phát triển mấy, hơn nữa tài nguyên du lịch xung quanh cũng không phải nhiều, chỉ một Thanh Sơn lĩnh, khó có thể hình thành quy mô, cho nên trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tìm được xí nghiệp thích hợp.

Hàn Đông cũng biết chỗ khó xử của Kim Tế Thế liền nói:

- Việc này tôi biết rồi, mặc dù có khó khăn, nhưng các ông cũng không nơi lỏng như vậy, cho dù công trình chính vẫn chưa có công ty đầu tư, cũng phải thực hiện tốt các việc bên ngoài. Việc mở Thanh Sơn lĩnh, là công trình trọng điểm năm nay của huyện, nhất định phải mau chóng nắm bắt mới được.

Sau khi kết thúc buổi họp, Hàn Đông liền gọi điện cho Trưởng phòng liên lạc đối ngoại đầu tư tỉnh Uông Hồng Trạch, nói chuyện Thanh Sơn lĩnh, nhờ anh ta giới thiệu công ty thích hợp đến đầu tư.

Hàn Đông cũng là không còn cách nào khác. Nếu không cũng không nhờ Uông Hồng Trạch giúp.

- Chủ tịch Hàn yên tâm, có công ty thích hợp, tôi nhất định giới thiệu cho cậu.

Uông Hồng Trạch cười nói.

Anh ta rất cảm kích Hàn Đông. Nếu không có sự giúp đỡ của Hàn Đông, anh ta làm Phó trưởng phòng lâu như vậy rồi, cũng không dễ dàng gì thăng chức lên chức trưởng.

Mặt khác, thân thế của Hàn Đông cũng khiến Uông Hồng Trạch quyết tâm tạo quan hệ tốt với Hàn Đông, bây giờ Hàn Đông yêu cầu anh ta, tất nhiên anh ta nhiệt tình giúp đỡ.

Gác máy, Hàn Đông thở dài, hắn lao lực bao lâu nay, cũng nên thoải mái một chút, một căng một chùng, văn võ chi đạo, trước đây hắn làm được nhiều chuyện như vậy, bây giờ phải yên lặng một chút mới được.

Điện thoại trên bàn vang lên, Hàn Đông nhấc máy, lại là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Thường Dung Nguyên gọi tới, Ủy ban nhân dân tỉnh phải chọn ra mười huyện trong hơn trăm đơn vị cấp huyện đóng vai trò làm mười huyện giỏi nhất toàn huyện để biểu dương, mong huyện Phú Nghĩa làm tốt việc chuẩn bị báo cáo liên quan.

Trưởng ban Thư ký Ủy ban nhân dân thành phố:

- Chủ tịch Hàn, huyện Phú Nghĩa trong một năm qua đã có không ít thành tích, vì vậy Ủy ban nhân dân thành ủy quyết định huyện Phú Nghĩa làm đơn vị, tham gia ứng cử, nếu có thể trở thành một trong mười huyện mạnh nhất, đối với huyện Phú Nghĩa và Vinh Châu mà nói là vinh dự vô cùng lớn, chủ tịch Sa bảo tôi chuyển lời đến các vị, hy vọng anh toàn lực ứng phó, bảo đảm trúng cử.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Trưởng ban thư ký Thường, tôi sẽ cố gắng hết sức.

Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Thường Dung Nguyên là thân tín của Sa Ứng Lương. Vì vậy Hàn Đông cũng chỉ là lá mặt lá trái với anh ta mà thôi.

Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân tỉnh muốn chọn ra mười tỉnh mạnh, đối với huyện Phú Nghĩa mà nói quả thật là một cơ hội tuyệt vời.

Cho dù bây giờ thực lực nền kinh tế huyện Phú nghĩa trong hơn một trăm tám mươi huyện của tỉnh phỏng chừng cũng phải xếp phía sau. Nhưng từ năm chín hai trở lại đây, huyện Phú Nghĩa được chọn là một trong mười huyện mạnh, đó cũng là điều thuận lý thành chương. Nhưng điều này cũng phải xem tiêu chuẩn chọn lựa của Ủy ban nhân dân tỉnh như thế nào nữa.

- Mặc nó, dù sao công tác ở huyện Phú Nghĩa trong một năm qua sửa lại thành báo cáo tài liệu là được rồi.

Hàn Đông nghĩ, lập tức để Tả Nhất Sơn thông báo mở cuộc họp huyện, trong buổi họp, Hàn Đông đem chuyện Ủy ban nhân dân tỉnh muốn chọn mười huyện mạnh ra công bố nói:

- Bây giờ Ủy ban nhân dân tỉnh đã quyết định do huyện Phú Nghĩa làm báo cáo hậu tuyển đơn vị. Chúng ta phải thực hiện tổng kết công tác huyện Phú Nghĩa trong năm trước, quy nạp phân tích, làm tài liệu báo cáo. Trước đó, trong huyện đã tiến hành tổng kết, vậy bây giờ, chủ yếu là phải quy nạp lại một chút các công việc chúng ta đã làm, tìm ra thành tích và điểm sáng.

Trình báo mười huyện mạnh, so với công tác tổng kết lần trước không giống nhau, tài kiệu trình báo chủ yếu là tìm ra điểm sáng, để Ủy ban nhân dân tỉnh vừa mắt.

Nghe Hàn Đông nói xong, Hứa Hiểu Đông cười nói:

- Huyện Phú Nghĩa năm trước dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Hàn đã có không ít thành tích, tôi tin rằng lần này nhất định được chọn trong mười huyện mạnh.

Mọi người đều ồn ào phụ họa, đối với bọn họ, năm qua dưới sự cố gắng của Hàn Đông, sự phát triển của huyện Phú Nghĩa quả thật rất có đặc sắc và điểm sáng.

Vì vậy, mọi người đều rất tin tưởng, anh một câu tôi một câu, ồn ào đào bới thành tích huyện Phú Nghĩa trong năm qua.

Rất nhanh, đợi tổng kết xong, mọi người mới phát hiện, những thành tích huyện Phú Nghĩa làm được trong năm qua, không ngờ đều là do Hàn Đông đích thân lãnh đạo hoàn thành, trong lòng mọi người không khỏi cảm kích.

Sau buổi họp, Hàn Đông bảo Cốc Cương đem những điểm sáng mà mọi người tổng kết làm thành tài liệu trình báo, sau khi xem, ký tên lên, sau đó bảo người đưa đến Ủy ban nhân dân thành phố, đến lúc đó để Ủy ban nhân dân thành phố nộp lên Ủy ban nhân dân tỉnh.

- Dù sao tài liệu trình báo cũng đã đệ lên rồi, kết quả thế nào, mặc cho số phận đi.

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ.

Cho dù mười huyện mạnh của toàn tỉnh, đối với huyện Phú Nghĩa, với Hàn Đông mà nói, là vinh dự rất lớn, nhưng Hàn Đông cũng chỉ có thể theo trình tự bình thường, hắn cũng không muốn vì chuyện này đi nhờ người giúp.

Một tuần sau, tin tức chuyển về, huyện Phú Nghĩa thành công lọt vào trong mười huyện mạnh, hơn nữa thông báo cho Bí thư huyện ủy huyện Phú Nghĩa, Chủ tịch huyện ngày mười tám tháng mười đến Ủy ban nhân dân tỉnh tham gia buổi họp tổng kết biểu dương.

Tin này đối với mọi người là một tin tốt trong ngày hôm nay.

Sau khi nhận được tin này, Đinh Vi Dân đích thân gọi điện tới nói:

- Hàn Đông, lần này huyện Phú Nghĩa thành công lọt vào một trong mười huyện mạnh. Công lao của cậu được dẫn ra sông rồi, làm được nhiều thành tích như vậy, lại nhận được sự biết đến của Ủy ban nhân dân tỉnh, đối với công việc của mình cậu có ý tưởng gì không?

Hàn Đông ngây người sửng sốt, Đinh Vi Dân nói như vậy rốt cuộc là có ý gì, lẽ nào thật sự muốn hắn lên làm Bí thư huyện ủy sao?

Nếu có thể ngồi lên chiếc ghế Bí thư huyện ủy, đối với Hàn Đông mà nói cũng là một việc rất tốt.

Dù sao cứ coi như bây giờ Hàn Đông nắm trong tay đại cục huyện Phú Nghĩa, nhưng cho dù thế nào,hắn cũng chỉ là cánh tay thứ hai của huyện Phú Nghĩa, rất nhiều việc ngồi xuống cũng không tiện. Hơn nữa thành tích làm được cũng không thể hoàn toàn thuộc về mình.

Nhưng Hàn Đông cũng không thể hiểu rõ ràng ý đồ của Đinh Vi Dân, liền khiêm tốn nói:

- Bí thư Đinh, những thành tích huyện Phú Nghĩa làm được đều là những lãnh đạo đích thực của thành ủy lấy được, tôi chỉ làm đúng bổn phận của mình mà thôi, công việc sau này tôi nhất định theo sắp xếp của tổ chức.

Đầu dây bên kia, vẻ mặt của Đinh Vi Dân lộ vẻ mỉm cười nói:

- Ừh, đối với người dũng cảm làm việc, hơn nữa làm ra thành tích, lãnh đạo thành ủy đều thấy được, Hàn Đông cậu an tâm công tác, thành ủy tự có sắp xếp.

- Cảm ơn Bí thư Đinh.

Đối với cuộc điện thoại này, Hàn Đông nghĩ đi nghĩ lại vẫn chưa có lời giải đáp, cuộc điện thoại Đinh Vi Dân gọi tới, mặt ngoài là tỏ vẻ quan tâm với việc huyện Phú Nghĩa thành công lọt vào một trong mười huyện mạnh, nhưng chỉ sợ ý đồ chủ yếu vẫn là chuyện đằng sau.

- Thành ủy sẽ sắp xếp công việc của hắn như thế nào?

Hàn Đông suy tư.

Đồng thời, Hàn Đông cũng không biết cuộc điện thoại này của Đinh Vi Dân là ý của ông ta hay là ý của Triệu Nhạc.

Đương nhiên, việc của hắn, Triệu Lạc chắc chắn lúc nào cũng để ý, hơn nữa đối với việc sắp xếp công việc quan trọng của hắn, chắc chắn anh ta sẽ dựa theo ý của các vị lão thành mà bố trí. Bây giờ Triệu Nhạc là Trưởng ban Tổ chức cán bộ tỉnh, sắp xếp các cán bộ cấp Cục trưởng, cũng là một việc nhỏ. Hơn nữa mặt khác bây giờ Đinh Vi Dân cũng đang nịnh bợ Triệu Nhạc, Triệu Nhạc sắp xếp thế nào ông ta cũng phải làm theo.

Suy tư một lúc, Hàn Đông vẫn không hiểu việc sắp xếp công việc của mình, rốt cuộc là chuyện gì, rồi thở dài:

- Đúng là đau đầu.

Phương Trung cũng nhận được thông báo, được biết huyện Phú Nghĩa đã thành công trong việc được chọn lựa vào một trong mười tỉnh mạnh nhất, trong lòng vừa vui sướng vừa buồn bực.

Tất nhiên ông ta biết, sở dĩ huyện Phú Nghĩa thành công trong việc được chọn lựa vào một trong mười tỉnh mạnh nhất, chủ yếu là có liên quan đến Hàn Đông.

- Ôi.

Phương Trung thở dài, y đương là Bí thư huyện này, sao lại có cảm giác như giúp thái tử đọc sách vậy!

Ngày mười tám tháng một.

Cuộc họp biểu dương mười huyện mạnh toàn tỉnh được mở tại lễ đường Ủy ban nhân dân tỉnh.

Các bí thư và Chủ tịch huyện được lọt vào tốp mười huyện mạnh ngồi hàng đầu tiên dưới đài Chủ tịch.

Trên đài Chủ tịch, thường vụ tỉnh ủy Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, thường vụ tỉnh ủy - Phó bí thư thường vụ tỉnh ủy Pháo Xuân Long, thường vụ tỉnh ủy - Phó chủ tịch thường trực Phạm Đồng Huy, thường vụ tỉnh ủy - Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Lý Trọng Hỷ, và mấy vị Chủ tịch khác đều ngồi cùng một hàng.

Đồng thời tham gia hội nghị còn có các Chủ tịch ở các thành phố.

Phó bí thư tỉnh ủy Pháo Xuân Long trước tiên tuyên bố danh sách mười huyện mạnh, mỗi lần đọc đến tên các huyện này thì các Chủ tịch huyện và Bí thư huyện đều bước lên đài chủ tịch, xếp thành một hàng, đợi các vị lãnh đạo trao giải.

Nhìn Hàn Đông bước về phía trước, Pháo Xuân Long mặt âm trầm, ánh mắt đảo qua Hàn Đông, ghi tạc trong lòng hình ảnh người thanh niên này.

Lần trước ông ta đã chú ý đến hắn muốn nói xấu hắn trước mặt Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, ai ngờ vừa nhắc đến huyện Phú Nghĩa, Nguyên Hằng Kiện liền cười nói:

- Huyện Phú Nghĩa trong khoảng thời gian này rất phát triển, xem ra tên thanh niên Hàn Đông cũng là kẻ có đầu óc, quả nhiên tên thanh niên trẻ tuổi nhất huyện không phụ kỳ vọng của ta.

Đương nhiên Pháo Xuân Long biết Nguyên Hằng Kiện không phải người của Hàn Đông, có chút hoài nghi nói:

- Hàn Đông?

Lập tức y có chút hối hận, Nguyên Hằng Kiện vừa lên nhậm chức không bao lâu, chưa từng chuyên môn đi thị sát huyện Phú Nghĩa, từ khi Nguyên Hằng Kiện lên nhậm chức đến nay, chuyến thị sát đầu tiên là một huyện cơ sở.

Nguyên Hằng Kiện gật đầu nói:

- Không sai, tôi và Hàn Đông đã có duyên gặp mặt mấy lần, tên thanh niên này rất được.

- Ừh, không tồi.

Pháo Xuân Long đành phải nói theo ý của Nguyên Hằng Kiện,trong lòng rất bực tức, Nguyên Hằng Kiện không thể không biết thân phận của Hàn Đông, không ngờ còn ưu ái Hàn Đông, vậy mình mà đối phó với Hàn Đông, không phải là càng không có cách nào sao?

Họ Hàn ở tỉnh Tây Xuyên có hai thường vụ tỉnh ủy, còn thêm Bí thư tỉnh ủy chống lưng, y có là Phó bí thư tỉnh ủy cũng không thể đối phó với Hàn Đông.

Lần này gặp Hàn Đông, trong lòng Pháo Xuân Long rất không thoải mái, nhưng trước mắt bao người, tất nhiên y cũng không biểu hiện ra ngoài.

Sau khi Bí thư huyện và Chủ tịch huyện mười huyện mạnh đứng lên phía trước, các vị lãnh đạo liền lấy huân chương trao cho mọi người.

Bên dưới lúc này vang lên một tràng vỗ tay.

Sau đó, các Bí thư huyện và Chủ tịch huyện trên đài hai tay cầm huân chương giơ lên trên đỉnh đầu.

Bên dưới vỗ tay càng nhiệt liệt hơn.

Phương Trung cầm lấy một góc huân chương, trong lòng rất không vui, nhìn những ánh mắt ngưỡng mộ của một vài người bên dưới, trong lòng đắng không nói lên lời, vinh dự này đối với y căn bản là một sự sỉ nhục. Nhưng cảm giác này liệu có ai biết được.

Giới truyền thông trong tỉnh thi nhau cầm camera quay chụp về hướng mọi người.

Khi mọi người bước xuống, tất nhiên huân chương do Bí thư huyện cầm, Phương Trung hai tay cầm huân chương, trong lòng chua ngọt đắng cay cũng không biết hình dung thế nào. So với mấy Bí thư huyện ủy khác, vẻ mặt Phương Trung không hé một nụ cười nào, các Bí thư huyện khác, trên mặt tràn đầy hưng phấn, so sánh với nhau, nhiều người cảm thấy lòng dạ Phương Trung có phải quá sâu không.

Sau đó, Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao phát biểu một cách tràn trề nhiệt huyết, đối với thành tích của mười huyện rất tán dương, hy vọng trong năm mới mười huyện này phát huy tinh thần dám nghĩ dám làm, đạt được nhiều phát triển hơn.

Đồng thời, Yến Sơn Cao đưa ra yêu cầu với toàn thành phố, hi vọng mọi người quay về tổng kết, tìm điểm sáng, con đường phát triển thích hợp của mười huyện mạnh này, thúc đẩy nâng cao công tác về mọi mặt.

Sau đó, hội nghị kết thúc.

Hàn Đông thở dài, trong lòng nghĩ đại hội biểu dương này có phải là quá hình thức không.

Thấy thời gian đã muộn, Hàn Đông quyết định đi ăn cơm sau đó tìm Uông Hồng Trạch nói chuyện.

Vừa đi chưa bao xa, điện thoại Hàn Đông reo, lấy xem, là số điện thoại lạ từ Thục Đô, liền nghe máy:

- Alo, xin chào, tôi là Hàn Đông đây.

Giọng nói phát ra

- Chủ tịch Hàn xin chào, tôi là thư ký Bí thư tỉnh ủy Lữ Tuấn Khải, bí thư mời anh qua đây một chuyến.

Hàn Đông hơi sửng sốt, tỉnh ủy chỉ có một Bí thư Nguyên, chính là Nguyên Hằng Kiện, lúc này còn khách khí cung kính nói:

- Được, thư ký Lữ, tôi sẽ qua.

Gác máy, điện thoại của Hàn Đông lại reo, nghe điện thoại, lần này là Phương Trung gọi đến, nói:

- Chủ tịch Hàn, anh đang ở đâu?

Hàn Đông hỏi:

- Bí thư Phương có chuyện gì sao?

Phương Trung nói:

- Chủ tịch Sa muốn tôi thông báo cho anh tí nữa cùng đi ăn cơm.

Hàn Đông cười nói:

- Xin lỗi, làm phiền Bí thư Phương báo cho Chủ tịch Sa một tiếng, tôi có việc phải làm, không thể đi được.

Phương Trung khẽ nhíu mày, không hài lòng nói:

- Hàn Đông có chuyện gì quan trọng sao, Chủ tịch Sa có chuyện muốn nói.

Hàn Đông nói:

- Việc này của tôi quan trọng hơn, được rồi, cứ thế đi.

Nói xong, Hàn Đông liền gác máy, sau đó tắt máy.

Nghe tiếng dập máy đầu bên kia, Phương Trung hơi sửng sôt, Hàn Đông này đúng là to gan, không ngờ ngay cả lời tiếp đón của Chủ tịch Sa cũng không nghe, ngay cả bộ mặt của Chủ tịch cũng không nể.

Nghĩ một lát, ông ta liền qua đó đợi Sa Ứng Lương nói:

- Chủ tịch, tôi vừa gọi điện cho Hàn Đông, hắn nói có việc khác, liền gác máy.

Sa Ứng Lương cau mày hỏi :

- Ông không nói tôi có việc muốn nói với hắn sao?

Y gọi Hàn Đông đến, thực tế là muốn nói với Hàn Đông, sau khi quay về làm báo cáo công tác cho bốn quận hai huyện của tỉnh.

Nhưng không ngờ Hàn Đông không nghe, Sa Ứng Lương nghĩ một lúc nói:

- Tôi gọi vậy.

Tìm được số điện thoại của Hàn Đông, Sa Ứng Liền ấn gọi, nhưng trong điện thoại nói số điện thoại vừa gọi không liên lạc được, mặt Sa Ứng Lương biến sắc, dập máy, xua tay nói:

- Được rồi, về rồi nói.

Nhìn sắc mặt của Sa Ứng Lương không tốt, trong lòng Phương Trung rất đắc ý, nghĩ Hàn Đông dù hắn có nâng đỡ đằng sau nhưng đã đắc tội chết với Chủ tịch thành phố, tương lai có ngày cho ngươi biết tay.

Đây là lần đầu tiên Hàn Đông đến tỉnh ủy, đến văn phòng Bí thư tỉnh ủy, một người đàn ông trung niên trầm mặc nói:

- Cậu là Chủ tịch Hàn? Tôi là Lữ Tuấn Khải.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Xin chào thư ký Lữ, tôi là Hàn Đông.

Lữ Tuấn Khải mỉm cười nói:

- Bí thư Nguyên đang đợi cậu, Chủ tịch Hàn xin đợi chút.

Sau đó, Lữ Tuấn Khải gõ cửa bước vào nói một tiếng, sau đó nói với Hàn Đông:

-Bí thư Nguyên mới cậu vào.

Hàn Đông bước vào, thấy Nguyên Hằng Kiện ngồi bên đó, Hàn Đông cung kính nói:

- Xin chào Bí thư Nguyên.

Mặt Nguyên Hằng Kiện nở một nụ cười hài hòa, ngồi bất động, gật đầu nói:

- Hàn Đông qua đây, ngồi đi.

- Cảm ơn Bí thư Nguyên.

Hàn Đông nói xong, ngồi nửa mông trên ghế trước mặt Nguyên Hằng Kiện. Ưỡn ngực thản nhiên cười nói.

Hàn Đông cũng biết, chắc chắn Nguyên Hằng Kiện biết thân thế của hắn.

Vì vậy trước mặt Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông chỉ tỏ vẻ tôn kính thích hợp là được, cũng không cần phải tỏ vẻ kinh sợ, như vậy có chút giả dối.

Nguyên Hằng Kiện mỉm cười gật đầu, nói:

- Đây là lần thứ ba chúng ta gặp nhau, tôi cũng biết những việc cậu làm được, rất tốt.

Hàn Đông nói:

- Cảm ơn lời khen của Bí thư Nguyên.

Nguyên Hằng Kiện cười nói:

- Đây là những lời nói thật lòng của tôi, thanh niên như cậu thật không nhiều. Đối với thân phận của cậu tôi cũng đã tìm hiểu qua, có thể quyết tâm làm tốt công tác hơn nữa còn có nhiều sáng tạo, điều này thật sự khó mà làm được.

Nghe lời khen của Nguyên Hằng Kiện, Hàn Đông vẫn giữ nguyên vẻ mặt như vậy, bộ dạng không quan tâm:

- Bí thư Nguyên, đây là việc tôi nên làm, bất luận ở đâu, tôi cũng làm tròn bổn phận trách nhiệm của mình, cố gắng làm tốt công việc.

Vì Hàn Đông biết Nguyên Hằng Kiện trong tương lai, là một trong danh sách chín người trên đỉnh cao nhất kim tự tháp thể chế Trung Quốc, vì gia tộc, vì tương lai của chính mình, Hàn Đông phải biểu hiện tốt trước mặt ông ta một chút, gây ấn tượng tốt với ông ta, tương lai của gia tộc hay sự nghiệp của chính mình chẳng phải có thêm chút trợ lực sao?

Nguyên Hằng Kiện gọi Hàn Đông đến, chủ yếu là muốn hiểu rõ thêm tình hình huyện Phú Nghĩa, đồng thời nói chuyện nhiều hơn với Hàn Đông, ông ta nói:

- Hàn Đông, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên ở núi Thanh Thành trò chuyện với cậu rất vui. Nhìn tuổi trẻ của cậu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, hi vọng cậu có thể tiếp tục duy trì, tôi cũng hi vọng cậu có thể tiến xa hơn nữa.

Nghe câu nói của Nguyên Hằng Kiện, trong lòng Hàn Đông rất vui, điều này cho thấy, Nguyên Hằng Kiện khá coi trọng và tán thưởng mình, sự cố gắng của hắn không uổng phí.

- Cảm ơn lời dạy bảo của Bí thư Nguyên, công việc sau này tôi trước sau như một, cũng mong Bí thư Nguyên sau này dạy bảo nhiều hơn.

Lời nói của Hàn Đông là từ trong lòng, với độ tuổi của hắn, trước Nguyên Hằng Kiện chỉ là một tiểu bối.

Huống chi, tương lai Nguyên Hằng Kiện là một trong những người đứng đầu Trung Quốc, bây giờ Hàn Đông hạ thấp mình một chút, tương lai sau này chắc sẽ tốt hơn.

Mặt Nguyên Hằng Kiện lộ vẻ tươi cười, đối với thái độ của Hàn Đông ông rất ưng ý.

Hàn Đông thân là cháu trai cụ Hàn, tuổi trẻ tài cao, con đường sự nghiệp sẽ mở rộng, hơn nữa điều hiếm có là đối nhân xử thế còn khiêm tốn như vậy.

Nguyên Hằng Kiện không như Hàn Đông hiểu biết về tương lai như vậy.Vì thế tất nhiên ông không biết tương lai sau này rốt cuộc tiến đến đâu. Bây giờ Nguyên Hằng Kiện là Bí thư tỉnh ủy cấp chính Bộ, nhưng cũng chỉ tiến đến bước này mà thôi, trong lòng ông ta tất nhiên rất kỳ vọng vào tương lai của mình, nếu muốn đạt đến đỉnh kim tự tháp của Trung Quốc, nhất định phải đạt được sự tán thành từ mọi mặt mới được, bây giờ thế lực của Hàn Đông càng ngày càng mạnh, như vậy chỉ cần có quan hệ tốt với nhà họ Hàn, đạt được sự tán thành của nhà họ Hàn tương lai sẽ tốt hơn nhiều.

Nguyên Hằng Kiện và Hàn Đông trò chuyện rất tâm đầu ý hợp.

Đang nói chuyện, Hàn Đông biểu hiện rất thoải mái, hào phóng, trả lời những vấn đề Nguyên Hằng Kiện đưa ra mang tính chất xây dựng.

Điều này càng làm cho Nguyên Hằng Kiện càng hài lòng hơn.

- Ừh, đã mười hai giờ rồi.

Nguyên Hằng Kiện nhìn đồng hồ, mặt cười nói:

- Chúng ta nói chuyện khá tâm đầu ý hợp, như vậy đi, trưa tôi còn có việc, để Lữ Tuấn Khải đưa cậu đi ăn nhé.

Nguyên Hằng Kiện là bí thư tỉnh ủy cho dù Hàn Đông là cháu của ông cụ Hàn nhưng cũng chỉ là một chủ tịch huyện mà thôi, Nguyên Hằng Kiện cũng không thể đích thân mời Hàn Đông ăn cơm, có thể để thư ký ăn cơm cùng Hàn Đông đã là khó lắm rồi.

Đây cũng biểu hiện sự coi trọng và nhiệt tình của Nguyên Hằng Kiện với Hàn Đông.

Lập tức Nguyên Hằng Kiện nói với thư ký:

- Chiều cậu thay tôi mời Hàn Đông ăn bữa cơm.

Lữ Tuấn Khải đứng lên cười:

- Được bí thư Nguyên.

Lập tức 3 người cùng nhau xuống lầu, Nguyên Hằng Kiện và Hàn Đông bắt tay, xe số một của tỉnh ủy đi rồi.

Nhìn theo xe của Nguyên Hằng Kiện đi Lữ Tuấn Khải nói với Hàn Đông:

- Chủ tịch Hàn đi thôi chúng ta đi ăn, anh thích ăn đồ ăn Trung Quốc hay ăn gì?

Hàn Đông cười:

- Tôi thế nào cũng được, thư ký Lữ quyết định đi.

Lúc này ủy viên thường vụ Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy từ dưới lầu trước mặt bước tới, thư ký của ông Cổ Phàm Hàn lẽo đẽo theo sau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK