- Cục trưởng, chúng tôi...
Hai tên cảnh sát đổ mồ hôi lạnh, ngay cả phó cục trưởng thường vụ cũng phải khách khí với đối phương như vậy, bọn họ vừa rồi còn bắt người ta, đây không phải là muốn chết sao? Chưa nói đến chuyện đối phương không đánh người, dù có đánh thì sợ rằng cũng không làm gì được.
Tên đầu đinh nghe hai tên cảnh sát gọi người kia là cục trưởng thì cảm thấy tối nay đã đụng vào tảng đá cứng, lúc này nào dám dông dài? Hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, sau đó xám xịt cùng hai tên đồng bọn chạy đi.
Hàn Đông thấy tình huống như vậy thì khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, hắn cũng lười so đo với những tên côn đồ kiểu kia. Lúc này nhân viên phục vụ đưa đến vài chiếc ghế, sau đó mọi người ngồi xuống, Xa Tịnh Chương giới thiệu cho Hàn Đông hai người đi cùng mình, một người là ông chủ Tống chủ quán karaoke này, một vị là phó cục trưởng Quản cục thuế, chỉ cần nhìn qua là biết, ông chủ Tống vì chuyện kinh doanh mà lôi kéo cán bộ đến mua vui.
Vài người nói chuyện, Xa Tịnh Chương cũng không thèm nhìn hai tên cảnh sát kia, cũng không nói gì, vì vậy bọn họ cũng chỉ có thể đứng đó, thấp thỏm lo âu, trán và lưng không ngừng đổ mồ hôi.
Đám người trong đại sảnh thấy hai tên cảnh sát đứng chịu phạt như học sinh tiểu học thì cảm thấy đúng là không may, tuy không liên quan đến mình nhưng nhìn thấy đám cảnh sát bình thường diễu võ giương oai bây giờ tỏ ra rất đáng thương, mọi người cũng cảm thấy xả giận.
Hàn Đông cười nói:
- Cục trưởng Xa, bên cạnh có hai vị cảnh vệ cũng không tốt.
Xa Tịnh Chương cười hì hì nói:
- Bọn họ không phải muốn bắt cậu sao? Trước tiên chịu phạt rồi nói sau.
Xa Tịnh Chương rõ ràng là lấy lòng Hàn Đông, đây cũng chỉ là việc nhỏ, xử lý như vậy chẳng phải làm nể mặt Hàn Đông sao?
Đám Ngải Mai ở bên cạnh rất kinh ngạc, Hàn Đông và Xa Tịnh Chương nói chuyện với nhau, các nàng thật sự không thể nhúng vào lời nào, trong lòng thầm kỳ quái, vì sao cục trưởng cục công an huyện lại nể mặt Hàn Đông như vậy?
Hàn Đông cười cười:
- Chuyện nhỏ mà thôi, cục trưởng Xa cần gì phải để ý như vậy?
Xa Tịnh Chương lúc này mới gật đầu, sau đó quay đầu nói với hai viên cảnh sát:
- Các anh còn đứng đây làm gì? Chờ nhận thưởng sao?
- Chúng tôi sẽ đi ngay.
Hai tên cảnh sát lau mồ hôi hột, sau đó cụp đuôi bỏ đi.
Một lúc sau đại sảnh karaoke khôi phục lại như thường, tiếng ca hát vang lên, tiếng mọi người chúc rượu nhau cũng không ngớt, tình cảnh vừa rồi chỉ xem là một chuyện góp vui mà thôi.
Hàn Đông cầm lấy ly bia cụng ly với Xa Tịnh Chương:
- Cục trưởng Xa, sự việc lần trước còn chưa cảm tạ anh, đợi đến cuối tuần chúng ta ra ngoài làm vài ba ly, tôi sẽ gọi cả anh Trương đi cùng.
Xa Tịnh Chương nghe nói Hàn Đông muốn gọi cả Trương Trường Hà đi cùng, tất nhiên hắn hiểu ý tốt của Hàn Đông, vì vậy mà nâng ly cạn sạch nói:
- Được, đến lúc đó nhớ nói cho tôi biết một tiếng là được.
Lúc này Hàn Đông quay sang giới thiệu Yến Lâm, những người khác thì nói rằng đó là bạn học của Yến Lâm, ý nghĩa của nó đã rất rõ ràng, vì vậy Xa Tịnh Chương cũng không cùng uống nhiều với đám người kia.
Ông chủ Tống nhìn Yến Lâm, sau đó lấy từ trong túi quần ra một tấm danh thiếp đưa đến cho nàng:
- Sau này mọi người đến hát sẽ được giảm tám phần trăm.
Xa Tịnh Chương nói:
- Cái gì là tám phần trăm? Anh Tống quá keo kiệt rồi, mười sáu phần trăm mới đúng.
- Đúng, đúng, là mười sáu phần trăm.
Ông chủ Tông liên tục nói, sau đó lấy ra cây bút, viết tên của mình, lại ghi thêm vài dòng chữ, sau đó đưa cho Yến Lâm.
Yến Lâm dịu dàng nói:
- Tôi cũng không thường sử dụng.
Yến Lâm là một sinh viên chỉ khi nghỉ tết và nghỉ hè mới về nhà, cầm danh thiếp kia cũng không có mấy tác dụng.
- Hừ, không cần thì cho chúng mình.
Trương Hiểu Giai và Ngải Mai ở bên cạnh đều cảm thấy lòng nóng như mèo cào, chỗ này bia đều là mười đồng một chai, hát một bài cũng mất hai đồng, vài người cùng nhau vui chơi cũng mất hai trăm đồng, một danh thiếp giảm mười sáu phần trăm có thể hát thêm được nhiều lần, khá tiết kiệm đấy chứ?
Hàn Đông bảo Yến Lâm nhận lấy, sau đó cười nói:
- Ông chủ Tống làm ăn rất tốt, tôi có một đề nghị, không biết ông chủ Tống có tình nguyện lắng nghe hay không?
Ngay cả Xa Tịnh Chương cũng khách khí với Hàn Đông như vậy, ông chủ Tống tất nhiên cũng bày ra bộ dạng chú ý lắng nghe:
- Đề nghị của chủ tịch Hàn chắc chắn sẽ rất tốt.
Hàn Đông cười cười nói:
- Thật ra cũng không phải ý kiến gì hay, tôi thấy mọi người ăn cơm cũng cần phòng riêng, ca hát cũng không phải giống như vậy sao? Nếu anh làm nhiều phòng nhỏ, bên trong có thể chưa được năm bảy tám người, sau khi vào cửa thì tự mình chọn bài và hát, cũng không thu phí theo bài hát mà thu theo giờ hát, như vây thì tốt hơn.
Phó cục trưởng cục thuế nghe vậy thì liên tục khen:
- Chủ tịch Hàn quả nhiên không hổ danh là người giỏi phát triển kinh tế.
Vị phó cục trưởng này nói lời có chút khoa trương, nhưng Hàn Đông bây giờ là danh nhân của huyện Phú Nghĩa và thậm chí là của chính đàn thành phố Vinh Châu, cấp bậc tuy không cao nhưng động tĩnh cũng không nhỏ, rất nhiều kẻ chỉ được nghe danh tiếng mà không thấy được người. Dù hắn là phó cục trưởng cục thuế, có cảm giác về sự ưu việt khi đứng trước người khác, nhưng bây giờ đối diện với Hàn Đông cũng không có được mấy phần kiêu ngạo.
- Ha ha, chỉ tùy tiện có đề nghị mà thôi, cục trưởng Quản cứ quá khen.
Hàn Đông khiêm tốn nói.
Đám người Hàn Đông trò chuyện với nhau, còn Yến Lâm, Ngải Mai và Trương Hiểu Giai thì tụ tập nói chuyện phiếm, đến khi các nàng ca hát thì cũng cùng nhau cất tiếng.
Vẻ mặt Liêu Hiểu Binh có chút âm trầm, hắn ngồi đó buồn bực uống bia, cũng không quan tâm đến vẻ ân cần của Triệu Tài Đống. Trước đó khi cảnh sát đến bắt Hàn Đông thì Liêu Hiểu Binh cảm thấy đó là một cơ hội rất tốt, lát nữa mình sẽ có thể biểu hiện trước mặt mỹ nữ, nào biết hai vị cảnh sát kia cũng quá kém, bị vài lời nói của Hàn Đông làm cho không dám ra tay. Sau đó thái độ của Xa Tịnh Chương đối với Hàn Đông lại làm cho Liêu Hiểu Binh cảm thấy cực kỳ khó hiểu, khó thể nhìn thấu Hàn Đông, không biết vì sao nhiều người nể mặt đối phương như vậy, trước kia không phải vị bí thư thị trấn Bản Kiều cũng không phải đã cho cả nhóm ăn cơm chùa à?
- Trở về nhất định phải hỏi ông cụ ở nhà xem thế nào.
Liêu Hiểu Binh thầm hạ quyết tâm, quyết định thạm thời ổn trước nói sau.
Hơn mười giờ, Hàn Đông thấy nhóm Yến Lâm đã hát được khá nhiều, vì vậy mà lên tiếng cáo từ với nhóm Xa Tịnh Chương, nói ngày mai còn có việc vào huyện ủy, không thể về quá muộn.
Dọc đường về Yến Lâm dùng hai tay ôm lấy cánh tay Hàn Đông, cả cơ thể đều giống như dựa vào tay phải của hắn, nàng ngẩng đầu lên cười hỏi:
- Anh Đông, sao anh không hát?
Hàn Đông vân vê cái mũi nhỏ của Yến Lâm rồi nói:
- Nếu anh hát thì mọi người sẽ bị dọa cho bỏ chạy, đến lúc đó ông chủ Tống bắt anh bồi thường tiền thì thế nào?
- Ha ha ha...
Yến Lâm cười đến mức run cả người, chăm chú ôm lấy cánh tay của Hàn Đông.
Yến Lâm cũng không chú ý đến ma xát giữa cơ thể mình và cánh tay của Hàn Đông, nàng tiếp tục hát bài "Em không muốn nói":
- Em không nói mình rất thân thiết, cũng không muốn nói mình rất thuần khiết, nhưng em không thể nào cự tuyệt được cảm giác trong lòng...
Hàn Đông nghe tiếng ca trong trẻo dịu dàng mà không khỏi sinh ra cảm giác mê say, vô tình đã về đến cổng cục lương thực từ khi nào. Lúc này quán cơm của dì Vương vẫn còn mở cửa, dì Vương đang đứng trước cửa nói với ai đó, giống như có chút kích động.
Yến Lâm ngẩng đầu thấy người kia thì vẻ mặt biến đổi, nàng buông tay của Hàn Đông, chạy về phía trước, không biết giẫm phải vật gì mà trợt chân. Nàng duyên dáng kêu lên một tiếng, cơ thể ngã về phía sau.
- Cẩn thận.
Hàn Đông thấy như vậy thì vươn tay chụp đến, khó khăn lắm mới ôm Yến Lâm vào lòng trước khi ngã xuống đất.
Một mùi hương nhạt bùng lên, Hàn Đông cảm thấy bàn tay mình vừa vặn đặt vào vị trí xúc cảm nhất của Yến Lâm, vì vậy mà trong lòng không khỏi run lên.
- Lâm Lâm, con không sao chứ?
Dì Vương hô lên một tiếng kinh hoàng.
- Hừ, mới đó mà đã tìm một thằng mặt trắng rồi.
Tên đàn ông đang nói chuyện với dì Vương chợt thấy Hàn Đông ôm Yến Lâm, vì vậy mà quệt miệng dùng giọng không âm không dương nói.