Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ văn phòng của ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trưởng ban tuyên truyền Chu Trọng Hạnh bước ra, Hàn Đông trong lòng tuy là vẫn tràn đầy nghi hoặc, nhưng hắn cũng đối với công việc tiếp theo sau ở tỉnh Tây Xuyên của mình tràn đầy tự tin.

Hàn Đông vốn cùng Phạm Đồng Huy có mối quan hệ tương đối tốt, ngoài ra cùng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Xuyên Sinh, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tiêu Vọng Nhạc đều có quan hệ không tệ, mà Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài cùng với Tư lệnh Quân khu tỉnh Lôi Bằng càng không cần phải nói.

Hiện tại lại thêm trưởng ban tuyên truyền Chu Trọng Hạnh, như vậy ở Tỉnh ủy Hàn Đông có sáu ủy viên thường vụ ủng hộ hắn.

Mà Hàn Đông tin rằng Phạm Đồng Huy sau khi làm Chủ tịch tỉnh, khẳng định cũng muốn đoàn kết vài ủy viên thường vụ bên cạnh, do đó Yến Sơn Cao muốn đối phó mình th61 nào đó, trên cơ bản là khả năng không lớn.

- Trong chuyện này chủ yếu vẫn là nguyên nhân của Nguyên Hằng Kiện, Vương Xuyên Sinh, Tiêu Vọng Nhạc thì không chút do dự ủng hộ mình

Hàn Đông trong lòng âm thầm suy nghĩ

- Tuy bọn người này có thể ủng hộ mình, nhưng đoán chừng muốn tạo thành một thế lực vững chắc, cũng không phải dễ, do đó, cục diện của Tỉnh ủy, chỉ sợ sắp tới sẽ rối loạn không biết khi nào mới có thể cân bằng lại.

Buổi chiều Hàn Đông đi gặp ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tiêu Vọng Nhạc, ngồi lại trong văn phòng ông ấy nửa giờ đồng hồ, cũng đã đạt được mục đích của mình.

Từ miệng của Tiêu Vọng Nhạc, Hàn Đông biết được Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đang chuẩn bị một vài phương án khảo sát điều chỉnh cán bộ, vốn tạm thời không dính tới sở Công an, nhưng vì nguyên nhân của Hàn Đông, Tiêu Vọng Nhạc tỏ vẻ sẽ thêm điểm này.

Điều này làm cho Hàn Đông cảm thấy chuyến đi này thật là đúng lúc.

- Hiện giờ đã đã giải quyết xong Vương Xuyên Sinh, Chu Trọng Hạnh, Tiêu Vọng Nhạc, lại thêm Lôi Bằng và Uông Kỳ Tài, đã được năm phiếu, mà Tôn Hải Quần đã đạt được Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy Tiêu Thụy Xương ủng hộ, hiện tại chỉ cần cùng Phạm Đồng Huy trao đổi một chút vần đề sẽ không lớn rồi

Đối với cục diện bây giờ, Hàn Đông cũng thật bất ngờ, mọi việc thuận lợi hơn hắn tưởng tượng.

Nhìn đồng hồ, đã bốn giờ ba mươi, vậy thì phải nhanh chóng chuẩn bị tốt mọi việc, cũng có thể về thành phố Tân Châu sớm một chút.

Hiện tại cục diện thành phố Tân Châu có chút phức tạp, Hạ Kim Cường muốn nhảy ra nắm quyền rất rõ ràng, với lại lần này việc con trai y bị phán tù chung thân, y khẳng định đem món nợ này tính với Hàn Đông, cho nên Hàn Đông cần nắm vững cục diện hiện tại, không thể để người nào đem cục diện tốt đẹp mình khổ công gầy dựng phá hoại.

Gọi cho thư ký của Phạm Đồng Huy là Giả Phàm Hàn, Hàn Đông khách khí nói:

- Chào Trưởng phòng Giả, tôi là Chủ tịch thành phố Tân Châu Hàn Đông, không biết Chủ tịch tỉnh Phạm có rảnh không, tôi muốn qua báo cáo với người một chút công việc.

Giả Phàm Hàn vừa nghe là Hàn Đông, giọng điệu liền vô cùng nhiệt tình, nói:

- Chào Chủ tịch Hàn, Chủ tịch tỉnh Phạm chút nữa rảnh, anh bây giờ qua đi.

Giọng điệu của y lộ vẻ vui mừng, dù sao Phạm Đồng Huy rất nhanh đã làm Chủ tịch tỉnh, y làm thư ký cho Phạm Đồng Huy lâu như vậy, hiện giờ Phạm Đồng Huy tiến bước rồi, tương lai tiền đồ của y cũng tự nhiên rộng lớn theo.

Hàn Đông sau đó gọi cho Tôn Hải Quần kêu anh ta tự đến Ủy ban nhân dân tỉnh báo cáo công tác, kêu y đợi một lát gọi điện liên hệ Giả Phàm Hàn.

- Sao nhanh vậy?

Tôn Hải Quần kinh ngạc nói, Hàn Đông kêu y đi qua bên Phạm Đồng Huy đã nói lên rằng Hàn Đông đã đem quan hệ các mặt làm khá tốt rồi, điều này khiến y vô cùng sốc.

Hàn Đông chỉ là một cán bô cấp Sở lại có thể nhanh như vậy thu phục được bảy ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, bất ngờ đẩy mình tới vị trí của sở Công an tỉnh, thực lực này quá mạnh rồi.

- Đã làm thì phải nhanh chóng giải quyết xong.

Hàn Đông mỉm cười nói

- Cục công an thành phố Tân Châu vẫn chờ sự ủng hộ của sở công an Tỉnh cơ

Tôn Hải Quần nói:

- Nhiều hơn tôi không nói, Hàn Đông anh nhìn biểu hiện thực tế của tôi sau này vậy.

Hàn Đông cười ha hả nói:

- Đừng quan tâm nhiều như vậy, chúng ta cùng cố gắng làm đi.

Tới Ủy ban nhân dân tỉnh, Giả Phàm Hàn nét mặt tươi cười đón tiếp, cùng Hàn Đông bắt tay, nói:

- Chủ tịch tỉnh Phạm đang cùng Giám đốc Hàn bên sở Nông nghiệp nói chuyện, chắc là nhanh thôi, anh đợi một chút.

Hàn Đông gật gật đầu, ngồi xuống một bên ghế.

Giả Phàm Hàn pha một tách Long Tĩnh đem qua nói:

- Đây là trà bạn tôi tặng, tôi cũng chưa uống qua, anh nếm thử xem thế nào?

- Từ hương vị phán đoán, chắc là Minh Tiền Long Tĩnh

Hàn Đông mỉm cười nói, Giả Phàm Hàn nói câu này để lộ ý bên trong là trà này của y chỉ cố tình dùng để đãi mình thôi

Hàn Đông và Giả Phàm Hàn thời gian quen biết cũng không ngắn, ban đầu lúc Hàn Đông chỉ là cấp Phó phòng, thái độ Giả Phàm Hàn đối với Hàn Đông cũng không tệ, hiện giờ Hàn Đông cấp bậc đã vượt qua Giả Phàm Hàn rồi, thái độ của y ẩn bên trong có thêm vài phần tôn trọng.

Tổng thể mà nói, đây là một người xứng đáng kết giao.

Thưởng thức mấy ngụm trà, Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng là Minh Tiền Long Tĩnh thượng hạng, mùi vị rất chuẩn.

Giả Phàm Hàn lộ vẻ tươi cười, nói:

- Tôi đối với trà cũng không có nghiên cứu gì, để bên cạnh tôi cũng vô dụng, lát nữa cho anh mang về từ từ uống vậy.

- Ha ha, vậy thì tôi từ chối là bất kính rồi

Hàn Đông cười nói:

- Tôi cũng chỉ có sở thích như vậy.

Đúng lúc này, cửa bên trong mở ra, Giám đốc Sở Nông nghiệp Hàn Ngạn Hạo cúi đầu khom lưng đi ra, nở nụ cười.

Hàn Đông trước đây ở huyện Phú Nghĩa đã gặp mặt Hàn Ngạn Hạo, hai người cũng quen biết, chỉ là theo sự phát triển của Hàn Đông, trong công việc cũng không có gì cùng anh ta liên hệ nữa.

- Để Chủ tịch Hàn đợi lâu rồi.

Thấy Hàn Đông chủ động chào hỏi mình, Hàn Ngạn Hạo vẻ mặt tươi cười nói

Hàn Đông cười nói:

- Không có gì

Hàn Ngạn Hạo lại cúi chào Hàn Đông, sau đó liền đi khỏi, y đương nhiên hiểu tuy hai người đều là cán bộ cấp Sở, nhưng trên thực tế y và Hàn Đông không phải cùng một tầng lớp, tuy rằng có lòng cùng Hàn Đông xây dựng quan hệ, nhưng hai người cũng chỉ có thể chào hỏi, muốn Hàn Đông cùng ăn một bữa cơm cũng không mở miệng được.

Hàn Đông theo Giả Phàm Hàn vào trong văn phòng, Giả Phàm Hàn gõ cửa nói:

- Chủ tịch Phạm. đồng chí Hàn Đông đến rồi.

Phạm Đồng Huy đang cúi đầu viết gì đó, lúc này ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hàn Đông, lập tức đứng dậy nói:

- Hàn Đông đến rồi, vào nói chuyện.

- Chủ tịch tỉnh Phạm không làm phiền công việc của người chứ?

Hàn Đông khách khí nói.

Mặc dù hai người quan hệ không tồi nhưng lễ tiết gì cần có nhất định phải chú ý đến.

Phạm Đồng Huy cười ha hả nói:

- Anh đến không phải cùng tôi nói công việc hay sao?

Hai người ngồi xuống ở khu tiếp khách, Phạm Đồng Huy cười dài nhìn Hàn Đông nói:

- Thành phố Tân Châu ở trong tay anh, phát triển rất nhanh, tôi thấy mục tiêu sửa đổi ban đầu của anh hiện giờ thực hiện được hơn nữa rồi đó.

Hàn Đông khiêm tốn nói:

- Đây cũng là nhờ sự quan tâm và ủng hộ của Chủ tịch tỉnh Phạm đối với công tác của thành phố Tân Châu, thành phố Tân Châu tuy đạt được thành tích không tệ, nhưng tổng thể mà nói, so với các thành phố anh em khác, vẫn còn có sự khác biệt rất lớn.

Phạm Đồng Huy gật đầu nói:

- Hàn Đông anh có thể nhận thấy được điểm này, rõ ràng đầu óc của anh vẫn là rất tỉnh táo đấy, tuy nhiên trình độ phát triển kinh tế của thành phố Tân Châu năm ngoái trong toàn tỉnh xếp phía trên, tôi thấy năm nay xếp thứ nhất chắc là không có vấn đề lớn. Theo số liệu thống kê của quý thứ nhất, trình độ phát triển của thành phố Tân Châu đã dẫn đầu xa so với các nơi khác trong tỉnh, mức phát triển kinh tế thậm chí so với thành phố xếp thứ hai là thành phố Đạt An cao hơn mười phần trăm, thật sự là đáng quý

Hàn Đông nói:

- Đây chỉ là do vài công trình lớn, về phương diện khác, thành phố Tân Châu còn phải cố gắng rất nhiều.

Phạm Đồng Huy nói:

- Ừ, điểm này thực sự đáng chú ý, tầm nhìn của mọi người không thể chỉ tập trung vào hạng mục lớn, sự phát triển các mặt khác đều cần phải quan tâm đến, các xí nghiệp cốt cán có thể ảnh hưởng đến mức độ kinh tế tổng thể, nhưng chất lượng phát triển của xí nghiệp vừa và nhỏ, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân bình thường, đặc biệt là một số lao động lâu năm của các xí nghiệp, đối với thúc đẩy dân sinh rất có ích, do đó là chính phủ, cũng phải hết sức cỗ vũ những xí nghiệp như vậy phát triển lên, đây cũng là phát triển kinh tế toàn tỉnh, một cách đột phá để cải thiện dân sinh, phía Tây tỉnh Tây Xuyên, nhân khẩu đông, số lượng nhân khẩu nông nghiệp cực lớn, nếu như đồng thời phát triển kinh tế, không ngừng thúc đẩy nông dân tăng thu, nâng cao mức sống của nhân dân, đây chính là trọng điểm suy nghĩ của Ủy ban nhân dân tỉnh.

Hàn Đông nghe ra được, hiện tại Phạm Đồng Huy nói chuyện đã bắt đầu đứng trên góc độ của toàn tỉnh rồi, đây có thể gọi là mông quyết định cho đầu

Lại nói chuyện công việc một chút, Hàn Đông đề cập đến việc của Tôn Hải Quần.

Phạm Đồng Huy nghe xong, hơi trầm ngâm một lát rồi nói:

- Vương Vĩnh Hà của Sở công an tuổi đã lớn, thực sự nên điều chỉnh một chút, tuy nhiên vị trí này rất quan trọng, rất nhiều người nhắm vào.

Hàn Đông liền đem những công việc của mình đã làm tốt nói qua một lần, cũng không nói nhiều, chỉ để cập đến mình đã đến chào hỏi những ai.

Phạm Đồng Huy tự nhiên hiểu được ý của Hàn Đông, trong lòng cực kỳ bất ngờ.

Cùng lúc đó, Phạm Đồng Huy cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Tuy rằng Tôn Hải Quần con người này cùng Hàn Đông có mối quan hệ tốt, rất rõ ràng là đứng về phe Hàn Đông.

“Hàn Đông đứng về phe mình, để Tôn Hải Quần lên, chí ít cũng tốt hơn để người khác lên”

Phạm Đồng Huy trong lòng thầm nghĩ.

“Hơn nữa Hàn Đông lại có thể thuyết phục nhiều ủy viên thường vụ như vậy, điều này đối với mình là một cơ hội tốt, sau này lợi dụng chuyện của Hàn Đông thì có thể kiềm chế Yến Sơn Cao.”

Vấn đề mấu chốt là Phạm Đồng Huy nếu chỉ dựa vào sức của chính mình thì trong hội nghị thường vụ không thể đem chức Giám đốc Sở Công an nắm trong tay.

Nhưng hiện tại Hàn Đông xuất hiện, còn tức khắc làm tốt các mối quan hệ, việc đó đã dễ dàng hơn nhiều.

Cho nên Phạm Đồng Huy tỏ ra rất vui mừng, công việc của sở Công an thật sự cần một ứng cử viên thích hợp chủ trì.

Đạt được mục đích, Hàn Đông liền cáo từ.

Phạm Đồng Huy ngồi trong văn phòng, vẻ mặt tươi cười suy nghĩ, trong lòng tự cảm thán:

“Quả nhiên thân phận bối cảnh khác nhau, làm việc cũng khác nhau, cho dù là mình, cũng không bạo dạnd như vậy, không thoải mái như vậy nắm Sở trưởng sở Công an trong tay.”

“Haha, nếu Yến Sơn Cao biết việc này, chỉ sợ ông ta sẽ rất khó chịu, may mà Hàn Đông và Yến Sơn Cao quan hệ không tốt, như vậy Hàn Đông chỉ có thể đứng về phe mình, đây đúng là một chuyện tốt, Hàn Đông lại ở tỉnh Tây Xuyên, mình lại thêm một người giúp sức.”

Đúng lúc này, thư ký Giả Phàm Hàn vào báo cáo:

- Chủ tịch tỉnh Phạm, Phó Giám đốc sở Công an đến rồi, anh ta muốn báo cáo với người chuyện sắp xếp công việc gần đây của sở Công an.

Phạm Đồng Huy khẽ mỉm cười nói:

- Mời y vào đi.

Trong lòng nghĩ Tôn Hải Quần này khá biết cách làm người nha, tuy là có Hàn Đông ở giữa giúp y làm việc, việc lên chức lần này trên cơ bản không khó nhưng y có thể nhanh như vậy đến tận nơi báo cáo công việc, thái độ này thật không tệ.

Rất nhanh Tôn Hải Quần liền bước vào, vẻ mặt cung kính nói:

- Chào Chủ tịch tỉnh Phạm.

Phạm Đồng Huy gật đầu nói:

- Đồng chí Hải Quần đến rồi, ngồi đi.

- Dạ được, cám ơn Chủ tịch tỉnh Phạm

Tôn Hải Quần ngồi ngay ngắn trước mặt Phạm Đồng Huy.

Thấy cảnh này, Phạm Đồng Huy càng cảm thấy vui mừng, thái độ này của Tôn Hải Quần chí ít cho thấy sau này rất có khả năng cũng đứng về phe mình, như vậy bản thân có thể thông qua Hàn Đông gián tiếp đem sở Công an - bộ phận quan trọng này nắm trong tay rồi sao?

“Haha, nếu Hàn Đông ở sở Tài chính cũng có quan hệ thích hợp, nếu thôn qua hắn nắm lấy Giám đốc Sở Tài chính trong tay, vậy bản thân mình không phải rất nhẹ nhàng trở thành lãnh đão của hai ban ngành trọng yếu trực thuộc tỉnh sao?”

Phạm Đồng Huy trong lòng đột nhiên nghĩ tới điều này, nhưng rất nhanh bỏ qua rồi, một mặt y đoán Hàn Đông cũng không có ứng cử viên thích hợp, mặt khác y khá hiểu Hàn Đông, biết rằng Hàn Đông là một người rất có chừng mực, không thể có lòng tham không đáy.

“Tổng thể mà nói, hiện tại kết quả này vẫn là không tệ, phải nắm chắc cơ hội lần này mới được”

Phạm Đồng Huy trong lòng thở dài một chút tự nói.

Sắp tới làm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây Xuyên, thân này phải nhờ một câu nói của ông nội Hàn Đông, hiện giờ Hàn Đông lại mang đến một bất ngờ như vậy, khiến Phạm Đồng Huy đối với thái độ đối đãi với Hàn Đông của mình vô cùng vui mừng, đây đúng là một đầu tư có lãi cao.

Hàn Đông hiện tại rất vui, lần này giúp Tôn Hải Quần hoạt động, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Một mặt, Hàn Đông cho Tôn Hải Quần nắm chắc vị trí Giám đốc sở Công an tỉnh rồi, trong tay thêm một ứng cử viên quan trọng

Mặt khác, thông qua tìm quan hệ, Hàn Đông cùng một vài ủy viên thường vụ Tỉnh ủy thân thiết thêm một bước, vì công việc sau này của hắn xây dựng cơ sở vững chắc.

Có đôi khi, cầu người giúp đỡ cũng là một phương pháp tốt để duy trì tình hữu nghị.

Đương nhiên, lúc anh đi nhờ vả người khác, bản thân cũng cần phải có thực lực tương ứng mới được, nếu không sẽ phản tác dụng.

Bối cảnh thân phận của Hàn Đông , khẳng định không giấu nổi đám người ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, do đó bọn họ tự nhiên vui vẻ giúp đỡ, đây cũng coi là cùng Hàn hệ kết thiện duyên.

Lần này, Phạm Đồng Huy có thể trong sự cạnh tranh khốc liệt này giành được thắng lợi, mấu chốt nhất là nhận được sự ủng hộ của Hàn lão, tuy lời nói của Hàn lão rất đơn giản, thậm chí không nhắc đến tên của Phạm Đồng Huy nhưng cũng đủ để quyết định sự thắng bại đôi bên.

Mà trên cơ bản mọi người đều rõ, Phạm Đồng Huy vốn không phải là người của Hàn hệ, Hàn lão sở dĩ có thể trong thời khắc mấu chốt đứng ra nói vài lời tốt cho Phạm Đồng Huy còn không phải là do Hàn Đông sao.

Do đó khi Hàn Đông tìm đến bọn họ, bọn họ mới không chút do dự tỏ vẻ đồng ý.

Dù sao cũng là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nên mọi người đối với cục diện của Tỉnh ủy vô cùng thấu hiểu, cũng biết ứng cử viên Giám đốc sở Công an này khẳng định có quá trình tranh đoạt kịch liệt, hiện tại Hàn Đông đứng ra nhúng tay vào, vậy thì mình đáp ứng hắn, ngoại trừ có thể cho Hàn Đông một ân tình còn có thể giải quyết một khó khăn lớn.

Dù sao người của Hàn Đông tiến cử, chí ít cũng có quan hệ gì đó với bản thân, do đó so với người khác lên vị trí này cũng tốt hơn.

Hầu hết đều giữ ý nghĩ này, lại thêm mọi người đều có chút giao tình với Hàn Đông, do đó Hàn Đông lúc làm việc này cũng có vẻ nhẹ nhàng, trở về thành phố Tân Châu, đã hơn chín giờ tối, tắm xong, ngồi ở phòng khách vô cùng chán nản xem tivi, một mặt suy nghĩ tình hình của thành phố Tân Châu.

Chuyện của Tôn Hải Quần đã làm xong, hiện giờ chỉ cần đợi hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thảo luận là được.

Do đó, bây giờ Hàn Đông không cần phải suy nghĩ đến chuyện này nữa, phải tập trung về thành phố Tân Châu.

“Thông qua chuyện này, thu hoạch không nhỏ, như vậy Yến Sơn Cao muốn động vào việc của thành phố Tân Châu không có lý do chính đáng e rằng không làm được, như vậy ta xem Hạ Kim Cường còn có thể bay nhảy bao lâu?”

Thứ ba, vừa đến chỗ làm, Khổng Phàm Chi liền dẫn Phương Thế Nguyên của tập đoàn Thịnh Thế đến

- Chủ tịch Hàn, ngại quá, làm phiền công việc của ngài.

Phương Thế Nguyên vừa vào cửa liền chắp tay nói.

Hàn Đông nói:

- Tổng giám đốc Phương đã lâu không đến, mời ngồi, Tiểu Khổng rót trà.

Phương Thế Nguyên ngồi xuống nói:

- Chủ tịch Hàn thời gian này bận rộn, tôi cũng không nên đến quấy rầy.

Đối với công trình đường Tân Giang, Hàn Đông cũng từ Phó Chủ tịch thành phố Trần Vũ An hiểu được một chút tình hình, chất lượng công trình có thể vượt qua kiểm tra.

Tập đoàn Thịnh Thế là người nhận xây dựng công trình đường Tân Giang, trong đó đã giở không ít thủ đoạn.

“Haha, mấy công ty này cũng là đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, nêu không phải mình coi chừng, e rằng chất lượng kiến trúc sẽ giảm đi nhiều.”

Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng

“Xem ra vẫn là vấn đề của giám sát, vì giám sát không nghiêm, cho nên mới có nhiều công trình bã đậu như vậy.”

Mục đích của Phương Thế Nguyên đến đây rất đơn giản, chính là mời Hàn Đông thị sát công trình đường Tân Giang.

Yêu cầu này một chút cũng không quá đáng, với lại Hàn Đông cũng đang muốn rút thời gian đi thực địa xem xét công trình đường Tân Giang, vì vậy liền đáp ứng y ngay.

Sáng thứ tư, Hàn Đông với Phó Chủ tịch Trần Vũ An cùng xuống thị sát công trình đường Tân Giang.

Thông qua thăm viếng thực địa, Hàn Đông cảm thấy tập đoàn Thịnh Thế về phương diện dùng vật liệu quả thật không thể chê rồi.

Đi theo Hàn Đông còn có đài truyền hình thành phố Tân Châu và phóng viên Nhật báo Tân Châu.

Hàn Đông trước mặt mọi người nói qua một lượt về việc tăng cường giám sát chất lượng kiến trúc công trình.

Trên đường về Ủy ban nhân dân thành phố, Phương Thế Nguyên trên xe của Hàn Đông, nói:

- Chủ tịch Hàn, nghe nói là công khai đấu thầu tòa nhà văn phòng của ban quản lý khu công nghiệp Trường Giang Nguyên…

Hàn Đông khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu ý của Phương Thế Nguyên rồi, thì ra tên này muốn mình qua xem công trình đường Tân Giang là vì mục đích tòa nhà văn phòng của ban quản lý khu công nghiệp Trường Giang Nguyên.

- Đúng vậy, các hạng mục công trình của thành phố về sau đều dùng hình thức đấu thầu công khai, như vậy mới có thể bảo đảm công khai công chính. Đương nhiên với khả năng của tập đoàn Thịnh Thế, nếu tham gia đấu thầu, tôi cảm thấy hy vọng rất lớn.

Mặc dù tập đoàn Thịnh Thế bỏ ra một số tiền làm quỹ hỗ trợ học bổng, hơn nữa công trình cải tạo đườngTân Giang cũng không có vấn đề gì, nhưng Hàn Đông có nguyên tắc của mình, do đó cũng không cho Phương Thế Nguyên lợi ích gì.

Hơn nữa, lời Hàn Đông nói lúc nãy là sự thật, theo tình hình của tập đoàn Thịnh Thế, chỉ cần dùng tâm mà làm, có lẽ cũng có thể giành được công trình của ban quản lý Trường Giang Nguyên, căn bản là không cần mình nhúng tay vào.

Phương Thế Nguyên cười nói:

- Chúng tôi đang có dự định này, chỉ cần ở thành phố có thể bảo đảm công bằng, chúng tôi cũng có tự tin.

Hàn Đông nhìn y một cái, nói:

- Tổng giám đốc Phương, nói thật, công bằng tuyệt đối rất khó tìm, nhưng chỉ cần một ngày tôi còn ở thành phố Tân Châu, thì sẽ tận lực đảm bảo các hạng mục tiến hành theo phương châm đã định trước đó. Về việc đấu thầu công trình, lớn nhất có thể làm là đảm bảo công bằng, nếu như có bất kỳ vi phạm nào, nhất định xử lý nghiêm túc những người liên quan.

Phương Thế Nguyên nói:

- Có lời nói của Chủ tịch Hàn, tôi yên tâm rồi.

Nhìn ra được, y đối với công trình Trường Giang Nguyên là nhất định phải giành được.

Đêm đó, đài truyền hình thành phố Tân Châu phát sóng tin tức Chủ tịch Hàn Đông thăm công trình đường Tân Giang.

Thấy cảnh Hàn Đông chậm rãi nói chuyện, Hạ Kim Cường mặt tối sầm, không ngừng hút thuốc.

Vợ của ông ta ngồi bên cạnh, khóc ướt cả mặt, trong đầu cũng ngổn ngang.

Hạ Nhất Minh đã bị đi tù, điều này đối với bà ta mà nói, là một đả kích lớn, dường như cảm thấy cả thế giới sụp đổ.

Lúc này nhìn thấy tin tức của Hàn Đông, bà ta như núi lửa phun trào, lạnh lùng nói:

- Con người này, tôi không tin hắn bản thân sạch sẽ, ông Hạ, chuyện của Nhất Minh ông lo hay không? Tên Hàn Đông này cứ như vậy bỏ qua sao?

Hạ Kim Cường lạnh lùng nhìn bà ta một cái rồi nói:

- Bà muốn làm gì?

Y tuy rằng trong lòng căm hận Hàn Đông, nhưng trách nhiệm khiến đứa con đến bước đường này là do vợ y thường ngày quá dung túng Hạ Nhất Minh. Do đó đối với vợ y càng ngày càng lạnh nhạt, hiện tại thì buổi tối hai người đều ngủ riêng.

- Hừ, cán bộ bây giờ có mấy người không có vấn đề chứ, ông cho người điều tra, khẳng định có thể tra ra vấn đề của Hàn Đông, đến lúc đó cũng cho hắn ngồi tù.

- Ấu trĩ…

Hạ Kim Cường nói xong hai chữ này rồi đứng dậy đi ra ngoài.

- A, không sống nổi nữa rồi…

Trong phòng truyền đến tiếng vợ y cuồng loạn kêu rên

Hạ Kim Cường xuống lầu, lái xe đến Mục Mã Sơn Trang.

Kỳ thật y cũng không dễ dàng buông tha cho Hàn Đông, nhưng y cần cơ hội.

Làm đồng sự của Hàn Đông cũng có một khoảng thời gian, Hàn Đông có vấn đề gì trên cơ bản trong lòng y cũng đại khái biết rõ.

Bởi vậy, y biết muốn lật đổ Hàn Đông, chuyện không phải dễ dàng như vậy.

Đến Mục Mã Sơn Trang, ông chủ đến nói chuyện với y một lát, sau đó cáo từ.

Nhìn thấy cặp song sinh như hoa như ngọc, ánh mắt Hạ Kim Cường bắt đầu sáng lên.

Mười một tháng tư, Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên mở hội nghị thường vụ, thảo luận vấn đề liên quan đến nhân sự.

Ngoại trừ điểu chỉnh một số nhân sự của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, khiến người ta quan tâm nhất là điều chỉnh nhân sự ở Sở Công an.

Đương nhiệm Giám đốc Sở Vương Vĩnh Hà bởi vì đã lớn tuổi, trải qua làm công tác, sẽ làm thủ tục nghỉ hưu sớm vài tháng.

Phó Giám đốc sở Công an Tôn Hải Quần được bổ nhiệm vào

Làm Bí thư tổ đảng sở Công an, ứng cử viên Giám đốc Sở

Đối với nhiều người mà nói, đây tuyệt đối là một điều đáng quan tâm.

Dù sao Tôn Hải Quần tuy là Phó Giám đốc sở nhưng trong sở Công an là xếp sau cùng, lần này cùng vài người cạnh tranh, thành công giành được chức vị, có lẽ khiến nhiều người mở rộng tầm mắt.

Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao cũng đầy nghi ngờ, cho đến bây giờ vẫn không hiểu được, tại sao có nhiều ủy viên thường vụ đồng ý Tôn Hải Quần lên làm Giám đốc sở Công an.

Nhân vật y trước giờ chưa từng chú ý đến không lẽ có bối cảnh gì hay sao?

Có thể nói, Tôn Hải Quần được bổ nhiệm ở hội nghị thường vụ với số phiếu áp đảo, mà những người bỏ phiếu theo Yến Sơn Cao thấy, không hề cùng một phe.

Điều này cho thấy, trong sự việc của Tôn Hải Quần còn có nhân tố khác trong đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Yến Sơn Cao cũng không ngờ là chính Hàn Đông đã nhúng tay vào, y nghĩ khả năng lớn nhất là tiền nhiệm của mình, Bộ trưởng bộ Công an hiện tại Nguyên Hằng Kiện

Bởi vì trong số người bỏ phiếu không ít người là phe của Nguyên Hằng Kiện trước kia, mà hiện tại Nguyên Hằng Kiện đã đến trung ương, dấu hiệu muốn tiến thêm một bước rất rõ ràng, nếu như là ông ta vậy kết quả này cũng không khó để hiểu.

Tuy đoán được nguyên nhân, nhưng Yến Sơn Cao trong lòng cũng không vui.

“Đã rời khỏi tỉnh Tây Xuyên rồi mà vẫn muốn nhúng tay vào công việc của tỉnh”

Yến Sơn Cao ngồi trong phòng làm việc buồn bực nghĩ.

Y trước đây lúc làm Chủ tịch tỉnh đã bị Nguyên Hằng Kiện áp chế đến khó chịu, hiện tại không dễ mới làm được Bí thư tỉnh ủy, nhưng còn phải đối mặt với cục diện phức tạp ở tỉnh, Phạm Đồng Huy con người này cũng không dễ đối phó, hiện tại xem ra Nguyên Hằng Kiện vẫn có ý nhúng tay vào việc của tỉnh Tây Xuyên, vậy thì ngày tháng sau này của y làm sao sống chứ?

Nguyên Hằng Kiện tuy không còn ở tỉnh Tây Xuyên nhưng ở tỉnh Tây Xuyên vẫn còn nhiều ủy viên thường vụ đều là có quan hệ mật thiết với ông ta, bởi vậy nếu Nguyên Hằng Kiện có ý nhúng tay vào sự vụ của tỉnh Tây Xuyên vậy thì ngày tháng sau này của Yến Sơn Cao thật khó chịu đựng, có thể nói là ba mặt thọ địch.

“Hừ, ta mới là nhân vật số một của tỉnh Tây Xuyên”

Yến Sơn Cao hừ một tiếng, cầm điện thoại màu đỏ trên bàn, đứng lên gọi cho một số, sau khi gọi, giọng điệu cung kính nói:

- Chào Bộ trưởng Hoàng, tôi là Yến Sơn Cao.

Được biết Tôn Hải Quần được bổ nhiệm, Hàn Đông trước nhất gọi điện chúc mừng và còn cùng y bàn bạc về vấn đề của thành phố Tân Châu.

Đối với việc của Hàn Đông đề cập, Tôn Hải Quần đương nhiên tỏ vẻ mau mắn thành lập tổ chuyên án tiến vào thành phố Tân Châu. Một là vị trí Giám đốc sở của y đều do Hàn Đông giúp đỡ giành được. Hiện tại Hàn Đông có diều dặn dò, y đương nhiên toàn lực mà làm. Hai là căn cứ theo tình hình y nắm được, thành phố Tân Châu có khả năng tồn tại một mạng lưới buôn lậu thuốc phiện lớn, nếu như có thể phá được đối với y mà nói cũng là một thành tích không tồi.

Đồng thời Hàn Đông cũng tiếp không ít điện thoại chủ yếu là tìm hiểu con người Tôn Hải Quần, hết lời khen ngợi Hàn Đông cao tay.

Những người này ngoại trừ Chu Khải Kiệt hiểu biết về thân phận bối cảnh của Hàn Đông, còn lại đám Lưu Bị Tuyên đều không rõ bối cảnh của Hàn Đông.

Nhìn thấy Hàn Đông có thể dễ dàng đưa Tôn Hải Quần một người không có tài năng lắm lên được chức Giám đốc sở Công an, Lưu Bị Tuyên trong lòng ngoại trừ rất bất ngờ, còn tiến thêm một bước nhận thức được bản thân cần phải xem xét kỹ một chút năng lực của Hàn Đông, xác định lại mối quan hệ của Hàn Đông từ đầu.

Trưa ngày mười hai, Hàn Đông gọi Cục trưởng cục Công an Mã Vũ Kim đến văn phòng của mình, hỏi thăm một chút công việc gần đây của cục Công an, tình hình tiến triển, sau đó nói:

- Tình hình các điểm và mạng lưới buôn ma túy ở thành phố Tân Châu, sở Công an đã nắm được một phần, tôi đã liên lạc với Giám đốc sở Tôn, đến lúc đó sở Công an sẽ thành lập một tổ chuyên án tiến vào thành phố Tân Châu, cục công an thành phố phải toàn diện phối hợp, tranh thủ một lưới bắt hết các tụ điểm và mạng lưới này.

- Chủ tịch Hàn xin yên tâm, cục Công an sẽ nghiêm túc theo sự chỉ thị của ngài, toàn diện phối hợp với công tác của Sở tỉnh, đảm bảo đánh thắng trận này

Mã Vũ Kim nghiêm nghị nói, trước đó ở lần sự cố ở huyện Vũ An, Tôn Hải Quần đã cố ý đến thành phố Tân Châu là Mã Vũ Kim biết rằng Hàn Đông và Tôn Hải Quần quan hệ không tồi, hiện tại Tôn Hải Quần trở thành Giám đốc sở Công an, y xem ra đây đối với bản thân cũng là một cơ hội tốt.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Cục công an thành phố cũng phải nhân cơ hội này, tăng cường công tác, tiến thêm một bước làm tốt trị an của thành phố Tân Châu, là nhân vật số một của của cục công an thành phố, anh cũng nên suy nghĩ một chút, tại sao thành phố Tân Châu lại tồn tại những tụ điểm như vậy, công tác của cục Công an tồn tại sơ hở ở đâu? Chức trách của cục Công an là bảo vệ bình an, nhưng hiện tại xem ra, công tác của mọi người còn tồn tại vấn đề rất lớn.

Lập tức trên trán Mã Vũ Kim mồ hôi tuôn ra, Hàn Đông khác nào uyển chuyển phê bình công tác của y làm không tốt.

Có chút kinh sợ mà đứng lên, Mã Vũ Kim thận trọng kính Hàn Đông một lễ rồi nói:

- Chủ tịch Hàn, cục Công an nhất định bố trí toàn diện, tranh thủ nhanh chóng xoay chuyển cục diện, xin Chủ tịch Hàn xem hành động của cục công an thành phố.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Ừ, đi đi, có chỗ nào cần trợ giúp, thành phố sẽ toàn lực ủng hộ.

Mã Vũ Kim trán đầy mồ hôi xin cáo từ, về đến cục Công an, lập tức mở cuộc họp, trong cuộc họp truyền đạt chỉ thị của Hàn Đông, chỉ ra Hàn Đông đối với tình trạng trị an của thành phố Tân Châu không hài lòng, đối với công tác của cục Công an vô cùng không vừa ý, đề xuất cục công an thành phố nhất định hạ quyết tâm làm tốt công tác trị an.

Sau cuộc họp, Mã Vũ Kim lại gọi Phó cục trưởng thường trực Trương Dung đến văn phòng mình, đóng cửa phóng lại, nói:

- Ông Trương, về chuyện tụ điểm ma túy, sở công an tỉnh cũng biết rồi, hơn nữa sẽ nhanh chóng thành lập tổ chuyên án đến thành phố Tân Châu, Chủ tịch Hàn chỉ thị chúng ta làm tốt công tác phối hợp, tôi thấy đợi sở công an tỉnh đến, sức mạnh sẽ tăng lên, hiện tại chúng ta cần nhanh chóng xác định nhân viên chuyên môn phụ trách việc này, để bảo mật, tạm thời do tôi và anh thương lượng, về chuyện chọn người, nhất định phải chọn cho tốt.

Trương Dung vốn là Phó chính ủy, cùng Mã Vũ Kim quan hệ không tệ, cho nên khi Hàn Đông để Mã Vũ Kim điều chỉnh nhân sự ở cục Công an, y liền đề cập đến Trương Dung, trong công tác hằng ngày, hai người phối hợp rất tốt.

- Cục trưởng Mã, chuyện này tôi đề nghị anh đích thân lãnh đạo, mặt khác tính thêm Phương Lập Gia, nhân viên điều tra cụ thể do ba chúng ta cùng nhau thảo luận.

Mã Vũ Kim suy nghĩ một chút nói:

- Cũng được, ông Phương cũng đáng tin cậy, y là đội trưởng đội hình sự, đối với nhân viên cấp dưới cũng hiểu biết nhiều.

Lập tức y liền gọi điện thoại kêu Phương Lập Gia qua, mấy người tụ lại một chỗ, rất nhanh đã xác định xong nhân viên cụ thể.

Bởi vì được biết, sở công an tỉnh muốn thành lập tổ chuyên án, hơn nữa còn là đích thân tân nhiệm Giám đốc sở Tôn Hải Quần dẫn dắt, cho nên đám người Mã Vũ Kim rất coi trọng chuyện này.

Chỉ cần làm tốt chuyện này, có lẽ có thể lọt vào tầm mắt của Tôn Hải Quần, đối với sự thăng tiến trong tương lai cũng là rất có ích.

Trưa ngày mười bốn, Tôn Hải Quần dẫn một người đến thành phố Tân Châu.

Cho dù chuyện lần này vốn rất quan trọng, vậy cũng không cần Tôn Hải Quần đích thân đến đây.

Nhưng vì Hàn Đông, Tôn Hải Quần đích thân chạy qua đây một chuyến, cũng là cho thấy một loại ý tứ.

- Chủ tịch Hàn, thông qua tư liệu các mặt, tụ điểm ma túy này ở thành phố Tân Châu liên hệ vô cùng mật thiết cùng với Thục Đô, e rằng đằng sau còn có cá lớn.

Tôn Hải Quần thận trọng nói.

Ở trước mặt Hàn Đông, y cũng không có gì phải giấu diếm.

Hàn Đông chần chừ một chút, nhìn ra được Tôn Hải Quần trong lòng có vẻ lo lắng, không khỏi tự mình kinh ngạc, xem ra bí mật này thật sự phức tạp, Tôn Hải Quần nhắc đến cá lớn, cũng không biết có liên quan tới ai.

- Theo tôi, bất kể có liên quan tới ai, chuyện này cũng không thể ngừng lại

Hàn Đông nói

- Đã làm việc rồi, vậy thì làm cho đến cùng, nhưng nhất định phải chú ý bảo mật, đồng thời thủ tục các mặt phải làm cho tốt mới được.

Tôn Hải Quần nói:

- Việc này đương nhiên, nhưng tôi lo lúc đó sẽ gặp trở ngại, dù gì tôi cũng ngồi ở vị trí Giám đốc sở, một lúc làm cục diện lớn như vậy, đến lúc đó e là có chút không tiêu hóa hết.

Hàn Đông không nhịn được cười haha nói:

- Anh Tôn, anh sao vậy, làm Giám đốc sở rồi gan ngược lại nhỏ hơn sao, có gì phải sợ, sở công an tỉnh không được, còn có bộ Công an, nguyên Bộ trưởng là lãnh đạo cũ của tỉnh Tây Xuyên, tôi tin đối với chuyện của tỉnh Tây Xuyên, ông ấy vẫn tương đối ủng hộ, nếu như cần thiết, anh có thể nhờ cấp trên trợ giúp.

Tôn Hải Quần cười ha ha nói:

- Hàn Đông anh cực khổ đưa tôi ngồi lên vị trí này, tôi cũng muốn cố gắng ngồi cho vững mà

Hàn Đông nói:

- Nếu làm việc mà đắc tội người khác cũng là rất bình thường, ngược lại nếu không làm gì hết, vậy mới không dễ mà ngồi vững.

- Cũng đúng

Tôn Hải Quần lộ vẻ tươi cười nói:

- Xem ra là tôi nghĩ lung tung rồi, hiện tại ở sở công an, cục diện rất loạn, vậy tôi sẽ làm cho nước đục thêm, tiện thể xem đám người đó trong đầu rốt cuộc nghĩ cái gì.

Đêm đó, Tôn Hải Quần trong đêm rời khỏi thành phố Tân Châu, mà ở lại thành phố Tân Châu là tám người của tổ chuyên án, đều là nhân viên đáng tin cậy do Tôn Hải Quần điều động, dưới sự phối hợp của cục Công an thành phố Tân Châu, bắt đầu thâm nhập vào điều tra tụ điểm và mạng lưới buôn ma túy có thể tồn tại ở thành phố Tân Châu.

Đương nhiên, hành động điều tra này đều là bí mật tiến hành, đồng thời cục thành phố đã tiến hành hành động mạnh mẽ chỉnh lý trị an hoàn cảnh, một mặt là thật sự cần thiết, mặt khác cũng là công tác yểm trợ tổ điều tra

Cục thành phố hành động quy mô lớn, gây nên sự hưởng ứng ở thành phố Tân Châu, đài truyền hình cũng làm phim chuyên đề, chuyên đưa tin về hành động lần này của cục Công an, trong khoảng thời gian ngắn trên dưới thành phố Tân Châu đối với việc này vô cùng quan tâm.

- Hàn Đông rốt cuộc muốn làm gì?

Hạ Kim Cường ngồi trong phòng làm việc mặt đau khổ suy tư.

Lần trước chuyện của Hạ Nhất Minh bị người đâm thọt lên báo thương mại Thục Đô, Hạ Kim Cường xem xét, đây khẳng định là Hàn Đông giở trò, để liên lụy mình, may mắn bản thân phản ứng nhanh, một mặt mở hội nghị thường vụ, mặt khác đến Thục Đô một chuyến, nếu không, chuyện này sẽ khiến bản thân lâm vào thế bị động hoàn toàn bất lợi.

Hiện tại, Hạ Nhất Minh đã bị đi tù rồi, Hạ Kim Cường đang nghĩ biện pháp giải quyết, một là không để Hạ Nhất Minh chịu khổ, mặt khác chuẩn bị qua một thời gian giúp Hạ Nhất Minh làm một bảo lãnh y tế gì đó

Nhưng thấy cục Công an đột nhiên hành động quy mô lớn như vậy, khiến Hạ Kim Cường suy nghĩ trăm lần vẫn không hiểu.

“Thông qua cục Công an trong thời gian này thanh lý bài trừ, hoàn cảnh trị an các chỗ ăn chơi lớn nhỏ thành phố ta đạt được sự tinh lọc có hiệu quả…”

Trong tivi đang phát chuyên đề về chỉnh lý trị an.

Hạ Kim Cường bỗng nhiên nhíu mày lại

- Chỗ ăn chơi… chỗ ăn chơi…

Tự nhủ thầm vài câu, ánh mắt Hạ Kim Cường đột nhiên hiện lên vài phần phẫn nộ, hoảng loạn.

Ông ta chợt nhớ bản thân hay đến Mục Mã Sơn Trang, đây chẳng phải là chỗ ăn chơi nổi tiếng nhất thành phố Tân Châu sao.

Hơn nữa việc bản thân đến Mục Mã Sơn Trang, chính là không được để lộ

Chẵng lẽ mục tiêu của Hàn Đông là Mục Mã Sơn Trang?

- Tên này chẳng lẽ muốn tìm chỗ chết hay sao?

Hạ Kim Cường nghiến răng nói

- Xem ra hắn đã hạ quyết tâm lật đổ mình, đã như vậy, ông đây cũng không khách khí.

Đồng thời, Hạ Kim Cường trong lòng hạ quyết tâm sắp tới không đến Mục Mã Sơn Trang nữa, để tránh sơ suất bị bắt, vậy mới là xui xẻo.

Sắc mặt âm trầm bất định ngồi ở đó suy tư một hồi, Hạ Kim Cường liền gọi cho Bí thư Đảng ủy Công an Trần Phúc Xương nói:

- Ông Trần, cục Công an lần này hành động lâu như vậy có hơi quá rồi, chỉnh lý trị an là việc tốt nhưng vì thế mà quấy nhiễu dân chúng, làm dân chúng khủng hoảng cũng là không tốt.

Trần Phúc Xương nhanh chóng phản ứng, Hạ Kim Cường đây là muốn gây phiền phức cho cục Công an. Dù sao cục Công an chỉnh lý trị an, thái độ công tác, phương thức làm việc không thể hoàn mỹ vô khuyết, hơn nữa có số ít người cho dù là đã làm việc xấu bị cục Công an bắt rồi, cũng còn ngoan cố, cho nên nói hiện tại muốn gây phiền phức cho cục Công an, cớ rất nhiều.

- Đúng vậy ạ, Bí thư Hạ, tôi sẽ chú ý vấn đề này

Trần Phúc Xương nói.

- Ừ, đối với công việc có xuất hiện vấn đề gì đều phải tăng cường sửa chữa, công tác nội bộ của cục Công an cũng phải nắm chặt.

Cúp điện thoại, trong mắt Hạ Kim Cường hiện lên chút tức giận, Hàn Đông đã bắt đầu động thủ phía cục Công an thì mình cũng từ cục Công an mà động đao.

- Dù sao cục Công an cũng nằm dưới sự khống chế của Hàn Đông, ta bây giờ làm cục diện loạn lên rồi tính sau

Hạ Kim Cường hung tợn tự nói

- Đình chức thì đình chức, đầu tiên làm cục Công an loạn lên, sau đó từ từ xử lý.

Ngày hôm sau, Trần Phúc Xương đến văn phòng của Hạ Kim Cường, hai người đóng cửa nói chuyện một hồi.

Đợi Trần Phúc Xương đi ra, Hạ Kim Cường kêu thư ký Chu Kiệt Trác gọi điện cho Cục trưởng cục Công an thành phố Mã Vũ Kim, gọi y đến một chuyến.

Chu Kiệt Trác thấy sắc mặt u ám của Hạ Kim Cường cũng không biết ông ta rốt cuộc đang nghĩ gì, từ lúc xảy ra chuyện của Hạ Nhất Minh, Chu Kiệt Trác cảm thấy Hạ Kim Cường như đã thay đổi thành người khác, trở nên khó nắm bắt, do đó càng phải thận trọng hơn.

Gọi cho Mã Vũ Kim, Chu Kiệt Trác bình thản nói:

- Chào Cục trưởng Mã, tôi là thư ký của Bí thư Hạ, mới ngài qua đây một chuyến.

Nhận được điện thoại của Chu Kiệt Trác, Mã Vũ Kim vô cùng kinh ngạc, không biết Hạ Kim Cường đột nhiên gọi mình qua có việc gì.

- Chào Chủ nhiệm Chu, tôi hiện đang ở huyện Vũ An, anh xem chiều nay tôi qua được không?

Chu Kiệt Trác chần chừ chút rồi nói:

- Đã như vậy, để tôi báo lại với Bí thư Hạ rồi nói sau.

Y cũng biết Mã Vũ Kim có lẽ căn bản không ở huyện Vũ An, anh ta chỉ không muốn đến đây thôi.

Đồng thời Chu Kiệt Trác trong lòng thầm cảm thán, Hạ Kim Cường Bí thư Thành ủy này làm được cũng thật bực bội

Để điện thoại xuống, Chu Kiệt Trác cẩn thận gõ cửa đi vào, cẩn thận nói:

- Bí thư, Mã Vũ Kim nói y đang ở huyện Vũ An, phải buổi chiều mới đến được…

Hạ Kim Cường trong mắt hiện lên vẻ tức giận, lập tức phất tay.

Chu Kiệt Trác liền nhanh chóng ra ngoài, tiện thể đóng cửa lại.

Lập tức bên trong truyền ra tiếng xoảng, đoán chừng lại có một chén trà hỏng rồi.

Hạ Kim Cường tự nhiên rất phẫn nộ, tức giận đến trong mắt toát ra lửa rồi.

Rất rõ ràng, Mã Vũ Kim không thể ở huyện Vũ An, y đang nói dối.

Thở hổn hển vài hơi, Hạ Kim Cường gọi cho Trần Phúc Xương, hét lớn:

- Ông Trần, anh thu thập tài liệu một chút, cố gắng làm nhiều một chút.

Hạ Kim Cường lần này vốn muốn động thủ với Phó cục trưởng cục Công an trước nhưng thái độ của Mã Vũ Kim làm ông ta tức giận, do đó ông ta hạ quyết tâm, dứt khoát muốn động thì động vào Mã Vũ Kim, con người này là con chó trung thành của Hàn Đông, trước tìm cơ hội gạt y qua một bên, sau đó cho Trần Phúc Xương kiêm quản một chút công việc của cục Công an, như vậy xem Hàn Đông hắn có thể thế nào?

- Cọp không nổi giận thì đừng tưởng ta là mèo bệnh?

Hạ Kim Cường tức giận nói, từ lúc làm Bí thư Thành ủy, ông ta chưa từng chuyên quyền độc đoán, xem ra lần này cần phải biểu lộ một ít uy phong của Bí thư Thành ủy mới được.

Trần Phúc Xương nghe ra Hạ Kim Cường đang ở ranh giới của bùng nổ, xem ra Mã Vũ Kim tên tiểu tử đó đã triệt để chọc giận Hạ Kim Cường. Lúc này ông ta gọi điện cho Phó cục trưởng trung thành của mình, tỉ mỉ bàn giao.

Trải qua hai ngày thu thập, ngày mười tám, rất nhanh Hạ Kim Cường đã nắm được không ít tài liệu trong tay, trong đó có thư tố cáo, còn có tài liệu minh oan, ngoài ra có tài liệu chỉnh lý của cục Thông tin.

Hạ Kim Cường nhanh chóng lật qua một lần tài liệu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt, sau đó gọi điện cho Trưởng ban thư ký Thành ủy, Hầu Hoa Đông, trầm giọng nói:

- Trưởng ban thư ký, thông báo thường ủy, nửa giờ sau họp hội nghị thường vụ gấp.

Hầu Hoa Đông sửng sốt, cuộc họp này quá gấp đi, nhưng y biết hiện tại Hạ Kim Cường dường như đã điên rồi, do đó hiện giờ chỉ e khó có thể theo lẽ thường đối xử với người này, bởi vậy cũng không hỏi Hạ Kim Cường muốn thảo luận vấn đề gì, liền bắt đầu cầm điện thoại lên thông báo cho các ủy viên thường vụ.

Y gọi trước tiên cho Hàn Đông, kết quả Hàn Đông vừa đi huyện Vũ An thị sát công tác quản lý Trường Giang Nguyên, nhận được điện thoại của Hầu Hoa Đông, Hàn Đông cũng lấy làm lạ.

- Có chuyện gì khẩn cấp vậy?

- Tôi cũng không rõ lắm. Bí thư Hạ dường như rất giận.

- Vậy sao?

Hàn Đông bình thản nói

- Nửa giờ sau tôi nhất định không về kịp, anh nói với Bí thư Hạ một tiếng, hoãn lại một tiếng vậy.

- Được, tôi đi nói thử

Hầu Hoa Đông lập tức vào văn phòng Hạ Kim Cường nói:

- Bí thư Hạ, Chủ tịch Hàn từ huyện Vũ An về không kịp, đề nghị hoãn lại một tiếng mới mở cuộc họp…

Hạ Kim Cường vừa nghe liền muốn bốc hỏa, nhưng lập tức nhịn lại, nói:

- Vậy thì hoãn lại một giờ vậy.

Đã muốn nổi dậy, phải nổi dây trước mặt Hàn Đông, nếu không cũng không có tác dụng.

Cho nên Hạ Kim Cường cũng đồng ý chờ một giờ.

Hầu Hoa Đông thông báo cho Hàn Đông xong, lại tiếp tục gọi cho các ủy viên thường vụ khác.

Trừ Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trương Vân Bình vừa đi Thục Đô họp, các ủy viên thường vụ khác đều có mặt.

Mười một giờ rưỡi, Hàn Đông vừa về đến, trực tiếp đi tới phòng họp ở lầu ba Thành ủy.

Giờ này các ủy viên thường vụ cũng đã đến đông đủ.

Hạ Kim Cường mặt tối sầm ngồi ở ghế số một, trước mặt để một xấp tư liệu.

Hàn Đông đến vị trí của mình ngồi xuống, liền nghe Hạ Kim Cường lạnh lùng nói:

- Tốt lắm, mọi người đã đến đông đủ, bắt đầu họp.

Sau đó Hạ Kim Cường liền hung hăng ném xấp tài liệu lên bàn, tức giận nói:

- Người ở cục Công an rốt cuộc đang làm gì, bọn họ rốt cuộc là nhân viên chấp pháp hay là cướp, thời gian gần đây làm đến toàn thành phố từ trên xuống dưới tình cảnh hỗn loạn, mọi người hãy xem mấy tài liệu này, đám người này rốt cuộc muốn làm gì.

Nghe Hạ Kim Cường nói, nhìn thấy nét mặt dữ tợn của ông ta, ánh mắt Hàn Đông có chút nheo lại, xem ra Hạ Kim Cường hôm nay là muốn nã pháo vào cục Công an, muốn tuyên chiến với mình đây

Tuy rằng Hàn Đông hiểu rõ, công việc của cục Công an không thể nào thập toàn thập mỹ, nhưng cũng không đến nổi như Hạ Kim Cường nói nghiêm trọng như vậy, nghiêm trọng đến mức như thổ phỉ cũng có thể đem ra so sánh.

Bời vậy có thể thấy được, Hạ Kim Cường đây là đang mượn cớ để kiếm chuyện

Đảo mắt qua một lượt, bên trong ủy viên thường vụ Thành ủy thiếu Trương Vân Bình, mà Bành Y Vinh đúng lúc ngồi ở chỗ kia, cũng không biết lát nữa y sẽ nói gì.

Cầm tài liệu trên bàn đọc qua một lượt, Hàn Đông càng tin tưởng chắc chắn là Hạ Kim Cường mượn cớ gây chuyện.

Bên trong những tài liệu này, phần lớn chỉ là việc cỏn con, căn bản cũng không đáng đem đến hội nghị thường vụ thảo luận.

Huống chi, các vấn đề trong đó đều mập mở không rõ, trách nhiệm không nhất định quy cho phía cục Công an.

Những người khác cũng cầm tài liệu xem qua, thần sắc trên mặt mọi người đều khác nhau.

Người bên Hàn Đông đều vẻ mặt bình tĩnh, mà người bên Hạ Kim Cường, thì tất cả đều vẻ mặt tức giận, dường như vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

- Mọi người xem xong cả chưa?

Tiếng nói Hạ Kim Cường lạnh lùng lại vang lên

- Thật sự là nhìn thấy kinh sợ, làm người ta đau tim

- Cục Công an rốt cuộc làm sao vậy?

- Bộ máy của cục Công an rốt cuộc làm sao vậy?

- Cục trưởng Mã Vũ Kim này rốt cuộc là dẫn đội như thế nào vậy?

Hạ Kim Cường liên tiếp ném ra mấy câu nghi vấn, lời nói càng lúc càng nhanh, và cũng càng lúc càng nặng, cuối cùng thậm chí như đang gào thét, trong phòng họp đều là âm thanh tức giận kia.

Hàn Đông lạnh lùng nhìn Hạ Kim Cường

“Ông ta muốn động đến Mã Vũ Kim, hừ, ham muốn cũng không nhỏ”

RẦM

Lúc này Hạ Kim Cường đập mạnh một cái lên bàn, rung đến ngã vài cái tách, mọi người luống cuống tay chân, trong phòng có chút hỗn loạn.

Tuy nhiên Hạ Kim Cường hết thảy đều không để mắt đến, gần như đã đi vào thế giới cuả chính mình

- Bộ máy cục Công an làm không đúng chức trách

- Mã Vũ Kim không xứng đáng với chức vụ.

- Cục Công an quả thực làm nhiễu dân.

Hạ Kim Cường phẫn nộ la hét, sắc mặt tái nhợt, nghiến răng, có vẻ vô cùng dữ tợn.

Lúc này, mọi người đã ý thức được, hôm nay Hạ Kim Cường hoàn toàn xé bỏ mặt nạ, toàn diện xuất kích.

Nghe ông ta đánh giá về cục Công an, hoàn toàn là muốn đưa cục Công an đến chỗ chết, hoàn toàn là muốn giết chết Mã Vũ Kim.

Thứa lúc Hạ Kim Cường lấy lại sức, Hàn Đông bình thản nói:

- Bí thư Hạ nói quá nghiêm trọng rồi, mọi người đều thấy được những tài liệu này tuy có một vài vấn đề nhỏ nhưng cũng không thể quơ đũa cả nắm, tính chất công việc của cục Công an có tính đặc thù, có chút ít ma sát cũng là đương nhiên, chúng ta không thể lấy vấn đề nhỏ này mà đem thành tích của cục Công an phá hết, đem công tác của bộ máy ở cục Công an phá hết…

- Đồng chí Hàn Đông, có thể đợi tôi nói hết không?

Hạ Kim Cường hừ một tiếng, tức giận nhìn Hàn Đông:

- Không thấy tôi đang nói chuyện hay sao…

Hàn Đông vẫn với vẻ bình tĩnh nói:

- Tôi nghe Bí thư Hạ nói chuyện có chỗ không ổn, cho nên nói ra chẳng lẽ có vấn đề gì sao?

- Bí thư Hạ không phải nghe không được ý kiến bất đồng chứ?

Hiện tại Hạ Kim Cường đã trở mặt muốn quyết một trận thì Hàn Đông đương nhiên cũng không yếu thế, đã muốn đấu vậy thì đấu đi.

Rầm

Hạ Kim Cường vỗ mạnh lên bàn, lập tức lại có mấy cái tách ngã, xem ra sức lực của Hạ Kim Cường cũng không nhỏ.

Nhưng gặp tình trạng này, mọi người dứt khoát tự giác cầm tách trên tay, để tránh lát nữa Hạ Kim Cường lại làm nó ngã.

Bút ký của Hầu Hoa Đông cũng bị nước trong tách ngã làm ướt, lúc này lấy ra một bao khăn giấy, ở đó dùng sức mà lau.

- Đồng chí Hàn Đông có thể đưa ra ý kiến nhưng cắt lời của tôi như vậy là có ý gì, còn không phải không có kỷ luật?

Hạ Kim Cường ánh mắt có chút đó, dường như là đánh máu gà vậy, lại giống như một con gà chọi ý chí chiến đấu sôi sục, lúc nào cũng chuẩn bị tiến về phía trước.

Hàn Đông lạnh lùng cười, nói:

- Bí thư Hạ, văn kiện nào nói không được nói chen vào vậy?

- Anh…

Hạ Kim Cường tức giận đến trống ngực đánh thình thịch, Hàn Đông này rất rõ ràng chính là đang giễu cợt mà.

Nhưng Hàn Đông nói cũng không sai, thực sự không có văn kiện, văn bản nào quy định rõ ràng lúc Bí thư Thành ủy nói chuyện, Chủ tịch thành phố không được xen vào.

Thấy bộ dạng thở hổn hển của Hạ Kim Cường, Hàn Đông cười cười, lấy ra một điếu thuốc, phun ra một làn khói, rồi nói:

- Bí thư Hạ mời tiếp tục.

Hạ Kim Cường thiếu chút nữa là nổ tung, mới nãy, ông ta khuấy động nửa ngày, không dễ gì mà huy động được cảm xúc, bị Hàn Đông phá rối như vậy, lập tức lại không có cảm giác đó rồi.

Ông ta đương nhiên biết Hàn Đông cố ý làm vậy, nhưng muốn nắm khí thế trước là không có khả năng rồi.

- Tình hình mọi người đã thấy được, tôi cho rằng bộ máy của cục Công an tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng, công tác của cục Công an tồn tại vấn đề rất nghiêm trọng.

- Thành ủy tuyết đối không cho phép tình trạng này kéo dài nữa.

- Mã Vũ Kim là nhân vật chủ chốt của cục Công an, dẫn dắt cục Công an thành như vậy, không thể trốn tránh trách nhiệm.

- Do đó, Mã Vũ Kim nhất định phải đình chức cảnh tỉnh.

- Công tác của cục Công an do đồng chí Trần Phúc Xương phụ trách, sắp tới phải ra sức tiến hành chỉnh đốn toàn diện cục Công an, cải thiện công tác của cục Công an.

Hạ Kim Cường cuối cùng cũng một hơi nói xong ý đồ của mình.

Tuy nhiên so với khí thế lúc đầu, thì kém hơn nhiều.

Đây cũng là không còn cách nào, giữa chừng bị Hàn Đông ngắt lời, lại không thể cãi thắng Hàn Đông, cho nên khí thế chịu ảnh hưởng

Bất quá ông ta vừa rồi cũng đã dùng âm thanh lớn nhất hô lên, cũng làm mọi người ù tai.

Nhìn thấy vẻ phẫn nộ của Hạ Kim Cường, đối với y trong lòng Hàn Đông bỗng nhiên xuất hiện cảm giác đáng thương.

Người này hiện tại đã không còn bình thường rồi.

Ông ta hoàn toàn không còn quan tâm gì hết.

Một Bí thư Thành ủy bình thường không thể như y vậy.

“Xem ra tiếp theo nên thận trọng một chút, hiện tại Hạ Kim Cường đã không sá gì rồi, vậy về sau nhất định không kiêng nể gì.”

Trong đầu Hàn Đông xuất hiện ý nghĩ.

“Hay là dứt khoát lật đổ ông ta, nếu không trước sau cũng là một phiền phức.”

Vừa nghĩ, Hàn Đông lớn tiếng nói ra ý kiến của mình:

- Tôi không đồng ý.

- Tôi không đồng ý ý kiến của Bí thư Hạ

- Công tác của cục Công an không như Bí thư Hạ nói nghiêm trọng như vậy, hoàn toàn không cần đình chức đồng chí Mã Vũ Kim, cũng không cần Trần Phúc Xương đích thân quản lý chuyện của cục Công an, đồng chí Trần Phúc Xương là ủy viên thường vụ Thành ủy là lãnh đạo Thành ủy, nếu đích thân đến một ban ngành làm việc, vậy còn cần lãnh đạo ban ngành làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK