Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự việc đương nhiên không tốt đẹp như Hàn Đông tưởng tượng, dù bất kể Kiều San San và Bạch Vũ Giai có thỏa hiệp thế nào, chấp nhận thân phận và hoàn cảnh hiện tại, nhưng để khiến hai cô gái đơn thuần dẹp hết mọi e ngại, cùng đi theo Hàn Đông khắp nơi, vậy cũng quá ép buộc người khác rồi.

Nhưng nhìn thấy Kiều San San và Bạch Vũ Giai thân thiết nói chuyện như hai chị em ruột, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười lảnh lót như chuông bạc, trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ.

Trên thực tế, bất luận là Kiều San San hay là Bạch Vũ Giai, bọn họ đều là người thông minh, vì cùng yêu một người, hơn nữa thân phận cũng ngang nhau, nên rất nhanh chóng đã có thể đi tới nhất trí, cho dù là vì Hàn Đông, bọn họ cũng tương thân tương ái sống cùng nhau.

Nhìn hai cô gái hấp dẫn, trong lòng Hàn Đông thầm tưởng tượng cảm giác tay trái ôm một người, tay phải ôm một người, nhưng hắn ngại ngùng chẳng đề xuất ra.

Buổi tối Kiều San San và Bạch Vũ Giai, mỗi người ngồi một bên Hàn Đông, cùng hắn xem tin tức, sau đó xem thời sự Giang Việt, thời sự Ninh Hải.

Hàn Đông cảm giác như bản thân mình đang ở giữa một biển hoa vậy, có thể ngửi thấy mùi hương tinh tế, trong lòng có cảm giác say say.

Xem xong thời sự, Kiều San San và Bạch Vũ Giai đều đi tắm, một người mặc đồ ngủ màu hồng, một người mặc màu trắng, hơn nữa giống như đã hẹn trước vậy, hai người đều mặc đồ ngủ rất mỏng, khiến da thịt mềm mại ẩn hiện qua làn áo, tràn đầy sức hấp dẫn khó cưỡng.

- Hai người đang quyến rũ tôi phạm tội đấy.

Hàn Đông cười ha ha, nói.

- Anh chàng đẹp trai, mời anh nhảy một điệu nha.

Kiều San San cười, nói, triển khai tư thế, đưa tay ra, cánh tay trắng nõn giống như được tạo thành từ ngọc vậy.

- Nhảy gì mà nhảy, lại đây ôm một cái nào, Hàn Đông đưa tay ra kéo, ôm gọn Kiều San San vào trong lòng.

Kiều San San thét lên một tiếng kinh hãi, mặt bỗng ửng đỏ, xông tới làm mặt quỷ với Bạch Vũ Giai.

Khuôn mặt trắng nõn của Bạch Vũ Giai liền xuất hiện một đám mây màu hồng, vẻ mặt thẹn thùng.

- Lại đây đi…

Kiều San San cười hì hì, nói.

Bạch Vũ Giai mím môi, mặt càng đỏ, giống như đám mây màu hồng cuối chân trời vậy.

Trước đó, Kiều San San lén nói cho cô biết, tối nay hai người sẽ cùng ở bên Hàn Đông, lúc đó Bạch Giai Vũ liền đỏ mặt đồng ý, chỉ là thật sự tới lúc này, cô lại có chút thẹn thùng, ngại ngùng không dám tiến lên phía trước.

Kiều San San thấy vậy, cười giảo hoạt, đưa tay nắm lấy tay Bạch Vũ Giai, dùng sức kéo, Bạch Vũ Giai không tự chủ được, lảo đảo ngã vào lòng Hàn Đông.

Hàn Đông cười ha ha, ôm chặt cả hai người vào lòng, cúi đầu ngửi mùi hương nhè nhẹ trên người bọn họ, bàn tay bắt đầu không có phép tắc, một tay đặt ở eo Kiều San San, tay kia thì lướt trên thân thể Bạch Vũ Giai.

Hơi thở của Bạch Vũ Giai dần trở lên gấp gáp, đôi mắt dường như bị hơi nước che mờ, mặt ửng hồng, tay bấu chặt vào tay Hàn Đông, dường như đang ngăn động tác của hắn, lại có vẻ như không muốn hắn dừng lại vậy.

Tuy cô không giống Hàn Đông, có ký ức kiếp trước ở trong đầu, nhưng tình cảm cô dành cho Hàn Đông, cũng vô cùng sâu đậm và đặc biệt, lần đầu tiên thấy hắn, liền cảm thấy con người này vô cùng thân thiết, giống như hắn chính là điểm tựa và chốn đi về của cô ở chốn tối tăm nào đó vậy, hơn nữa, nếu không phải có Hàn Đông giúp đỡ, cô cũng chẳng có ngày hôm nay, trong quá trình chung sống với Hàn Đông, cô cũng cảm nhận sâu sắc tình thâm hắn dành cho cô, cái này càng khiến cho trong lòng cô cảm nhận được tình cảm giữa mình và Hàn Đông là do ông trời xếp đặt, dù Hàn Đông đã kết hôn với Lữ Nhạc, bản thân cô đi theo Hàn Đông chẳng có danh phận gì, nhưng tình cảm giữa hai người thì không ai thay đổi được, hơn nữa vì mối tình này, cô cũng chẳng cần cưỡng cầu bất cứ điều gì.

Kiều San San khẽ mỉm cười, hé đôi môi anh đào hôn lên mặt Hàn Đông một cái, sau đó lại hôn mạnh một cái lên môi Bạch Vũ Giai.

- A…

Bạch Vũ Giai hét lên một tiếng kinh hãi, nhìn vẻ mặt tươi cười của Kiều San San, mặt đỏ như bị tạt máu tươi lên vậy.

Hàn Đông không nén được mỉm cười, xem ra lúc này Kiều San San đang tận sức giúp mình thực hiện giấc mơ tay trái ôm một người, tay phải ôm một người cùng lên giường.

Tiếng nhạc du dương vang lên, khúc nhạc là do Kiều San San giúp Hàn Đông mở, tràn đầy tình yêu êm dịu. Nhưng đúng lúc đó thì chuông điện thoại reo vang, nghe có vẻ chẳng du dương chút nào.

Hàn Đông bất đắc dĩ buông tay ra, cầm điện thoại lên xem, là điện thoại từ nhà gọi tới.

Trong lòng lập tức tập hợp đủ mọi cảm xúc, trong chốc lát khiến Hàn Đông nhớ tới Lữ Nhạc, nhớ tới con trai Hàn Vũ của mình.

Kiều San San liếc mắt nhìn số điện thoại trên máy di động của Hàn Đông, sắc mặt lập tức tái đi, liền khẽ cười, đưa tay ôm lấy cổ Hàn Đông, nói:

- Sao không nghe điện thoại đi? Anh yên tâm, em sẽ không nói gì đâu, chỉ nghe xem hai người tâm tình thế nào thôi.

Sắc mặt Bạch Vũ Giai cũng lập tức chuyển từ màu hồng sang màu trắng.

Hàn Đông đưa tay nhéo nhéo mũi Kiều San San, sau đó bắt điện thoại.

- Hàn Đông…

Giọng Lữ Nhạc dịu dàng truyền tới, kể từ khi làm mẹ, Lữ Nhạc duyên dáng hơn rất nhiều so với trước đây, hào quang từ thiên chức làm mẹ tỏa sáng, khiến cho trong sự đáng yêu, có thêm vài phần trưởng thành.

Mai là sinh nhật Hàn Đông nên Lữ Nhạc đặc biệt gọi điện thoại tới, đồng thời cũng là để Hàn Đông nghe tiếng của con trai, Hàn Vũ đã được hơn 5 tháng tuổi, tuy vẫn chưa thể nói được rõ ràng, cũng chưa thể gọi, nhưng mỗi lần Lữ Nhạc gọi điện cho Hàn Đông, nó đều ở đầu dây bên này “a…a…” nói một tràng ngôn ngữ mà chỉ có bản thân nó mới hiểu.

Nghe thấy tiếng của con trai, trong lòng Hàn Đông cảm động vô cùng, cái cảm giác tương thông huyết mạch khiến hắn cảm nhận sâu sắc trách nhiệm làm cha của mình.

- Hàn Đông, em quyết định hết năm sẽ đưa Tiểu Vũ đến thành phố Ninh Hải, anh ở đó một mình cũng không có ai chăm sóc, hơn nữa Tiểu Vũ ở xa anh như vậy cũng không tốt.

Lữ Nhạc nói, liên quan tới chuyện này, cô đã phải hạ quyết tâm rất lớn, tuy Hàn Vũ là con trai của cô và Hàn Đông, nhưng nhóc con này lại tập hợp tình yêu của rất nhiều người, ông cụ Hàn cưng đứa chắt trai thông minh, đáng yêu này vô cùng, mỗi ngày đều dành thời gian để chơi đùa với nó.

Ngoài ra mẹ của Hàn Đông, Dư Ngọc Trân, mẹ của Lữ Nhạc, Chu Huệ Dung cũng cưng đứa bé này như bảo bối, thật đúng là bế trên tay thì lo làm té nó, ngậm trong miệng thì lo nó tan chảy mất, vì vậy khi nghe thấy Lữ Nhạc nói sẽ sớm đưa Hàn Vũ đến thành phố Ninh Hải, thì đều không nỡ rời xa.

Trải qua sự giải thích vô cùng nhẫn nại của Lữ Nhạc, họ mới chịu miễn cưỡng đồng ý, nhưng họ cũng tỏ vẻ sau này sẽ thường xuyên tới thành phố Ninh Hải thăm thằng nhóc này.

Hàn Đông dĩ nhiên là ủng hộ quyết định của Lữ Nhạc cả hai tay, đối với một đứa trẻ mà nói, tình yêu của người ba có tác dụng vô cùng to lớn, hắn cũng không muốn con trai mình từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu của ba.

Hai người nói chuyện đã hơn nửa tiếng đồng hồ, trong điện thoại, Lữ Nhạc tỏ ra vô cùng nũng nịu với Hàn Đông, điều này khiến hắn rất xấu hổ, dù sao bên cạnh hắn cũng đang có hai người con gái xinh đẹp đang nhìn và nghe Hàn Đông nói chuyện.

- Hàn Đông, em muốn làm mẹ nuôi của Hàn Vũ.

Đợi Hàn Đông cúp máy, Kiều San San đề nghị với vẻ mặt mong chờ.

Chỉ có điều, trong ánh mắt của cô chứa đựng sự không tự tin, điều này vẫn bị Hàn Đông nắm bắt được.

Hàn Đông thở dài một cái, đưa tay ôm cô vào lòng, nói:

- Không vấn đề gì, ngay cả để em làm mẹ cũng không thành vấn đề.

Không thể cho Kiều San San một danh phận, nhưng có một đứa con với cô ấy, cũng xem như một dạng bồi thường, dù sao với thân phận của Hàn Đông, có lẽ như vậy là vô cùng mạo hiểm, nhưng Hàn Đông cảm thấy, ngoài chuyện này, hắn chẳng có biện pháp nào tốt hơn để bồi thường cho Kiều San San.

Thời khắc đó, Kiều San San vô cùng cảm động, tròng mắt lập tức đỏ hoe, đưa tay dụi dụi mắt, nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, nói:

- Anh… Anh nói thật sao?

Cô biết bối cảnh, thân phận của Hàn Đông, biết rằng giữ được mối quan hệ giữa cô và hắn thân mật như thế này, đã là vô cùng hiếm thấy rồi, còn nói về chuyện con cái, đó quả thật là một mơ ước xa vời, cho nên bây giờ nghe được lời này của Hàn Đông, trong lòng cô ngập tràn sự hưng phấn và kích động, cũng cảm nhận được tấm chân tình mà Hàn Đông dành cho mình, khiến cho khi cô nói chuyện, thậm chí còn có chút lộn xộn.

Hàn Đông nghiêm túc gật đầu, nói:

- Anh nghiêm túc đó, không thể cho em danh phận, anh đã rất áy náy rồi, nếu ngay cả cơ hội làm mẹ cũng không cho em, anh còn là con người sao!

- Anh tốt quá…

Mắt của Kiều San San lại càng đỏ, cô nhào vào lòng Hàn Đông, liên tục hôn khắp mặt và cổ hắn.

Cảm nhận được sự hưng phấn và kích động của Kiều San San, trong lòng Hàn Đông thầm thở dài một cái.

Đó thật giống như dây thép đan quện vào nhau, dù ở tầng cao cấp, đặc biệt là tầng cao cấp của thế hệ trước, cũng tương đối là khoan dung trong vấn đề với phụ nữ, nhưng Hàn Đông đang trong giai đoạn thăng tiến, nếu bị ai đó bắt được chứng cớ và tiết lộ ra, thì đúng là phiền phức cực lớn đối với Hàn Đông.

Đương nhiên, chỉ cần tình cảm giữa Hàn Đông và Kiều San San không xảy ra vấn đề gì, thì người khác muốn có được chứng cứ chính xác để đối phó với Hàn Đông, cũng là chuyện không thể nào.

Quay đầu nhìn thì thấy Bạch Vũ Giai đang nhìn mình với ánh mắt ngưỡng mộ, Hàn Đông cũng nói với cô ta:

- Em cũng vậy, khi nào em cảm thấy mệt, muốn có một đứa con thì em tự quyết định đi nha!

Bạch Vũ Giai lập tức bị cảm giác hạnh phúc mạnh mẽ bao trùm lấy, cô dùng hết sức gật đầu, vẻ mặt có chút thẹn thùng.

Lúc đi ngủ, Hàn Đông vẫn là không thể thực hiện được giấc mơ ngủ chung của mình, Kiều San San rất chi là rộng lượng, đi ngủ trước để nhường thời gian buổi tối lại cho Hàn Đông và Bạch Vũ Giai. Dù sao hôm nay Bạch Vũ Giai cũng mới tới, vẫn chưa được cùng Hàn Đông thân mật.

Hôm sau là thứ hai, cũng là sinh nhật của Hàn Đông, buổi trưa khi sắp nghỉ ngơi, thì Trưởng ban thư ký Vương Tĩnh đến, cô ta cười ha ha, nói:

- Chủ tịch thành phố, chúc sinh nhật vui vẻ.

Vừa nói cô vừa đưa ra một hộp quà được gói gém vô cùng tinh xảo:

- Đây là cái bật lửa bạn tôi mua khi đi du lịch nước ngoài, tôi nghĩ Chủ tịch thành phố có hút thuốc nên chắc sẽ dùng tới.

Hàn Đông mỉm cười, Vương Tĩnh quả là rất biết cách cư xử.

- Cảm ơn. – Hàn Đông nói – Chút nữa cùng đi ăn cơm nha, tôi mời.

- Được, thưa Chủ tịch, mà buổi tối anh không tổ chức gì sao?

Vương Tĩnh cười, hỏi.

Hàn Đông đáp:

- Có bạn bè tới đây thăm tôi, nên tôi sẽ đi cùng bọn họ.

Đang nói, di động của Hàn Đông chợt đổ chuông, lôi ra xem, thì ra là Kiều San San gọi tới, Hàn Đông cười với Vương Tĩnh rồi bắt điện thoại.

- Hàn Đông, cái gã đáng ghét hôm qua nhận ra Bạch Vũ Giai, liền chạy tới quấy rầy, bị em tát cho một cái, bây giờ gã đang gọi hai cảnh sát tới, anh gọi điện thoại xử lý gã đi nha.

Giọng Kiều San San nói có chút tức giận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK