Cúp điện thoại, Hàn Đông trầm ngâm một lát, trong lòng mơ hồ có chút xao động.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ngẫm lại sắp bắt đầu hành trình đến Hồng Kông, mình sẽ cùng Thủ tướng Nam Tuần bước trên mảnh đất ấy, đây là sự kiện trọng đại có ý nghĩa lịch sử.
Mặc dù Thủ tướng Nam Tuần chỉ lấy thân phận cá nhân đi tới Hồng Kông, nhưng Hồng Kông sở dĩ có thể trả về cho đất nước, ông đã phát huy vai trò cực lớn trong quá trình đó.
Hiện tại, ngày này lập tức đến rồi.
Mặc dù lúc rạng sáng ngày mùng 1 tháng 7, đứng trước thế giới tiếp nhận mảnh đất này trở về với tổ quốc là lãnh đạo số một hiện tại cùng các lãnh đạo khác…
Nhưng, không ai có thể quên chiến công của Thủ tướng Nam Tuần được.
Từ rất lâu, ông đã tỏ ý, muốn đi trên mảnh đất thuộc về quốc gia của mình, vừa đi, vừa nhìn.
Hiện giờ, nguyện vọng này của ông rất nhanh liền có thể toại nguyện.
Mà hắn lại có thể làm bạn đi bên cạnh ông.
Đây đúng là một việc vinh quang.
Toàn bộ người trong thể chế của Trung Hoa, có thể trong thời khắc đó được đứng ở bên cạnh ông, lại là Hàn Đông trẻ như thế, có thể nói là có một không hai.
Dù cho Hàn Đông 2 lần làm người, khả năng chịu đựng tâm lý vô cùng bền bỉ, nhớ lại vẫn cảm thấy xúc động.
Trên thực tế, từ khi tái sinh đến nay, mặc dù Hàn Đông có chí khí mạnh mẽ, có chí lớn, nhưng cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có thời cơ như vậy.
Bây giờ nghĩ lại, rất nhiều việc, đã hoàn toàn vượt quá tưởng tưởng của Hàn Đông.
Kỷ Quốc Hùng lặng lẽ ngồi bên đó, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Hàn Đông một chút.
Hàn Đông sau khi nghe điện thoại xong, vẫn cầm di động lặng lẽ đứng ở đó, xem thần thái trên mặt hắn, có chút xúc động thản nhiên, cũng không biết vừa rồi là ai gọi điện thoại cho hắn.
“ Phó chủ nhiệm Lý? Phó chủ nhiệm gì vậy? Nghe giọng điệu của Hàn Đông lúc trước, đối với đối phương tôn kính vô cùng, cấp bậc của người Phó chủ nhiệm gì gì này khẳng định không thấp, vậy ít nhất Phó chủ nhiệm gì đấy phải là cấp Thứ trưởng trở lên rồi.”
“Trong tỉnh, ngoài lãnh đạo Hội đồng nhân dân ra, cũng không có Phó chủ nhiệm nào khiến Hàn Đông cung kính lễ độ như vậy, còn Trung ương, ngoài Ủy ban Kế hoạch ra, còn có ban nghành nào chứ?”
Thấy Hàn Đông ngồi xuống, Kỷ Quốc Hùng mau chóng vứt bỏ những suy tư trong đầu, ngồi nghiêm chỉnh.
Cho dù quan hệ với Hàn Đông rất tốt, nhưng bây giờ là đang công việc, Kỷ Quốc Hùng lại sắp đi quận Hưng Đoàn đảm nhiệm chức vụ Bí thư Quận ủy, cho nên tất cả đều phải nhất nhất theo quy củ trong chốn quan trường mới được.
Trong chốn quan trường, rất nhiều người lăn lộn chìm nổi, có một số ít người được ổn định, mà có một số người thì lại hư hư thực thực, trong đó có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là không nắm tốt chừng mực.
Kết giao với cấp trên cần nắm giữ đúng mực, với những người cấp dưới cũng cần nắm giữ chừng mực như vậy.
Hàn Đông lấy ra một hộp thuốc Trung Hoa, rút ra một điếu đưa cho Kỷ Quốc Hùng, sau đó tự mình cũng ngậm một điếu.
Kỷ Quốc Hùng lấy bật lửa châm cho Hàn Đông, sau đó tự châm cho mình.
Hàn Đông hít vài hơi thuốc, nói:
- Ngày mai Bí thư Kỷ phải đi quận Hưng Đoàn nhậm chức rồi, tình hình ở quận Hưng Đoàn, vừa rồi tôi mới giới thiệu một chút cho anh, sau khi anh đi, nhất định phải bắt lấy mục tiêu trọng điểm, mau chóng mở ra cục diện nơi đó, tôi chủ yếu nhấn mạnh một chút về vấn đề của cải cách doanh nghiệp nhà nước, hiện tại Ủy ban Kỷ luật Thành ủy đã thành lập tổ công tác chuyên án, phòng Kiểm soát Thành ủy cũng toàn lực triển khai công tác, anh sau khi nhận chức, cần tích cực phối hợp, đồng thời cần chú ý hóa giải mâu thuẫn mọi mặt, chủ yếu là doanh nghiệp nhà nước đã qua cải cách, vấn đề của một vài công nhân viên chức thất nghiệp cần giải quyết tốt, đây không chỉ là phòng ngừa bọn họ vì đủ các loại nguyên nhân mà đến khiếu nại, điều quan trọng hơn chính là làm người đứng đầu Quận ủy, quan tâm đến đời sống nhân dân, quan tâm quần chúng là một phương diện công tác vô cùng quan trọng.
Nói tới đây, Hàn Đông dừng một chút, sau đó lại nói:
- Bây giờ rất nhiều nơi, rất nhiều quan viên đều có nhận thức sai lầm, tập trung tinh thần như nâng cao GDP, mà rất ít người cúi nhìn xuống dưới, không quan tâm thu nhập kinh tế của quần chúng nhân dân là cao hay thấp, không quan tâm tới mức sống của người dân có được nâng cao theo sự đi lên của chất lượng kinh tế tổng thể, đương nhiên rồi, điều này có liên quan tới cơ chế sát hạch cán bộ của nhà nước chúng ta trước đây.
- Nhưng chúng ta nếu đã ngồi vào vị trí này, thì phải bình tâm suy nghĩ, làm việc thật sự có lợi cho dân cho nước, như vậy mới có thể nhìn lên không hổ thẹn với quốc gia, nhìn xuống không thẹn với lê dân bách tính.
Kỷ Quốc Hùng chăm chú nghe, anh ta cảm thấy Hàn Đông thật có một tình cảm yêu dân yêu nước.
Mặc dù bề ngoài là cán bộ trẻ tuổi, khiến người ta cảm giác có chút cảm giác sai chỗ.
Nhưng Kỷ Quốc Hùng tin rằng, những lời của Hàn Đông là xuất phát từ đáy lòng.
Bởi vì Kỷ Quốc Hùng đối với những việc Hàn Đông làm từ trước từ nay, đều nắm rất rõ ràng.
Cho nên anh ta biết, Hàn Đông là thật lòng muốn làm sự nghiệp, và thật lòng đem lợi ích của lão bách tính bình dân đặt trong lòng.
“Chỉ tiếc, bây giờ hoàn cảnh chung lớn là như vậy, Hàn Đông mặc dù có bối cảnh, có ý tưởng, nhưng muốn thay đổi suy nghĩ, thái độ công tác của vô số cán bộ trên toàn Trung Hoa, thì chẳng dễ dàng gì.”
Kỷ Quốc Hùng trong lòng thầm nghĩ, lập tức thay đổi suy nghĩ: “Nhưng, thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, cũng chính là cần nhân vật như Hàn Đông đứng ra phất cờ hò reo mới được.”
“Như vậy có thể thấy, Hàn Đông có thể là người mở đường cho thời đại, là tiên phong của toàn bộ thời đại Trung Hoa.”
“Nhân vật như vậy, bản thân vô cùng tuyệt vời rồi. Lại thêm Hàn Đông có bối cảnh cực kỳ vững chắc, vậy tương lai phát triển của hắn sau này, tuyệt đối là người thường khó tưởng tượng nổi.”
“Lãnh tụ thời đại như vậy, mình có thể lập sự nghiệp dưới trướng của hắn, cho dù tương lai không thể phát triển lớn hơn nữa, thì trong tâm cũng vô cùng mãn nguyện rồi.”
Trong thời gian ngắn, Kỷ Quốc Hùng suy nghĩ rất nhiều, trăm mối cảm xúc.
- Bí thư Hàn, anh cứ yên tâm, tôi nhất định tuân theo như lời dặn dò của anh, toàn tâm toàn ý, toàn lực ứng phó đem công tác quận Hưng Đoàn nắm chắc, tuyệt đối không phụ sự kỳ vọng của anh.
Hàn Đông trên mặt lộ ra nụ cười, cảm thấy lời của Kỷ Quốc Hùng là kiên định chắc chắn biết bao.
Một cán bộ Đảng viên chỉ cần một lòng một dạ làm tốt công việc, vậy thì anh ta liền coi như thành công một nửa rồi.
Trên thực tế, trong thể chế chung, leo đến cấp bậc cấp Cục trưởng, ngoại trừ một số ít người ra, đại đa số mọi người đều có năng lực công tác tương đối mạnh.
Nhưng vì sao vẫn có rất nhiều người làm việc thể hiện rất tầm thường, điều này chủ yếu là thiếu một trái tim quyết tâm phấn đấu quên mình, thiếu lòng ứng phó hết sức, không làm tốt quyết không vừa lòng.
Bây giờ xem ra, Kỷ Quốc Hùng chuẩn bị dốc sức lao mình vào công việc tiếp tục sau này.
Điều này khiến Hàn Đông cảm thấy rất vui mừng.
- Tốt, vậy tôi mỏi mắt mong chờ rồi.
Hàn Đông vui vẻ, nói.
Tiễn Kỷ Quốc Hùng xong, Hàn Đông vừa ngồi được một lát, Khổng Phàm Chi lại đến báo cáo:
- Bí thư, Bí thư Nguyễn huyện Phú Nghĩa đến rồi.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Mời anh ta vào.
Rất nhanh Nguyễn Nhất Hiên đi vào, trên mặt anh ta nở nụ cười tôn kính, tiến lên trước, nói:
- Chào Bí thư Hàn, tôi đến báo cáo công việc với anh.
Hàn Đông cười, nói:
- Nhất Hiên đến rồi à, ngồi xuống đi.
- Cảm ơn Bí thư Hàn.
Nguyễn Nhất Hiên ngồi xuống nửa mông, hơi hơi khom người về phía trước, như vậy ánh mắt cần hơi dướn lên phía trước mới nhìn thấy khuôn mặt Hàn Đông, điều này làm cho người ta một cảm giác ngưỡng mộ.
Hàn Đông hỏi:
- Ban Tổ chức cán bộ đã tìm anh nói chuyện rồi phải không? Đối với công việc tiếp nhận sau này, anh có suy nghĩ và dự định gì không?
Nguyễn Nhất Hiên nói:
- Bí thư Hàn, Trưởng ban Mạnh đã tìm tôi nói qua, vô cùng cảm ơn Bí thư Hàn và Thành ủy đã tín nhiệm tôi, tôi công tác ở huyện Phú Nghĩa không ít thời gian, rất có cảm tình với huyện Phú Nghĩa, Thành ủy sắp xếp tôi là Bí thư Huyện ủy huyện Phú Nghĩa, tôi nhất định tân tâm tận lực làm, đối với công tác tiếp nhận sau này, tôi tạm thời có vài ý tưởng đơn giản, thứ nhất là nắm chắc công tác xử lý chỉnh đốn cải cách doanh nghiệp nhà nước, giải quyết những vẫn đề còn sót lại, thứ hai là ổn định đội ngũ cán bộ, cải thiện tác phong công tác, nỗ lực thúc đẩy xây dựng kinh tế; thứ ba là tăng cường xây dựng tổ chức cơ sở Đảng, phát huy vai trò gương mẫu đi đầu của Đảng viên cơ sở, nâng cao tính tích cực sản xuất của quần chúng nhân dân cơ sở, nâng cao mức sống của nhân dân cơ sở.
Những ý tưởng này là Nguyễn Nhất Hiên đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ tổng kết lại, kết hợp đường lối công tác của Hàn Đông và tình hình thực tế huyện Phú Nghĩa.
Anh ta tin tưởng Hàn Đông nhất định sẽ đồng quan điểm với anh ta về những đường lối công tác này.
Thực ra, Hàn Đông quả thật hài lòng.
Mấy điểm mà Nguyễn Nhất Hiên đưa ra, bắt được mâu thuẫn chủ yếu trước mắt trong sự phát triển của huyện Phú Nghĩa, và ông ta cũng đưa ra phát huy vai trò của tổ chức cơ sở Đảng nhằm nâng cao mức sống của người dân, điểm này là rất quý.
- Ừm, rất tốt, đối với công tác huyện Phú Nghĩa sau này, đường lối rất rõ ràng, hy vọng anh có thể nói được làm được, chỉ cần có thể nhìn thấy kết quả, Thành ủy sẽ ghi nhớ một công lớn.
Hàn Đông vui vẻ nói, ảm thấy trải qua vài năm tôi luyện, Nguyễn Nhất Sơn so với mấy năm trước khi mới đến huyện Phú Nghĩa, đã chín chắn hơn nhiều rồi, xem ra cơ sở vẫn là nơi rèn luyện người.
Nhận được tán thành của Hàn Đông, Nguyễn Nhất Sơn trong lòng rất vui mừng.
Trải qua mấy năm ngủ đông, quan điểm giá trị, cách nhìn nhận cuộc sống của anh ta so với trước đây có thay đổi không nhỏ.
Bây giờ có thể nhận được sự tán thành của Hàn Đông, là kết quả nỗ lực của chính anh ta, anh ta tin rằng chỉ cần mình ở huyện Phú Nghĩa làm ra một chút thành tựu, vậy thì tiền đồ của mình sau này sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Tuổi của anh ta không lớn, ý chí tiến lên rất mãnh liệt, bây giờ có cơ hội, anh ta đương nhiên phải nắm bắt cho tốt rồi.
Sau khi Nguyễn Nhất Hiên cáo từ, Hàn Đông mỉm cười ngồi đó, trong lòng rất vui.
Từ tình hình cuộc nói chuyện hôm nay xem ra, lần này sắp xếp hai Bí thư Huyện ủy quả là không tồi.
Dùng đúng người, cục diện công việc dễ dàng mở ra.
Suy tư một lát Hàn Đông lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Văn phòng Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vương Xuyên Sinh.
Rất nhanh trong điện thoại truyền đến một giọng uy nghiêm:
- Xin chào, ai đấy?
Hàn Đông cười, nói:
- Chào Trưởng ban Thư ký. Tôi là Hàn Đông ở thành phố Vinh Châu, không làm phiền công việc của anh chứ?
- Hóa ra là Hàn Đông à, xin chào, xin chào…
Vương Xuyên Sinh trở nên nhiệt tình thân thiết:
- Anh có việc gì không?
Hàn Đông nói:
- Trưởng ban thư ký, là như vậy, mấy ngày nữa tôi cần đi Yến Kinh làm chút việc, muốn xin phép nghỉ năm ngày từ ngày 28 tháng 6 đến mùng 2 tháng 7.
Làm Ủy viên Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy Vinh Châu, rời khỏi tỉnh trong thời gian mấy ngày, tự nhiên phải xin phép Tỉnh ủy mới được, dù là gọi điện thoại xin phép cũng phải theo hình thức này.
- Xin nghỉ mấy ngày à, tôi chỉ sợ không được.
Vương Xuyên Sinh nói