Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết thúc trò chuyện với Hoàng Văn Vận, Hàn đông cười khổ một trận.

Thật đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa. Chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Sự việc vừa mới phát sinh không bao lâu, đã truyền về Vinh Châu, rơi vào tay huyện Phú Nghĩa. Thậm chí ngay cả lãnh đạo Thành ủy cũng chất vấn Hoàng Văn Vận.

Hoàng Văn Vận nói Huyện ủy bị áp lực rất lớn, cũng không biết lãnh đạo Thành ủy nói như thế nào.

Nhớ tới Lăng Tụ Giai, Hàn Đông cảm thấy chuyện này hiển nhiên sẽ không đơn giản như vậy, liền dừng xe ở ven đường, cầm lấy điện thoại di động gọi tới văn phòng của Triệu Nhạc.

Rất nhanh, giọng nói của Triệu Nhạc truyền đến:

- Alo, xin chào, tôi là Triệu Nhạc đây.

Hàn Đông nói:

- Chú Triệu. Là cháu, Hàn Đông đây. Không quấy rầy chứ?

- Ha ha, Hàn Đông à, có chuyện gì sao?

- Là như vậy, hôm nay phát sinh một sự việc, cháu cảm thấy hẳn là nên báo cáo cho chú một chút.

Hàn Đông nói lại sự việc đã xảy ra, cũng giải thích một lần mâu thuẫn giữa mình và Tiết Nhân Nghĩa, lại nói:

- Bí thư huyện ủy vừa mới gọi điện thoại tới, nói là lãnh đạo Thành ủy đều hỏi đến chuyện này, Huyện ủy bị áp lực rất lớn.

- Ừ, chú hiểu rồi.

Triệu Nhạc không nhanh không chậm nói,

- Chuyện này, chỉ sợ áp lực đến từ phía tỉnh, chú sẽ gọi điện thoại cho Bí thư Thành ủy Vinh Châu Đinh Vi Dân. Đúng rồi, cháu và Lăng Tĩnh Nhiên đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hàn Đông sửng sốt, làm sao ngay cả Triệu Nhạc cũng biết chuyện này. Lẽ ra cha con hai người bọn họ sẽ không nói ra chuyện mất mặt như vậy chứ.

Tuy nhiên, Hàn Đông vẫn đại khái nói lại sự việc một lần, cũng không giấu diếm điều gì, dù sao chuyện này cũng không liên quan nhiều đến hắn.

Nghe xong lời nói của Hàn Đông. Triệu Nhạc nói:

- Ừ, chuyện này cháu cũng không có gì không đúng, Phó chủ tịch tỉnh Lăng cũng không thể làm gì! Như vậy đi, cháu gọi điện thoại cho cha cháu, nói lại tình huống một chút.

Nếu chỉ là sự việc ở Vinh Châu, Triệu Nhạc làm Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Đánh tiếng một chút, cũng không có người dám không nể tình, nhưng Lăng Tụ Giai là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh, là cán bộ do Ban Tổ chức cán bộ trung ương quản lý, vậy trước mắt không phải người ông ta có thể chống lại.

- Được, cảm ơn chú Triệu, cháu sẽ gọi điện thoại.

Hàn Đông nói, treo điện thoại, liền gọi lên văn phòng của cha, nói lại sự việc:

- Cha, Lăng Tụ Giai kia bây giờ giống như đang nhìn chằm chằm vào con, con phỏng chừng ông ta đang tạo áp lực với Vinh Châu.

Hàn Chính thản nhiên cười cười, nói:

- Việc này cha biết rồi, cha sẽ nói chuyện với ông ngoại con một chút. Con làm việc của mình cho tốt, chỉ cần con có lý, liền không phải sợ bất cứ kẻ nào.

Việc nhỏ như vậy, trước mắt không cần Ông cụ Hàn ra mặt. Ông cụ là nhân vật cấp nguyên lão của Trung quốc hiện nay, không có việc gì đặc biệt nghiêm trọng, thì chẳng ai đi quấy rầy ông cụ.

Nghe lời nói bình tĩnh của cha, tâm trạng Hàn Đông cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, nói:

- Con biết rồi.

Vừa ngắt điện thoại, điện thoại di động lại vang lên. Là Phương Trung gọi điện thoại tới, ông ta lạnh lùng nói:

- Hàn Đông, trợ lý Chủ tịch huyện như anh mà lá gan không nhỏ nhỉ, dám đánh chửi người ta trước mặt Phó chủ tịch tỉnh Lăng. Anh có biết, Phó chủ tịch huyện Tiết là thượng cấp của anh hay không.

Hàn Đông nói:

- Chủ tịch huyện Phương, tôi không đánh anh ta.

- Hừ, anh chờ xử phạt đi.

Phương Trung hừ lạnh ngắt điện thoại.

Hàn Đông rất buồn bực, làm sao lại nói mình đánh người ngay trước mặt Lăng Tụ Giai? Chuyện này truyền đi thật thái quá. Mình cho dù có kiêu ngạo, muốn đánh người thì cũng sẽ tìm một địa điểm thích hợp mà đánh, chứ làm sao lại ngu xuẩn đến mức động thủ ngay trước mặt lãnh đạo Tỉnh ủy!

Ngã tư đường phía trước, là quán rượu Sư tử lầu mà La Khải Bản nói. Hàn Đông dừng xe, lên lầu chọn một phòng, vừa định gọi điện thoại cho La Khải Bản, ngẩng đầu liền nhìn thấy anh ta và Từ Bân từ cửa đi vào.

- Tôi còn đang định gọi điện thoại cho anh.

Hàn Đông cười nói.

La Khải Bản nói:

- Chúng tôi đứng ở đối diện bên đường nhìn thấy anh tới. Thế nào, hôm nay có thu hoạch được gì không?

Hàn Đông đang định trả lời, điện thoại di động lại vang lên, là Kiều San San gọi tới, cô thân thiết hỏi han:

- Hàn Đông, sao anh lại thành ra như thế, làm sao lại đánh người trước mặt Phó chủ tịch tỉnh Lăng?

Hàn Đông cười khổ một tiếng nói:

- Không có đâu, đều là tung tin vịt, làm sao em lại biết được?

Kiều San San nói:

- Cha em gọi điện thoại bảo em hỏi anh, tại sao mọi người đều nói anh đánh Tiết Nhân Nghĩa sưng u đầu ngay trước mặt Phó chủ tịch tỉnh Lăng, còn chửi anh ta là Chủ tịch huyện chó má?

Hàn Đông buồn bực nói:

- Anh cũng không biết như thế nào mà truyền thành như vậy được, cha em nói như thế nào?

- Ông bảo em hỏi anh xem sao thôi.

Lời nói của Kiều San San có vẻ rất lo lắng,

- Hàn Đông, việc này ảnh hưởng thật không tốt, làm sao anh lại không cẩn thận như vậy?

Hiện tại Hàn Đông cảm thấy vô cùng oan uổng, bản thân mình không động thủ đánh người, kết quả liền truyền thành như vậy,

- Chuyện này anh cũng thấy lạ, là Tiết Nhân Nghĩa khinh người quá đáng. Anh vừa không chửi anh ta, cũng không đánh anh ta, về phần phía thành phố nói thế nào thì anh không quản được.

- Ôi, vậy làm sao bây giờ?

Kiều San San lo lắng nói,

- Đợi lát nữa em gọi điện thoại cho cha nói chuyện một chút.

Hàn Đông trong lòng ấm áp, cười nói:

- Em đừng lo lắng, anh không việc gì đâu.

Thấy Hàn Đông treo điện thoại. La Khải Bản cười nói:

- Anh Đông, anh bận thật đấy, phát sinh chuyện gì sao?

Hàn Đông còn chưa kịp nói gì, điện thoại di động lại vang lên. Xem thì thấy là của Lý Đại Dũng gọi liền nghe máy.

- Bác Lý, làm phiền bác rồi.

- Ha ha. Hàn Đông, cháu rất dứt khoát đấy, ngay trước mặt Phó chủ tịch tỉnh mà dám đánh người! Cũng quá kích động rồi.

Hàn Đông bất đắc dĩ giải thích lại sự việc một lần, nói:

- Bác Lý, chuyện này làm sao tất cả mọi người đều biết vậy?

Lý Đại Dũng nói:

- Ừ, việc này truyền rộng ra, Thành ủy đã thông báo mở hội nghị thường vụ rồi.

- Không thể nào.

Hàn Đông giật mình nói, rất nhanh liền hiểu ra. Khẳng định là bởi vì vì ảnh hưởng của Lăng Tụ Giai, bằng không phía thành phố sẽ không coi trọng chuyện này như vậy.

Hiện tại phải xem Đinh Vi Dân có thể lấy được thắng lợi trong hội nghị thường vụ hay không rồi.

Hàn Đông thì thấy, bản thân mình nhiều ít coi như là người của Đinh Vi Dân, cho dù có áp lực của Lăng Tụ Giai, ông ta cũng không thể gạt bỏ mình hoàn toàn, huống chi Triệu Nhạc nói sẽ gọi điện thoại cho ông ta.

Khó khăn lắm nghe xong điện thoại của Lý Đại Dũng, điện thoại di động không kêu nữa. Hàn Đông nghĩ thầm rằng như vậy cũng tốt, miễn đừng có người gọi điện thoại tới quấy rầy.

Đến phòng ngồi xuống, Hàn Đông buồn bực nói lại sự việc đã phát sinh buổi sáng, nói:

- Các anh nói, không phải tôi oan ức trời biển sao?

La Khải Bản nói:

- Xem ra sự tình phát triển nhanh như vậy, khẳng định là Phó chủ tịch tỉnh Lăng có tác động. Hàn Đông anh phải cẩn thận đó. Chúng tôi không thể giúp cho anh được.

Từ Bân cũng lực bất tòng tâm nhìn Hàn Đông, nếu nói về phương diện thu hút đầu tư, bọn họ còn có thể tùy ý giúp đỡ Hàn Đông, nhưng đề cập đến Phó chủ tịch thường trực tỉnh, bọn họ chỉ có thể né tránh ở xa.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Không có việc gì, tôi còn có thể ứng phó.

La Khải Bản và Từ Bân đều cười, nghĩ thầm rằng chuyện này mà anh có thể ứng phó được, vậy anh thật là ngầu. Bọn họ cũng không biết thân phận cụ thể của Hàn Đông. La Khải Bản chỉ biết là ngay cả Lữ Phương Nam cũng vô cùng tôn kính Hàn Đông, nghĩ thầm rằng có lẽ sau lưng người này có chỗ dựa, bằng không sẽ không thèm để ý như vậy.

Anh ta đương nhiên không nghĩ được Hàn Đông là cháu trai của ông cụ Hàn danh tiếng lừng lẫy. Nếu biết, tự nhiên tuyệt sẽ không lo lắng cho Hàn Đông.

Hàn Đông nói:

- Khải Bản, anh nói việc kia thế nào rồi? Huyện Phú Nghĩa chúng tôi có ngành công nghiệp hóa muối có lịch sử lâu đời rồi. Về mặt này có ưu thế rất lớn so với địa phương khác.

- Ha ha. Xem ra anh Đông đúng là chăm chỉ, lúc này còn muốn làm việc.

La Khải Bản cười ha hả nói. Cầm trong tay một túi nhựa lớn đưa cho Hàn Đông,

- Đây là tư liệu tương quan, anh về cứ từ từ xem đi. Này, nên cảm ơn Trưởng phòng Từ đi.

Từ Bân cười nói:

- Không có gì, chỉ là làm mấy động tác tay mà thôi.

Biểu hiện của Hàn Đông bình tĩnh như vậy, khiến Từ Bân ý thức được, người thanh niên này có lẽ không đơn giản như vậy. Hơn nữa, cấp bậc của anh ta còn chưa bằng Hàn Đông, bởi vậy tuyệt đối không lên mặt.

Hàn Đông cười nói:

- Thật là phiền Trưởng phòng Từ quá, tuy nhiên chuyện này khẳng định có rất nhiều nơi cạnh tranh, về sau còn phải nhờ Trưởng phòng Từ hỗ trợ nhiều hơn rồi.

Từ Bân cười nói:

- Không thành vấn đề, chỉ cần giúp được, tôi khẳng định không nói hai lời.

Nhân viên phục vụ lục tục bưng đồ ăn lên, bởi vì đã là buổi trưa, cho nên ba người cũng không uống rượu, lấy đồ uống thay cho rượu, vừa ăn uống vừa trò chuyện.

Nghe Từ Bân giới thiệu. Lần này có một viện nghiên cứu trong ba cơ sở sản xuất của Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang. Tổng đầu tư hơn ba trăm triệu, cũng nói Hàn Đông có thể nghĩ cách tranh thủ một chút.

- Chuyện này thật tốt quá. Mấu chốt khẳng định là cạnh tranh càng thêm kịch liệt đây.

Hàn Đông cảm thán nói, tỉnh Tây Xuyên có nhiều huyện thị như vậy. Mà huyện Phú Nghĩa ngoại trừ có ưu thế có lịch sử ngành muối hóa ra, các ưu thế khác căn bản là chưa nói tới. Các huyện thị khác đều mạnh hơn một chút.

- Hàn Đông này thật là.

Ăn xong cơm trưa, Bí thư thành ủy Vinh Châu Đinh Vi Dân đang ngồi trong phòng khách, nhớ tới sự việc của Hàn Đông liền cười khổ một trận. Vốn dĩ thấy hắn rất điềm đạm, chắc chắn là người có chí lớn, như thế nào lần này lại gặp họa lớn như vậy.

Nếu chỉ là đánh Tiết Nhân Nghĩa, sự việc cũng không có gì, mấu chốt là đụng phải ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lăng Tụ Giai. Ngay cả Phó trưởng ban thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh Tả Thiếu Huy cũng gọi điện thoại tới nói chuyện này, nói Hàn Đông 'Thật không thể tưởng tượng được'.

- Thật không thể tưởng tượng được!

Những lời này cũng không biết là ý của Tả Thiếu Huy hay là của Lăng Tụ Giai.

Nhưng cho dù thế nào, Lăng Tụ Giai đã biết chuyện này, và tỏ vẻ bất mãn, Thành ủy cũng không có thể coi như không quan trọng, nhất định phải xử lý thật sự mới được.

Tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, sau khi bà xã nghe điện thoại thì ra hiệu Đinh Vi Dân nhận điện thoại.

Đinh Vi Dân đi đến nhận điện thoại nói:

- Xin chào, tôi là Đinh Vi Dân.

Trong điện thoại là một giọng nói xa lạ:

- Bí thư Vi Dân à, xin chào. Tôi là cán bộ Ban tổ chức Tỉnh ủy Triệu Nhạc, không quấy rầy anh lúc đang nghỉ ngơi chứ.

Đinh Vi Dân sửng sốt. Lập tức mỉm cười nói:

- Phó trưởng ban Triệu, chào ngài, ngài có chỉ thị gì sao!

Tuy rằng hai người đều là cấp giám đốc sở, nhưng Triệu Nhạc là Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là do ban Tổ chức cán bộ trung ương dát vàng đi xuống, hơn nữa nghe nói tiếp theo ông ta sẽ tiếp nhận vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ.

Bởi vậy, Đinh Vi Dân kinh ngạc rất nhiều, rất tự nhiên mà có thái độ gấp gáp, dùng tới cả kính ngữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK