Sau khi hội nghị thường vụ Thành ủy chấm dứt, Hàn Đông và Khương Vinh Quang trò chuyện trong khi đi ra ngoài
Một cảnh tượng hài hòa như vậy, lập tức khiến người khác mở rộng tầm mắt.
Phó bí thư Thành ủy Khâu Hiểu Mai trong lòng càng thấy khó chịu.
Từ sâu trong nội tâm cô đoán rằng Hàn Đông và Khương Vinh Quang hòa hợp như vậy, có thể cũng chỉ là diễn trò.
Nhưng bọn họ có thể làm được như vậy, ít nhất cũng cho thấy hắn đúng là đã đạt được một sự đồng thuận, cùng chung lợi ích.
Trong quan trường, mọi cái đều là hư ảo, chỉ có lợi ích là tồn tại vĩnh hằng.
Vì lợi ích, kẻ thù không đội trời chung, cũng có thể cùng sóng vai đứng chung đường.
Vì lợi ích, cha con có thể phản bội nhau
Hàn Đông và Khương Vinh Quang, một người là bí thư Thành ủy, một người là Chủ tịch thành phố, bởi vì hai người đều có chức vị, khả năng hòa hợp tương đối nhỏ, nhưng bọn họ có chung lợi ích lớn nhất, đó chính là thành tích.
Bất kể Hàn Đông hay Khương Vinh Quang, con đường quan chức của bọn họ còn xa, đương nhiên đều cần tích lũy thành tích làm cơ sở gây dựng cho tương lai của mình.
Nói cách khác, chỉ cần trong hai người có người biết kiềm chế một chút, như vậy giữa bọn họ cũng rất dễ cân đối, vì lợi ích chung cùng tiến.
Mặc dù nói người trong quan trường, có quyền lực trong tay rất khó có thể kiềm chế, nhưng miễn là đủ lợi ích, sẽ không có gì không thể.
“Từ đủ loại dấu hiệu cho thấy, dường như Hàn Đông chủ động thể hiện thiện ý, Khương Vinh Quang hăng hái hành động” Trong lòng Khâu Hiểu Mai âm thầm suy nghĩ. “Không thể tưởng tượng được Hàn Đông thậm chí suy nghĩ rất sâu, cũng không biết có phải vì mình mà hắn mới như vậy hay không”
Trong lòng Khâu Hiểu Mai vô cùng buồn bực, nhưng việc đã đến nước này, cô cũng không có biện pháp nào.
Trong lòng mơ hồ có chút hối hận, sớm biết như vậy, cô nên khiêm tốn một chút, không cần sớm như vậy gây mâu thuẫn với Hàn Đông.
Chỉ có điều, trên thế giới không có thuốc chữa hối hận.
Lúc trước Khâu Hiểu Mai cũng là muốn thử một chút, tỏ thái độ của mình một chút
Cái mà cô không nghĩ tới chính là Hàn Đông lại phản ứng mạnh mẽ và nhanh chóng đến vậy.
Bây giờ cô đang rơi vào tình huống khó xử, lại cũng không thể nào tránh được.
Hàn Đông và Khương Vinh Quang cùng nhau trở về văn phòng, Khổng Phàm Chi vội vàng rót trà mời Khương Vinh Quang
- Bí thư Hàn, vừa rồi anh nói tới vấn đề Khu công nghệ cao, tôi cảm thấy chuyện này nên bắt tay vào làm càng sớm càng tốt. Hiện tại khu công nghệ cao cơ bản cũng không có tác dụng gì, cái này tách rời với lãnh đạo Ban quản lý. Ý của tôi là, bố trí một Phó chủ tịch thành phố kiêm bí thư đảng ủy khu công nghệ cao, chủ nhiệm ban quản lý, tăng cường quản lý khu công nghệ cao.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Tôi cũng đang có ý vậy, khu công nghệ cao hẳn là động lực phát triển kinh tế thành phố này, nhưng bây giờ không còn nóng sốt nữa, nửa sống, nửa chết, cứ như thế mãi, tôi thấy khu công nghệ cao cũng không còn cần thiết
Khương Vinh Quang nói:
- Vừa rồi bí thư Hàn cũng nói rồi, như tên khu công nghệ cao cho thấy là ngành công nghiệp công nghệ cao, phát triển công nghiệp công nghệ cao là nguồn gốc cho phát triển kinh tế thành phố, đây cũng là mô hình phát triển khác biệt của thành phố Vinh Châu, lại tránh việc xây dựng thừa, cạnh tranh không lành mạnh, có thể nói là một công đôi việc.
Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:
- Chủ tịch thành phố Khương có người lựa chọn thích hợp chưa?
Khương Vinh Quang trầm ngâm một chút, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Trịnh Ân Ương có nói qua cho tôi, anh ta nhắc tới công nghệ thông tin điện tử, nói rằng nó sẽ trở thành một cụm công nghiệp khổng lồ đang nổi lên, hiện tại toàn bộ khu Tây Bộ, về mặt này đang rất lạc hậu, thậm chí có thể nói mọi thứ vẫn là con số không, nếu thành phố Vinh Châu có thể nắm lấy cơ họi này, cho ra đời ngành công nghiệp thông tin điện tử, đặc biệt là sự ra đời của một số công ty nổi tiếng lớn đối với thành phố sau này là cực kỳ có lợi. Tôi cảm thấy anh ta nói rất có lý, mấy ngày hôm nay tôi cũng tập trung sưu tập được một chút tư liệu, cho rằng đây là một hướng phát triển tốt, chúng ta hẳn là nên cố hết sức để làm.
Hàn Đông hiểu ý cười, xem ra ngày đó chính mình nói với Trịnh Ân Ương, anh ta thật đúng là vẫn nhớ, cũng đã thực hiện rồi, hơn nữa đã thành công thuyết phục Khương Vinh Quang, điều này cũng rất khó thực hiện đấy.
- Nói như vậy, nếu để Trịnh Ân Ương phụ trách khu công nghệ cao là tốt nhất rồi?
Khương Vinh Quang gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
- Trịnh Ân Ương vốn được phân công quản lý công nghiệp, cho anh ta kiêm nhiệm phụ trách khu công nghệ cao, cũng là thích hợp.
Hàn Đông cười nói:
- Nếu chủ tịch thành phố Khương thấy thích hợp, tôi thấy cứ vậy mà làm đi, chờ tôi trở lại, mở lại hội nghị thường vụ bàn luận một chút.
Thấy Hàn Đông đồng ý với ý kiến của mình, Khương Vinh Quang trong lòng tương đối vui vẻ, điều này cho thấy hai lãnh đạo cấp cao này, có thêm rất nhiều điểm chung.
Hai người tiến hành thảo luận bước tiếp theo là lập quy hoạch phát triển khu công nghệ cao, sau đó Khương Vinh Quang liền cáo từ.
Hàn Đông trong lòng hiện tại cũng rất hài lòng, Khương Vinh Quang rất tích cực trong công việc, hiện tại lại tìm được tâm điểm, như vậy thành phố Vinh Châu, hẳn là sẽ rất nhanh đi vào quỹ đạo.
Đồng thời, thông qua việc hợp tác cùng Khương Vinh Quang, Hàn Đông càng hiểu thêm hai chữ “thỏa hiệp”
Thỏa hiệp, ý là bỏ đi một cái gì đó, nhưng cũng không bất ngờ mất cái gì đó.
Ngược lại, sau khi thỏa hiệp, rất có thể sẽ thu hoạch càng nhiều.
Đây đúng là có từ bỏ mới có được
Buổi chiều, Hàn Đông liền bảo Vương Song lái xe tới thành phố Thục Đô
Tuy rằng Hàn Đông xin nghỉ phép từ ngày mai đến ngày 02 tháng 7, nhưng nghỉ trước nửa ngày cũng không có vấn đề gì.
Dọc đường đi, Hàn Đông tổng kết đoạn thời gian công tác tại thành phố Vinh Châu và tự hỏi, cảm thấy các hạng mục công việc thành phố Vinh Châu bây giờ đã bắt đầu đi vào quỹ đạo chính, trong lòng cũng có chút vui mừng.
Tới thành phố Thục Đô rồi, Hàn Đông đi thẳng tới dãy phòng bên cạnh trường Đảng và ở lại, bảo Vương Song quay trở về thành phố Vinh Châu trước.
Sau đó Hàn Đông liên lạc với Lữ Nam Phương, buối tối cùng mấy người Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không ăn cơm uống trà.
Ngày hai mươi tám, Lữ Phương Nam lái xe đưa Hàn Đông tới sân bay Thục Đô
- Hàn Đông, trước khi về gọi điện cho tôi, tôi tới đón cậu
Lữ Phương Nam cười nói
Hàn Đông nói:
- Không cần, đến lúc đó tôi trở về thẳng Vinh Châu, có người tới đón tôi. Trong khoảng thời gian này hơi bận, về sau nếu có thời gian lại tụ họp.
Lữ Phương Nam cười ha hả nói:
- Cũng được, cậu vừa mới tới thành phố Vinh Châu, công việc cũng rất nhiều, vậy có thời gian, chúng tôi tới Vinh Châu thăm cậu.
Đài phát thanh sân bay thông báo đã tới giờ kiểm vé, Hàn Đông nhân tiện nói:
- Được rồi, phải lên máy bay rồi, tôi phải đi, anh trở về đi.
Sau khi kiểm vé, Hàn Đông tiến vào sân bay, lên máy bay tới Yến Kinh, tìm chỗ ngồi ngồi xuống.
Từ Thục Đô tới Yến Kinh, máy bay phải bay hơn hai giờ, Hàn Đông dự định lát nữa sẽ chợp mắt.
- Ông chủ, là chỗ này.
Lúc này một giọng nói bên cạnh vang lên
Hàn Đông quay đầu nhìn lại, không khỏi ngẩn người.
Không thể tưởng tượng lại gặp Yến Sơn Cao trên máy bay
Hơn nữa ghế của hai người cách nhau cũng không xa.
Điều này làm cho Hàn Đông cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tuy nhiên ngẫm lại Yến Sơn Cao thân là Bí thư tỉnh ủy, đến Yến Kinh cũng là rất bình thường.
Kỳ thật trên thực tế dù cho Bí thư thành ủy, Chủ tịch thành phố lên thủ đô, tìm cơ hội thăm hỏi tình hình lãnh đạo tỉnh, cũng là chuyện rất bình thường.
Chẳng qua Hàn Đông không như những người khác, tương quan mà nói, Hàn Đông còn muốn chạy trốn lên tỉnh.
Hàn Đông chủ yếu là làm tốt chuyện của mình, như vậy vấn đề lên chức, cơ bản không cần lo lắng.
Đây là cái hay của có người ở cấp trên.
Nói cách khác, nếu anh là một người bình thường, sau lưng không có chỗ dựa vững chắc, nếu không nghĩ cách lộ diện trước mặt lãnh đạo, báo cáo các công tác, như vậy cho dù công việc của bạn không có vấn đề gì, muốn được lên chức, cơ bản là rất khó.
Vẻ mặt Yến Sơn Cao nghiêm túc, tóc chải lên giữa đầu, đúng phong cách của một lãnh đạo.
Thư ký của ông ta, Trương Bái Xuân thì chải lệch ngôi, tay cầm túi xách đen, lúc nói chuyện với Yến Sơn Cao hơi khom khom người, bộ dạng của chó săn.
Nếu đụng phải, Hàn Đông cũng không thể làm như không thấy, bởi vậy đứng lên gọi
- Bí thư Yến, chào ngài.
Yến Sơn Cao kỳ thực lúc trước cũng nhìn thấy Hàn Đông, hiện tại thấy Hàn Đông đứng lên chào hỏi, gật gật đầu, vẻ mặt tươi cười, nói:
- Hàn Đông, cậu cũng đi chuyến bay lần này? Có việc trở về à?
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Vâng, bí thư Yến, tôi đã xin trưởng ban thư ký Vương cho nghỉ vài ngày, trở về có chút chuyện.
- Vài ngày à?
Ánh mắt Yến Cao Sơn lập tức nghiêm trọng.
- Chừng nào cậu trở về thành phố Vinh Châu.
Hàn Đông nói:
- Chắc là khoảng ngày 2.
- Vậy sao?
Trong mắt Yến Cao Sơn hiện lên một chút ánh sáng ảm đạm, hỏi:
- Vương Xuyên Sinh không nói cho cậu biết, ở tỉnh làm lễ kỷ niệm sao?
Lúc này có người khác lên, Yến Cao Sơn liền ngồi xuống vị trí của ông ta.
Giữa hai người liền cách nhau ba ghế, khoảng cách như vậy cũng không tiện nói chuyện.
Nhưng Yến Cao Sơn đã hỏi, Hàn Đông cũng thành thật trả lời, bởi vậy di chuyển sang vị trí bên cạnh, nói:
- Trưởng ban thư ký Vương có nói qua, nhưng chuyện của tôi rất cấp bách, bởi vậy đành xin nghỉ
Yến Cao Sơn nhíu nhíu mày, nói:
- Việc gì mà vội vàng như vậy? Ở tỉnh luôn nhấn mạnh, phải tham dự đấy, có chuyện gì không thể chậm lại một chút à?
Đồng thời trong lòng ông ta cực kỳ khó chịu, ông ta cảm thấy Vương Xuyên Sinh hoàn toàn không ghi nhớ lời của ông, lễ kỷ niệm lần này, là hoạt động quy mô lớn đầu tiên trong toàn tỉnh từ khi ông ta nhận chức Bí thư tỉnh ủy tới nay.
Ông ta cũng hi vọng thông qua hoạt động này, lộ rõ và mở rộng ảnh hưởng của ông, ai ngờ Vương Xuyên Sinh cho Hàn Đông nghỉ, hơn nữa cũng không báo cáo lại ông, nếu không gặp Hàn Đông trên máy bay, chỉ e tới lễ kỷ niệm ông mới biết.
Điều này làm cho Yến Cao Sơn cảm thấy quyền lực của mình bị khiêu chiến thật lớn, trong lòng rất tức giận.
Vừa rồi Hàn Đông giải thích cũng rất mơ hồ, không nói cụ thể, ai biết có thực sự có chuyện cấp bách hay không? Chỉ e không vậy, mà là ỷ có người dựa, căn bản không coi lời nói của Tỉnh ủy ra gì