Lúc này chợt có người hét lớn:
- Công an đến, công an đến.
Lúc này những người ủng hộ Chu Tam Oa đã bị Hàn Đông làm cho khiếp sợ, lại nghe nói công an đến, tất nhiên càng thêm sợ hãi. Có người dẫn đầu lui về phía sau, vì vậy có những tên khác lui theo, chui vào trong đám người xem náo nhiệt.
Chu Tam Oa cũng lui ra, một tên côn đồ như hắn đối diện với cơ quan bạo lực quốc gia thì căn bản có cảm giác sợ hãi trời sinh.
Xe cảnh sát dừng lại, vài tên cảnh sát nhảy xuống, cầm đầu là một tên cảnh sát gầy như cây gậy, mặc bộ đồ đồng phục rộng thùng thình giống như óc thể tiếp tục nhét vào trong một người nữa vậy.
Lúc này Cam Vĩ Lâm và Mưu Kỳ Tiên núp ở phía sau đã tiến lên, viên cảnh sát gầy như cây gậy cười ha hả chào bọn họ.
Tuy đồn công an cũng là một đơn vị cấp ban, căn bản không thể nào sánh với chính quyền thị trấn, nhưng khốn nổi đồn công an lại không nằm trong sự quản lý của chính quyền thị trấn, quản lý bọn họ chính là cục công an huyện. Dù trên danh nghĩa là do chính quyền thị trấn phụ trách, nhưng thực tế thì đồn công an giống như một đơn vị độc lập với chính quyền thị trấn.
Trong một thị trấn như Triệu Hoa, đồn trưởng có quan hệ rất tốt với bí thư thị trấn, vì vậy mà một chủ tịch thị trấn như Hàn Đông có gì xảy ra, chắc chắn không chỉ huy được đồn công an. Giống như hôm nay, trước khi đến thì Hàn Đông đã điện thoại cho đồn công an, kết quả là đến bây giờ bọn họ mới đến, nếu chờ bọn họ đến thì rõ ràng khốn khổ khốn nạn rồi.
Hàn Đông cố áp chế lửa giận trong lòng nói với Tiền Thạch Lựu:
- Chị không phải biết người ở chỗ nào sao? Tranh thủ làm việc đi.
- Vâng, vâng...
Tiền Thạch Lựu nhìn Chu Tam Oa, thấy đối phương không có động tĩnh gì, vì vậy mà gọi theo hai nhân viên công tác, đi bắt vợ của Chu Tam Oa dưới sự dẫn đường của vị chủ tịch hội phụ nữ thôn kia.
Sau đó các nàng nhanh chóng tìm ra một người phụ nữ ủ rũ từ trong một căn nhà cách đó không xa.
- Thúy Hồng.
Chu Tam Oa vừa thấy như vậy thì mắt tam giác trợn ngược, tiến ra một bước với vẻ mặt dữ tợn, bộ dạng như muốn nhào đến cướp người.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Anh muốn làm gì?
Một lời nói nhàn nhạt của Hàn Đông rơi vào trong tai Chu Tam Oa lại giống như rất nặng, biểu hiện vừa rồi của Hàn Đông và đám cảnh sát đang đứng xung quanh làm cho hắn không thể làm gì hơn.
- Phù!
Chu Tam Oa thở ra một hơi, xiết chặt nắm đấm, mắt bùng ra cái nhìn hung hăng.
Viên cảnh sát gầy như cây gậy dùng giọng khinh thường nói:
- Tam Oa, chú muốn làm loạn sao?
Chu Tam Oa lui về phía sau một bước:
- Đồn trưởng La, vừa rồi tôi không phạm pháp.
- Không phạm pháp, vậy sao mang theo những người này?
- Sao tôi biết bọn họ muốn làm gì, tôi nào có thể quản được bọn họ?
Khi hai người Chu Tam Oa và viên đồn trưởng đấu võ mồm, Hàn Đông không thèm quan tâm, hắn nói với Tiền Thạch Lựu:
- Các người ngồi xe jeep đến viện vệ sinh.
Sau đó Hàn Đông xoay sang hỏi Chu Tam Oa:
- Muốn đi cùng không?
Chu Tam Oa dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hàn Đông:
- Ông không đi.
Viên cảnh sát gầy như cây gậy cả giận nói:
- Chu Tam Oa, nói cho đàng hoàng một chút.
Lúc này Tiền Thạch Lựu và hai nhân viên công tác cùng vị chủ tịch hội phụ nữ thôn Bình Phong cùng mang theo vợ của Chu Tam Oa lên xe jeep, sau đó xe chạy đi nhanh như chớp.
Vẻ mặt đám người vây quanh có khác nhau, có khiếp sợ, có thầm mừng rỡ. Chu Tam Oa này bình thường không ít lần làm hại người trong thôn, nhưng mọi người chỉ giận mà không nói gì, hôm nay thấy hắn chịu thua như vậy, những thôn dân này đều cảm thấy vui sướng.
Cùng lúc đó mọi người cảm thấy rất tò mò về vị chủ tịch Hàn mới đến nhận chức, thấy đối phương không lớn tuổi, mặt non choẹt như một sinh viên, như vậy mà là chủ tịch thị trấn sao? Nhưng đối phương có thể bẻ gãy cả đòn gánh, hai cánh tay phải mạnh thế nào?
Bí thư chi bộ thôn Bình Phong tiến lên cười nói:
- Chủ tịch Hàn, mời anh vào trong thôn thị sát.
Hàn Đông dùng ánh mắt không chút biểu cảm nhìn Tằng Quốc Dương;
- Chủ tịch Tằng, vấn đề kế hoạch hóa gia đình thôn Bình Phong là anh tự mình nắm bắt, toàn thị trấn có hơn một nửa hộ sinh con thứ hai nằm ở thôn Bình Phong, vì vậy có thể thấy phạm vi phân công quản lý cho anh cần được xem trọng.
Tằng Quốc Dương gật đầu nói:
- Chủ tịch Hàn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ làm cho tốt.
Nếu không phải Chu Tam Oa là kẻ dẫn đầu gây rối, như vậy công tác kế hoạch hóa gia đình của thôn Bình Phong cũng không khó làm. Bây giờ vợ của Chu Tam Oa đã bị đưa đi, sau này sẽ dễ làm hơn, mà Tằng Quốc Dương cũng có lòng tin hơn.
Hàn Đông lại nói:
- Tôi thấy sau này nếu có khu hay thôn nào đó công tác kế hoạch hóa gia đình bất lực, sẽ xem xét trách nhiệm cán bộ.
Bí thư chi bộ và thôn trưởng thôn Bình Phong nghe thấy vậy thì vẻ mặt biến đổi, sau đó đưa mắt nhìn nhau, rõ ràng chủ tịch Hàn muốn khai đao với thôn Bình Phong.
Lúc này viên cảnh sát gầy cười ha hả nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi là La Quảng Ba, xấu hổ quá...
- Hừ, đồn công an hiệu suất rất cao.
Hàn Đông dùng ánh mắt lạnh băng nhìn La Quảng Ba:
- Một người như anh mà có thể giữ an ninh cho một vùng được sao? Có cơ hội tôi sẽ thỉnh giáo cục trưởng Xa mới được.
Hàn Đông nói xong thì phất tay đi về, xe jeep đã đưa nhóm Tiền Thạch Lựu đến viện vệ sinh, chỗ này cũng không còn việc gì, hắn cũng không thể cứ đứng chờ.
Đặng Đạt Hòa thấy thế thì tranh thủ đi theo, Lâm Phương Tri sốt ruột cũng bước đi. Tằng Quốc Dương vỗ vai La Quảng Ba thở dài một hơi, còn Cam Vĩ Lâm và Mưu Kỳ Tiên thì đang thì thầm gì đó.
Vẻ mặt La Quảng Ba chợt trắng bệch, từ lúc đầu thi bọn họ không ưa Hàn Đông, cuối cùng muốn cho biết tay. Nhưng bây giờ hắn lại lo lắng, nghe lời nói của Hàn Đông thì giống như có quan hệ tốt với cục trưởng Xa, nếu cục trưởng Xa biết như vậy thì tương lai của mình sẽ đi tong.
Bây giờ cục trưởng cục công an huyện là do bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân kiêm nhiệm, chuyện của hắn là rất nhiều, vì vậy Xa Tịnh Chương là phó cục trưởng thường vụ chợt có quyền lực lớn mạnh, ngoài những việc trọng đại thì phần lớn đều tự quyết định. Nếu để lại ấn tượng xấu cho Xa Tịnh Chương, tương lai của La Quảng Ba sẽ xong đời, có thể bảo vệ chức vụ phó đồn trưởng đá khó, đừng nói là tiếp nhận vị trí đồn trưởng của anh Vương.
Đám cảnh sát đi theo cũng nhìn đông nhìn tây, giống như không thấy vẻ mặt của La Quảng Ba.
- Đi!
Vẻ mặt La Quảng Ba trở nên rất khó coi, hắn xoay người đi vào trong xe, sau đó quay đầu tức giận nói với đám cảnh sát.
Nhìn xe của đồn công an chạy đi mà đám người vây quanh cười hi hi ha ha, đặc biệt là đám người ủng hộ Chu Tam Oa càng cười rộ lên, giống như thấy sự lo lắng của La Quảng Ba thì bọn họ càng được phát tiết.
- Khá tốt, vị chủ tịch thị trấn này có khí thế, có thể áp trận.
Một vị thôn dân lớn tuổi ngửa đầu nhìn Hàn Đông đang đi xa, hút hai hơi thuốc rồi dùng giọng cảm thán nói.
- Con bà nó, dám bắt vợ ông đi.
Chu Tam Oa cắn răng nói:
- Ông sẽ cho mày đẹp mắt.