Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ thì nghĩ nhưng Phạm Đồng Huy vẫn phải cân nhắc đến suy nghĩ của Hàn Đông, dù sao lần này Hàn Đông quả thực đã gặp rắc rối ở tỉnh Tây Xuyên, nếu không cho hắn một lời giải thích thì cũng không được.

Hơn nữa Hàn Đông làm việc ở thành phố Vinh Châu lâu như vậy, tràn đầy tình cảm với thành phố Vinh Châu, vì vậy giúp đỡ người của mình ở đó cũng là chuyện dễ hiểu.

Vì vậy mặc dù Phạm Đồng Huy không biểu lộ thái độ ngay trước mặt Hồng Tiến Phong nhưng trên thực tế trong lòng đã có quyết định.

Tối ngày hôm ấy, Hàn Đông cũng không gặp bất cứ ai mà nghỉ ngơi thoải mái, đồng thời suy nghĩ nghiêm túc về dự định và thu hoạch cho lần đến Tây Xuyên này.

Đến vị trí như hiện tại, Hàn Đông nhiều lúc muốn suy nghĩ lâu dài một chút chứ không phải đơn giản nhìn lợi ích trước mắt.

Mặc dù lần này đến tỉnh Tây Xuyên là dựa theo sự sắp xếp thống nhất của Trung ương đến để đôn đốc nhưng đối với Hàn Đông mà nói cũng là một lần để mở rộng sức ảnh hưởng của bản thân, cơ hội để bản thân đưa ra thanh âm có trọng lượng lớn hơn về một số chuyện.

Cho nên Hàn Đông rất coi trọng lần đôn đốc công việc này.

Tỉnh Tây Xuyên có quá nhiều hồi ức của Hàn Đông, cũng có rất nhiều người hắn lo lắng, vì vậy hắn luôn coi trọng tỉnh Tây Xuyên.

Tổng thể mà nói, Hàn Đông khá vừa ý với tình hình hai hôm trước tìm hiểu được, ngoài việc gặp phải chuyện kia ở thành phố Vinh Châu thì các mặt khác cũng bình thường.

Điều khiến Hàn Đông vui vẻ là huyện Phúc Nghĩa mà hắn từng chiến đấu, từng cống hiến tuổi thanh xuân phát triển tốt hơn những gì hắn tưởng tượng.

Trước trước sau sau, Hàn Đông suy nghĩ khoảng hai tiếng đồng hồ, sau đó lại gọi điện thoại cho Kiều San San, nói hết tâm trạng nhớ nhung của mình. Lúc nghe con gái Hàn Nguyệt ngoan ngoãn gọi mình là “bố” trong điện thoại, trong lòng Hàn Đông không tự chủ dâng lên một cảm giác ấm áp, hận không thể lập tức gặp được hai mẹ con bọn họ.

Nhưng Kiều San San đúng lúc không có ở Thục Đô, cô đưa Hàn Nguyệt đến sống với bố mẹ ở thành phố Phù Thành.

Mấy năm nay, bố Kiều San San Kiều Hiếu Nghĩa luôn phát triển sự nghiệp ở thành phố Phù Thành, từ lúc đầu tiên là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Đảng ủy Công an đến Phó bí thư Thành ủy, đến Chủ tịch thành phố, lại đến chức Bí thư Thành ủy ngày hôm nay, ông đã ở thành phố Phù Thành một khoảng thời gian rất dài. Mặc dù sự nghiệp của Kiều Hiếu Nghĩa không phải phát triển quá nhanh nhưng luôn ổn định, có thể lên chức Bí thư Thành ủy của một thành phố cấp 3 quan trọng của tỉnh Tây Xuyên như thành phố Phù Thành cũng không dễ.

Phải biết rằng, mấy Bí thư Thành ủy mấy nhiệm kỳ trước của thành phố Phù Thành đều là quan viên thăng lên cấp Thứ trưởng.

Kiều Hiếu Nghĩa đã nhận chức Bí thư Thành ủy ở Phù Thành đã được mấy năm, tương lai đến Hội đồng nhân dân tỉnh hoặc là Mặt trận tổ quốc tỉnh làm chức Phó, thuận lợi tiến đến cấp Thứ trưởng cũng không phải chuyện khó.

Đối với quan hệ của con gái và Hàn Đông, Kiều Hiếu Nghĩa bây giờ đã biết rõ, ông ta từng nhiều lần nói chuyện với Kiều San San, chỉ là Kiều San San giống như trúng phải bùa mê vậy, đánh chết cũng phải đi cùng Hàn Đông, điều này làm Kiều Hiếu Nghĩa không làm gì được. Huống chi Kiều San San còn sinh cho Hàn Đông một đứa con gái, Kiều Hiếu Nghĩa càng không có cách nào khiến Kiều San San rời khỏi Hàn Đông.

Kiều Hiếu Nghĩa đương nhiên đã biết thân phận của Hàn Đông, đối với việc lúc trước bản thân cực lực phản đối chuyện qua lại giữa Hàn Đông và Kiều San San, ông ta cũng âm thầm cảm thấy có chút hối hận, đương nhiên, loại hối hận này chủ yếu được thiết lập trên cơ sở Kiều Hiếu Nghĩa cảm thấy Hàn Đông có cảm tình thật sự với Kiều San San, nếu không với thân phận của Hàn Đông thì ông ta sao có thể để Kiều San San sinh một đứa con gái, chuyện này quả thực là chôn xuống sự nghiệp của ông ta một bao thuốc nổ, nếu một ngày nào đó bị người khác phát hiện và vạch trần thì sẽ đem lại đả kích mang tính hủy diệt cho tiền đồ của ông ta. Từ điểm này Kiều Hiếu Nghĩa cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận việc con gái cam tâm không danh không phận đi theo Hàn Đông, đối với tiền đồ của mình, ông ta cũng không nghĩ nhiều như lúc trước, người đã leo lên đến chức vụ nào thì sẽ mưu chuyện của chức vụ đó, mấy năm nay Kiều Hiếu Nghĩa đều cố gắng hết sức mình để làm tốt công việc, đề bạt cũng coi như là nước chảy thành sông, còn về việc ở giữa có nguyên nhân của nhà họ Hàn hay không thì ông ta không tự xác định được.

Đương nhiên, nếu Hàn Đông không có bối cảnh thân phận như vậy, nếu Hàn Đông không phải cháu của ông cụ Hàn, vậy thì suy nghĩ của Kiều Hiếu Nghĩa có như thế này nữa hay không thì khó mà nói được.

Kiều San San đưa con gái Hàn Nguyệt về nhà sống được một thời gian, nhu thuận động lòng người, khiến cho Kiều Hiếu Nghĩa vô vùng yêu quý, cũng quyết tâm không nghĩ gì đến chuyện của Kiều San San và Hàn Đông nữa.

Kiều Hiếu Nghĩa cũng đã biết chuyện Hàn Đông đến tỉnh Tây Xuyên để thị sát đôn đốc công việc, hơn nữa ông ta cũng nhận được thông báo ở tỉnh, yêu cầu làm tốt công tác chuẩn bị tương ứng, đối với chuyện đề bạt người con rể vô danh này thì Kiều Hiếu Nghĩa cũng chỉ có thể âm thầm cảm thán, ngoài bối cảnh của Hàn Đông ra thì tất cả những gì hắn làm cũng làm cho người khác không còn gì để nói.

Hết giờ làm về đến nhà thấy con gái nét mặt sáng sủa không kìm nổi dâng nên cảm giác vui sướng trong lòng, Kiều Hiếu Nghĩa hiểu đây là chuyện gì, trong lòng không khỏi cảm thán một tiếng.

Hàn Nguyệt lúc này bước tập tễnh, chạy từng bước nhỏ đến, nghiêng cái đầu nhỏ nhìn Kiều Hiếu Nghĩa một cái, sau đó dùng giọng nói ngây thơ nói:

- Ông ngoại, ông mệt rồi, con đấm bóp cho ông...

Vừa nói cô bé vừa giơ hai nắm tay nhỏ non nớt ra, nhẹ nhàng gõ lên chân Kiều Hiếu Nghĩa, chỉ tiếc là cô bé quá thấp, đứng ở đó cố hết sức giơ tay ra cũng chỉ có thể miễn cưỡng chạm đến đầu gối Kiều Hiếu Nghĩa, gõ một cách khó nhọc.

Thấy dáng vẻ cô bé đáng yêu như vậy

Kiều Hiếu Nghĩa lập tức mặt mày rạng rỡ, ôm lấy cô, nói:

- Tiểu bảo bối, thấy con ông liền không thấy mệt nữa, để ông ngoại ôm con nào...

Hàn Nguyệt bị ông ngoại ôm lấy, hai chân nhỏ loạng choạng, miệng phát ra tiếng cười khanh khách trong trẻo, tiếng cười này như ánh mặt trời vui vẻ chiếu khắp căn phòng.

Ngày hôm sau, Hàn Đông vừa sáng sớm đã đến văn phòng của Phạm Đồng Huy, trao đổi với anh ta một chút về tình hình đôn đốc thị sát trong hai ngày vừa qua.

Phạm Đồng Huy chỉ ra, Tỉnh ủy nhất định sẽ nghiêm khắc xử lý đối với những đồng chí cá biệt không nỗ lực làm việc.

Đây cũng coi như là cho Hàn Đông một đáp án rõ ràng.

Đương nhiên, cho dù Phạm Đồng Huy muốn điều chỉnh Phong Tân Lâm cũng sẽ không điều chỉnh vào lúc Hàn Đông ở tỉnh Tây Xuyên, như vậy có khả năng sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người khác.

Sau đó Hàn Đông lại đến chỗ của Chủ tịch tỉnh Tây Xuyên, Ngụy Trung Đình, giao lưu với ông ta một phen.

Đi trao đổi với Phạm Đồng Huy, đó là bởi vì Hàn Đông từng làm việc trong một thời gian dài ở tỉnh Tây Xuyên, Phạm Đồng Huy là lãnh đạo cũ của hắn, còn đến chỗ Ngụy Trung Đình là bởi vì công việc lần này của Hàn Đông có hợp tác với Ủy ban nhân dân tỉnh, đây là yêu cầu công việc.

Ngụy Trung Đình cũng biết chuyện xảy ra ở thành phố Vinh Châu nhưng ông ta lại thấy đây là một cơ hội, dù sao ông ta bị Phạm Đồng Huy chèn ép ở tỉnh Vinh Châu, để Hàn Đông tiến đến nhúng tay vào đối với ông ta mà nói cũng không phải chuyện xấu gì.

Vì vậy khi đang cùng giao lưu với Hàn Đông, Ngụy Trung Đình liền tỏ vẻ nhất định phải theo yêu cầu của Trung ương, làm tốt công tác chỉnh đốn thị trường, thực hiện tốt việc phục vụ chính phủ, định hướng cho vai trò của nền kinh tế thị trường, tuyệt đối không nhân nhượng với những cán bộ đảng viên để xảy ra vấn đề trong công việc.

Từ thái độ của Phạm Đồng Huy và Ngụy Trung Đình, Hàn Đông cảm nhận được quan hệ giữa Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Tây Xuyên khá căng thẳng, đây cũng là hiện tượng bình thường, dù sao đối với những người trong thể chế mà nói, quyền lực tràn đầy sức hấp dẫn, ai nguyện ý đem quyền lực trong tay mình chắp tay nhường người khác chứ.

Huống chi, nhiều lúc thân ở chốn quan trường cũng là không tự chủ được mà tham gia vào các loại tranh đấu.

Điều này cũng dẫn đến các loại cuộc đua về quyền lực vĩnh viễn không thể bình ổn.

Sức hấp dẫn chốn quan trường, ở mức độ rất lớn là đến từ cảm giác sung sướng mà quyền lực mang đến.

Lúc trước lãnh tụ có công dựng nước Trung Hoa đã từng có một câu danh ngôn mà mọi người đều nghe nhiều nên thuộc --- đấu với trời, trời vui vô cùng, đấu với đất, đất vui vô vùng, đấu với người, người vui vô cùng.

Đúng là nói đến sức hấp dẫn vô cùng của việc tranh đoạt quyền lực chốn quan trường.

Tuy rằng Phạm Đồng Huy và những người khác không đạt đến cảnh giới và độ cao như các vị lãnh tụ có công dựng nước kia, nhưng bọn họ cũng trải qua trăm nghìn cay đắng chốn quan trường, cuối cùng đạt đến bước này, cũng là trải qua nhiều cuộc khảo nghiệm, sớm đã thành thạo vô cùng đối với thời cơ để có được quyền lực, không thể dễ dàng bỏ qua việc nắm trong tay quyền lực.

Không chỉ ở tỉnh Tây Xuyên mới như vậy mà ở các tỉnh thành phố khác trên cả nước, tình hình cũng không khác là bao.

Cho dù tương lai Hàn Đông đến tỉnh nhậm chức cũng không thể tránh được loại tranh đấu này, rất nhiều lúc muốn làm chuyện có ích một chút thì tranh đấu là không tránh khỏi. Trên thực tế, nhìn chung lịch sử phát triển của dân tộc Trung Hoa, những người có thành tựu kia cũng đều là những người giỏi trong việc tranh đấu chốn quan trường.

Sau khi hội đàm với Ngụy Trung Đình, Hàn Đông lại dẫn đội, dưới sự cùng đi của Hồng Tiến Phong đến thành phố Khôn Dương ở phía Bắc tỉnh Tây Xuyên.

Thành phố Khôn Dương nằm ở giữa Thục Đô và thành phố Phù Thành, là thành phố cấp 3 cách Thục Đô gần nhất trong tỉnh Tây Xuyên, cũng là thành phố công nghiệp nặng, trình độ kinh tế khá cao, đứng ngang hàng với thành phố Phù Thành, trở thành một trong hai khu động lực của khu vực phía Bắc tỉnh Tây Xuyên.

Ở thành phố Khôn Dương, Hàn Đông vẫn dùng phương pháp đích thân đến thăm, không kinh động đến cán bộ địa phương, tìm hiểu tình hình thực tế, thu thập tài liệu gốc.

Từ những tình hình tìm hiểu được thì thành phố Khôn Dương thành công về ngành công nghiệp nặng, nhưng vấn đề lớn nhất của thành phố này cũng đến từ ngành công nghiệp nặng, công nghiệp của thành phố phát triển không cân bằng, về phương diện dân sinh cũng tồn tại rất nhiều vấn đề, so với hai thành phố mới nổi là thành phố Vinh Châu và thành phố Tân Châu thì có chênh lệch nhất định.

Tối ngày hôm đó, đoàn người liền ở lại thành phố Khôn Dương.

Theo như sắp xếp, Hàn Đông chuẩn bị lưu lại hai ngày ở thành phố Khôn Dương. Nếu đã là đến để kiểm tra đôn đốc thì càng không thể cưỡi ngựa xem hoa mà phải thực sự tìm hiểu về tình hình của cấp cơ sở.

Ăn cơm tối xong, Hàn Đông liền bảo Hồng Tiến Phong sắp xếp một chiếc xe đưa hắn đến thành phố Phù Thành.

Thành phố Khôn Dương đến thành phố Phù Thành chỉ có hơn 50km lộ trình, đi đường tắt không cần một tiếng đã đến thành phố Phù Thành.

Sau khi đến nội thành, Hàn Đông liền để lái xe quay về, sau đó hắn liền gọi một chiếc xe taxi đến khách sạn Nhạc Phú Sơn.

Hắn và Kiều San San đã hẹn gặp nhau ở đây.

Làm quan to cấp Thứ trưởng, lại đang trong quá trình làm việc, Hàn Đông vì gặp mặt Kiều San San và con gái Hàn Nghuyệt cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian buổi tối để gặp.

Khách sạn Nhạc Phú Sơn vốn là một trang trại sinh thái, sau đó được một nhà kinh doanh xem trọng, xây dựng một khu giải trí, khách sạn bốn sao hợp nhất, phong cảnh tuyệt đẹp, cũng không có người rảnh rỗi quấy rầy.

Xe taxi vừa mới dừng lại, Hàn Đông liền nhìn thấy dưới ánh đèn rực rõ phía trước, một bóng dáng xinh đẹp đứng đó, ôm một đứa trẻ trong lòng, đứa trẻ cũng ngước lên ngóng trông về phía trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK