Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Đông tức giận cực điểm, vốn dĩ Hàn Đông đã hạ quyết tâm rồi, cần chỉnh đốn cải cách doanh nghiệp nhà nước, kết quả là sáng sớm hôm nay, lại phát sinh việc công nhân viên chức của nhà máy ổ trục Hưng Đoàn đến gây chuyện.

Những công nhân vẻ mặt như chết lặng đứng biểu tình ở cửa Ủy ban nhân dân thành phố, như khắc sâu trong tận đáy lòng của Hàn Đông vậy.

Điều này khiến Hàn Đông càng ý thức được trọng trách của mình nặng nề đến mức nào, trước tiên phải đào bắt những con sâu mọt tham ô tài sản nhà nước, những người này phải trừng phạt nghiêm khắc, tiếp đó phải giải quyết thích đáng cho công nhân viên doanh nghiệp bị xâm hại trong quá trình cải cách.

Có thể nói, trên thành phố, công nhân viên doanh nghiệp nhà nước đã qua cải cách bị thất nghiệp, cuộc sống của bọn họ là khó khăn nhất.

Chính vì các vấn đề của bọn họ không được giải quyết, cho nên mới thường xuyên có công nhân viên doanh nghiệp nhà nước không ngừng khiếu nại.

Mà muốn giải quyết vấn đề của bọn họ, điểm quan trọng nhất cần làm, chính là làm cho bọn họ lại có việc làm.

Đương nhiên, đây lại là một quá trình phức tạp, số lượng các doanh nghiệp nhà nước trong toàn thành phố không ít, mà những công nhân viên thất nghiệp không phải là con số nhỏ. Và bọn họ ngoài nghành nghề vốn có ra, cũng không có kỹ năng mưu sinh khác, khiến độ khó càng tăng thêm.

- Hôm nay cuộc hội ý này, chủ yếu thảo luận vấn đề của cải cách doanh nghiệp nhà nước, một là đối với vấn đề tồn tại trước mắt tiến hành chỉnh đốn, xử lý toàn diện, từ đó tổng kết kinh nghiệm giáo huấn, hai là sau khi thảo luận xong nếu như muốn ngăn chặn những vấn đề tương tự như vậy, lập ra một cơ chế giám sát có hiệu quả…

Hàn Đông đem ý của mình nói ra, sau đó Khâu Hiểu Mai, Sử Gia Hồng, Trương Bảo Nam cũng lần lượt nói, bày tỏ ủng hộ Hàn Đông.

Chuyện này, cũng không xâm hại đến lợi ích của bọn họ, là do thấy Hàn Đông xem trọng như vậy, bọn họ cũng không thể tự làm mất không khí.

Đối với điểm này, Hàn Đông cũng không có gì bất ngờ cả.

Dù sao vấn đề mà Hàn Đông đưa ra là thật sự tồn tại, và cũng là cực kỳ nghiêm trọng.

Nếu như bọn họ phản đối đề nghị của mình, thì Hàn Đông phải hoài nghi động cơ và lập trường của bọn họ.

Nếu như ý kiến của mọi người đã tương đối thống nhất, vậy mọi việc càng dễ làm rồi, mọi người bắt đầu thảo luận vây quanh một vấn đề chung.

Ước chừng qua khoảng mười phút, Chủ tịch thành phố Khương Vinh Quang sầm mặt đi lên lầu.

Vừa vào tới cửa, ông ta liền nói:

- Tình hình quá nghiêm trọng rồi, cuộc sống thất nghiệp của công chức trong doanh nghiệp nhà nước, so với tưởng tượng của chúng ta khác biệt quá nhiều, nếu như không giải quyết thỏa đáng, cuộc sống của bọn họ căn bản khó mà tiếp tục được.

Vừa mới ở dưới lầu, Khương Vinh Quang có dáng vẻ của một người biết lo cho nước cho dân, đến trước mặt những công nhân thỉnh cầu họ cùng trò chuyện, tìm hiểu tình hình khó khăn của bọn họ, đồng thời cam kết Ủy ban nhân dân thành phố nhất định coi trọng vấn đề này, đảm bảo bọn họ có cơm ăn, có tiền chữa bệnh.

Hơn nữa phóng viên của Đài truyền hình thành phố cũng được thông báo, chạy đến quay tin tức.

Nhẽ ra, những công nhân thất nghiệp đến Ủy ban nhân dân thành phố gây rối, đây không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Nhưng, vì đích thân Chủ tịch thành phố ra mặt, hỏi chuyện cuộc sống thường nhật của công nhân và chuẩn bị giải quyết vấn đề của bọn họ.

Như vậy, điều này lại chuyển thành một tin tức tốt, việc xấu biến thành việc tốt, thể hiện lãnh đạo Ủy ban nhân dân thành phố quan tâm đến cuộc sống của quần chúng bình dân, là một tin tuyên truyền tốt.

Cho nên Đài truyền hình tự nhiên phải đưa tin tới tấp mới được.

Huống chi đây lại là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố đích thân gọi điện.

Đương nhiên Khương Vinh Quang ngầm đồng ý cho Đài truyền hình đưa tin, những việc như thế này, chính là chức trách Chủ tịch thành phố của ông ta.

Hàn Đông nói:

- Vừa rồi, chúng tôi vừa thảo luận trước một chút, đạt được ý kiến thống nhất cơ bản…

Lúc trước nhìn thấy Khương Vinh Quang nắm bắt cơ hội, đi ra phô bày tấm lòng yêu dân của ông ta, Hàn Đông mặc dù không để tâm nhưng lại vẫn cảm thấy khó chịu.

Hàn Đông cảm thấy Khương Vinh Quang có chút làm trò.

Nghe Hàn Đông nói xong, Khương Vinh Quang thể hiện diễn thuyết sôi nổi.

- Ừm, bây giờ ý kiến của mọi người tương đối thống nhất, vậy tôi nói phân công cụ thể vậy.

Hàn Đông thản nhiên nói:

- Cải cách doanh nghiệp nhà nước là có mô hình tốt và tiền lệ, trong điểm này, Ủy ban nhân dân thành phố cần phải gánh vác trách nhiệm, thống nhất bố trí, thúc đẩy ổn thỏa, còn trong cải cách doanh nghiệp nhà nước sau này, phải cố gắng ngăn chặn tận gốc những vấn đề tương tự phát sinh.

- Trên phương diện này, ngoài phòng Kiểm soát Thành ủy, phòng Kiểm soát Ủy ban nhân dân thành phố và Ủy ban Kỷ luật phải thống nhất hành động, tiến hành kiểm tra các doanh nghiệp nhà nước thời gian trước đã qua cải cách, phát hiện vấn đề đều phải xử lý nghiêm túc.

- Đồng thời, bộ phận kiểm toán cũng phải dựa theo việc đảm bảo tăng giá trị của doanh nghiệp để triển khai công việc, truy cứu những người có trách nhiệm lúc đó.

- Ngoài ra, đối với những công nhân viên chức thất nghiệp của doanh nghiệp nhà nước đã qua cải cách, Ủy ban nhân dân thành phố cần mở rộng dịch vụ việc làm, đưa vấn đề bố trí việc làm của họ đặt vào trong lịch làm việc.

Nghe Hàn Đông sắp xếp như vậy, Khương Vinh Quang trong lòng âm ỷ có chút khó chịu.

Mặc dù những việc này quả thực là việc trong phạm vi chức trách của Ủy ban nhân dân thành phố, hơn nữa bản thân Khương Vinh Quang đã chuẩn bị triển khai công việc từ nhiều phương diện.

Nhưng vừa nghe Hàn Đông đề xuất ra, ông ta cảm giác dường như Hàn Đông đang xen vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố vậy, trong lòng có chút không phục.

Cho dù Hàn Đông không biểu hiện quyền thế nhiều, nhưng Khương Vinh Quang cũng tiềm thức một tâm lý đề phòng đối với Hàn Đông.

Ông ta cảm thấy Ủy ban nhân dân thành phố một mẫu ruộng ba phần đất, là địa bàn của mình, làm thế nào phải là do mình quyết định.

- Buổi chiều tôi triệu họp Hội ý văn phòng, chuyên thảo luận vấn đề này.

Khương Vinh Quang mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng ông ta cũng không thể phản đối ngay trước mặt, cho nên vội vàng đem chuyện này đưa vào tầm kiểm soát của Ủy ban nhân dân thành phố rồi tính tiếp:

- Cuộc sống khó khăn của công nhân viên chức thất nghiệp của doanh nghiệp nhà nước, đây là hiện tượng phổ biến, Ủy ban nhân dân thành phố nhất thiết phải dốc sức, tìm kiếm cách giải quyết vấn đề này từ nhiều phương diện.

Hàn Đông cảm thấy Khương Vinh Quang quả thật khá tích cực, như vậy thật tốt, chỉ cần ông ta muốn làm thì là hiện tượng tốt rồi.

Mặc dù Khương Vinh Quang có ý không muốn mình xen vào công việc của Ủy ban nhân dân thành phố, nhưng Hàn Đông không mấy quan tâm.

Trên thực tế, cho dù là lúc mình đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố, cũng không hy vọng bị người khác chỉ đạo công việc của mình.

Cho nên, hiện tại sau khi Hàn Đông nhận chức Bí thư Thành ủy, hắn cũng đang cố gắng không xen vào quá nhiều công việc của Ủy ban nhân dân.

Đương nhiên Hàn Đông đối với sự phát triển thành phố Vinh Châu, là có ý riêng của mình.

Cho nên, đầu tiên Hàn Đông phải bảo đảm ý đồ của mình có thể được quán triệt, bởi vậy nhất thiết phải nắm giữ quyền phát ngôn nhất định mới được.

Chỉ cần nắm giữ quyền phát ngôn, vậy thì Hàn Đông mới có thể yên tâm để Khương Vinh Quang đi làm việc.

Cái này giống như Thủ tướng Nam Tuần vậy, ông ấy mặc dù không ngồi vào vị trí Thủ tướng số một, nhưng ông ta trên thực tế chính là số 1, nhất ngôn cửu đỉnh, trong tình huống này, ông ta có thể an tâm xem xét một vài phương châm chính sách lớn, xem xét phương hướng vĩ mô của quốc gia, những việc khác thì giao cho người khác đi làm.

Vì để bảo đảm bản thân có thể chấp hành hoàn hảo sách lược của tập thể lãnh đạo, ông ta thậm chí chỉ định cả người kế thừa vị trí Thủ tướng số 1 bây giờ.

Cho nên nói, đôi khi, muốn làm một chút sự nghiệp, thì cần có tinh thần không nhường ai.

Hàn Đông có niềm tin với bản thân, đừng nói cái khác, Hàn Đông nắm bắt được xu hướng phát triển của lịch sử, đã mạnh hơn bất kỳ ai khác.

Nếu dựa theo suy nghĩ của Hàn Đông, rất nhiều vấn đề là có thể tránh, có thể giải quyết.

Có lẽ Khương Vinh Quang cũng là muốn chăm chỉ làm việc, nhưng Hàn Đông cảm thấy mình cũng nên nắm bắt, cũng không có gì không đúng.

Cái này chính là không nhường ai mà Hàn Đông vẫn đang kiên trì theo đuổi.

Sau cuộc họp Hội ý Bí thư, Hàn Đông lại cùng Tào Tư Hào đi điều tra nghiên cứu.

Lần này đi khu công nghệ cao.

Xe vừa mới đến khu vực lân cận, trong không khí mơ hồ bay đến một mùi khó ngửi.

Hàn Đông không khỏi chau mày, nói:

- Đây là nhà máy gì? Ô nhiễm rất nghiêm trọng a.

Tào Tư Hào nói:

- Chắc là nhà máy phân hóa học lại đang thải nước bẩn rồi.

Hàn Đông nói:

- Lẽ nào bọn họ không qua xử lý cứ trực tiếp thải ra ngoài sao?

Tào Tư Hào cười ngượng, nói:

- Nói là đã xử lý qua rồi, nhưng chỉ cần vừa ngửi mùi thối này, thì biết chắc chắn không xử lý theo tiêu chuẩn, trên thành phố cũng nhận được khiếu nại của cư dân vùng phụ cận xung quanh, Cục Bảo vệ Môi trường và bộ phận khác cũng đã đôn đốc, có điều vì hệ thống xử lý nước thải hoàn toàn mới tốn khá nhiều tiền, nhà máy phân hóa học vẫn chưa tiến hành thay đổi.

- Nếu đã như vậy thì bảo bọn họ dừng sản xuất, chỉnh đốn cải cách.

Hàn Đông sầm mặt, nói:

- Lẽ nào chỉ vì phải chi tiền, mà mặc kệ ô nhiễm không khí, nguồn nước, như vậy sẽ gây tổn hại lớn cho sức khỏe của những cư dân xung quanh.

Tào Tư Hào nói:

- Quả thực tồn tại vấn đề này, đặc biệt là cư dân xung quanh nhà máy phân bón, đã xuất hiện đủ loại vấn đề, có điều vì trong gia đình những cư dân này, đại đa số đều có người đi làm trong nhà máy, đều ăn lương của nhà máy, cho nên nếu như trên thành phố yêu cầu nhà máy phân bón ngừng sản xuất, thì cư dân chung quanh cũng có ý kiến.

Đây hoàn toàn là một nghịch lý, một mặt mọi người bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng mặt khác mọi người đều phải ỷ lại vào nó.

Hàn Đông nói:

- Như vậy cũng không được, những cư dân này có cái nhìn thiển cận, chúng ta không thể để mặc tình hình phát triển như vậy được, đến lúc đó có thể càng phát triển nghiêm trọng hơn, vậy thì cái giá mà chúng ta phải trả là rất lớn.

- Trưởng ban thư ký, anh thông báo Cục Bảo vệ Môi trường lập tức đưa thông báo xuống, nhất định phải lập tức ngừng sản xuất chỉnh đốn cải cách, xử lý nước thải không đạt tiêu chuẩn, không cho phép hoạt động trở lại.

Hàn Đông nói chắc như đinh đóng cột.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại di động của Khổng Phàm Chi reo lên, anh ta nghe điện một chút, lập tức lấy tay che micro nói:

- Bí thư, là Phó chủ tịch thành phố Đặng gọi đến, anh ta muốn báo cáo công việc với anh.

- Cậu bảo anh ta đến đây.

Hàn Đông nói, đây là Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương, phân công quản lý công nghiệp, Phó chủ tịch của tài sản nhà nước, Hàn Đông cũng đang cần tìm anh ta bàn chút chuyện.

Không bao lâu, chiếc xe Santana màu đen lái đến, Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương từ trên xe bước xuống, trên mặt anh ta tràn đầy nụ cười, nhưng vừa xuống xe thì ngửi thấy trong không khí mùi thối khó ngửi, lại nhìn thấy Hàn Đông nét mặt nghiêm túc, trong lòng liền chột dạ.

- Chào Bí thư Hàn.

Trịnh Ân Ương tiến lên cẩn thận chào hỏi.

- Phó chủ tịch thành phố Trịnh, mùi thối này anh cũng ngửi thấy chứ, có cảm tưởng gì không?

Hàn Đông thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK