Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Đông cần thành tích, thì Triệu Nhạc y cũng phải cần thành tích vậy. Hàn Đông là Trưởng phòng cán bộ cấp hai, làm ra được bất kỳ thành tích nào, đều là dưới sự lãnh đạo của ban Tổ chức cán bộ mà làm ra được. Còn ý kiến Hàn Đông đưa ra liên quan đến việc tiến thêm một bước trong việc ưu hóa quy tắc khảo hạch cán bộ cấp hai, đối với phương pháp khảo hạch trước đây mà nói, là một lần cải tiến và nâng cao khá lớn, có vẻ khoa học và hợp lý hơn. Tin chắc nếu áp dụng vào thực tiễn, nhất định sẽ nhận được sự tán thành của cấp trên.

Triệu Nhạc đến hôm nay đã là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy Tây Xuyên, Trưởng ban Tổ chức cán bộ, cán bộ cấp Thứ trưởng nếu muốn tiến thêm một bước, ngoài có sự ủng hộ của nhà họ Hàn ra, y cũng phải có được chút thành tích nhất định mới được.

- Ừ, cách nghĩ của Hàn Đông cậu cũng không tồi. Như thế này đi, cậu làm một báo cáo nói chi tiết về những quy tắc và cách khảo hạch, đến lúc đó sau khi thảo luận và thông qua trong ban, tôi sẽ đưa lên Tỉnh ủy để xét duyệt.

Triệu Nhạc nói. Đối với việc khảo hạch bộ máy lãnh đạo trong thành phố, là một việc vô cùng quan trọng. Phải tiến hành thay đổi trên quy mô lớn, đương nhiên phải được Tỉnh ủy đồng ý mới được.

Hàn Đông đứng lên nói:

- Vậy tôi sẽ nhanh chóng thảo luận bản báo cáo đó ra.

Triệu Nhạc gật gật đầu, nói:

- Được, buổi tối không có việc gì chứ, đến nhà chúng tôi ăn bữa cơm.

- Được, tôi cũng muốn uống vài ly với chú Triệu.

Hàn Đông cười nói, bây giờ không phải là lúc bàn chuyện công việc, nên Hàn Đông cũng thay đổi cách xưng hô với Triệu Nhạc.

Triệu Nhạc mỉm cười.

Hàn Đông xuống lầu, gọi ba Phó trưởng phòng là Nghiêm Húc, Lỗ Vinh Cường, Thi Trung Xuân và Chánh văn phòng Dương Nguyên đến văn phòng, nói:

- Hôm nay mở một cuộc họp, chủ yếu là bàn bạc về quy tắc chi tiết về phòng hai. Đồng thời cũng tiến hành cải cách một chút về phương pháp khảo hạch đối với bộ máy thành phố cấp ba. Tôi cũng đã thảo luận với Trưởng ban Triệu rồi, Trưởng ban Triệu cũng ủng hộ rồi.

Sau đó, Hàn Đông tỉ mỉ nói ra ý nghĩ của mình. Nhóm người Nghiêm Húc vừa ghi lại, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc. Nếu Hàn Đông làm như vậy, thực ra sẽ nghiêm khắc hơn trong các cuộc khảo hạch đối với các cán bộ ở thành phố cấp ba, quyền lực đối với các cán bộ cấp sở cũng sẽ lớn hơn rất nhiều. Nếu thực hiện theo phương pháp khảo hạch của Hàn Đông, vậy thực quyền của cán bộ phòng hai cũng sẽ được mở rộng hơn, phân lượng của mọi người cũng sẽ quan trọng hơn. Đối với mọi người mà nói, cũng là một chuyện tốt mà.

Cho nên, mọi người cũng rất tán đồng với phương pháp mà Hàn Đông đề xuất.

Nghiêm Húc đứng về phía Hàn Đông vô điều kiện. Y là người Hàn Đông đưa về từ bên cạnh Triệu Nhạc, huống hồ Triệu Nhạc đối với việc Hàn Đông nhậm chức mới cũng nằm dưới quyền của y. Còn Lỗ Vinh Cường, Thi Trung Xuân, thực ra trong lòng cũng có chút tâm lý sợ hãi đối với Hàn Đông. Nghĩ lại lúc đầu Phó cục trưởng Thôi Khánh Đổng, chính vì muốn đối nghịch với Hàn Đông, nếu Hàn Đông trực tiếp đưa cô ta đến Trung tâm giáo dục điện tử, đây quả thật rất phù hợp mà. Thôi Khánh Đổng đó còn có Phó trưởng ban thường trực ban tổ chức cán bộ Tạ Á Băng làm chỗ dựa, nhưng bọn họ sao có thể dám chống lại Hàn Đông được? Cho dù có điều gì không hài lòng, cũng phải giấu thật sâu trong lòng.

Hàn Đông nói ra ý nghĩ của mình, tuy đã thể hiện ra sơ bộ phương pháp khảo hạch mới, nhưng còn phải cần hoàn thiện hơn một bước nữa, điều này còn phải cần có mọi người ngồi đây hoàn thành nữa mới được.

- Phương pháp khảo hạch mới, tổng cộng chia thành bốn phần. Ngoài ba phần khảo hạch ra, còn cộng thêm một phần tổng kết và đánh giá cán bộ. Mấy người các anh vừa hay là một người một bộ phận, phân công hợp tác, nhanh chóng hoàn thành phương pháp khảo hạch mới đi. Đến lúc đó phải trình lên phía bộ thảo luận, các anh phụ trách phần nào, thì tự mình chọn đi.

Hàn Đông là Trưởng phòng, là nhân vật số một trong phòng hai, đương nhiên những công việc chi tiết, sẽ giao cho người khác làm. Hắn chỉ cần làm ra một đề xuất tổng quát, sau đó sau khi hoàn thành biện pháp khảo hạch chỉnh thể, sau đó tiến hành xét duyệt cuối cùng là được rồi.

Đây chính là quyền lực của lãnh đạo, cho nên mọi người mới nghĩ mọi cách để được leo lên, muốn làm được lãnh đạo.

Buổi chiều vừa vào giờ làm được không lâu, Hàn Đông nhận được điện thoại của Chu Khải Kiệt, y nói trong điện thoại:

- Hàn Đông, cậu về đến Thục Đô từ lúc nào vậy, ngày mai không có sắp xếp gì chứ? Chúng ta cùng gặp mặt đi, đến lúc đó tôi gọi Trưởng ban thư ký Hồng ra.

Hàn Đông cười nói:

- Được thôi, vậy đến lúc đó anh gọi điện cho tôi.

Sau đó, Hàn Đông lại nhận được điện thoại của Chu Chính, cũng là mời hắn ra ngoài gặp mặt. Hàn Đông dứt khoát mời y ngày mai cùng ra ngoài cùng nhau, đồng thời Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Tôn Hải Đàn, mời y tối ngày mai cùng gặp mặt.

Những người này đều có quan hệ không tồi với Hàn Đông, ăn Tết xong rồi, không cùng tụ tập một lần cũng không được. Cái gọi là bạn bè, cũng chính là cần phải giữ gìn, đi lại nhiều, tình cảm mới có thể duy trì được lâu.

Buổi tối, hàn Đông đến nhà Triệu Nhạc, mang quà để tặng cho y cùng thím Sở theo. Lúc ăn cơm cùng uống mấy ly với Triệu Nhạc, đồng thời cũng trò chuyện không ít.

- Hàn Đông, ông cụ Hàn có khỏe không?

Triệu Nhạc buông đũa, vẻ mặt trang nghiêm. Đối với ông cụ Hàn, y thật sự tôn trọng từ nội tâm.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Ông cụ vẫn còn khỏe lắm, lúc ăn cơm đoàn viên năm mới, còn uống được mấy ly rượu nữa.

Triệu Nhạc cảm thán nói:

- Ông cụ Hàn là một cột trụ vững vàng cho đất nước Trung Quốc, sức khỏe của ông cụ còn tốt, đối với đất nước Trung Quốc chúng ta mà nói, đều là một việc vô cùng may mắn.

Ngày mười chín tháng hai, thứ sáu, năm giờ chiều, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Chu Khải Kiệt, nghe nói y đã tới Thục Đô, Hàn Đông liền tan làm sớm hơn một chút. Đến phòng ăn trong nhà hàng mà Chu Khải Kiệt đã đặt trước, hai người trò chuyện một lúc lâu, Hàn Đông đưa chuyện sắp tiến hành cải cách phương pháp khảo hạch cán bộ ở phòng hai, mời Chu Khải Kiệt góp ý theo góc độ của y.

- Hàn Đông, đây quả thật là một cách làm táo bạo.

Chu Khải Kiệt cười nói,

- Làm như thế, những người như chúng tôi, đều phải thận trọng hơn trước rồi.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nói:

- Đây cũng là vì hoàn thiện hơn phương pháp khảo hạch cán bộ, đây là phương hướng phát triển lớn. Những việc chúng ta cần làm hiện nay là phải làm thật thuận lợi, dốc hết sức làm những việc mình có thể làm được mà thôi.

Chu Khải Kiệt nhìn Hàn Đông, cảm giác được Hàn Đông về nhà một chuyến, dường như cả con người trở nên tự tin hơn, độ lượng hơn. Từ trong ngữ khí lời nói của hắn, thì có thể nhìn ra được, tất cả những gì hắn đang làm bây giờ, quả thật là một loại tính tình nhân đức không nhường ai.

Tuy Chu Khải Kiệt không biết gia thế cụ thể của Hàn Đông, nhưng từ quỹ tích phát triển của Hàn Đông, đã có thể nhìn ra được, gia đình sau lưng Hàn Đông chắc chắn không hề đơn giản. E rằng Triệu Nhạc này cũng chỉ là một góc quan hệ nhỏ mà thôi.

- Bối cảnh của Hàn Đông càng ngày càng tốt rồi, sau này mình cũng có thể hưởng được chút lợi lộc.

Chu Khải Kiệt trong lòng nghĩ, tuy rằng y cũng có thể đoán được sau lưng Hàn Đông còn có bối cảnh lớn hơn nữa, nhưng lại không hề nghĩ đến ông cụ Hàn. Dù sao đối với y mà nói, ông cụ Hàn cũng cách y quá xa, đó là một nhân vật đi vào trong sách lịch sử, trong lòng y mà nói quả thật cũng có vẻ không thể với tới, thậm chí còn có chút cảm giác không chân thực, cho nên y cũng không nghĩ có liên quan gì đến Hàn Đông cả.

Chu Khải Kiệt làm ở thành phố cấp một một thời gian không ít, kinh nghiệm trong chức vụ cũng không ít, cũng hiểu khá rõ về tình hình công việc bộ máy cán bộ thành phố. Cho nên đứng từ góc độ của y, cũng đã đưa rất nhiều kiến nghị cho Hàn Đông.

- Đề nghị của anh Chu có mấy điểm rất quan trọng, khi về tôi sẽ suy nghĩ lại thật cẩn thận.

Hàn Đông cười nói, ghi lại tất cả những điều Chu Khải Kiệt nói, nếu không đợi lát nữa uống say rồi, nói không chừng lại quên mất.

Chu Khải Kiệt cười nói:

- Tôi chỉ tùy tiện nói vài câu thôi, Hàn Đông cậu tốt nhất cứ làm theo những gì cậu nghĩ đi. Dù sao có việc gì cần tôi giúp, cậu cứ nói thẳng là được.

Hàn Đông gật gật đầu, nói:

- Vậy được, sau này còn cần anh Chu giúp đỡ nhiều nữa.

Quan hệ giữa Hàn Đông và Chu Khải Kiệt, đã được kiểm nghiệm qua thực tiễn và thời gian. Đối với nhân phẩm và năng lực làm việc của Chu Khải Kiệt, Hàn Đông cũng khá yên tâm. Cho nên, Hàn Đông về cơ bản đã xem y như một người ở trong chiến tuyến của hắn.

Trên thực tế, đợi lát nữa những người cùng ăn cơm tối hôm nay, đều là những người Hàn Đông khá tín nhiệm, đồng thời cũng là những người Hàn Đông muốn bồi dưỡng.

Bởi vì Hàn Đông có nguyên nhân riêng của mình, cho nên ánh mắt của Hàn Đông, chủ yếu cũng tập trung vào những người có độ tuổi không phải quá lớn. Trong số những người này, người lớn tuổi nhất là Hồng Tiến Phong, cũng vừa mới bốn mươi tuổi. Người nhỏ tuổi nhất là Chu Chính, cũng chỉ lớn hơn Hàn Đông hai tuổi mà thôi.

Lần này về Yến Kinh ăn tết xong, gặp phải chuyện của Tô Xán, áp lực trong lòng Hàn Đông lại lớn hơn không ít. Hắn cảm thấy ngoại trừ bản thân nỗ lực ra, còn phải bồi dưỡng nhiều người hơn nữa, thi triển thế lực của mình, như vậy mới có thể bảo đảm được bước đi của mình sẽ ổn định hơn.

Cho nên, hiện tại Hàn Đông cũng khá do dự, rốt cuộc có nên tiết lộ một chút về thân phận của mình cho mọi người không. Như vậy có thể có được lực tập trung lớn hơn. Mặc dù Hàn Đông cũng khá tin tưởng vào nhân phẩm của những người này, nhưng Hàn Đông cảm thấy, những người này nếu có thể nhìn thấy được tiền đồ phát triển rộng lớn hơn từ trên người hắn, vậy thì sự nhiệt tình đối với hắn cũng sẽ lớn hơn. Như vậy sẽ không cần phải trói buộc nhiều nữa, khi làm việc cũng sẽ tốt hơn nhiều.

Cùng nói chuyện với Chu Khải Kiệt với một lúc lâu, trong lòng Hàn Đông đã hạ quyết tâm. Vẫn nên cho mọi người một hy vọng lớn hơn, vẽ một cái bánh lớn hơn cho họ, để bọn họ có thể cùng nỗ lực hết mình vì một mục tiêu chung. Hơn nữa, cho dù bây giờ giấu đi, có lẽ thân phận của hắn cũng sẽ dần dần được làm sáng tỏ. Dù sao cũng không phải tất cả mọi người đều không biết thân phận của hắn. Cho dù chỉ có con trai của Pháo Xuân Long là Pháo Hoành Hồng mới biết thân phận của hắn, thì nói không chừng một lúc nào đó cũng truyền ra ngoài. Bây giờ nói cho mọi người biết, thật ra cũng không sao cả.

Cho nên, Hồng Tiến Phong bước vào, Hàn Đông chào y một tiếng, nhưng lại không để y ngồi vào ghế chủ xị.

Vốn dĩ Hàn Đông và Chu Khải Kiệt cùng ngồi ở vị trí đối diện cửa, Chu Khải Kiệt ngồi ở bên phải Hàn Đông, còn phía bên trái y lại đang để trống.

Hồng Tiến Phong bước vào, hơi ngẩn người. Từ trước đến nay Hàn Đông vẫn khá khách sáo, tại sao hôm nay lại có chút khác biệt như vậy?

Tuy nhiên, y vẫn khá cảm kích với hàn Đông, cũng không hề để ý đến việc này, liền ngồi xuống phía bên trái Hàn Đông.

Cứ như vậy, Chu Khải Kiệt và Hồng Tiến Phong làn lượt ngồi ở bên phải và bên trái Hàn Đông, biến vị trí Hàn Đông ngồi thành một hình chữ U.

Còn Hàn Đông nhìn qua có vẻ vô cùng bình tĩnh, dường như việc này là việc đương nhiên vậy.

Ba người đang nói chuyện, Tôn Hải Đàn đã đến. Vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy thứ tự ngồi của ba người, trong lòng hơi sửng sốt, nhưng lập tức liền mỉm cười, nói:

- Thật ngại quá, tôi đến muộn.

Hàn Đông cười nói:

- Không đâu, anh Tôn đến rất đúng lúc. Anh Tôn, mau ngồi xuống đi.

Hàn Đông liền mời Tôn Hải Đàn ngồi xuống phía bên trái Hồng Tiến Phong.

Ở Trung Quốc, rất coi trọng chỗ ngồi. Trong tình hình bình thường, nhân vật số một quan trọng nhất phải ngồi ở vị trí chính giữa, sau đó nhân vật quan trọng số hai ngồi bên trái nhân vật quan trọng số một, nhân vật số ba ngồi bên phải nhân vật số một. Xếp theo thứ tự như vậy, Hồng Tiến Phong, Chu Khải Kiệt, Tôn Hải Đàn đều là cấp Phó giám đốc sở, nhưng xếp theo mức độ quan trọng của chức vụ, Hàn Đông sắp xếp chỗ ngồi như vậy là rất quan trọng. Chu Chính đến, y đẩy cửa vào, liền cười ha ha:

- Thật ngại quá, các vị lãnh đạo, tôi đến muộn rồi.

Hàn Đông nói:

- Đến muộn cũng không sao, đợi lát nữa tự phạt ba ly.

- Ôi, không phải chứ, anh Đông sao lại độc ác như vậy?

Chu Chính làm ra vẻ sửng sốt nói.

Hàn Đông nói:

- Không có quy củ thì không thành vuông tròn, ai bảo anh là người đến sau cùng, để tất cả mọi người phải đợi?

Nghe Hàn Đông nói, trong lòng mấy người Hồng Tiến Phong không khỏi lộp bộp. Hàn Đông nói vậy là ý ở trong lời. ‘Không có quy củ thì không thành vuông tròn’, rốt cuộc tối hôm nay Hàn Đông muốn làm gì? Hơn nữa nhìn cách hắn sắp xếp chỗ ngồi của mọi người, cũng đã có chút khác thường rồi.

Chu Chính ngồi xuống ở ghế cuối cùng, sau đó liền gọi nhân viên phục vụ bưng thức ăn, rượu lên.

Trước đó Chu Khải Kiệt đã gọi thức ăn và đồ uống xong, chỉ cần đợi dặn dò, liền có thể dọn lên.

Chu Chính vui vẻ mở một chai rượu Mao Đài, rót vào năm ly, sau đó mọi người mỗi người bưng một ly.

Tôn Hải Đàn cười nói:

- Trước khi ăn cơm, Chu Chính uống trước ba ly đi. Vừa rồi Hàn Đông đã nói rõ rồi.

Trong tất cả mọi người không phải Chu Chính có cấp bậc thấp nhất, nhưng y đến sau cùng rõ ràng là đã sai rồi, cho nên ba ly rượu phạt này cũng không thể biện minh gì được.

Chu Chính buồn bã liếc mắt nhìn mọi người một cái, thở dài nói:

- Được rồi, nếu các vị lãnh đạo đã coi trọng tôi như vậy, tôi xin nhận vậy.

Y cầm ly rượu lên, liên tục uống ba ly, sau đó úp ly lại cho mọi người thấy.

- Được, như vậy mới giống một người đàn ông mà.

Hàn Đông cười nói.

Chu Chính buồn bã nói:

- Anh Đông, tôi có lúc nào không giống đàn ông đâu.

Hàn Đông nâng ly lên, nói:

- Năm mới mọi sự mới, chúng ta cùng uống một ly, tranh thủ một năm mới, tạo dựng được những thành tích mới hơn.

- Được, cụng ly!

Mọi người cùng cụng ly với nhau, sau đó uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Bỏ ly xuống, Chu Khải Kiệt hỏi:

- Hàn Đông, lần này về nhà ăn Tết thế nào, vui vẻ chứ?

Y có thể nhìn ra được, tối nay Hàn Đông chắc chắn có điều gì muốn nói, cho nên cố tình hỏi như vậy, cũng tiện để chuyển đề tài.

Hàn Đông mỉm cười, nghĩ thầm rằng Chu Khải Kiệt đúng là người suy nghĩ cẩn thận, liền nói:

- Cũng được, thăm hỏi những bậc bề trên, gặp được không ít bạn bè, thu hoạch cũng khá lớn.

Lập tức mọi người tôi một câu, anh một câu, bàn luận sôi nổi. Hàn Đông cũng dần dần tiết lộ một chút về những người hắn đã gặp ở Yến Kinh. Ví dụ như Khổng Quân Chí, Tào Thiên Tuấn, Dương Dịch Thành..v..v…

Hàn Đông đã quyết định nói rõ thân phận thật của mình cho mọi người biết, nhưng vì để không quá đột ngột, Hàn Đông mới làm theo tuần tự như vậy. Như vậy mới khiến mọi người dễ chấp nhận hơn một chút.

Nghe Hàn Đông nhắc tới những người hắn gặp ở Yến Kinh đều là những người rất có địa vị, mọi người thầm kinh ngạc trong lòng. Bậc cha chú của những người đó, đều là những nhân vật lớn tầm Ủy viên bộ Chính trị cả.

Chu Chính không kìm nổi hỏi:

- Anh Đông, anh không phải thuộc đảng Thái tử chứ?

Đám người Chu Khải Kiệt lúc này đều buông ly rượu, vẻ mặt chờ mong nhìn Hàn Đông.

Hiển nhiên, nếu Hàn Đông đã có thể kết giao với những người như vậy, thì thân phận của hắn cũng thật sự không hề đơn giản.

- Đảng Thái tử sao?

Hàn Đông hơi mỉm cười, nâng ly rượu lên, uống một ngụm, nói:

- Tôi thật sự không muốn được xưng hô như thế.

Dừng một chút, Hàn Đông mới nói:

- Ông nội của tôi là Hàn Chấn Lương, bây giờ cũng không hề giữ chức vụ gì, ba tôi thật ra là Chủ tịch Ủy ban nhân dân tỉnh Vân Điền.

Thật ra lúc Hàn Đông nói ra tên ông nội của hắn, những câu tiếp theo, mọi người cũng không hề nghe thấy nữa.

Cái tên Hàn Chấn Lương này, giống như sấm dậy giữa đất bằng, khiến mọi người ngây ngốc.

Lời nói trước đó của Hàn Đông, khiến mọi người đều nghĩ được thân phận bối cảnh của hắn quả thật không tồi. Cho nên khi Hàn Đông nói tên ông nội của hắn ra, mọi người liền trực tiếp nghĩ ra được đó là ai, nghĩ tới một người vĩ đại khiến cả Trung Quốc đều ngưỡng mộ kia.

Trong lòng mọi người, đều có một loại cảm giác không chân thực.

Vốn dĩ một nhân vật xa không thể với tới được như vậy, lúc này dường như đã trở nên chân thật vậy. Mặc dù Hàn Đông không phải là ông cụ Hàn, nhưng hắn lại là đứa cháu mang trong mình dòng máu của ông cụ Hàn.

Vậy mà, đứa cháu đó lại ngồi cùng một chỗ với bọn họ. Cảm giác này, quả thật khiến người ta thật sự khiếp sợ.

Thấy bộ dạng khiếp sợ của mọi người, trong lòng Hàn Đông không khỏi cười khổ một chút, lập tức nâng ly rượu lên, nói:

- Sao thế, mọi người tiếp tục uống rượu đi.

- Vâng…

Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần, lúc này vẻ mặt họ nhìn Hàn Đông cũng đã thay đổi.

Hồng Tiến Phong nói:

- Thật không thể tưởng tượng được, Hàn Đông cậu lại là người đời sau của ông cụ Hàn, chẳng trách lại lợi hại như vậy.

- Ông cụ Hàn chính là một trong những vị lãnh đạo mà tôi kính trọng nhất. Hàn Đông, tôi phải kính anh một ly mới được.

Chu Khải Kiệt nâng ly lên nói.

Tôn Hải Đàn cũng nói:

- Đúng vậy, không thể tưởng tượng được tôi lại quen được với thế hệ sau của ông cụ Hàn, thật sự là nằm mơ cũng không ngờ tới được.

Chu Chính nâng ly rượu bằng cả hai tay, đứng lên nói:

- Anh Đông, anh giấu diếm cũng khổ sở thật đấy. Không được, hôm nay chúng tôi phải kính anh nhiều hơn mới được.

- Đúng đúng, tối nay không say không về.

Chu Khải Kiệt vui vẻ cười nói. Không ngờ Hàn Đông lại có thân phận như vậy, đây quả thật là một điều hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Vốn dĩ y cảm thấy Hàn Đông có được một người như Triệu Nhạc ủng hộ, đã là vô cùng không tồi rồi. Không ngờ Hàn Đông lại là cháu của ông cụ Hàn, đây quả thật là một hàng thật giá thật của đảng Thái tử rồi. Mặc dù ông cụ Hàn cũng rất ít khi xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người, nhưng sức ảnh hưởng của ông ở trung ương, lại vô cùng lớn. Khi mọi người xem tin tức, mỗi lần nhìn thấy những hội nghị quan trọng của Trung ương, thì trên hàng ghế chủ tịch đều có mấy đồng chí lão thành ngồi, mọi người cũng có thể nhìn thấy ông cụ Hàn ngồi ở vị trí quan trọng nhất. Còn Hàn Đông thân là cháu ruột của ông cụ Hàn, lại thêm bản thân hắn cũng là một người rất ưu tú, sau này mọi người đi theo Hàn Đông, tiền đồ chắc chắn sẽ rất rộng mở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK