Trong lòng Phạm Đồng Huy đột nhiên bất ngờ, lời của cụ Trần nghe ra tuy là đang trách Vưu Tuấn Anh, nhưng lại lộ ra ý che chở y.
Ngẫm nghĩ một chút Phạm Đồng Huy lại nói:
- Cụ Trần, chuyện lần này có ảnh hưởng hơi lớn, tổ Kiểm soát của Ủy ban Cải cách đúng lúc gặp phải, hơn nữa còn có không ít người chứng kiến…
- Vậy phải nghiêm trị người gây ra họa.
Cụ Trần nghiêm nghị nói.
- Đặc biệt là người tổ chức và người thi hành, nhất định phải nghiêm trị không tha, không coi sinh mạng của dân chúng ra gì, những người như vậy thì nên thanh trừ khỏi đội ngũ cán bộ của chúng ta.
Cụ Trần quả thực thanh sắc đều rất mãnh liệt, hình như trong lòng vô cùng phẫn nộ.
Nhưng trong lòng Phạm Đồng Huy hiểu được, biểu hiện của ông ấy như vậy, trên thực tế là giải vây cho Vưu Tuấn Anh.
Lần này sở dĩ Phạm Đồng Huy gọi điện cho cụ Trần, trên thực tế là muốn chuyện này được sự đồng ý của cụ Trần, chuyển Vưu Tuấn Anh ra khỏi vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Sung, sắp xếp đến tỉnh đảm nhiệm một chức vụ nào đó, như vậy vừa có thể giải quyết vấn đề của bộ máy thành phố Ninh Sung vừa cho Hàn Đông một câu trả lời về chuyện lần này, chuyện vẹn toàn đôi bên.
Nhưng nghe lời nói của cụ Trần, Phạm Đồng Huy trong lòng rất khổ tâm, cụ Trần ngoại trừ lúc đầu giọng điệu có trách cứ Vưu Anh Tuấn gây chuyện phiền phức thì không hề nói tới trách nhiệm của Vưu Anh Tuấn, càng đừng nói là xử phạt Vưu Anh Tuấn.
Nói cách khác, cụ Trần trên thực tế là đang dùng cách này để bảo vệ Vưu Tuấn Anh.
Hơn nữa cụ Trần còn trực tiếp vạch ra phải nghiêm khắc xử phạt người tổ chức và người thi hành, hình như cũng không liên lụy đến Vưu Tuấn Anh, dù sao thì cô ta là Bí thư Thành ủy, không thể trực tiếp đi tổ chức, trên thực tế cho những người lang thang ra ngoài, cho nên cho dù Tỉnh ủy phải nghiêm túc xử phạt, cũng không xử đến Vưu Tuấn Anh.
Đây rõ ràng là đã biểu đạt ý kiến của ông ta.
Phạm Đồng Huy trong lòng vô cùng khổ tâm, xem ra cụ Trần đối với Vưu Tuấn Anh vô cùng bảo vệ, nếu mình xử lý Vưu Tuấn Anh, chỉ sợ cụ Trần sẽ có ý kiến với mình.
Tuy rằng cụ Trần không còn giữ chức nữa, nhưng tầm ảnh hưởng của ông ta cũng không thể khinh thường, đặc biệt là tầm ảnh hưởng đối với phe phái của Phạm Đồng Huy càng vô cùng lớn, điều này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chức vị cũa Phạm Đồng Huy, Phạm Đồng Huy không muốn vì chuyện này, mà bị điều đến một chức vụ nhàn hạ.
Nhưng phía Hàn Đông làm sao giao phó.
Y tin rằng Hàn Đông sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này, người thanh niên này làm việc, có khi cũng không hoàn toàn dựa theo thường quy trong quan trường mà làm.
Đang lúc Phạm Đồng Huy do dự không quyết, cụ Trần có lời nói:
- Đồng chí của Ủy ban Cải cách đến tỉnh Tây Xuyên quan sát, đối với tỉnh Tây Xuyên mà nói là một chuyện tốt, Ủy ban Cải cách đứng cao nhìn xa, nếu có thể chỉ ra vấn đề trong công tác của các anh, đối với việc anh tiến thêm một bước cải tiến công tác, nâng cao hiệu suất công tác cũng là có lợi.
Phạm Đồng Huy âm thầm bất đắc dĩ thở dài một hơi, y biết cụ Trần hẳn là hiểu ý của mình nhưng lão hồ ly này lại giả vờ hồ đồ, hơn nữa bộ dạng tràn đầy chính nghĩa, vì nước vì dân, lúc nào cũng giơ cờ đại nghĩa lấy mũ lớn đè người.
Bất đắc dĩ Phạm Đồng Huy đành phải tỏ vẻ nhất định nghe theo chỉ thị của cụ Trần, sau khi thông qua thảo luận của Tỉnh ủy, đối với những người có trách nhiệm liên quan tiến hành xử phạt, cho nhân dân ở thành phố Ninh Sung một câu trả lời.
Y nói như vậy cũng là để chừa lại một con đường sống cho sự phát triển sau này, dù sao thì lần này chỉ sợ đám người của Chủ tịch tỉnh Ngụy Trung Đình làm khó, nếu ý kiến của các Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy quả thực là lớn thì Phạm Đồng Huy cũng sẽ không cố bảo vệ Vưu Tuấn Anh.
Cụ Trần bật cười ha hả, nói Phạm Đồng Huy mạnh dạn làm việc, chỉ cần là chuyện công việc, ông ta nhất định ủng hộ, cuối cùng cụ Trần kêu Phạm Đồng Huy trông chừng Vưu Tuấn Anh, có vấn đề phải phê bình, để cô nhanh chóng trưởng thành trong công tác.
“Lão già không chết này…”
Bỏ điện thoại xuống, Phạm Đồng Huy bất mãn nói thầm một câu.
Lần này nói chuyện cùng cụ Trần không đạt được mục đích của Phạm Đồng Huy, hơn nữa còn có khả năng khiến cụ Trần đề cao cảnh giác, nếu cụ Trần lại thông qua cách khác gia tăng áp lực, vậy thì đối với Phạm Đồng Huy càng bất lợi.
Nhưng Phạm Đồng Huy cũng không còn cách nào, dù sao thì y cũng không dám không nể mặt cụ Trần.
“Xem ra chỉ có thể cố gắng trao đổi với Hàn Đông, chỉ cần phía Hàn Đông không có trở ngại, vậy thì chuyện ở tỉnh có thể xử lý, nếu không, có Hàn Đông tham dự vào, lại thêm người ở Tỉnh ủy mượn cớ sinh sự, mình thật sự chống không nổi.”
Phạm Đồng Huy suy nghĩ, trong lòng càng phiền não.
Lúc này, Hàn Đông đã cùng đám người Hồng Tiến Phong hội họp, đang đến thành phố Đạt An trước.
Thành phố Đạt An là một trong những thành phố cấp 3 phía Bắc tỉnh Tây Xuyên, kinh tế toàn thành phố ở mức hơn trung bình.
Hồng Tiến Phong và Hàn Đông ngồi một xe, nghe Hàn Đông thêm một bước tỉ mỉ nói qua sự tình, y cũng tức giận, nói:
- Thành phố Ninh Sung làm như vậy, hoàn toàn là không coi lãnh đạo ra gì, cho rằng như vậy là có thể cho qua được sao? Kỳ thực từ trước đến nay, không ít đồng chí ở tỉnh, đối với công tác của thành phố Ninh Sung không mấy hài lòng, nhưng bởi vì những nguyên nhân khác nhau, đều không điều chỉnh lãnh đạo chủ yếu của thành phố Ninh Sung.
Hàn Đông nhìn y một cái, nói:
- Nếu bộ máy của thành phố Ninh Sung có vấn đề, vậy tại sao cứ kéo dài không điều chỉnh chứ, có một vài chuyện, cần phải hạ quyết tâm mới được, nếu không vấn đề chỉ sẽ càng ngày càng nhiều, cuối cùng mâu thuẫn cũng sẽ nổ ra.
Hồng Tiến Phong nói:
- Chủ yếu là Bí thư Phạm cứ không hạ quyết tâm, Tỉnh ủy thảo luận nhiều lần, cuối cùng cũng không có kết quả.
Hàn Đông lập tức hiểu được ý đồ của Hồng Tiến Phong, y chính là muốn nói với mình chuyện của thành phố Ninh Sung có thể dính líu tới Phạm Đồng Huy.
Trước kia lúc Hàn Đông công tác ở tỉnh Tây Xuyên, cũng là nhiều lần được sự ủng hộ và chiếu cố của Phạm Đồng Huy, rất nhiều chuyện nếu như không được Phạm Đồng Huy giúp đỡ, Hàn Đông làm việc khẳng định cũng sẽ gặp khó khăn một chút, nhưng Phạm Đồng Huy cũng đã nhận được báo đáp cực lớn, ông ta có thể ngồi lên chức vị Chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn ngồi vững vàng chức Bí thư Tỉnh ủy, cũng là có liên quan tới sự ủng hộ của gia tộc họ Hàn.
Trong ấn tượng của Hàn Đông, Phạm Đồng Huy là một người có thể làm việc, nhưng Hàn Đông cũng biết, mỗi người đều có lợi ích của riêng mình, cũng có tiêu chuẩn dùng người của riêng mình, cũng là có trói buộc của riêng mình.
Phạm Đồng Huy là Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên, khẳng định có không ít người dưới trướng, mấy người này khẳng định là muôn hình muôn vẻ, có xấu có tốt, từ lời của Hồng Tiến Phong biết được, trên tỉnh đã có không ít người đối với bộ máy của thành phố Ninh Sung đưa ra lời dị nghị, nếu không phải do Phạm Đồng Huy, chỉ sợ sớm đã điều chỉnh bộ máy của thành phố Ninh Sung.
Nếu trước kia, Phạm Đồng Huy đã nhiều lần bảo vệ thành phố Ninh Sung, vậy thì lần này, có muốn chuyện lớn hóa nhỏ không chứ?
Hàn Đông không có ý định dính vào quá sâu cuộc đấu tranh nhân sự của tỉnh Tây Xuyên, dù sao thì lần này đến, chỉ là nhằm vào chuyện xây dựng và phát triển kinh tế thị trường , chứ không phải điều tra cán bộ các tỉnh mà tới, trước đó ở thành phố Vinh Châu, Hàn Đông đã biểu hiện thế mạnh, nếu không phải nguyên nhân đặc biệt, Hàn Đông cũng không muốn gây ra chuyện gì.
Nhưng hắn lại cứ gặp phải chuyện như vậy ở thành phố Ninh Sung, nếu đã gặp phải, vậy thì không thể không hỏi đến, nếu đã hỏi đến, vậy thì phải đem sự tình làm cho thỏa đáng.
Chỉ là như vậy, có thể khiến Phạm Đồng Huy vô cùng khó chịu.
Đây cũng là không còn cách nào khác, dù sao thì thấy chuyện mà mặc kệ không phải là tác phong của Hàn Đông.
Hai người đang trao đổi, Hồng Tiến Phong lại nhận được điện thoại của Chủ tịch tỉnh Ngụy Trung Đình, thông báo biện pháp xử lý sơ bộ của tỉnh đối với chuyện của thành phố Ninh Sung, dặn dò Hồng Tiến Phong nhất định phải giải thích rõ ràng cho Hàn Đông, cùng Hàn Đông làm tốt công tác nghiên cứu, phải khiến Hàn Đông vừa lòng.
- Ngụy Trung Đình vì vấn đề của Bí thư Thành ủy đương nhiệm của thành phố Ninh Sung Vưu Tuấn Anh mà vài lần trong Hội nghị thường vụ tranh chấp với Phạm Đồng Huy, cũng đạt được sự ủng hộ của vài Ủy viên thường vụ, nếu không phải thái độ của Phạm Đồng Huy khá cứng rắn, Vưu Tuấn Anh cũng không thể ngồi ở vị trí Bí thư Thành ủy thành phố Ninh Sung, trên thực tế, Vưu Tuấn Anh đảm nhiệm Chủ tịch thành phố Ninh Sung thời gian dài, kinh tế của thành phố Ninh Sung không được bao nhiêu thành tích, chỉ là làm vài công trình, nếu không phải do Phạm Đồng Huy ủng hộ, tỉnh không sẽ không cho Vưu Tuấn Anh lên chức.
Bởi vì quan hệ của hai người khá thân, cho nên Hồng Tiến Phong cũng không dấu giếm Hàn Đông, đem tình hình cụ thể của tỉnh nói cho Hàn Đông nghe một lần.
- Hơn nữa, cho dù là nội bộ của thành phố Ninh Sung, cũng có không ít người bất mãn đối với Vưu Tuấn Anh.
Hàn Đông cười cười, hỏi:
- Vậy theo ý kiến của anh, nên cho Vưu Tuấn Anh xuống?
Hồng Tiến Phong gật gật đầu, nói:
- Tôi sẽ sắp xếp người khác chủ trì công tác của thành phố Ninh Sung, đối với sự phát triển của thành phố Ninh Sung càng có ý nghĩa, Vưu Tuấn Anh tuy là năm kia mới được bổ nhiệm làm Bí thư Thành ủy nhưng cô công tác ở thành phố Ninh Sung rất nhiều năm, sớm đã nắm giữ quyền phát ngôn trong thành phố Ninh Sung, sự phát triển của thành phố Ninh Sung vẫn không có khởi sắc, có thể nói có quan hệ rất lớn với cô ta, do đó tôi cho rằng thành phố Ninh Sung nhất thiết phải có một nhân vật số một mới, hơn nữa phải là nhân vật có quyết đoán, mạnh dạn, như vậy mới có thể nhanh chóng mở ra cục diện.
Hàn Đông nói:
- Anh là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, có ý kiến gì nói ra cũng là danh chính ngôn thuận, chỉ cần vì công tác, tôi tin Bí thư Phạm nhất định hiểu được.
Hắn nói như vậy, trên thực tế là đang cổ vũ Hồng Tiến Phong có tính toán gì cứ mạnh dạn thực thi là được.
Hồng Tiến Phong nghe xong tinh thần chấn động, nói:
- Đương nhiên rồi, tôi làm việc trước giờ nhìn việc không nhìn người, nhưng cục diện ở tỉnh có chút phức tạp, có chút vấn đề, dính dáng khá rộng, khi xử lý phải chú ý phương thức sách lược…
Hàn Đông tràn đầy đồng cảm, nói:
- Làm việc gì, đều phải chú ý sách lược phương pháp…
Đang nói, di động của Hàn Đông reo lên, lấy ra xem, là cha gọi, hắn không khỏi có chút nghi ngờ nhận điện thoại, mỉm cười, nói:
- Cha, người có dặn dò gì?
- Cha của con không có dặn dò gì, chỉ là thay người ta truyền lời mà thôi.
Hàn Chính cười nói, đôi khi cha con họ nói đùa với nhau cũng là chuyện bình thường thôi.
Hàn Đông sửng sốt, hỏi:
- Truyền lời?
- Đúng vậy, cụ Trần vừa mới gọi điện thoại cho cha, ông ta nghe nói con đến tỉnh Tây Xuyên khảo sát, nói là kêu con giúp ông ta mang một ít đồ về, đến lúc đó ông ta sẽ cho một người ở thành phố Ninh Sung tên là Vưu Tuấn Anh liên hệ với con…