Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trải qua chuyến bay hơn hai tiếng đồng hồ, năm giờ chiều, máy bay cuối cùng đã đáp xuống sân bay Ninh Hải.

Kiều San San và Bạch Vũ Giai trong lòng đầy hưng phấn xuống máy bay, kéo va li quần áo ra phía bên ngoài, bèn vẫy một chiếc xe taxi, bảo tài xế đi về Venice Đông Phương.

Venice Đông Phương do Tập đoàn Viễn Đại xây dựng, thông qua lăng xê liên tục đã trở thành chung cư đắt nhất hiện nay của thành phố Ninh Hải, cũng có tiếng nhất ở thành phố Ninh Hải, bởi vậy chỉ cần nói ra cái tên này, thì không cần phải nói địa chỉ cụ thể.

- - Bác tài, đi theo chiếc xe phía trước đi.

Gã đội mũ lưỡi trai ở đằng sau lên một chiếc xe taxi theo phía sau, ngồi ở ghế bên cạnh tài xế, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước.

- - Haha, anh bạn này muốn tán gái hả.

Tài xế cười ha hả, ánh mắt cũng không khỏi nhìn về hai thân hình thon thả cao ráo phía trước, thầm nghĩ trong lòng nếu hai cô không mặc áo khoác thì tốt hơn.

- - Tán gái gì chứ, cô ở bên trái là bạn gái của tôi, có chút mâu thuẫn liền đi ra ngoài với bạn.

Gã đội mũ lưỡi trai tuy là thân đang mang nhiệm vụ, nhưng cũng không ngại ngần phét lác một chút.

- Bạn gái của cậu à.

Tài xế cười nói một câu, thấy chiếc taxi phía trước đã nổ máy, bèn lái xe đi theo, nhưng từ vẻ mặt của anh ta cho thấy anh ta cũng không tin lời của gã đội mũ lưỡi trai nói. Mặc dù lái xe chỉ là một nhân vật địa vị khá thấp, nhưng bình thường tiếp xúc với rất nhiều người, đi lại giữa sân bay và thành phố đã từng gặp đủ mọi loại người, vừa nhìn hai cô gái đi phía trước, phong độ đó, khí chất ẩn hiện đó không phải là cô gái bình thường, còn về anh bạn này phỏng chừng cũng không có phúc lớn trở thành bạn trai của một trong hai cô gái kia. Nhưng anh bạn này là khách, cho nên tài xế theo nguyên tắc khách hàng là Thượng Đế, cũng không vạch trần gã.

Gã đội mũ lưỡi trai cũng cảm thấy tài xế không tin mình, nhưng sự chú ý của gã tập trung vào chiếc xe phía trước, cho nên cũng không so đo với anh ta.

“Haha, đơn hàng lần này làm xong, bằng với thu nhập mấy năm của mình, đến lúc đó mua một cái nhẫn đẹp một chút, để dỗ mụ đàn bà lẳng lơ Thúy Thúy kia, bà ta sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. Lên giường rồi không phải sẽ mặc mình xử lý hay sao.” Gã đội mũ lưỡi trai trong lòng đắc ý nghĩ đến, khóe miệng lộ ra nụ cười dâm đãng.

Gã vốn là một người thích chụp ảnh, mở một hiệu chụp ảnh, bình thường chụp ảnh ở các phố lớn ngõ nhỏ ở Yến Kinh, muốn chụp được tấm ảnh có ý nghĩa cuộc sống sâu sắc gây chấn động Trung Hoa, lúc thành danh sẽ thu hoạch bạc tiền cùng với mỹ nữ, kết quả không như mong muốn, làm đã hơn 1 năm, tích lũy cá nhân lại tiêu gần hết rồi, những tấm ảnh chụp ra không sinh ra hiệu ứng chấn động gì, kể cả các hãng truyền thông chính quy một chút cũng chưa từng dùng đến. Đúng lúc trong lòng gã đang chuẩn bị buông xuôi lý tưởng, chuẩn bị chăm chỉ đi mưu cầu cuộc sống, có một ngày gã đi trên đường bị một người chặn lại, sau đó gã nhận lời đi chụp ảnh theo dõi, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, kiếm được một món không nhỏ. Kết quả của chuyện này, ngoài việc có thể giải quyết được vấn đề khốn khó tài chính, còn giúp gã phát hiện ra một con đường phát tài rất tốt.

Sau đó, gã chuyển hướng phát triển về phương diện đi chụp ảnh theo dõi, dần dần nhận được một số đơn hàng, trong vòng phạm vi nhất định cũng có chút tiếng tăm, thậm chí còn thành lập văn phòng cho riêng mình, cho dù văn phòng của gã ngoài gã và một cô gái từ miền Tây đến Yến Kinh làm việc ra chẳng còn ai khác, nhưng gã rất hài lòng đối với cuộc sống hiện tại.

Nhiệm vụ lần này gã nhận được làm cho gã vô cùng vui mừng, bởi vì lần này đối tượng gã theo dõi chụp ảnh lén lại là minh tinh trong nước Bạch Vũ Giai, trước kia những đối tượng gã chụp ảnh lén đa phần là người thứ ba, nhưng đối tượng lần này là cấp bậc cao nhất, hơn nữa thù lao cũng cao đến mức làm cho gã vui mừng vô cùng, đối phương dặn dò rồi, chỉ cần có thể chụp được cảnh hài lòng, đến lúc đó sẽ đưa cả cho gã một trăm nghìn tệ. Hơn nữa đối phương cũng rất có thành ý, trước tiên đưa cho gã 10 nghìn tiền kinh phí, để cho gã có thể yên tâm dốc sức vào nhiệm vụ lần này.

Lúc gã nhìn thấy Bạch Vũ Giai và Kiều San San ở sân bay mua vé đến thành phố Ninh Hải, liền không do dự cũng mua vé theo sát đến nơi.

- - Tôi như bóng với hình, ánh mắt của tôi lúc nào cũng theo sát bên em…

Gã đội mũ lưỡi trai trong lòng đắc ý hát hai câu hát mà gã tự nghĩ ra.

Sau nửa tiếng đồng hồ, xe taxi đi đến Venice Đông Phương, Kiều San San trao đổi với bảo vệ ở cửa chính một chút, bảo vệ liền phất tay cho taxi vào. Muốn vào khu biệt thự Nam Hồ trước tiên phải đi qua cửa này, sau đó bên trong còn một cửa nữa.

- - Chúng tôi đi cùng với xe trước.

Gã đội mũ lưỡi trai biện hộ.

Bảo vệ cửa liền không làm khó gã, phất tay cho đi.

Tài xế taxi trong lòng cười thầm, nghĩ thầm anh bạn này thật là biết nói phét, đi cùng sao không ngồi cùng một chiếc xe, tên bảo vệ kia cũng quả là dốt nát. Mắt thấy chiếc xe taxi phía trước đi đến cổng lớn của biệt thự Nam Hồ, tài xế taxi vẻ mặt khiếp sợ, nói:

- - Các cô ấy ở Nam Hồ sao?

- Ừ…

Gã đội mũ lưỡi trai ậm ừ một tiếng, trong lòng nghĩ thầm tên tài xế này thật sự kinh ngạc.

Đương nhiên nếu gã biết giá của biệt thự ở đây bao nhiêu, thì gã cũng sẽ kinh ngạc.

Đợi cho Kiều San San và Bạch Vũ Giai xuống xe, kéo hai vali đi vào bên trong, gã đội mũ lưỡi trai cũng thanh toán tiền xe, chỉnh lại mũ, vác cái túi đi về phía trước.

- - Chào anh, đây là khu chung cư tư nhân, xin hỏi anh có chuyện gì?

Một người thân hình cao lớn cường tráng, đó là bảo vệ cửa là quân nhân xuất ngũ, chặn gã đội mũ lưỡi trai lại, khách khí hỏi.

- - Tôi đi cùng với hai cô kia.

Gã đội mũ lưỡi trai không hổ là người làm nghề chụp ảnh lén, tố chất tâm lý chắc chắn không thành vấn đề, làm bộ rất tùy tiện hất hất cằm.

- - Không thấy chúng tôi đi cùng nhau sao?

Nhưng bảo vệ cửa lại không bị gã lừa, vẫn một bộ dạng cẩn thận, mặt không cảm xúc, nói:

- - Xin lỗi, đây là khu chung cư tư nhân, không có tư liệu của anh hoặc không có chủ nhân đi cùng thì anh không thể vào được.

- - Anh có thái độ gì vậy?

Gã đội mũ lưỡi trai bất mãn nói, lo lắng to tiếng sẽ làm cho Bạch Vũ Giai và Kiều San San đi trước chú ý, gã nhỏ giọng nhưng vẫn có vẻ rất tức giận.

- - Tôi đi cùng với bạn đến, cô ấy là chủ ở đây, dựa vào đâu không thể để cho tôi đi vào.

Bảo vệ cửa không vì thế mà thay đổi, vẻ mặt vẫn như cũ, nói:

- - Rất xin lỗi, đây là chức trách của chúng tôi, nếu anh muốn vào, có thể để bạn của anh ra xác nhận một chút.

Gã đội mũ lưỡi trai sao có thể để Bạch Vũ Giai ra xác nhận, vừa thấy bộ dạng của bảo vệ nhất định không cho vào, gã vô cùng tức giận, ngẩng đầu nhìn lên Bạch Vũ Giai và Kiều San San đã vòng sang một lối nhỏ phía trước, bóng dáng dần dần khuất vào trung khu hoa đào màu hồng phấn rồi.

Trừng mắt liếc nhìn bảo vệ một cái, gã đội mũ lưỡi trai hung tợn quay đầu lại, nghĩ thầm nơi này thật là đáng ghét.

Ở bên trong chính là khu biệt thự, mà chỗ Bạch Vũ Giai và cô gái kia đi vào là tới gặp người nào, hay là các cô mua nhà ở đây?

Xem ra người nhờ mình theo dõi chụp ảnh chính là muốn biết tình hình ở đây. Nhưng tiếc là mình bây giờ lại không vào được.

Biệt thư Nam Hồ tách biệt với chủ thể Venice Đông Phương, có tường vây cao riêng, gã đội mũ lưỡi trai đi quanh một vòng, sửng sốt phát hiện không có chỗ nào mình có thể trèo qua được, điều này làm cho gã vô cùng buồn bực.

Nhưng biệt thự ở đây quản lý nghiêm khắc, làm cho trong lòng gã vô cùng tò mò, gã rất muốn biết minh tinh điện ảnh đang nổi Bạch Vũ Giai này rốt cuộc đến đây làm trò gì.

Mặc dù gã chưa từng tiếp xúc qua với minh tinh đang nổi này, nhưng gã cũng nghe nói một số nữ minh tinh bị quan chức hoặc kẻ có tiền bao, thậm chí còn có minh tinh chỉ cần có tiền là cô ta có thể chiều.

“Bọn gái như Bạch Vũ Giai, đừng nhìn bề ngoài dáng điệu thuần khiết, nói không chừng bên trong lại rất lẳng lơ. Hơn nữa có một số người vì tiền, chuyện gì không làm ra được? Phụ nữ thuần khiết thì không yêu tiền sao, nếu không thì cô ta vào giới giải trí làm gì, nói không chừng đây là được người khác bao rồi.”

Trong lòng vừa nghĩ thông suốt, gã đội mũ lưỡi trai đành phải đi ra, đi đến một nhà hàng đối diện với cửa chính của Venice Đông Phương, ngồi cạnh cửa sổ sát bên đường, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm về phía trước.

Nếu không vào được khu biệt thự, gã đành phải áp dụng cách ôm cây đợi thỏ, dù sao tìm được điểm dừng chân của Bạch Vũ Giai, sự việc sẽ dễ làm hơn nhiều rồi, gã cũng không tin Bạch Vũ Giai đi vào sẽ không đi ra, đến lúc đó nói không chừng còn có phát hiện khác, ví dụ Bạch Vũ Giai cải trang, khoác tay một lão già khoảng tám mươi tuổi bước ra, chụp lại được tấm ảnh đó đưa cho giới truyền thông giải trí, chắc chắn sẽ là một tin tức nóng hổi.

“Ha ha, Bạch Vũ Giai được bao, chấn động, chấn động…”

Gã đội mũ lưỡi trai vừa ăn cơm vừa suy nghĩ miên man.

Ăn cơm xong, gã bèn nhất quyết ở lại khách sạn bên cạnh, cố ý đòi một gian phòng sát bên đường, sau đó lấy máy ảnh, kính viễn vọng trong túi ra, lựa chọn góc độ ở cửa sổ, sau đó bắt đầu chờ đợi xuất hiện cảnh tượng làm cho người ta vui mừng.

Nhưng gã đợi đến 12 giờ đêm vẫn không nhìn thấy Bạch Vũ Giai đi ra từ trong đó, trong lòng càng cảm thấy Bạch Vũ Giai ở đây chắc chắn là có vấn đề, e là thật sự đi tìm đàn ông rồi.

“Cô gái đi cùng cũng là một mỹ nữ, hai người đi cùng nhau, hay là…” Sáng ngày thứ hai, gã đội mũ lưỡi trai vừa đặt kính viễn vọng ở bên cửa sổ, trong lòng bỗng nhiên dâng lên ý nghĩ như vậy, lập tức trong óc hiện lên một hình ảnh quyến rũ, lập tức toàn thân dường như bốc hỏa.

Đang lúc lửa dục trong gã khó kìm chế, trong ống kính viễn vọng xuất hiện một chiếc Santana, ở vị trí lái phụ không phải là cô gái đi cùng với Bạch Vũ Giai hôm qua sao.

- Mẹ kiếp, rốt cục đã đi ra rồi.

Gã đội mũ lưỡi trai hưng phấn chửi một câu, cẩn thận quan sát biển số xe, sau đó vớ lấy camera nhét vào trong túi rồi chạy ra khỏi cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK