Phương Trung tuyệt đối không thể tưởng tượng được Hàn Đông không chỉ dám trực tiếp cắt điện thoại, còn tắt luôn máy. . . Sững sờ cầm điện thoại, vẻ mặt càng trở nên âm trầm.
Vừa rồi, nghe con trai Phương Kiến gọi điện thoại tới, đại khái kể lại mọi chuyện, Phương Trung đã tính gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Ông ta cũng không hy vọng vì một chút việc nhỏ của con trai và Hàn Đông, khiến mối quan hệ giữa mình và Hàn Đông bị rạn nứt.
Nhưng, Hàn Đông làm vậy cũng quá tuyệt tình rồi. Mình chỉ định giải thích một chút về tình hình đó mà thôi, có cần thiết cúp điện thoại của mình, thậm chí còn tắt máy như vậy không?
Tuy là Chủ tịch huyện, nhưng Phương Trung cũng không dùng điện thoại di động, tất nhiên nhất thời không thể tưởng tượng được là do điện thoại đối phương hết pin.
- Đi thôi.
Hàn Đông cười khổ nhìn Xa Tĩnh Chương nói.
Cứ như vậy, có lẽ Phương Trung sẽ càng thêm bất mãn đối với mình.
Đến lúc đó cho dù hắn giải thích, sợ cũng không mấy hiệu quả.
Hơn nữa, Hàn Đông đã báo cáo cho Hoàng Văn Vận biết chuyện này, nghe ý tứ của Hoàng Văn Vận muốn lấy chuyện này để hung hăng đả kích Phương Trung. Đến lúc đó, hắn là một mồi lửa, mặc kệ thế nào, cũng sẽ khiến Phương Trung cảm thấy khó chịu.
“Thôi đi, không suy nghĩ nhiều làm gì. Dù sao tạm thời mình đi theo Hoàng Văn Vận.”
Hàn Đông thầm cười nghĩ.
Trên thực tế, Hàn Đông càng nguyện ý đi theo Hoàng Văn Vận. Dù sao Hoàng Văn Vận là người làm việc nghiêm túc, hơn nữa lại không khiến người ta có cảm giác thâm hiểm như Phương Trung.
Mặt khác, Hoàng Văn Vận thân là Bí thư Huyện ủy, là nhân vật số một của huyện Phú Nghĩa.
Tới cục Công an, Hàn Đông vừa mới tiến vào văn phòng Xa Tĩnh Chương không bao lâu, Trưởng phòng Phan Tuyền Sơn đã chạy lại. Anh ta được Huyện ủy thông báo về chuyện này. Hơn nữa, thân phận của Hàn Đông, khiến anh ta cũng không dám chậm trễ. Dù sao Hàn Đông và con gái Bí thư Đảng ủy Công an Thành ủy Kiều Hiếu Nghĩa là Kiều San San lại là bạn học cũ có quan hệ tốt như vậy. Nếu việc này xử lý không được công bằng, đến lúc đó chính anh ta cũng sẽ rơi vào cục diện rất bị động.
Trước mặt hai người, Hàn Đông kể lại sự việc một lần nữa. Cuối cùng nói:
- Trưởng phòng Phan, quá trình câu chuyện là như vậy. Ban đầu, tôi chỉ tự vệ. Phương Kiến không chỉ nhục mạ tôi, còn nhổ nước bọt vào người tôi. Tôi bảo anh ta lau đi cũng là hợp tình hợp lý.
- Thứ hai, đối phương gọi tới bốn người, cầm ống tuýp bao vây tấn công tôi, xuất phát từ ý định tự bảo vệ mình, tôi cướp ghế dài trong tay Phương Kiến phản công lại. Về phần bốn người kia là ai? Tôi không biết rốt cuộc làm sao có người dám giữa ban ngày ban mặt cầm ống tuýp hành hung người khác.
- Thứ ba, sau khi tôi đánh lại, cảnh sát tới. Người kia, người gọi là đội trưởng Lâm, cũng không hỏi là ai báo cảnh sát, mà nói chuyện với Phương Kiến mấy câu, sau đó liền không hỏi rõ trắng đen bảo hai cảnh sát tiến lên bắt tôi. Tôi tức giận, mới phản kích. Về điểm ấy thực ra cũng có chút quá kích động. Nhưng không ngờ đội trưởng Lâm kia muốn rút súng ra. Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể phản kháng.
- Thứ tư, Phó trưởng phòng phòng Công an Từ các anh, vừa xuống xe đã muốn dùng súng chĩa vào tôi. Nếu không phải Phó trưởng phòng Xa tới đúng lúc, tôi không biết còn phát sinh ra chuyện gì! Hơn nữa nghe Phương Kiến và Phó trưởng phòng Từ nói chuyện với nhau, Phó trưởng phòng Từ là do Phương Kiến gọi tới. Tôi không biết giữa bọn họ có quan hệ gì, ý đồ trừng trị tôi thế nào!
- Những việc trên, lái xe Hoắc Khải Sơn của tôi, cùng với rất nhiều người ở hiện trường đều thấy rõ ràng rành mạch. Cuối cùng, là người bị hại. Tôi hy vọng Trưởng phòng Phan có thể chủ trì công đạo, điều tra mọi chuyện cho rõ ràng. Coi như trả lại trong sạch cho tôi. Bằng không, nếu phòng Công an không thể trả lại công đạo cho tôi, về sau tôi sẽ không thể có chút cảm giác an toàn nào.
Nghe Hàn Đông trình bày từng việc từng việc như vậy, trong lòng Phan Tuyền Sơn cảm thấy buồn bực. Hiện tại, sự tình quá phức tạp. Không chỉ có Bí thư Huyện ủy chú ý, hơn nữa xem ra Hàn Đông cũng không có ý bỏ qua. Mặt khác thái độ hiện tại của Phương Trung ba phải thế nào cũng được. Xử lý không tốt, mình sẽ gặp phiền không nhỏ.
- Trợ lý Hàn yên tâm. Chuyện này, phòng Công an huyện nhất định sẽ thận trọng xử lý. Những người có liên quan, chỉ cần vi phạm pháp luật, đến lúc đó chúng tôi điều tra xong, sẽ chuyển giao cho cơ quan tư pháp, cho Trợ lý Hàn một công đạo.
Phan Tuyền Sơn thận trọng chọn từ.
- Đối với nhân viên của phòng Công an, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc, sẽ không có lần sau.
Hàn Đông tiếp nhận biên bản ghi chép do cảnh sát nhân dân đưa qua, nhìn kỹ một lần, lập tức ký tên lên trên. Cứ như vậy, xem như Hàn Đông đã nói mọi chuyện rõ ràng. Tiếp theo nên xử lý như thế nào, sự việc tiến triển ra sao, đã không cần Hàn Đông quản nữa.
Trải qua náo loạn như vậy, đã sớm đến giờ tan tầm, Hàn Đông trở lại ký túc xá cục Lương thực, tìm sạc điện thoại, để nạp điện cho điện thoại di động. Sau đó, hắn mới nhớ tới cuộc điện thoại của Phương Trung. Chỉ có điều hiện giờ, Phương Trung đã tan tầm, gọi tới nhà ông ta dường như cũng không thích hợp cho lắm. Suy nghĩ một chút, Hàn Đông vẫn nghĩ, thôi đi có gì ngày mai đi làm rồi nói sau.
Cốc cốc cốc. Chợt có tiếng đập cửa truyền đến. Kiều San San ở bên ngoài gọi:
- Hàn Đông.
Hàn Đông mở ra cửa cười nói:
- Sao thế, người đẹp?
Kiều San San hờn dỗi liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái nói:
- Anh còn không biết xấu hổ, không ngờ tan tầm không tới đón em.
Hàn Đông cười khổ nói:
- Anh cũng không có cách nào khác. Buổi chiều anh đi đồn Quản lý xe gặp chút chuyện. Anh còn mới từ phòng Công an trở về đây này.
- Chuyện gì vậy?
Kiều San San kinh ngạc hỏi.
Hàn Đông kể qua về mọi chuyện một chút, cảm thán nói:
- Cũng không biết phòng Công an làm việc thế nào. Cũng khó trách khi anh đánh hai cảnh sát kia, mọi người đứng vây xung quanh đứng xem trầm trồ khen ngợi như vậy.
Kiều San San cũng vô cùng tức giận. Tuy nhiên cô càng quan tâm Hàn Đông hơn.
- Hàn Đông, về sau anh vẫn nên cẩn thận một chút. Sau này, những chuyện như vậy không cần thiết cứng rắn chống lại cảnh sát. Anh gọi một cuộc điện thoại không phải đã giải quyết được vấn đề sao. Cần gì phải tự mình mạo hiểm như vậy chứ? Cho dù anh có võ đi nữa, nhưng tục ngữ nói hai tay khó địch lại bốn tay. Huống gì hiện tại anh cũng đã là cấp Phó cục. Anh đánh nhau với những người đó, căn bản không thích hợp với thân phận của anh!
Hàn Đông ngẩn người, rất nhanh hiểu được ý tứ của Kiều San San, đồng thời cũng hiểu cô nói rất có lý. Với thân phận của mình, về sau cũng không thể kích động như vậy. Chuyện ra tay đánh người như vậy ít làm vẫn tốt hơn.
- Ừ, cám ơn em đã nhắc nhở, về sau anh sẽ chú ý hơn.
Hàn Đông nói rất thật lòng. Hắn rất thích tiếp nhận những lời nhắc nhở đầy thiện ý như vậy.
- Ha ha.
Kiều San San nũng nịu cười.
- Cảm tạ với cảm ơn cái gì, chúng ta có quan hệ thế nào chứ!
Hàn Đông cũng cười, tiếp lời hỏi:
- Chúng ta có quan hệ gì nhỉ?
- Anh!
Kiều San San ngẩn người, trên mặt lập tức ửng đỏ, thẹn thùng nói:
- Anh này, thật sự là chó cắn Lữ Động Tân, không biết được lòng tốt của người ta.
Nhìn bộ dạng thẹn thùng của cô. Hàn Đông cười ha ha nói:
- Anh cũng chưa từng cắn em mà!
Hắn nói lời này một câu hai nghĩa, khiến mặt Kiều San San càng đỏ, giận dữ nói:
- Không thèm nghe anh nói nữa. Em còn chưa ăn cơm, anh đã ăn chưa?
- Anh chưa. Đi thôi, anh mời em ra ngoài ăn.
Hai người ra ngoài ăn cơm. Sau đó, cả hai mua hoa quả đi về phía bệnh viện nhân dân thăm thím Vương.
Ngày hôm qua, Thím Vương đã làm phẫu phuật. Quả thật, chuyên gia Yến Kinh là tay nghề cao, phẫu thuật rất thành công. Hơn nữa, nghe nói thím Vương chỉ là u não lành, chỉ cần sau này kiên trì uống thuốc, xác suất bình phục rất lớn, thậm chí có thể khỏi hẳn.
Viện trưởng Bệnh viện nhân dân cũng nói được thì làm được, chi phí có thể miễn giảm đều được miễn giảm. Bởi vậy tiền phẫu phẫu chỉ tốn hai mươi bốn ngàn tệ. Cho dù cả chi phí nằm viện trước và sau khi phẫu thuật, đoán cũng sẽ không quá ba mươi ngàn tệ. Đối với loại phẫu thuật u não này mà nói, đã xem như rất ít rồi. Đương nhiên, sau này thím Vương còn phải tiếp tục uống thuốc, cũng tốn không ít tiền. Tuy nhiên cũng không cần lấy ra ngay lập tức. Hàn Đông cho Yến Lâm mượn tám mươi ngàn, như vậy cũng đủ dùng.
- Anh Đông, chị San San.
Yến Lâm khẽ lên tiếng chào. Mấy ngày nay, cô phải chăm sóc cho thím Vương, người dường như đã gầy đi hẳn. Sắc mặt có phần trắng bệch. Tuy nhiên tinh thần cũng không tệ lắm. Đây chủ yếu là nhờ cuộc phẫu thuật đã rất thành công.
Thím Vương cũng vô cùng cảm kích Hàn Đông. Nếu không phải Hàn Đông cho vay tiền, cũng không thể thực hiện được lần phẫu thuật này. Hơn nữa, cho dù miễn cưỡng bỏ tiền ra, chi phí cũng không thể ít như vậy.
Ngồi một lát, Yến Lâm hỏi:
- Anh Đông, sáng mai anh có rảnh không?
Ngày mai là thứ sáu, Hàn Đông cũng không có chuyện gì bận, nhân tiện nói:
- Có rảnh, em có chuyện gì sao?
Yến Lâm nói:
- Sáng ngày mai chúng ta cùng đi ngân hàng. Em muốn trả trước cho anh bốn mươi ngàn. Anh cho mượn nhiều như vậy, dùng không hết.
Hàn Đông nói:
- Không có việc gì. Dù sao hiện tại anh cũng chưa cần đến. Em cứ giữ lại, về sau cũng còn phải cần dùng đến tiền.
- Nhưng…
- Cứ như vậy đi. Hiện tại anh dùng tiền lương còn chưa hết, để số tiền này trong ngân hàng, tiền lời cũng không đáng bao nhiêu.
Kiều San San cũng ở bên cạnh khuyên bảo:
- Đúng vậy, Yến Lâm em cứ giữ đi, về sau cần dùng đến tiền cũng tiện hơn.
Yến Lâm cũng không tiếp tục miễn cưỡng. Cô cũng biết sau này mẹ mình khẳng định còn cần dùng không ít tiền. Hơn nữa, sau khi phẫu thuật cần phải tĩnh dưỡng. Chắc chắn không thể mở lại tiệm cơm, cho nên trong nhà cũng không có nguồn thu nhập. Mà dựa vào tiền làm thêm ngoài giờ của mình, căn bản không được bao nhiêu tiền. Tiền thuốc cho mẹ, tiền sinh hoạt, còn có tiền học phí của mình hàng năm cũng không phải ít tiền;
Từ bệnh viện đi ra, Kiều San San cảm thán nói:
- Hàn Đông, giờ em mới biết anh là người tốt hiếm có như vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Ha ha, anh vẫn luôn là người tốt mà. Chỉ có điều em không phát hiện ra mà thôi.
- Hừ, anh mới không phải là người tốt gì!
Kiều San San hờn dỗi nói.
Trở lại ký túc xá, Kiều San San lại cầm một hộp trà búp Minh Tiền Long Tĩnh cho Hàn Đông, nói:
- Anh cứ uống từ từ, hết bảo em một tiếng là được.
Đúng lúc này, điện thoại trong phòng ký túc xá của cô vang lên. Cô vội về nghe điện thoại.
Hàn Đông thừa lúc này tắm giặt một hồi, sau đó ngồi trong phòng khách xem TV. Hiện tại, thời tiết rất nóng, quạt thổi cũng không thấy mát mấy.
Hàn Đông đi ra mở toang cửa, để không khí có thể lưu thông.
Đứng ở ngoài hiên, bỗng nhiên hắn nghe tiếng Kiều San San nói rất lớn, giống như đang cãi nhau với người khác vậy.
Hàn Đông ngẩn người, chậm rãi đi vào ngồi xuống ghế. Không biết ai vừa gọi điện cho Kiều San San.
Chưa đến một phút sau, cánh cửa đối diện mở ra rất mạnh. Kiều San San vọt vào kéo tay Hàn Đông nói:
- Đi, đi uống rượu với em!