Tiểu Hàn Nguyệt đã ngủ rồi, tinh thần khá tốt, ở trong lòng Hàn Đông, tỏ vẻ vô cùng vui mừng.
Ôm Hàn Nguyệt, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng Hàn Đông cũng rất vui.
Tiếng điện thoại vang lên, Hàn Đông lấy di động ra, là mẹ Dư Ngọc Trân gọi tới.
Thế là Hàn Đông một tay ôm Hàn Nguyệt, một tay nghe điện thoại.
- Tiểu Đông, con đang làm gì?
Tiếng của mẹ luôn nhẹ nhàng như vậy, tràn đầy ấm áp.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Con đang ở Biện Châu, vừa mới đi báo cáo chút công việc cho Bí thư Tỉnh ủy.
- Con à, cũng không phải lúc nào cũng một lòng một dạ làm việc, phải kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi mới được.
Dư Ngọc Trân thương con nói.
- Thân thể quý hơn vàng bạc.
Hàn Đông nói:
- Mẹ, người yên tâm, sức khỏe con rất tốt, làm việc mười mấy năm không thành vấn đề.
- Con à, cả ngày chỉ biết làm việc, cùng một tính với cha con.
Dư Ngọc Trân nói lời giận dỗi, lại nói tiếp:
- Ngay cả Hàn Vũ cũng bị con làm hỏng rồi, nó nhỏ như vậy, đã ra dáng tiểu đại nhân, cái gì cũng không hiểu còn học người ta xem tin tức thời sự.
Vừa nghĩ tới dáng vẻ cháu trai chăm chú xem tin tức thời sự. Dư Ngọc Trân không kìm được cười. Tên nhóc này giống hệt bố và ông nội, chỉ sợ tương lai lại ham mê chính trị đây. Nhưng ranh con này lại làm người ta quá yêu mà, tuy rằng còn nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, dáng vẻ nghiễm nhiên như một tiểu đại nhân, miệng cũng ngọt vô cùng, mỗi lần nghe tiếng đứa trẻ gọi mình, Dư Ngọc Trân lại cười toe toét.
Khi Hàn Đông và Dư Ngọc Trân nói chuyện. Hàn Nguyệt trong lòng Hàn Đông tức giận nhìn Hàn Đông, mắt không chuyển động.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hàn Đông cúi đầu hôn lên trán một cái.
- Ha ha..
Hàn Nguyệt cười tươi, giãy giãy thân mình.
- Sao lại có tiếng trẻ con?
Dư Ngọc Trân ngạc nhiên hỏi, thính giác rất tốt, vừa nghe tiếng cười đã biết là của trẻ con, hơn nữa còn là con gái.
Hàn Đông vội nói:
- Là tiếng ti vi.
- Vậy sao?
Dư Ngọc Trân nửa tin nửa ngờ.
Lúc này Kiều San San vội ôm Hàn Nguyệt đi, lúc này tim cô đang đập thình thịch không ngừng. Nếu để Dư Ngọc Trân biết mình và Hàn Đông có một đứa con gái, không biết bà sẽ nghĩ gì, làm gì? Kiều San San và Dư Ngọc Trân tiếp xúc qua nhiều lần, cũng nhận được sự yêu thích của Dư Ngọc Trân, nhưng cô cũng không dám tưởng tượng nếu bị Dư Ngọc Trân biết mình sinh cho Hàn Đông một đứa con gái thì sau này sẽ thế nào.
- Hàn Vũ đáng yêu như vậy, nếu có một đứa em gái, chắc chắn sẽ rất vui.
Dư Ngọc Trân bỗng thở dài nói.
Hàn Đông cười, nói:
- Ý của mẹ là muốn con có đứa con gái nữa.
- Ha ha, mẹ muốn nhưng có thể không?
Dư Ngọc Trân nói.
Hàn Đông nói:
- Cũng không chừng nhé.
Dư Ngọc Trân cười nói:
- Cũng không cần chiều lòng ta, kế hoạch hóa gia đình là quốc sách, con là cán bộ lãnh đạo, phải đi đầu chấp hành, con và Lữ Nhạc có hai đứa, vậy để người ta nói như thế nào?
- Nói vậy thôi, lại không phải phạm pháp.
Hàn Đông nói, trong lòng lại thấy vui, dù đây chỉ là dò xét thử, sau này dần dần tin tức lộ ra, mẹ nhận cháu gái Hàn Nguyệt có khả năng rất lớn.
- Gần đây con và Kiều San San có liên hệ không?
Dư Ngọc Trân nói một câu khiến Hàn Đông lại giật thót lên.
Ngay tức thì, Hàn Đông cảm thấy dường như Dư Ngọc Trân đã đoán được việc Kiều San San xin nghỉ phép dài.
Tuy nhiên Dư Ngọc Trân không đợi hắn trả lời, nói tiếp:
- Cô gái kia cũng là người đáng thương, lần này xin nghỉ là đi Hongkong giải sầu, không biết nó bây giờ tâm tình tốt hơn chưa.
Hàn Đông không khỏi xấu hổ, nghĩ thầm mẹ đối với Kiều San San vẫn rất quan tâm, bèn nói:
- Mẹ đối với Kiều San San quan tâm như vậy, chỉ sợ làm người ta ghen nhé.
- Ghen cái gì?
Dư Ngọc Trân hỏi ngược lại.
- Tên tiểu tử này không biết xấu hổ còn nói, không phải chính ngươi gây ra sự tình sao, tâm tình Kiều San San không tốt phải không? Đừng tưởng những chuyện kia ta không biết, cái chuyện minh tinh là thế nào?
- Minh tinh?
Hàn Đông trong lòng nhảy dựng, cố ý giả ngu hỏi:
- Minh tinh nào ạ? Con không có thời gian quan tâm mấy việc trong giới giải trí.
- Đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa mẹ, chính là minh tinh ở công ty Hàn Mạn Lương, gọi là Bạch Vũ Giai ấy, con với con đó là việc thế nào?
Dư Ngọc Trân trách móc hỏi.
Hàn Đông sắp toát mồ hôi, xem ra quan hệ giữa mình và Bạch Vũ Giai, mẹ đã biết chút manh mối rồi.
Nếu ngay cả mẹ cũng biết rồi, chỉ sợ Lữ Nhạc bên đó cũng không chắc giấu được.
Nhưng từ trước tới nay, Lữ Nhạc lại giống như không có chuyện gì, khiến Hàn Đông có chút không hiểu được cô rốt cuộc nghĩ thế nào.
- Sao không nói, có phải chột dạ rồi không?
Dư Ngọc Trân bất mãn nói:
- Tiểu tử ngươi, rốt cuộc muốn trêu chọc bao nhiêu người? Cũng không nghĩ cho Lữ Nhạc, một người con gái tốt như vậy.
- Mẹ, con và Lữ Nhạc tình cảm rất tốt.
Hàn Đông vuốt mồ hôi lạnh.
Kiều San San bên cạnh cũng nghe hiểu được đại khái, lúc này ôm Hàn Nguyệt, cười nhìn Hàn Đông, thấy bộ dạng hắn xấu hổ, khó xử, liền hơi vênh khóe miệng lên, lộ ra vẻ cười tinh quái.
- Con cho rằng Lữ Nhạc thực sự ngốc như vậy sao.
Lời của mẹ làm Hàn Đông lập tức ngây ra.
Hàn Đông vốn cũng cảm thấy Lữ Nhạc chắc biết chút dấu vết, giờ nghe lời của mẹ, rõ ràng Lữ Nhạc có biết, chẳng qua cô không nói ra mà thôi.
- Mẹ, xem mẹ nói kìa, con đối với Lữ Nhạc là thực lòng đấy.
Hàn Đông bất đắc dĩ nói.
Dư Ngọc Trân sẵng giọng:
- Tôi biết anh đối với Lữ Nhạc là thực lòng, chỉ sợ không phải toàn tâm toàn ý.
- …
Hàn Đông thật sự hết nói nổi, hôm nay mẹ thế nào á, giống như bất mãn với mình vậy, vừa lúc trước bà còn thông cảm Kiều San San đấy, chã nhẽ giờ đang đứng trên thân phận Hàn Vũ, để mình và Lữ Nhạc không có vết xước nào, bà cho rằng người ta muốn phá vỡ đôi uyên ương.
- Không nói gì đi, bị tôi nói trúng rồi phải không.
Dư Ngọc Trân giọng đanh thép.
- Tính cách con như vậy, cũng không thích hợp trong quan trường, nếu như bị ai bắt được nhược điểm này, thì còn nói gì đến tiền đồ.
Mấy câu nói mà tình ý sâu xa, khiến Hàn Đông trong lòng không ngờ tới.
Lập tức Hàn Đông cũng trầm xuống, đồng thời Hàn Đông cũng nghĩ tới một vấn đề, là mẹ nhắc tới những việc này, chỉ sợ không phải là ý nghĩ nhất thời mà là thâm ý sâu sắc đấy.
- Mẹ, bỗng nhiên nói với con những việc này làm gì?
Hàn Đông nhất thời nghĩ mãi không hiểu, liền trực tiếp hỏi.
- Nếu không cảnh báo, tiểu tử con lại không làm phản à.
Dư Ngọc Trân cười cười, tuy nhiên lời nói vẫn nghiêm túc như trước.
- Ở điểm này, con lại không học ba con!
Hàn Đông cười nói:
- Mẹ biết ba một lòng với mẹ. Là mẹ sức quyến rũ lớn mà.
- Tiểu tử con cũng biết nói ngọt cơ à.
Dư Ngọc Trân nói mát.
- Chẵng lẽ sức quyến rũ của Lữ Nhạc chưa đủ sao?
Nghe bà lại nhắc tới chuyện này, Hàn Đông vội đầu hàng nói:
- Mẹ, người yên tâm, con sẽ giải quyết tốt, không để Lữ Nhạc chịu uất ức đâu.
- Vậy con không làm Lữ Nhạc uất ức, còn người khác thì sao?
Dư Ngọc Trân hỏi ngược lại.
- Người khác?
Hàn Đông sửng sốt, không biết rốt cuộc mẹ muốn mình làm thế nào nữa.
Dư Ngọc Trân nói:
- Con cũng không biết có cái gì tốt mà làm người ta uất ức như vậy, dù sao con cũng phải giải quyết, đừng để mọi người thất vọng, ngoài ra phải chú ý ảnh hưởng, dù gì con cũng là cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh rồi, những người nhìn chằm chằm vào con rất nhiều, nếu xảy ra chuyện gì ông sẽ rất đau lòng. Cũng phải nói chuyện nhiều với Lữ Nhạc, tăng thêm tín nhiệm, như vậy tình cảm mới lâu dài được.
Nghe mẹ không chỉ nhắc tới ba, còn nhắc tới ông, trong lòng Hàn Đông rùng mình, nghĩ mẹ nói những điều này với mình, xem ra không chỉ có mẹ hiểu tình huống của mình, chỉ sợ những người khác trong nhà ít nhiều cũng biết một chút, đặc biệt là ông và ba, chắc biết tương đối nhiều, dù sao tình trạng phát triển bây giờ của mình, tất cả mọi người đều rất chú ý, có chuyện gì là khó giấu được.
Như vậy người khác thì sao? Có biết những cái này không?
Mặt khác mẹ nói mình và Lữ Nhạc phải nói chuyện nhiều, phải tín nhiệm lẫn nhau, là có ý gì? Chả lẽ muốn mình nói với Lữ Nhạc chuyện với Kiều San San, chỉ e không hợp lý lắm.
Hàn Đông trong lòng nghi hoặc khó hiểu, lại không tiện hỏi, bởi vì hắn lo mẹ hỏi tới. Dù sao bây giờ mẹ cũng không phải là biết hết mọi chuyện, ví như Hàn Nguyệt được sinh ra, bà không biết.
- Làm việc cẩn thận một chút.
Dư Ngọc Trân dịu giọng nói.
- Ở chỗ Lữ Nhạc, con cũng không phải quá lo lắng, con bé này cũng là một con bé ngốc.
- Con sẽ đối tốt với cô ấy.
Hàn Đông nói. Từ lời của mẹ, Hàn Đông đoán được rằng mẹ và Lữ Nhạc chắc chắn nói chuyện nhiều, mà Lữ Nhạc một lòng đặt vào mình, cho nên cho dù cô đã biết một vài việc, cũng chỉ biết giả như không biết chuyện gì.
Như vậy khiến cho Hàn Đông trong lòng có chút cảm động lại có chút tự trách mình.
Nhưng bất kể thế nào, khiến Hàn Đông từ bỏ Bạch Vũ Giai và Kiều San San cũng là không thể.
Bạch Vũ Giai là người mình yêu từ kiếp trước.
Mà Kiều San San bây giờ đã sinh con gái cho mình.
Điều này làm Hàn Đông sao có thể buông tay.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Hàn Đông trong lòng đầy tâm trạng, khiến Kiều San San trong lòng lại vừa thương vừa lo.
- Hàn Đông, không sao chứ?
Kiều San San ánh mắt xinh đẹp, có chút mênh mông.
Hàn Nguyệt lúc này cũng cố nghiêng thân mình, hướng về phía thân Hàn Đông.
Hàn Đông lấy một tay ôm lấy Hàn Nguyệt, ngẩng đầu nhìn thần sắc lo lắng của Kiều San San, giơ tay nắm tay cô an ủi:
- Không có việc gì, em không cần lo lắng.
Kiều San San gật gật đầu, ở bên cạnh Hàn Đông, ngồi xuống nói:
- Hàn Đông, bác gái có phải là…
Hàn Đông giơ tay vuốt nhẹ tóc trên trán cô, mỉm cười nói:
- San San, em đừng nghĩ linh tinh, mẹ quan tâm chúng ta, cũng là người bênh vực cho em, nói anh làm em chịu oan ức rồi.
Tuy rằng Dư Ngọc Trân không có nói rõ nhưng đúng là cũng có ý này.
Kiều San San mặt ửng đỏ, ôm một cánh tay Hàn Đông, nói:
- Có thể ở bên cạnh anh, em đã thỏa mãn, không có hy vọng gì xa vời, trong lòng anh có em, em còn phải nghĩ gì nữa.
Hàn Đông trong lòng đau xót, ôm chặt lấy eo Kiều San San.
Hai người lại hôn nhau say đắm.
Thời gian hai người ở bên nhau có hạn, tình cảm lại giống như rượu tốt cất vào hầm, giấu càng lâu, hương càng thơm.
- Yaaaa, nha nha…
Hai người hôn nhau thắm thiết, lại lạnh nhạt với Hàn Nguyệt, tiểu yêu kia lập tức không chịu, bất mãn kêu kháng nghị, bàn tay nhỏ cố gắng nâng lên, nắm chặt cằm Hàn Đông.
Hàn Đông và Kiều San San tách ra.
Hai người nhìn nhau cười
Trong nụ cười đều chứa đầy thâm tình vô hạn.
Sau đó Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt, cùng Kiều San San ngồi song song trước cửa sổ trên mặt sofa mềm, trò chuyện nhẹ nhàng, nhìn ra Tây Hồ không xa, hai người trong lòng tràn đầy thâm tình vô hạn.
Khi sắp xếp bữa trưa cho Kiều San San, thậm chí sau khi ăn cùng cô chút đồ, Hàn Đông mới xuống lầu, đi tới quán rượu Hồ Sơn mà Âu Dương Hiên Dật nói.
Khi Hàn Đông đến, Âu Dương Hiên Dật đã đợi ở đấy. Hai người bắt tay, Âu Dương Hiên Dật nói:
- Nghe nói hôm qua anh bị kẻ bắt cóc tấn công, Bí thư Đảng ủy Công an như tôi đây thật không xứng chức.
Hàn Đông cười nói:
- Việc này không có liên quan nhiều tới Bí thư Âu Dương, cho dù công tác của chúng ta có làm tốt hơn đi nữa, trên xã hội vẫn có các loại sự việc phát sinh, một ít nhân tố không hài hòa, không thể ngăn chặn hoàn toàn được. Có một số người làm chuyện xấu chúng ta không thể đoán trước được, ngoại trừ luật pháp trừng phạt, những thứ khác có thể thế nào được?
Âu Dương Hiên Dật cười ha hả nói:
- Hàn Đông anh nói đúng, làm chuyện xấu sẽ bị trừng phạt.
Hai người vừa nói vừa ngồi xuống, bên ngoài không thấy có người nào nữa, có thể thấy Âu Dương Hiên Dật muốn nói chuyện thật rõ với Hàn Đông.
Hàn Đông cũng muốn nói chuyện với Âu Dương Hiên Dật. Trong Tỉnh ủy, người Hàn Đông tin tưởng nhất, chính là Âu Dương Hiên Dật rồi.
Một mặt Âu Dương Hiên Dật coi như đã từng giúp hắn, mặt khác là vì Nguyên Hằng Kiện. Âu Dương Hiên Dật là người của Nguyên Hằng Kiện, vậy chắc chắn biết mối quan hệ của mình và Nguyên Hằng Kiện, cho nên đáng tín nhiệm.
Gọi vài món ăn, hai người cũng không cần rượu, vừa ăn vừa nói về chuyện hôm qua.
Hàn Đông nói đại khái suy nghĩ của mình, chủ yếu là tăng cường công tác, đồng thời học được một bài học, yêu cầu các cán bộ lãnh đạo tăng cường giáo dục chỉ bảo người thân. Đối với quan điểm của Hàn Đông, Âu Dương Hiên Dật hoàn toàn tán thành, nhưng y cũng nhắc tới một vấn đề, đó là bây giờ sự việc trong tỉnh rất nhiều, đặc biệt là đại hộ Đảng các nơi đang lục tục mời dự họp. Đại hội Đảng toàn tỉnh cũng đang chuẩn bị, môi trường chính trị, môi trường xã hội phải ổn định, tất cả các cán bộ lãnh đạo tỉnh đều coi trọng điểm này, cho nên đề nghị của Hàn Đông chỉ sợ nhiều người sẽ không tán thành, thậm chí sẽ không đồng ý, đi làm theo kiểu gióng trống khua chiêng.
- Ổn định áp đảo tất thảy, đây là nguyên tác, thật ra đối với tôi mà nói cũng không ngoại lệ.
Âu Dương Hiên Dật thở dài nói.
Hàn Đông cũng hiểu được điểm này, nhưng nhất định hắn phải nói quan điểm của mình cho Bí thư Tỉnh ủy Tào Hoành Vị biết, mặc gã quyết định như thế nào, dù sao cũng là phải có câu trả lời hợp lý.
Hiện giờ Hàn Đông là Phó bí thư Tỉnh ủy, tuy rằng công việc chủ yếu là bên Ninh Hải, nhưng sự chú ý của hắn đã phóng ra toàn tỉnh, sớm đã xâm nhập vào ao nước tỉnh Giang Việt rồi.
Nếu như vậy, phải chủ động xuất kích, tốt nhất là nắm vững quyền chủ động.
Như vậy mới có thể tiếp tay điều chỉnh toàn tỉnh từ trên xuống dưới, nắm giữ quyền chủ động càng lớn.