Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh ngoảnh lại nhìn mình cười cười, trong lòng đã có mục tiêu. Nay tình hình đã phức tạp thế này thì cần phải ra tay sớm. Mối quan hệ nào có thể lợi dụng được là phải tận dụng ngay. Có lẽ chính Mã Pháp Sinh sẽ là lỗ hổng để đột phá. Dù sao đứng sau Hàn Đông cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Triệu Nhạc ủng hộ. Chỉ cần là người biết quan sát một chút và có một vài mối quan hệ là có thể nhận ra ngay điều đó. Vậy thì, bắt đầu từ Mã Pháp Sinh cũng là một lựa chọn không tồi.

Sau khi ngầm quyết định như vậy, Hàn Đông định tâm trở lại và tiếp tục họp. Khi đến lượt mình phát biểu, Hàn Đông đã tường thuật một cách khách quan về vấn đề Dân chủ và Tập trung. Dù sao thì lúc này, Hàn Đông không thể biểu lộ rõ lập trường của mình đứng về phe nào cả.

Cuối cùng, Hề Hiểu Kiến có bài phát biểu mang tính chất tổng kết. Ông nhấn mạnh sự quan trọng của vấn đề Tập trung, đồng thời yêu cầu Trưởng ban thư ký thành ủy Hầu Hoa Đông tổng hợp báo cáo, soạn một văn băn bản có liên quan về buổi họp, quy phạm quy trình làm việc của Đảng ủy.

Quy trình thứ 2 của hội nghị thường vụ là thảo luận các vấn đề liên quan đến nhân sự. Đây mới là màn biểu diễn chính. Tuy nhiên, Hàn Đông chỉ đề cử người dự bị cho cương vị Cục trưởng Cục xúc tiến đầu tư. Các vấn đề khác hắn đều không đề cập đến.

Về vấn đề của Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư Phạm Huệ Đức, các Ủy viên thường vụ khác cũng đã được nghe phong phanh. Nên khi nghe Hàn Đông đề xuất điều chỉnh công tác của Phạm Huệ Đức, để Tần Bạch Thần lên thay, không ai bị bất ngờ cả.

Thực ra, trong lúc Hàn Đông quan sát người khác thì người khác cũng đang quan sát hắn. Trong khoảng thời gian gần đây, những việc Hàn Đông cố tình tạo ra đều được mọi người chú ý tới. Đối với những kẻ có chút lai lịch như vậy, mọi người đều không dám kinh suất. Dù sao, một người chưa đầy 30 tuổi mà đã ngồi được lên ghế Phó giám đốc Sở - Một chức vụ cao cấp như vậy, thì hắn phải là một người không chỉ có bản lĩnh cứng cỏi, mà còn phải có người có thế lực đứng sau nâng đỡ mới được.

Đương nhiên, những gì mọi người tạm thời được biết chỉ là Hàn Đông nhận được sự giúp đỡ toàn diện từ phía Ủy viên thường vụ tỉnh Ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Triệu Nhạc. Đồng thời, nhờ có nhiều thành tích trên chính trường, Bí thư tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện cũng vô cùng ưu ái hắn. Trong mắt mọi người, Hàn Đông có được ngày hôm nay, ngoài công ơn giúp đỡ của Triệu Nhạc, không thể không kể tới sự nâng đỡ của Nguyên Hằng Kiện. Nếu không như thế, một mình Triệu Nhạc cũng không đủ sức đưa Hàn Đông lên vị trí hiện nay.

Sau khi nghe Hàn Đông nhắc tới việc nhân sự của cục Xúc tiến đầu tư, Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến và Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường đều tỏ thái độ tán đồng. Đây là một trong số ít những lần hai người này nhất trí quan điểm về một vấn đề. Về phần Phó bí thư Ngụy Du Vĩ, trong tình huống như vậy, chắc chắn không dám đưa ra ý kiến nào khác. Vì vậy, đề nghị của Hàn Đông đã được tất cả Ủy viên thường trực có mặt thông qua.

“Tình huống ngày hôm nay đã lâu lắm rồi mới lại được thấy” - Hề Hiểu Kiến thầm nghĩ trong bụng, nhưng không để biểu lộ chút sắc thái nào ra mặt. “Xem ra, sự xuất hiện của Hàn Đông sẽ làm thay đổi tình hình của thành phố Tân Châu. Con người này, phải khéo léo lợi dụng mới được.”

Tiếp đó, hội nghị thường vụ lại thảo luận về hai vấn đề nhân sự khác. Đây chủ yếu là cuộc đấu chiến quyết liệt giữa ba người là Hề Hiểu Kiến, Hạ Kim Cường và Ngụy Du vĩ. Để thỏa hiệp, Hàn Đông hầu như đều bỏ phiếu trống.

“Xem ra người này quyết tâm lấy lòng cả hai bên để được yên ổn qua ngày mà thôi” - Hạ Kim Cường bực bội nghĩ. Anh ta kỳ vọng Hàn Đông có thể gia nhập phe của anh, nhưng chưa lần nào được như ý, vì thế rất lấy làm bực bội.

Hàn Đông cũng nhìn thấy ánh mắt rừng rực của Hạ Kim Cường, hiểu được suy nghĩ của anh ta, nhưng Hàn Đông cũng không thể dễ dàng ngả về phía một phe nào cả.

Hội nghị kết thúc, người của cục Xúc tiến đầu tư biết tin điều chỉnh nhân sự ngay sau đó, kết cục không khác nhiều so với suy đoán của họ. Cục trưởng Phạm Huệ Đức, do quản lý yếu kém, bị bãi nhiệm. Phó cục trưởng thường vụ là Tần Bạch Thần tiếp nhiệm chức Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư. Đồng thời, Phó chủ tịch thường vụ huyện Nam Tân là Tề Hàm Khánh nhận chức Phó cục trưởng thường vụ cục Xúc tiến đầu tư. Về cấp bậc thì được nâng lên cấp lãnh đạo.

Tần Bạch Thần được nâng đỡ lên chức như mong đợi nên vui sướng vô cùng, trong lòng hết sức cảm kích sự giúp đỡ của Hàn Đông, liền gọi ngay điện thoại cho Tả Nhất Sơn, nói muốn gặp Hàn Đông báo cáo công việc. Tuy rằng hiện tại Hội nghị thường vụ đã thông qua việc bổ nhiệm anh ta, nhưng thông qua Tả Nhất Sơn để xin chỉ thị cũng là cách thể hiện sự tôn trọng đối với Hàn Đông.

Tả Nhất Sơn đi vào báo cáo một lúc, rồi trở ra ngay, nói:

- Cục trưởng Tần, Phó chủ tịch Hàn hiện nay đang rất bận. Mời anh về Cục xúc tiến, cố gắng công tác để chỉnh đốn lại Cục cho thật tốt.

- Vâng được. Cám ơn thư ký Tả. Nhờ anh chuyển lời tới Phó chủ tịch Hàn: Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời chỉ đạo của Phó chủ tịch, cố gắng làm tốt mọi công tác.

Tần Bạch Thần cung kính nói. Tuy rằng Hàn Đông không chịu gặp anh ta, có lẽ vì lúc này Hàn Đông đang bận thật. Hơn nữa chính Hàn Đông đã đưa anh ta lên chức Cục trưởng. Nay không chịu gặp mặt, chắc cũng không phải vì bất mãn với anh điều gì.

Hàn Đông quả đang bận việc thật. Hắn vừa gọi cho Hoàng Văn Vận, chủ yếu là để thông qua Hoàng Văn Vận tìm hiểu thông tin về Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mã Pháp Sinh và quan hệ giữa người này với Bí thư thành ủy Hề Hiểu Kiến. Có điều, thông tin thu thập được khiến Hàn Đông hơi thất vọng. Xem ra, muốn tìm lỗ hổng để bứt phá từ Mã Pháp Sinh là điều không thể thực hiện được rồi.

- Mã Pháp Sinh là một cán bộ có gốc gác lâu đời tại thành phố Tân Châu. Tôi nghe nói quan hệ giữa anh ta với bí thư Hề từ trước tới nay đều rất tốt. Anh ta có được vị trí hôm nay cũng nhờ sự ủng hộ rất lớn từ phía Bí thư Hề.

Hoàng Văn Vận đại khái cũng hiểu được mục đích tìm hiểu về Mã Pháp Sinh của Hàn Đông nên đã cố gắng nói thật rõ.

Mặc dù vậy, Hàn Đông không hề ủ rũ. Dẫu rằng không thể bứt phá từ Mã Pháp Sinh, thể nào cũng có lỗ hổng để đột phá từ những người khác.

Hàn Đông đã có hẹn trước với Kiều San San, họp xong sẽ cùng đi Thục đô. Vì vậy, hắn không có thời gian gặp mặt Tần Bạch Thần. Hơn nữa, Hàn Đông cho rằng: chỉ cần Tần Bạch Thần làm tốt mọi việc, chuyện gặp mặt báo cáo trực tiếp này có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Lúc sắp hết giờ làm, Hàn Đông gọi cho Phó trưởng ban thư ký Vương Dược Minh để báo rằng hắn sẽ tới Thục đô làm công tác liên hệ đầu tư. Là một Phó chủ tịch thành phố, nếu phải đi công tác xa, thông thường phải báo địa điểm công tác cho những nhân viên có liên quan được biết để tiện bề liên hệ.

Ăn vội cơm trưa xong, Hàn Đông tức tốc lên đường, Từ thành phố Tân Châu tới Thục đô phải mất vài giờ đồng hồ, lại đang nôn nóng muốn được nhìn mặt Kiều San San. Vì vậy, Hàn Đông chỉ muốn tới Thục đô càng sớm càng tốt. Sau đó, hắn sẽ đến sân bay đón Kiều San San.

Khoảng 4 giờ rưỡi, Hàn Đông tới được Thục đô. Hắn lập tức lái xe tới sân bay. Hôm qua, trong điện thoại Kiều San San có nói sẽ đến Thục đô vào lúc 5 giờ. Ra sân bay lúc này là khá hợp lý.

Đến sân bay, Hàn Đông hỏi qua nhân viên phục vụ tại sân bay thì được biết: máy bay từ Minh Côn tới Thục đô còn chưa hạ cánh. Hắn liền tìm chỗ đỗ xe. Sau đó tìm tới cổng ra đứng đợi. Không ít người cũng đang đứng đợi tại đây. Họ đều đang đợi đón người thân, bạn bè. Hàn Đông tìm cho mình một chỗ đứng, háo hức chờ đợi.

5 giờ 2 phút, máy bay từ Minh Côn tới Thục đô hạ cánh xuống đường bay. Những người đứng đợi ở cửa ra không hẹn mà cùng xô lên phía trước. Hàn Đông nghĩ tới việc sắp được nhìn thấy Kiều San San, hưng phấn không chịu được, cũng bước lên trước vài bước.

- Này, chen cái gì mà chen!

Lúc này, một cô gái ăn mặc hiện đại trừng mắt nhìn Hàn Đông hét. Cô ta đi giày cao gót, trang điểm khá đậm. Hàn Đông chạm nhẹ phải cô ta trong lúc xô đẩy. Vì tránh Hàn Đông, cô này suýt ngã vào người một ông già. Cô ta tức quá nên quay lại trách mắng.

Hàn Đông quay lại nói:

- Xin lỗi nhé!

Lúc này, Hàn Đông cũng không muốn lời qua tiếng lại với cô ta làm gì. Tâm trí của hắn đang bị hình bóng Kiều San San chiếm ngự cả.

Cô gái kia bĩu môi, lườm Hàn Đông một cái. Thấy hắn cũng đẹp trai, ánh mắt dường như có sáng lên giây lát, rồi lập tức nói:

- Không sao.

Hàn Đông gật gật đầu. Rồi lại nghiêng ngó về phía cổng ra để tìm kiếm. Lúc này hắn hơi hối hận. Lúc đi vội vàng quá, quên mua một bó hoa mất rồi. Nếu không thế, hắn đã có thể tặng cho Kiều San San một niềm vui bất ngờ.

- Ui da

Bỗng có người hét lên. Sau đó, một làn hương thơm nức xộc vào mũi Hàn Đông. Một tấm thân thơm phức ngã về phía Hàn Đông. Đó chính là cô gái ban nãy. Cô ta bị ai đó đẩy ngã.

Hàn Đông vội đưa tay ra đỡ cô ta khỏi ngã. Trong lúc luống cuống, đôi bàn tay chẳng may đặt trúng bộ ngực đầy đặn của cô gái kia. Tuy có cách một lớp quần áo, Hàn Đông vẫn cảm nhận được độ nảy ở chỗ đó.

- Cô không sao chứ?

Hàn Đông hỏi.

Đồng thời bất động thanh sắc rút tay về. Mặc dù cô gái này cũng khá xinh đẹp, ăn mặc lại mốt, nhưng cũng không đến mực độ khiến Hàn Đông phải cố tình sờ soạng.

- Anh này…

Cô gái kia cảm nhận được đôi tay to lớn của Hàn Đông vừa đặt trên ngực mình ban nãy, má hơi ửng hồng. Một đôi mắt long lanh, sắc như dao cạo, liếc nhìn Hàn Đông.

- Cảm ơn, tôi không sao

Cô ta cũng không biết có phải Hàn Đông cố ý hay không. Nhưng những người đứng cạnh đều chỉ thấy Hàn Đông giang tay ra đỡ. Là một phụ nữ có học, tất nhiên cô ta phải tỏ lòng biết ơn.

Hàn Đông buông cô gái ra, nói:

- Chỗ này đông người, cô nên cẩn thận.

Sau đó, Hàn Đông không để ý đến cô ta nữa. Tình huống vừa rồi khá xấu hổ. Hàn Đông không muốn bị ai đó hiểu nhầm.

Một lát sau, vài người lác đác đi ra từ cổng ra. Đa số bọn họ đều kéo theo hành lý.

Cuối cùng, khuôn mặt thanh lịch, quyến rũ của Kiều San San cũng xuất hiện trong đám đông. Cô mặc áo gió màu tím, tay kéo một chiếc va li nhỏ màu trắng, dáng đi uyển chuyển, chầm chậm bước bước tới, đẹp hệt như một thiên thần.

Ngay lập tức, lòng Hàn Đông tràn ngập niềm vui sướng. Hắn vẫy vẫy tay gọi:

- San San! San San! Ở bên này!

- A! Hàn Đông.

Kiều San San cười rất tươi. Vui vẻ chạy tới.

Hàn Đông chen lên phía trên, ôm chặt Kiều San San vào lòng.

Đã lâu không được gặp, Hàn Đông nhớ Kiều San San vô cùng. Lúc này, mặc dù xung quanh có rất nhiều người, nhưng Hàn Đông không muốn phải giữ ý thêm nữa, ôm chặt lấy Kiều San San, ngửi mùi thơm quen thuộc trên cơ thể cô ấy. Hàn Đông chỉ muốn hôn cô ấy một cái thật sâu, thật nồng cháy ngay bây giờ. Tuy nhiên, có nhiều người đang ở xung quanh họ, Hàn Đông cũng phải giữ hình tượng tốt cho mình.

Cô gái lúc trước cũng đã nhìn thấy cảnh tượng ấy. Cô ta nhìn với một ánh mắt chứa đầy hàm ý. Thậm chí còn liếm môi nhanh một cái.

- Hàn Đông, anh đến đây sao không nói trước cho em một câu.

Kiều San San vui mừng hỏi.

Hàn Đông cười hì hì, nói:

- Anh muốn khiến em bất ngờ mà.

Sau đó ngập ngừng giây lát mới nói:

- Anh muốn được gặp em càng sớm càng tốt nên mới đến đây.

Kiều San San nghe vậy, đôi mi dài cong chớp nhẹ vài cái, trong lòng vô cùng cảm động.

- Mình đi thôi, ở đây đông người quá!

Hàn đông khẽ cười, nắm tay Kiều San San, đồng thời giúp cô kéo va li.

Hai nguời bước ra khỏi sân bay, vừa vào trong xe, Kiều San San không kìm nổi lòng, ôm lấy Hàn Đông và đặt đôi môi nhỏ thơm lên môi hắn. Hàn Đông cũng ôm chặt lấy Kiều San San, hôn say đắm. Giờ phút này, cả hai người đều quên hết mọi thứ xung quanh, trong tim chỉ có nỗi niềm thương nhớ đối phương. Cả thế giới dường như đã hoàn toàn biến mất.

Hồi lâu sau, hai người mới rời nhau ra. Kiều San San thở hổn hển, hai má đỏ hồng, nói:

- Hàn Đông, bọn mình về khách sạn nhanh đi.

Hàn Đông gật gật đầu, lập tức liền cho khởi động xe, lái tới gần phố Xuân Hi. Hai người tìm tới khách sạn cũ vẫn thường ở. Vừa vào trong phòng, hai người lại vội vã ôm lấy nhau.

Lại là những cái ôm hôn cuồng nhiệt. Sau đó, Hàn Đông bế Kiều San San vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường, rồi nằm áp lên người cô ấy.

Căn phòng tràn ngập sắc xuân. Khúc nhạc rên rỉ của mùa xuân vang lên không ngớt.

Dường như đã lâu lắm rồi không được gặp Kiều San San. Lúc này đây được gặp lại, hắn chỉ muốn biểu đạt cho hết nỗi tương tư dồn nén trong thời gian qua. Hai người, kẻ lăn qua người lộn lại trên giường cả tiếng đồng hồ mới dừng lại nghỉ.

Mây mưa ngừng, Kiều San San nằm gọn trong lòng Hàn Đông. Người cô ấy trắng hồng. Da dẻ mịn màng như lụa. Đôi gò bồng đào viên mãn vừa rồi vì bị Hàn Đông sờ nắn mà trở nên ửng hồng.

- Tốt quá.

Mắt Kiều San San lay động, cô dùng ngón tay vẽ vẽ vòng tròn trên ngực Hàn Đông.

Hàn Đông cười nhẹ nhàng, lại không kìm nổi lòng, cúi xuống hôn hai nụ hoa kia, khiến chúng trở nên cứng lại.

Sau khi ở trong khách sạn khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ, Hàn Đông mới cùng Kiều San San bước ra ngoài. Vì vừa vận động với cường độ cao, lúc này hai người đều thấy rất đói bụng.

- Bọn mình đi ăn lẩu đi. Lâu lắm rồi không được ăn.

Nhìn thấy cửa hàng lẩu buffet phía trước, Kiều San San đề nghị.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Hay đấy, lâu rồi anh cũng không được ăn.

Thời tiết lúc này vẫn chưa ấm lên nên số người ăn lẩu cũng khá nhiều. Hai người không đặt được phòng ăn riêng nên đành phải chọn một chỗ ở đại sảnh. Trong lúc Hàn Đông chọn loại nước lẩu, Kiều San San đứng lên đi lấy đồ ăn.

Chọn xong nước lẩu, Hàn Đông ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng Kiều San San, trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.

- Ý, anh cũng tới đây ăn ư?

Lúc này, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Hàn Đông quay lại nhìn. Hóa ra là cô gái anh gặp tại sân bay. Đi với cô ta còn có hai người bạn gái nữa.

Hàn Đông gật gật đầu.

- Vâng, các cô cũng tới đây ăn lẩu?

Cô gái kia cười cười, lập tức rút ra một tấm danh tiếp, nói:

- Đúng là có duyên thật. Đây là danh thiếp của tôi.

Hàn Đông nhận tấm danh thiếp trên tay cô ta, không khỏi bất ngờ, cô ta tên là Phùng Nhạn Phi, chính là phó phòng đầu tư và hợp tác kinh tế đối ngoại của sở Thương mại. Xem ra cô ấy vẫn còn trẻ, không ngờ đã đạt tới bước này, chắc gia cảnh phải tốt.

- Thật ngại quá! Tôi không có danh thiếp. Nếu có cơ hội, xin phép được liên hệ với cô sau.

Tính ra thì đây cũng là lần gặp mặt thứ hai của hai người. Hơn nữa, với thân phận của cô Phùng Nhạn Phi này, nếu có cơ hội liên hệ với cô ta, Hàn Đông chắc mẩm sẽ đem lại tác dụng nào đó trong việc thu hút đầu tư.

- Vậy cũng được, anh cứ ăn đi.

Phùng Nhạn Phi cười điệu đàng, nói:

- Tôi đi trước nhé. Khi nào rỗi nhớ gọi cho tôi đấy.

Sau đó, cô ta dẫn hai người bạn gái ra cửa. Ra tới bên ngoài, một người trong số 2 cô gái hỏi:

- Phi Phi, anh chàng đẹp trai vừa rồi là ai thế? Chẳng nhẽ cậu lại muốn ra tay lần nữa?

Phùng Nhạn Phi khẽ cười, nói:

- Anh chàng này, lúc trước tới sân bay đón các cậu, tôi bị anh ta cố ý sàm sỡ. Đã bị tôi bắt gặp rồi thì tôi sẽ không buông tha hắn đâu.

- Đúng đấy, đúng đấy. Hắn dám sàm sỡ cậu thì cậu phải sàm sỡ lại hắn mới được.

Cô gái kia cười ha ha nói.

- Cô gái vừa rồi là ai thế?

Kiều San San vừa cầm đĩa thức ăn trở về vừa băn khoăn hỏi.

Hàn Đông đưa cho cô xem tấm danh thiếp rồi nói:

- Lúc đón em ở sân bay thì gặp cô ta. Không ngờ cô ấy lại là Phó phòng của sở Thương mại.

- Anh tưởng chỉ có mình anh là giỏi sao?

Kiều San San lườm Hàn Đông một cái, lại nói:

- Có điều, em đoán cô ấy còn trẻ thế mà đã lên cấp Phó phòng rồi, chắc gia đình cô ấy cũng có quan hệ.

Hàn Đông cười cười nói:

- Kệ thôi, dù sao anh và cô ta cũng chỉ liên quan tới nhau trong công việc.

Lần công tác này, ngoài việc gặp mặt Kiều San San, Hàn Đông còn muốn ghé qua sở Thương Mại, xem có thể mở một cuộc hội nghị về chuyên đề thu hút đầu tư tại Thục đô hay không? Dù gì thì môi trường địa lý và các nguồn tài nguyên tại thành phố Tân Châu đều khá dồi dào. Nếu có một cuộc hội nghị chuyên đề như vậy, có thể sẽ có chút tác dụng.

Trong số các công việc mà Hàn Đông kiêm nhiệm, quan trọng nhất chính là việc thu hút đầu tư, cũng là một công việc dễ thể hiện thành tích chính trường nhất. Vì vậy, Hàn Đông cực kỳ coi trọng việc này. Hắn muốn tự mình xúc tiến. Hắn cũng không hi vọng Tần Bạch Thần có thể cống hiến được chút nào trong công việc này. Chỉ cần Tần Bạch Thần làm tốt các công việc cụ thể mang tính chất vi mô là được rồi.

Hai người ăn xong, đi dạo chơi trên phố Xuân Hi hơn một tiếng đồng hồ. Sau đó lại trở về khách sạn. Tất nhiên, sau đó lại là một trận mây mưa nữa, cho tới khuya mới nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau, mãi gần 10 giờ sáng hai người mới tỉnh giấc. Âu yếm một lúc rồi ra khỏi giường. Đánh răng rửa mặt xong lại thu dọn. Ăn cơm xong, Kiều San San trở về thành phố.

Hàn Đông gọi điện thoại cho Quách Yển - là bố của Quách Tiên Châu. Nói cho ông hay dự định của mình. Quách Yển cũng tỏ vẻ ủng hộ. Được biết Hàn Đông đang ở Thục đô, ông liền mời Hàn Đông tới văn phòng vào buổi chiều để nói chuyện. Quách Yển là Phó giám đốc sở Thương mại. Nếu được ông ủng hộ, mọi việc sẽ dễ dàng hơn.

Khoảng 2 giờ, Hàn Đông liền lái xe tới sở Thương mại. Vừa mới xuống xe đã bắt gặp Phùng Nhạn Phi đang bước tới. Cô ta mặc một bộ quần áo công sở đen.

- Là anh hả?

Phùng Nhạn Phi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Đông. Hai người gặp nhau tới 3 lần chỉ trong vòng 2 ngày.

- Anh là người của Cục thương mại thành phố Tân Châu? Đến đây công tác?

Nhìn chiếc xe Santana mang biển số Tân Châu mà Hàn Đông vừa lái, trong lòng cô ta có chút tự hào. Dù sao cũng là cán bộ cấp Phó phòng của Sở tỉnh, so với cấp cơ sở, phong thái đương nhiên phải khác.

- Đúng vậy, tôi đến đây có chút việc.

Hàn Đông mỉm cười nói. Cô gái này có thân hình khá đầy đặn. Trong bộ quần áo công sở này, chỗ cần nhô thì nhô, chỗ cần lõm thì lõm, khiến người ta nghĩ ngợi viển vông. Đoán chừng cách ăn mặc này có liên quan tới chức vụ của cô ta. Dù sao, phòng hợp tác đối ngoại và đầu tư nước ngoài là nơi phải giao lưu nhiều với bên ngoài.

- Ha Ha. Anh đang phải làm việc gì thế? Tôi có thể giúp được anh đấy nhỉ

Phùng Nhạn Phi cười khe khẽ và nói với Hàn Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK