Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội nghị ở huyện ủy kết thúc, trong lòng Phương Trung buồn bực đến cực điểm, về vấn đề nhân sự, gã một chút biện pháp cũng không có.

Thời điểm trước kia, gã và Hoàng Văn Vận có địa vị ngang nhau, rất nhiều vấn đề về mặt nhân sự, đều là thỏa hiệp nhượng bộ lẫn nhau. Ít nhất Phương Trung còn có thể đề bạt một số người trong nhà.

Nhưng hiện tại không còn như vậy, hễ là đề cập đến vấn đề nhân sự, trên hội nghị thường vụ, Phương Trung căn bản là không thể đạt được một chút ưu đãi nào.

Từ khi Hoàng Văn Vận nắm giữ hội nghị thường vụ, Phương Trung không còn cảm thấy thoải mái.

Mặt khác khiến Phương Trung buồn bực chính là, Uông Nhĩ Quang chỉ sợ cũng giống như Hứa Hiểu Đông ra nhập vào làm thủ hạ của Hàn Đông. Nói cách khác, không thì làm sao Hàn Đông lại cho anh ta làm phó tổ trưởng được?

Phương Trung hiện tại vô cùng hối hận, sớm biết như vậy lúc trước đã không cho Hứa Hiểu Đông vào tổ lãnh đạo công trình cải tạo đường Tân Giang. Đây chẳng phải là tặng thêm thuộc hạ cho Hàn Đông sao.

Hiện tại hay lắm rồi, Hứa Hiểu Đông đã dựa vào hướng Hàn Đông. Còn Uông Nhĩ Quang cũng đi theo ra nhập vào.

Đường đường Chủ tịch huyện, không ngờ thuộc hạ chỉ có một Phó chủ tịch huyện tiếp đón, nói ra thật là mất mặt.

Trở lại văn phòng, Phương Trung kìm nén lại cảm xúc một chút. Đứng lên cầm lấy điện thoại, bấm dãy số của văn phòng Chủ tịch thành phố Sa Ứng Lương.

- Chủ tịch huyện Phương sắc mặt không tốt nhỉ.

Thẩm Tòng Phi mỉm cười nói.

Hàn Đông nói:

- Ha ha, Chủ tịch huyện Phương có áp lực hơi lớn thôi.

Thẩm Tòng Phi cười gật gật đầu, đồng thời trong lòng đúng vô cùng khâm phục Hàn Đông. Tuy rằng tuổi tác của Hàn Đông nhỏ hơn anh ta không ít, nhưng khi gặp chuyện thì cũng là vững vàng đanh đá chua ngoa. Lúc này thời gian mới được không bao lâu, đã dần dần nắm giữ thế cục Ủy ban nhân dân huyện. Nếu đổi là những người khác, sợ là không dễ dàng làm được như vậy.

Giống như Hàn Đông, một Phó chủ tịch huyện có thể liên tiếp làm ra động tĩnh lớn, quả thật tìm không ra được vài người. Hứa Hiểu Đông và Uông Nhĩ Quang sở dĩ nhanh như vậy nóng lòng muốn dựa vào phía này, vẫn là bởi vì Hàn Đông có thể tạo cho bọn họ cơ hội mò ra chiến tích.

Hàn Đông lại nói chuyện tỉ mỉ một chút với Thẩm Tòng Phi về công trình cải tạo đường Tân Giang, thái độ của Thẩm Tòng Phi với chuyện này vẫn rất tốt. Công trình này nhận được sự tán dương của Bí thư Tỉnh ủy. Tuy rằng công lao đi đầu to lớn đã bị Hàn Đông lấy mất, nhưng chỉ cần Thẩm Tòng Phi nhận thức được làm thật tốt công trình này, tương lai coi như là một chiến tích không tồi đâu.

Thứ hai, ngày ba mươi mốt, tháng tám.

Buổi chiều, Trương Trường Hà liền đi vào Ủy ban nhân dân huyện trình diện với Hàn Đông.

Làm phó tổ trưởng tổ lãnh đạo cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, trước mắt Trương Trường Hà không có chức vụ khác, có thể nói là phó tổ trưởng chuyên trách.

Hàn Đông gọi Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân Lư Kim Nguyên tới, bảo gã quét tước gian văn phòng còn trống ở lầu hai để Trương Trường Hà dùng.

Hiện tại biểu hiện của Lư Kim Nguyên đối với Hàn Đông là vô cùng cung kính. Tuy rằng gã kiên định đứng về phía Phương Trung, nhưng gã làm đại quản gia ở Ủy ban nhân dân huyện, nên biết được khá tường tận đối với những biến hóa về nhân sự ở Ủy ban nhân dân huyện. Bởi vậy, trong lòng gã tràn đầy sự kính sợ đối với người thanh niên Hàn Đông này. Đối với những việc mà Hàn Đông dặn dò đều ngay lập tức làm tốt.

Trương Trường Hà ngồi ở trước mặt Hàn Đông, trong lòng cảm thán một hồi. Nhớ tới ngày đó khi Hàn Đông mới tới huyện Phú Nghĩa, chẳng ai nghĩ chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn, Hàn Đông đã trở thành người hết sức quan trọng ở huyện Phú Nghĩa.

Lúc trước Trương Trường Hà thân là thư ký của Hoàng Văn Vận. Theo thái độ của Hoàng Văn Vận nên thái độ đối với Hàn Đông cũng không tồi, dần dần làm tốt quan hệ. Nguyên vốn cũng định làm một vụ đầu tư dài kỳ. Hiện tại xem ra, khoản đầu tư này quả thực là rất có lời, hiện tại cũng đã bắt đầu được hồi báo hậu hĩnh.

Lần này Hàn Đông tính toán lôi Trương Trường Hà trở về, chính là chuẩn bị khiến Trương Trường Hà về sau chuyên môn phụ trách cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, coi đây là ván cầu. Nếu như có cơ hội, để cho anh ta tiến thêm một bước nữa, vậy chính mình cũng liền có thêm một lực hỗ trợ không tồi.

- Trường Hà này, nhiệm vụ hiện tại của anh chính là phải toàn lực ứng phó làm tốt công tác cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, và cho ý kiến phúc đáp các văn kiện xuống dưới. Tôi chuẩn bị đệ trình Huyện ủy thành lập một Ban quản lý cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, đến lúc đó anh liền tự nhiên hợp lý mà làm Chủ nhiệm Ban quản lý.

Anh mắt Trương Trường Hà sáng lên, mỉm cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm. Tôi sẽ làm công tác này thật tốt.

Hàn Đông gật gật đầu, nói:

- Ừ, hai ngày sau, chúng ta liền đi tới các xã, thị trấn một chuyến, tìm hiểu tình hình một chút, để tất cả mọi người nắm chặt thời gian bắt đầu làm tốt công tác thanh tra giai đoạn chuẩn bị.

Nhân khẩu ở huyện Phú Nghĩa đại bộ phận đều là nông dân, có dư sức lao động cũng cơ bản là nông dân, bởi vậy vì làm tốt quy hoạch chỉnh thể toàn diện nhất định phải hiểu biết tường tận đối với người dư sức lao động của toàn huyện. Giới tính, tuổi, kỹ năng, vân vân... lập thành hồ sơ liên quan, đến lúc đó tốt cho việc khai triển công tác.

- Được.

Trương Trường Hà đương nhiên tình nguyện đi theo Hàn Đông tới các xã, thị trấn đi dạo. Như vậy có lợi cho việc đề cao lực ảnh hưởng của chính anh ta.

Căn cứ vào quyết định của hội nghị thường vụ Huyện ủy, giai đoạn chuẩn bị cho công tác nhất định phải triển khai càng sớm càng tốt tới các xã, thị trấn. Nhất định phải có một Phó chủ tịch thị trấn chuyên môn phụ trách chuyện này. Hàn Đông cũng đang thừa cơ hội này, đi các nơi xem xét và tìm hiểu tình hình một chút. Đồng thời xem có thể sử dụng người nào hay không.

Thông qua mấy lần này, Hàn Đông cảm giác được, số người mình có thể dùng thật sự là quá ít.

Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Đông triệu tập một cuộc họp các thành viên của tổ lãnh đạo cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở. Trong cuộc họp thảo luận một chút về trọng điểm của công tác sắp tới, cùng với phân công cho mọi người, quyết định công tác hằng ngày của tổ lãnh đạo sẽ do Trương Trường Hà chủ trì.

Sau đó, Trương Trường Hà đến văn phòng của Hàn Đông, nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi có một đề nghị. Có nên nhét các Phó chủ tịch thị trấn phụ trách hạng mục này của các xã, thị trấn vào tổ lãnh đạo hay không, như vậy về mặt quản lý, sẽ tiện hơn một chút.

Hàn Đông mỉm cười, nói:

- Chủ ý này không tồi, chờ tôi báo cáo lên Bí thư Hoàng và Chủ tịch huyện Phương, để cho bọn họ gia nhập vào.

Căn cứ vào yêu cầu của hội nghị thường vụ, các xã, thị trấn phải xác định một vị Phó chủ tịch thị trấn chuyên môn phụ trách việc này, nhưng bọn họ dù sao chỉ là hỗ trợ mà thôi. Còn nếu nhét bọn họ vào tổ lãnh đạo, như vậy bọn họ liền trực tiếp tự nhiên danh chính ngôn thuận nằm trong đám người do Hàn Đông lãnh đạo, quản lý, cũng không cần lo lắng bọn họ phớt lờ với chuyện này.

Tả Nhất Sơn tiến vào báo cáo nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn. Bí thư Hầu của thị trấn Triệu Hoa đến đây, nói là đến báo cáo công tác với ngài.

Hàn Đông lộ ra nụ cười, gật đầu nói:

- Mời anh ta vào đi.

Tả Nhất Sơn nhẹ nhàng gật đầu, lui ra ngoài, khách khí nói với Hầu Tây Bình đang đợi ở phía sau:

- Bí thư Hầu, Phó chủ tịch huyện Hàn mời ngài đi vào.

Trong khoảng thời gian theo Hàn Đông, Tả Nhất Sơn đã tổng kết ra được là, hễ là người của Hàn Đông. Hàn Đông đều nói một từ "mời", bởi vậy anh ta cũng không dám có thái độ gì đối với Hầu Tây Bình. Huống chi Hầu Tây Bình là bí thư của thị trấn hàng đầu. Có thể nói là chư hầu chân chính ở một phương tại huyện Phú Nghĩa, một cấp tổ phó nho nhỏ như anh ta vẫn nên khách khí một chút mới hợp lý.

Hầu Tây Bình là Bí thư Đảng ủy thị trấn đầu tiên đến văn phòng Hàn Đông báo cáo công tác sau khi hắn lên làm ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch huyện.

Toàn bộ huyện có tổng cộng hai mươi sáu bí thư cấp trưởng phòng ở các xã, thị trấn, cũng chỉ có Hầu Tây Bình xem như người của Hàn Đông.

Hầu Tây Bình mặt mày vẫn hồng hào như trước, tuy nhiên trên mặt tràn ngập vẻ tôn kính, hơi hơi khom lưng, cung kính nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, quấy rầy công tác của ngài rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Lão Hầu, không phải khách khí. Đúng lúc Trường Hà cũng ở đây, buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.

Khi Hàn Đông làm bí thư ở thị trấn Triệu Hoa, hợp tác với Hầu Tây Bình khá tốt, sau đó Hàn Đông được điều đến huyện, Trương Trường Hà đi xuống làm bí thư. Hai người bọn họ hợp tác cũng khá tốt. Hiện tại Hầu Tây Bình rốt cục được như ý nguyện lên làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Triệu Hoa, trong lòng vô cùng cao hứng. Buổi chiều ngày hôm qua vừa mới tuyên bố bổ nhiệm, sáng sớm hôm nay ông ta đã đi ra huyện vội tới báo cáo công tác với Hoàng Văn Vận.

Ở chỗ Hoàng Văn Vận, Hầu Tây Bình biết được mình lên làm Bí thư Đảng ủy thị trấn là do Hàn Đông đề xuất. Trong lòng ông ta liền càng cảm kích Hàn Đông:

- Cảm ơn Phó chủ tịch huyện Hàn đã tín nhiệm. Sau này có công tác gì, Phó chủ tịch huyện Hàn chỉ bảo xuống dưới là được. Thị trấn Triệu Hoa tuyệt đối toàn lực ứng phó chấp hành chỉ thị của Phó chủ tịch huyện Hàn.

Lần này bộ máy thị trấn Triệu Hoa thay đổi cũng không lớn, Chủ tịch thị trấn Hách Nhân Nghĩa mới vừa lên nhậm chức, liền chủ động đến văn phòng Hầu Tây Bình nói chuyện một giờ. Về sau phỏng chừng hai người cũng sẽ ở trạng thái hợp tác, bởi vậy Hầu Tây Bình mới dám vỗ ngực nói chuyện như vậy.

Hàn Đông nói:

- Lão Hầu làm việc thì tôi yên tâm rồi, khi đó chúng ta đã hợp tác cùng nhau, cũng rất ăn ý.

Trương Trường Hà cũng nói:

- Lão Hầu, việc của dịch vụ lao động mở, về sau anh phải ủng hộ tôi nhiều hơn đó.

- Bí thư Trương yên tâm, lão Hầu tuyệt sẽ không làm anh mất mặt.

Tuy rằng hiện tại Trương Trường Hà không phải Bí thư Đảng ủy thị trấn, nhưng Hầu Tây Bình vẫn xung hô tương xứng như bí thư, cũng là một kiểu tôn kính đối với Trương Trường Hà.

Trước khi Trương Trường Hà rời đi, cũng nói qua với Hầu Tây Bình. Đối với quan hệ giữa anh ta và Hàn Đông, Hầu Tây Bình cũng rất hâm mộ, quyết định về sau sẽ báo cáo công tác ở chô Hàn Đông nhiều hơn.

Buổi trưa, Hàn Đông, Trương Trường Hà và Hầu Tây Bình đến ăn cơm ở Bách Vị Viên. Tổng cộng ba người uống hết một bình rượu ngũ lương, Hầu Tây Bình tửu lượng tốt nhất. Một mình ông ta uống đến sáu chén, Hàn Đông và Trương Trường Hà thì không sai biệt lắm đều uống hai chén.

Hầu Tây Bình hiện tại là Bí thư Đảng ủy thị trấn, so sánh với Hàn Đông và Trương Trường Hà thì tự do hơn rất nhiều, uống rượu vào chỉ cần đánh tiếng với cấp dưới là có thể tìm một chỗ ngủ, đây là chỗ tốt của việc làm chư hầu ở một phương.

Buổi chiều, Hàn Đông và Trương Trường Hà đi đến thị trấn Thành Quan.

Bí thư Lương Bác Hi của thị trấn Thành Quan có việc đi ra ngoài, Chủ tịch thị trấn Mã Hồng Vĩ nhiệt tình tiếp đãi Hàn Đông và Trương Trường Hà, giới thiệu một chút công tác chuẩn bị ở thị trấn Thành Quan, sau đó mời Hàn Đông nói chuyện.

Hàn Đông biết Mã Hồng Vĩ này là người của Phùng Chấn Hoa. Bởi vậy nên tuy rằng thấy gã nhiệt tình như thế, Hàn Đông cũng sẽ không để ở trong lòng, liền nhấn mạnh ý nghĩa quan trọng của dịch vụ lao động mở một lần, vạch ra vấn đề còn tồn tại ở thị trấn Thành Quan, yêu cầu trấn ủy, chính phủ thị trấn nhất định phải thiết thực coi trọng, phát động các vùng nông thôn phối hợp nắm bắt và làm tốt công tác.

- Công tác này, là nghiệp vụ trọng đại của Huyện ủy, hy vọng mọi người đối đãi nghiêm túc, không nên chờ đến khi Huyện ủy xử phạt người, khi đó hối hận thì đã muộn.

Nghe được những lời này của Hàn Đông, trong lòng Chủ tịch thị trấn Thành Quan Mã Hồng Vĩ khẽ mỉm cười, nghĩ thầm rằng: "Anh có thể xử phạt người nào đây? Dù sao nhiều nhất là trừng trị Phó chủ tịch thị trấn chuyên môn phụ trách, chẳng lẽ còn có thể trừng trị đến tận đầu tôi sao?

Là người do Phùng Chấn Hoa một tay đề bạt, Mã Hồng Vĩ đương nhiên biết Phùng Chấn Hoa không có cảm tình với Hàn Đông, bởi vậy gã cũng không nể mặt Hàn Đông, cảm thấy Hàn Đông quả thực chính là mượn đề tài, thừa cơ hội này đến thị trấn để bày ra cái giá của lãnh đạo Huyện ủy.

Từ thị trấn Thành Quan đi ra, Trương Trường Hà ngồi ở bên tay phải của Hàn Đông, mỉm cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, tôi thấy Mã Hồng Vĩ cũng là nói một đằng, làm một nẻo thôi.

Hàn Đông gật gật đầu, nói:

- Mọi người đúng là vẫn không đủ coi trọng đối với công tác này. Tôi thấy phải sau khi có biện pháp cứng rắn, mạnh mẽ, truyền đạt một số mệnh lệnh về chỉ tiêu, bọn họ mới có thể chân chính hành động được.

Thị trấn Thành Quan ở ngay trước mũi Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện, công tác chuẩn bị của bọn họ, nghiêm khắc mà nói, căn bản là không làm. Tuy rằng xác định một Phó chủ tịch thị trấn chuyên môn phụ trách chuyện này, nhưng ngay cả nhân viên công tác liên quan đều không rõ ràng, hiển nhiên là còn chưa chính thức bắt đầu chuẩn bị.

Trương Trường Hà nói:

- Biện pháp này của Phó chủ tịch huyện Hàn không tồi, rõ ràng tiến độ kế hoạch nắm bắt công tác do tổ lãnh đạo truyền đạt mệnh lệnh xuống các xã, thị trấn cho giai đoạn chuẩn bị công tác. Nhất định phải có thời gian kỳ hạn, sau đó công tác xây dựng cũng phải có quy định về thời gian. Như vậy chúng ta cũng có căn cứ để khảo hạch.

Hàn Đông mỉm cười gật đầu,

- Đi, khi anh về thì nói chuyện một chút với văn phòng, bảo Từ Bác Bằng khẩn trương đặt ra quy hoạch.

Đồng thời Hàn Đông trong lòng thầm than: "Trương Trường Hà không hổ là người đã làm thư ký cho Bí thư huyện ủy, quả thật có trình độ lĩnh hội ý đồ lãnh đạo muốn mọi người chấp hành. Mình vừa nói nhiều thêm một câu như vậy, anh ta đã nghĩ đến việc chấp hành."

Xe đi qua cổng trường Nhị Trung Phú Nghĩa, Hàn Đông bỗng nhiên thấy được người quen.

Ở cổng Nhị Trung, có ba người đang đứng, trong đó có Lâm Phương Tri. Anh ta đang kéo một phụ nữ, đang khuyên bảo gì đó. Người phụ nữ kia Hàn Đông cũng từng gặp, là vợ của Lâm Phương Tri. Xem dáng vẻ của bọn họ, dường như đang cãi nhau với người ta.

- Đến cổng Nhị Trung thì dừng một chút.

Hàn Đông nói.

Lý Thiếu Vũ lên tiếng trả lời, liền đánh tay lái, dừng lại ở cổng Nhị Trung.

Mấy người đang tranh cãi ngừng lại.

Lâm Phương Tri vừa thấy xe, liền biết là Hàn Đông đến đây, trong lòng có chút khẩn trương, nói với vợ anh ta:

- Đã bảo bà đừng làm lớn chuyện, nhưng bà cứ không nghe.

Sau đó anh ta bước nhanh đi tới, nói với Hàn Đông vừa đẩy mở cửa xe bước xuống:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, chào ngài.

Hàn Đông cười nói:

- Lão Lâm, anh và chị dâu làm gì ở đây vậy?

Lâm Phương Tri ngượng ngùng cười nói:

- Không làm gì, là vì việc đi học của Oa nhi thôi.

Lúc này vợ của Lâm Phương Tri nói một cách oan ức:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, xin ngài phân xử, lão Lâm ngày nào cũng vào trong thị trấn đi làm, Oa nhi chuyển trường lại đây, vì sao còn phải nộp phí chuyển trường nhiều như vậy?

Người đàn ông lúc trước đang cãi nhau với vợ của Lâm Phương Tri lúc này mặt liền u ám đi vào trong trường học. Thần sắc của y có chút không vui. Làm phó hiệu trưởng trường học ở Phú Nghĩa, nên vẫn có nghe thấy các nhân vật quan trọng ở huyện. Nghe được Lâm Phương Tri xưng hô, liền đoán được thân phận của Hàn Đông, sợ Hàn Đông hỏi, liền trốn cho sớm.

Hàn Đông hỏi:

- Họ thu bao nhiêu?

Lâm Phương Tri thấy Hàn Đông muốn xen vào việc này, liền cũng không giấu diếm nữa, nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, tình huống của nhà tôi ngài cũng biết, làm sao lập tức lấy ra được những tám ngàn tệ tiền phí chuyển trường đây. Chúng tôi mới tìm Phó hiệu trưởng Vương, thì ít nhất cũng phải đưa năm ngàn.

Trường Nhị Trung Phú Nghĩa là trường trung học kết hợp cả cấp hai và cấp ba, là trường trung học tốt nhất trong toàn huyện. Hàng năm số học sinh thi đậu các trường đại học trọng điểm trong cả nước là nhiều nhất của toàn huyện. Các bậc cha mẹ đều hy vọng con cái có thể được bồi dưỡng tốt nhất, cho nên Lâm Phương Tri mới muốn cho con gái học ở trường Nhị Trung. Sau khi nghe ngóng phải nộp tám ngàn tệ, đương nhiên là không nộp nổi. Anh ta lại thông qua quan hệ tìm được phó hiệu trưởng Vương Ngạn Trí của trường Nhị Trung, tặng mấy trăm tệ tiền rượu thuốc, kết quả được cho biết là có thể nộp năm ngàn tiền phí chuyển trường. Cho nên vợ anh ta liền không kìm nổi làm ầm ĩ lên với Vương Ngạn Trí.

Hàn Đông cũng từng nghe nói qua chuyện phí chuyển trường này, tuy nhiên trước kia không để ý lắm, hiện tại nghe nói không ngờ nhiều như vậy, không khỏi cũng có chút giật mình. Thu nhập của nhân dân huyện Phú Nghĩa cũng không cao lắm, tám ngàn tệ tiền phí chuyển trường đối với rất nhiều gia đình mà nói, quả thật là một khoản chi tiêu lớn. Đương nhiên, cũng không phải mọi người đều muốn chuyển trường, hết thẩy những người muốn chuyển trường, hoặc là có tiền muốn tìm cho con cái một ngôi trường hiếu học, hoặc là đến trường cho gần.

- Ừ, lão Lâm, anh cũng đừng gấp gáp, tôi đánh một tiếng với Phó chủ tịch huyện Uông là được.

Hiện tại Hàn Đông tuy rằng chủ yếu dồn tinh lực vào chuyện cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, cũng không muốn quản quá nhiều chuyện. Nhưng cũng muốn chiếu cố một chút đối với cấp dưới cũ của mình. Uông Nhĩ Quang được phân công quản lý Phòng Giáo dục, bảo anh ta đánh tiếng, cũng chỉ cần nói một câu là được.

Gọi điện thoại đến văn phòng Uông Nhĩ Quang. Hàn Đông nói:

- Phó chủ tịch huyện Uông, Lâm Phương Tri ở khu công nghiệp Thần Quang. Anh ta từ thị trấn Triệu Hoa đến huyện Phú Nghĩa đi làm. Con cái phải chuyển trường đến Nhị Trung, như thế nào còn thu tám ngàn tệ tiền phí chuyển trường?

Nghe giọng điệu chất vấn của Hàn Đông, trong lòng Lâm Phương Tri bùi ngùi một hồi, đúng là lãnh đạo có khác. Nhờ vả cho người khác, cũng làm ra giọng điệu chất vấn vấn đề, hơn nữa đối phương cũng là một vị Phó chủ tịch huyện.

Uông Nhĩ Quang vừa mới ra nhập vào phe của Hàn Đông, nghe xong lời nói của Hàn Đông, hơi sửng sốt, liền tỉnh ngộ lại. Nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn yên tâm, chờ tôi lập tức hỏi tình huống một chút.

- Ừ, cứ như vậy đi.

Hàn Đông nói. Sau đó treo điện thoại, nói với Lâm Phương Tri:

- Được rồi, lão Lâm, ngày mai anh bảo chị dâu đến xử lý thủ tục chuyển trường là được.

Có Uông Nhĩ Quang, Phó chủ tịch huyện chuyên quản lý việc giáo dục đánh tiếng, mà chỉ có mấy ngàn tệ tiền phí chuyển trường còn không bỏ qua được thì Hàn Đông sẽ nghi ngờ năng lực công tác của Uông Nhĩ Quang.

Sau đó Hàn Đông liền về Ủy ban nhân dân huyện.

Buổi tối, Lâm Phương Tri liền nhận được điện thoại của Hiệu trưởng trường Nhị Trung Phú Nghĩa, xin lỗi về chuyện phí chuyển trường, mời Lâm Phương Tri ngày mai đến làm thủ tục chuyển trường, trường học sẽ không thu một xu.

Treo điện thoại, Lâm Phương Tri lại bùi ngùi một hồi, nói:

- Vẫn là lãnh đạo làm việc gì cũng dễ à.

Vợ anh ta nói:

- Lần này là nhờ Phó chủ tịch huyện đó, lão Lâm, Phó chủ tịch huyện Hàn đối với anh không tệ, còn cho anh thăng quan, chúng ta có nên tặng một chút quà hay không?

Lâm Phương Tri mỉm cười một chút, nói:

- Phụ nữ thì biết cái cái gì, Phó chủ tịch huyện Hàn không phải loại người như vậy. Tôi chỉ cần làm tốt công việc, chăm chú mà làm cho tốt việc của khu công nghiệp, chính là báo đáp tốt nhất đối với Phó chủ tịch huyện Hàn. Phó chủ tịch huyện Hàn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ phát triển trong tương lai vô cùng rộng lớn. Tôi chỉ cần đi theo Phó chủ tịch huyện Hàn làm việc cho tốt, tương lai làm lãnh đạo cấp huyện cũng không phải là việc không có khả năng.

- Được rồi, việc này ông tự quyết định, tôi cái gì cũng không hiểu, tôi giúp ông quản lý nhà cửa chăm sóc con cái cho tốt là được.

Mấy ngày nay, Hàn Đông và Trương Trường Hà, mỗi ngày đều đến các xã, thị trấn tìm hiểu tình hình. Một ngày chạy đến ba bốn địa phương, đại bộ phận các xã, thị trấn đều đến được một lần. Từ tìm hiểu tình hình cho thấy, mức độ coi trọng của mọi người vẫn là không đủ.

Bốn giờ chiều thứ sáu, trở về từ thị trấn Bản Kiều, tâm trạng của Hàn Đông có chút khó chịu. Thị trấn Bản Kiều là một trong hai thị trấn mà Hàn Đông liên hệ, tình huống cũng cũng không tốt hơn gì so với các xã, thị trấn khác, liền khiến Hàn Đông tức giận.

- Trường Hà, anh hỏi Từ Bác Bằng một chút, có muốn làm quy hoạch tầm nhìn hay không, đã vài ngày rồi, anh ta muốn làm như thế nào.

Hàn Đông quyết định, lấy danh nghĩa tổ lãnh đạo, để làm tiến độ quy hoạch cho công tác chuẩn bị, sau đó lập thành văn bản xuống dưới. Đến lúc đó xã, thị trấn nào không hoàn thành đúng tiến độ, người có trách nhiệm nhất định sẽ bị xử lý nghiêm túc.

Hôm nay là thứ sáu, ngày mùng năm, tháng chín.

Hàn Đông quyết định ngày mai đi một chuyến đến Thục Đô cùng với Hoàng Văn Vận. Nếu đã đồng ý với Hoàng Văn Vận, vậy dẫn ông ta đi gặp Triệu Nhạc sớm một chút, cũng tốt để cho ông ta yên tâm.

Gọi điện thoại đến văn phòng Triệu Nhạc, Hàn Đông nói:

- Chú Triệu chào chú, cháu là Hàn Đông đây. Trưa mai chú có thời gian không, cháu và Bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận muốn mời chú ăn cơm.

Triệu Nhạc cười nói:

- Được, hai người tới nơi thì gọi điện thoại cho chú.

Ông ta đồng ý nhanh gọn. Hiện tại ông ta vô cùng tán thưởng và tín nhiệm Hàn Đông, trong lòng thường xuyên thầm than hắn quả nhiên không hổ là con cháu của lão Hàn. Hơn nữa ông ta đã nói với Hàn Đông từ sớm, bảo Hàn Đông tận lực thành lập thành viên tổ chức của mình. Cho nên Hàn Đông có yêu cầu, ông ta tự nhiên không cần suy nghĩ mà đồng ý ngay.

Lấy được câu trả lời khẳng định của Triệu Nhạc, Hàn Đông liền đi tới Huyện ủy, vào văn phòng của Hoàng Văn Vận, nói:

- Bí thư Hoàng, chủ nhật ngài có rảnh không?

Hoàng Văn Vận vừa nghe, liền cười nói:

- Ngày mai tôi không có việc gì.

Hàn Đông nói:

- Vậy chúng ta đi Thục Đô, buổi trưa mời Phó trưởng ban Triệu ăn cơm.

Hoàng Văn Vận vừa nghe, trong lòng cảm nhận được một niềm vui bất ngờ, đồng thời có chút kích động, hỏi:

- Có phải chuẩn bị thứ gì hay không?

Hàn Đông hơi mỉm cười, nghe ý của Hoàng Văn Vận là muốn tặng quà đây. Xem ra Bí thư huyện ủy cũng không khác nhau nhiều với các cán bộ khác. Khi mình gặp chuyện, trước tiên vẫn là nghĩ đến tặng quà cho cấp trên.

- Bí thư Hoàng, Phó trưởng ban Triệu không quan tâm chuyện này đâu, chỉ cần ăn cơm cùng nhau, tâm sự nói chuyện là được.

Hoàng Văn Vận gật đầu, vẫn khá tín nhiệm Hàn Đông. Dù sao có thể hẹn gặp tận Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy đi ăn cơm cuối tuần, chứng minh quan hệ giữa hai người bọn họ vô cùng tốt. Nếu Hàn Đông nói không cần tặng quà, vậy không cần suy nghĩ nữa.

Kỳ thật Hoàng Văn Vận đã hẹn với người khác gặp nhau ngày mai rồi, tuy nhiên nghe Hàn Đông hỏi, liền đoán được là chuyện gì xảy ra, bởi vậy nói thẳng ngày mai không có việc gì. Sau khi Hàn Đông đi rồi, ông ta mới gọi điện thoại cho đối phương, nói mình có việc quan trọng phải làm, lùi thời gian gặp lại.

Chủ nhật, ngày mùng sáu, tháng chín.

Sáng sớm Hàn Đông đã lái xe đến nhà Hoàng Văn Vận, đón ông ta sau đó đi về hướng Thục Đô.

Mười giờ rưỡi, liền tới được Thục Đô.

Tìm địa điểm xong xuôi, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Triệu Nhạc, kết quả Triệu Nhạc bảo Hàn Đông qua đón ông ta. Ngắt điện thoại, Hàn Đông nói với Hoàng Văn Vận:

- Bí thư Hoàng, ngài chờ một lát, tôi đi đón Phó trưởng ban Triệu đến đây.

Hoàng Văn Vận gật đầu nói:

- Không có gì, cậu đi đi.

Trong lòng ông ta càng xác định, quan hệ giữa Hàn Đông và Triệu Nhạc thân mật khác thường, nói cách khác, nếu không Triệu Nhạc sẽ không bảo Hàn Đông đến nhà đón ông ta. Điều này làm cho Hoàng Văn Vận càng hưng phấn, nếu Hàn Đông và Triệu Nhạc quan hệ tốt như vậy, thì có Hàn Đông giới thiệu, Triệu Nhạc khẳng định sẽ để chuyện của mình ở trong lòng. Chỉ cần có cơ hội, việc mình tiến lên phía trước thêm một bước, khẳng định là có cơ hội rất lớn.

Là người Vinh Châu, Hoàng Văn Vận đương nhiên hy vọng tiến thêm một bước ở thành phố Vinh Châu. Tuy nhiên, nếu được thăng tiến, hy vọng đó là bé nhỏ không đáng kể. Chỉ cần có thể tiến thêm một bước, ở trong phạm vi toàn tỉnh, đều là chuyện tốt. Mà Triệu Nhạc đang ở Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tự nhiên là tầm nhìn rộng khắp. Trong tỉnh có nhiều thành phố cấp 3 như vậy, thật dễ dàng tìm kiếm một vị trí thích hợp, tin tưởng chẳng bao lâu nữa, Hoàng Văn Vận có thể được như ý nguyện.

Lần này Bí thư Tỉnh ủy đi thị sát, đối với Hoàng Văn Vận mà nói, đã mở ra một lối đi tốt nhất để ông ta tiến thêm một bước.

Một mình ngồi trong phòng mà trong lòng Hoàng Văn Vận vừa có chút hưng phấn, lại vừa có chút khẩn trương. Mặc dù lúc trước, ông ta cũng từng gặp qua Triệu Nhạc, nhưng khi đó là trường hợp việc công, mà lần gặp mặt này nói lý ra là, tuy rằng ông ta thân là bí thư của một huyện, nhưng bởi vì thân phận hai người cách xa, khiến trong lòng ông ta không tự chủ được mà có chút khẩn trương.

Ngồi được chốc lát, Hoàng Văn Vận liền đến quầy lễ tân, lấy ra tám trăm tệ nói với nhân viên thu ngân:

- Tiền ăn ở phòng số 1 đợi lát nữa sẽ do tôi trả, trả trước tám trăm tệ, đợi lát nữa tính toán xong xuôi thì bổ sung.

Nhân viên thu ngân viên cũng đã quá quen với chuyện này, gật đầu thu tiền.

Hàn Đông tới khu nhà của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Triệu Nhạc ở nhà một mình, vừa hỏi mới biết được thím Sở biết Triệu Nhạc đi ăn tiệc, liền đã hẹn người ta đi chơi mạt chược rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Thím Sở đúng là nhập gia tùy tục rồi.

Triệu Nhạc gật đầu nói:

- Nếp sống ở tỉnh Tây Xuyên này, giao lưu bình thường chỉ toàn chơi mạt chược, chú cũng bị kéo đi đánh vài lần rồi.

Hàn Đông nói:

- Vậy khẳng định lần nào chú cũng thắng.

Với vị trí của Triệu Nhạc, có người mời ông ta chơi mạt chược, mục đích liền chỉ có một, chính là thông qua phương thức này, đưa tiền cho ông ta.

Triệu Nhạc cười ha hả, nói:

- Kỹ thuật chơi của chú không tốt; mấy lần chơi mới thắng được mấy trăm tệ.

Ông ta nói một câu mà mang hai ý nghĩa, Hàn Đông nghe xong, không khỏi hiểu ý cười.

Triệu Nhạc được gia tộc tán thành, thì tiền đồ sán lạn, như vậy cũng sẽ không vì tiền tài mà tự hủy đi tương lai. Đối với một cán bộ có cấp bậc như ông ta mà nói, mấy trăm mấy ngàn đồng cắc, căn bản không là gì, cũng không có khả năng sinh ra ảnh hưởng gì đối với ông ta.

Thân trong quan trường, bất cứ kẻ nào cũng không có khả năng biểu lộ quá mức một cách không biết điều.

Cái gọi là nước quá trong ắt không có cá, cùng người ta ăn cơm, chơi mạt chược, cũng là chuyện rất bình thường.

Hoàng Văn Vận ngồi ở trong đại sảnh, vừa thấy Hàn Đông và Triệu Nhạc tiến vào cửa, liền khẩn trương đứng lên, đón trước nói:

- Phó trưởng ban Triệu chào ngài, cảm ơn Phó trưởng ban Triệu bận trăm công ngàn việc mà vẫn đến gặp.

Triệu Nhạc bắt tay Hoàng Văn Vận, nói:

- Văn Vận đừng khách khí, Hàn Đông đã nhiều lần nhắc tới rằng anh đã ủng hộ cậu ấy nhiều.

Hoàng Văn Vận khách khí nói:

- Đó là việc tôi phải làm mà.

Vào phòng, Triệu Nhạc tự nhiên ngồi trước, còn Hoàng Văn Vận cũng rất tự giác ngồi ở phía tay phải của ông ta, để Hàn Đông ngồi ở bên tay trái.

Trong lòng Triệu Nhạc cười thầm, Hoàng Văn Vận này quả là rất có mắt nhìn.

Rất nhanh rượu và thức ăn liền được đem lên, uống rượu là chính. Rượu là rượu Mao Đài, hương vị thuần khiết.

Trong lúc ăn cơm, Hoàng Văn Vận nhìn ra, Hàn Đông ở trước mặt Triệu Nhạc, vô cùng thoải mái. Hơn nữa. Hoàng Văn Vận còn phát hiện một điểm, chính là tuy rằng Hàn Đông có thừa cung kính đối với Triệu Nhạc, nhưng thái độ của Triệu Nhạc đối với Hàn Đông hình như cũng có chút khách khí vậy.

Điều này làm cho Hoàng Văn Vận vô cùng kỳ quái, không biết Hàn Đông và Triệu Nhạc rốt cuộc là quan hệ gì.

Tuy nhiên, mặc cho ông ta suy nghĩ nát óc, cũng không rõ quan hệ giữa Hàn Đông và Hoàng Văn Vận rốt cuộc là như thế nào.

Hơn nữa nhìn từ hồ sơ của Hàn Đông thì mẹ của Hàn Đông cũng không phải họ Triệu, giữa bọn họ chẳng lẽ là quan hệ thân thích gì khác chăng. Mà nếu quả là quan hệ thân thích, Triệu Nhạc cũng không cần phải khách khí đối với Hàn Đông.

Tuy rằng Triệu Nhạc cũng không phải rất rõ ràng là khách khí. Nhưng Hoàng Văn Vận có thể từ cấp cơ sở đi đến bí thư của một huyện, thì nhãn lực là vẫn phải có.

Triệu Nhạc mời Hoàng Văn Vận một chén rượu, mỉm cười nói:

- Công tác của huyện Phú Nghĩa thật sôi nổi. Gần hai năm mà thay đổi khá lớn, lần này Bí thư Nguyên thị sát trở về, khá là vừa lòng với tổng thể công tác của huyện Phú Nghĩa.

Hoàng Văn Vận khách khí nói:

- Đây đều là kết quả sự cố gắng chung của mọi người, hơn nữa Hàn Đông bỏ ra nhiều công sức nhất. Mấy công trình lớn của huyện đều là một tay Hàn Đông đem về.

Cơm nước xong, ba người liền đến một phòng trà ở một quán trà gần đó.

Đây là nơi Hàn Đông đã sắp xếp xong xuôi từ trước. Dù sao uống rượu vào, cũng không có khả năng lái xe về, vừa lúc tìm một chỗ giao lưu nhiều thêm một chút.

Ba người đã uống hết một bình rượu Mao Đài, dù sao trong trường hợp này, cũng không có khả năng uống nhiều hơn.

Hoàng Văn Vận đã dần dần bình tĩnh trở lại. Trong phòng trà, ông ta khéo léo biểu đạt ý muốn thăng tiến của mình, xin Triệu Nhạc quan tâm nhiều hơn.

Triệu Nhạc nói:

- Với trạng thái phát triển của huyện Phú Nghĩa, Văn Vận tiến thêm một bước, cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Việc này tôi nhớ ở trong lòng, có cơ hội nào, tôi sẽ chú ý.

Nghỉ ngơi hơn hai tiếng, Hàn Đông liền lái xe đưa Triệu Nhạc đến khu nhà của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

Sau đó, Hàn Đông cùng với Hoàng Văn Vận về huyện Phú Nghĩa.

Việc này mục đích chính là đến mời Triệu Nhạc ăn cơm, mà Hoàng Văn Vận đã lấy được lời hứa hẹn của Triệu Nhạc. Trong lòng tự nhiên vô cùng vui vẻ.

- Hàn Đông, buổi tối đến nhà tôi, để chị dâu cậu nấu vài món ăn, chúng ta uống vài chén, ở nhà tôi có rượu tôi tự mình ngâm, hương vị cũng không tệ lắm.

Hàn Đông hiểu được tâm trạng Hoàng Văn Vận, nhân tiện nói:

- Được, tôi sẽ đến nhà Bí thư Hoàng kiếm bữa cơm.

Vợ của Hoàng Văn Vận đã biết hôm nay Hoàng Văn Vận cùng Hàn Đông đi làm gì, thấy vẻ mặt Hoàng Văn Vận vui mừng trở về, tự nhiên cũng vô cùng nhiệt tình, khách khí đối với Hàn Đông, trổ hết tay nghề, nấu một bàn đầy đồ ăn. Lúc ăn cơm, còn càng không ngừng tán dương Hàn Đông tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Cơm nước xong, Hàn Đông trên cơ bản say sưa không biết gì nữa.

Ngày thứ hai, Hàn Đông đi vào Ủy ban nhân dân huyện.

Bước vào văn phòng không bao lâu, Trưởng phòng Việc làm Từ Bác Bằng liền đến, anh ta đưa báo cáo tiến độ công tác cho Hàn Đông, nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, căn cứ vào nhân khẩu của các thị trấn nhiều ít bao nhiêu, tôi mới đặt ra thời điểm thích hợp, đối đãi khác nhau, thời gian kỳ hạn cũng không giống nhau. Bởi vậy thời gian đặt ra kế hoạch hơi dài một chút.

Hàn Đông gật gật đầu, khá vừa lòng với cách làm việc cẩn thận của Từ Bác Bằng, xem bản kế hoạch tiến độ một chút, liền gọi điện thoại bảo Uông Nhĩ Quang và Trương Trường Hà đến đây. Mấy người nghiên cứu một chút, sửa chữa một số chỗ cho thích hợp, liền quyết định đưa xuống các xã, thị trấn. Từ ngày mai bắt đầu tiến hành khảo hạch nghiêm khắc.

Tiễn bước mọi người, Hàn Đông thấy thời gian còn sớm. Liền chuẩn bị cùng Trương Trường Hà đi Thị trấn Triệu Hoa xem xét tình hình.

Tuy rằng khá yên tâm với công tác ở Thị trấn Triệu Hoa, nhưng vẫn muốn xem xem.

Đi xuống dưới lầu, điện thoại di động liền vang lên, lấy ra thì thấy, là số của thư ký Cổ Phàm Hàn của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy. Hàn Đông giật mình trong lòng, nghe máy khách khí nói:

- Thư ký Cổ chào ngài, có chỉ thị gì sao?

Cổ Phàm Hàn cười nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, chỉ thị thì không dám nhận, chính là bản chỉ thị lần trước anh đưa đến để phê duyệt, Ủy ban nhân dân tỉnh đã phê duyệt rồi. Phó chủ tịch tỉnh Phạm hỏi anh chừng nào thì lại đây, để những phòng ban liên quan làm tốt công tác tương ứng.

Hàn Đông trong lòng vui vẻ, nói:

- Cảm ơn thư ký Cổ, Hai giờ rưỡi chiều tôi sẽ đến.

Cổ Phàm Hàn nói:

- Tốt lắm, tôi báo cáo lại cho Phó chủ tịch tỉnh Phạm một chút.

Treo điện thoại, Hàn Đông nói với Trương Trường Hà:

- Thôi. Chúng ta không đi Thị trấn Triệu Hoa nữa, anh chuẩn bị một chút, sau đó chúng ta cùng đi Thục Đô. Chỉ thị chúng ta xin đã được phê duyệt rồi, cũng không biết lần này được phê duyệt bao nhiêu tiền.

Trương Trường Hà vừa nghe, cũng vô cùng hưng phấn, nói:

- Tôi đi chuẩn bị ngay.

Hàn Đông trở lại văn phòng, lập tức gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận, nói một chút về việc này. Hoàng Văn Vận cao hứng nói:

- Không tồi, Hàn Đông, cậu lại lập công lớn cho huyện Phú Nghĩa rồi. Khi quay về Huyện ủy sẽ mừng công cho cậu ở nhà khách.

Hàn Đông vừa nghe thấy vậy, đầu liền hơi đau, đến nhà khách mừng công, chẳng phải là ăn cơm uống rượu sao. Với tửu lượng của Hàn Đông, khẳng định chỉ có say túy lúy.

Mười giờ rưỡi, Hàn Đông liền bảo Lý Thiếu Vũ lái xe, cùng Trương Trường Hà đi tới Thục Đô.

Gần hai giờ, đến được Thục Đô, mọi người tìm đại một cửa hàng bán đồ ăn nhanh ở gần Ủy ban nhân dân tỉnh, tùy ý ăn chút gì đó, rồi liền đi tới văn phòng của Phạm Đồng Huy.

Cổ Phàm Hàn đang cúi đầu viết gì đó, nghe tiếng gõ cửa, vừa thấy là Hàn Đông, liền đứng lên, nghênh đón tận cửa nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh đến rồi à, Phó chủ tịch tỉnh Phạm đang chờ anh, mời anh trực tiếp vào.

Hàn Đông gật gật đầu, mỉm cười nói:

- Cảm ơn thư ký Cổ.

Cổ Phàm Hàn nói:

- Phó chủ tịch huyện Hàn đừng khách khí.

Trương Trường Hà thấy thế, trong lòng khiếp sợ một phen. Phó chủ tịch thường trực tỉnh chờ một Phó chủ tịch huyện, đây chính là lần đầu tiên nghe nói đến. Xem ra mình đi theo Hàn Đông lăn lộn, lựa chọn này quả nhiên không sai, tương lai khẳng định có thể đi theo không ngừng mà tiến bộ.

Đối với người cùng đi theo với Hàn Đông, Cổ Phàm Hàn cũng không chậm trễ, pha một ly trà cho Trương Trường Hà.

Trương Trường Hà lập tức cung kính nói cảm ơn. Thư ký của Phó chủ tịch tỉnh, ít nhất cũng là cấp Cục phó. Anh ta có thể pha cho mình một ly trà, khẳng định là nể mặt Hàn Đông.

Hàn Đông nhẹ nhàng gõ cửa. Nghe thấy tiếng trả lời của Phạm Đồng Huy bên trong truyền đến, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

Phạm Đồng Huy đeo kính mắt, đang xem một tập văn bản. Trong tay cầm bút nhẹ nhàng viết.

Hàn Đông nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Phạm chào ngài . . .

Nghe thấy giọng nói của Hàn Đông, Phạm Đồng Huy ngẩng đầu mỉm cười nói:

- Hàn Đông tới khá đúng giờ đấy.

Bây giờ vẫn chưa đến hai giờ rưỡi, từ lúc Cổ Phàm Hàn gọi điện thoại đến hiện tại, cũng mới có bốn tiếng đồng hồ. Hàn Đông đã chạy từ huyện Phú Nghĩa tới được Thục Đô. Hơn nữa trên đường còn có thời gian ăn cơm, tốc độ này cũng coi như không tồi.

Hàn Đông cung kính nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Phạm quá khen. Tôi phải giành giật từng giây mới tới được đúng giờ.

Phạm Đồng Huy lập tức mỉm cười, nói:

- Anh thật là, không nói gì được. Chỉ thị các anh xin đã được phê xuống, ý kiến của Tỉnh ủy là, lấy huyện Phú Nghĩa ủy làm thí điểm, nếu thành công có hiệu quả, sẽ mở rộng ra toàn tỉnh. Để làm tốt cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, Ủy ban nhân dân tỉnh yêu cầu sở Lao động tỉnh làm tốt, sở Nông nghiệp, sở Tài chính hạch toán, chuẩn bị phân ra làm ba giai đoạn, chi ba mươi triệu. Giai đoạn thứ nhất chi hai mươi triệu, hai giai đoạn sau chi năm triệu, nửa năm một. Đây là một khoản tài chính không nhỏ, Ủy ban nhân dân tỉnh yêu cầu tiền nào việc ấy. Này Hàn Đông, anh phải quản lý cho tốt đó.

- Phó chủ tịch tỉnh Phạm, ngài yên tâm. Tôi cam đoan mỗi một phân tiền đều dùng trên căn cứ hợp lý.

Hàn Đông ưỡn ngực nói, đồng thời trong lòng vô cùng hưng phấn. Ủy ban nhân dân tỉnh phê chuẩn đúng là khá lớn, lập tức bỏ ra ba mươi triệu. So với mình tưởng tượng còn hơn rất nhiều.

Hàn Đông hiểu rất rõ tình hình huyện Phú Nghĩa, thu nhập tài chính trong mười năm của huyện Phú Nghĩa ngàn vạn lần cũng không được bao nhiêu, cơ bản đều là thu không đủ bù chi. Cho dù là tình hình năm chín hai có tốt hơn một chút, phỏng chừng cũng chỉ miễn cưỡng mới đạt được tới một trăm triệu. Mà lần này Ủy ban nhân dân tỉnh chi những ba mươi triệu, tương đương với một phần ba thu nhập tài chính năm ngoái của huyện Phú Nghĩa, chỉ là vì một cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, đối với huyện Phú Nghĩa mà nói, có thể nói là một khoản tài chính thật lớn.

- Tôi biết thu nhập tài chính của huyện Phú Nghĩa không nhiều lắm, nhưng ba mươi triệu này, Hàn Đông, anh nhất định phải cam đoan tiền nào việc ấy.

Phạm Đồng Huy lại nhấn mạnh.

Hàn Đông có chút nghi ngờ, thân là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, trong mắt ông ta, ba mươi triệu trên thực tế cũng không phải là khoản tài chính lớn, chẳng lẽ ông ta đang quan tâm đến mình sao.

Trong lúc Hàn Đông đang nghi ngờ khó hiểu, Phạm Đồng Huy mỉm cười nói:

- Vốn dĩ kế hoạch chi chỉ có mười triệu, tôi đã đánh tiếng với toàn bộ các cấp. Huyện Phú Nghĩa làm cơ sở mẫu cho toàn tỉnh, nhân khẩu lại nhiều, cho nên tài chính cũng phải tương ứng mà tăng lên một chút.

Hàn Đông lúc này mới hiểu được ngọn nguồn, cảm kích nói:

- Cảm ơn Phó chủ tịch tỉnh Phạm rất nhiều.

Phạm Đồng Huy thở phào nhẹ nhõm nói:

- Ở phía tỉnh rất coi trọng cơ sở mẫu này, cho nên không thể không bỏ ra tương đối một chút. Ba mươi triệu thoạt nhìn không ít, trên thực tế cũng không nhiều, anh làm người phụ trách, phải nắm giữ chặt chẽ.

Hàn Đông gật đầu,

- Tôi sẽ nghiêm túc tuân theo chỉ thị của Phó chủ tịch tỉnh Phạm, không tiêu sai một xu tiền.

Phạm Đồng Huy cười cười,

- Ở đây không có người ngoài, Hàn Đông, anh không phải câu nệ.

Hai người hàn huyên vài câu, Cổ Phàm Hàn tiến vào nói:

- Phó chủ tịch tỉnh Phạm, tất cả mọi người đến phòng họp rồi.

Phạm Đồng Huy gật gật đầu, nói với Hàn Đông:

- Đi thôi, đi phòng họp mở một hội nghị tọa đàm, nên nói rõ ràng một chút.

Hàn Đông cảm kích từ đáy lòng đối với sự sắp xếp của Phạm Đồng Huy. Vốn huyện Phú Nghĩa đã nhận được ý kiến phúc đáp xuống dưới, cũng rõ ràng mức tiền. Sự việc như vậy kỳ thật đã xem như xong rồi, kế tiếp chỉ cần huyện Phú Nghĩa chấp hành là được. Vậy mà Phạm Đồng Huy còn hẹn các phòng ban liên quan họp một hội nghị tọa đàm, đây là một lực ủng hộ mạnh mẽ cho Hàn Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK