Hàn Đông quay đầu lại nói một câu: “mọi người chú ý một chút, không để ảnh hưởng người khác”, những người vốn đang xếp hàng chuẩn bị tiến lên phía trước mời rượu giống như nghe mệnh lệnh, tất cả đều cùng cung kính đáp lại tiếng, sau đó người nào về vị trí của người ấy.
Đám đông người này động tác lại rất nghiêm túc, cảnh tượng này khiến cho người khác càng cảm thấy thêm kinh ngạc, người thanh niên khiến mọi người đồng loạt nghe theo rút cuộc là người nào.
Hàn Đông thấy vậy không tránh khỏi cười gượng một cái, trong lòng nghĩ những người có phải thật lòng muốn tìm cơ hội giao lưu, có điều Hàn Đông cũng đủ để hiểu suy nghĩ của những người này, suy cho cùng xuất thân trong chốn quan trường, mỗi một cơ hội đều cần nắm bắt, rất nhiều người cả một đời xuôi ngược tìm kiếm cũng không chắc tìm được cơ hội nào thích hợp.
Thấy cũng tương đối rồi, Hàn Đông liền nói với đám người Trương Tùng Nghệ, đứng lên đi ra ngoài.
Còn những quan viên còn lại thấy Hàn Đông đứng dậy cũng đồng loạt đứng lên chuẩn bị tiễn đưa hắn đi. Hàn Đông vừa thấy thế liền vẫy vẫy tay ý bảo mọi người bình tâm không cần vội, lúc này họ mới ngồi xuống. Có điều mắt vẫn nhìn theo Hàn Đông ra lễ đường.
Bọn họ biểu hiện như vậy, những người không rõ hoàn cảnh thế nào cũng không tự chủ nhìn theo giống như có ai đó ban lệnh ngầm, như mọi người cùng chăm chú hành lễ.
Hàn Đông vừa rời đi, còn lại Tả Nhất Sơn, Nguyên Á Văn, Chu Chính tự nhiên thành mục tiêu của mọi người. Lúc này mọi người để thả lỏng mình một chút, hô hào bằng hữu chụm ly, mời rượu. Tuy nhiên Tả Nhất Sơn bọn họ cũng không phải đang ngồi trong cấp cao nhất, ngồi ở đó còn có những cán bộ cấp cao hơn. Nhưng bọn họ có quan hệ với Hàn Đông, không nghi ngờ gì nữa, nhớ lại lần gần đây nhất thì Đại Lực chỉ là một lái xe thôi mà Hàn Đông lại đối với anh ta như vậy, hơn nữa đám người Tả Nhất Sơn khẳng địnhcàng được Hàn Đông tín nhiệm của đến thời điểm này mọi người tự nhiên muốn tiến lên phía trước cùng bọn họ giao lưu.
Khi nãy uống một chút rượu, Hàn Đông cũng không muốn gọi xe về, liền đi bộ trở về thì một làn gió nhẹ thổi đến, làm cho đầu óc hắn tỉnh táo lên rất nhiều. Ngày kia sẽ mở hội nghị thường vụ thảo luận về nhân sự toàn thành phố, sắp xếp vị trí và nhân viên lần này đều không ít, ngoài ra đều là những cán bộ trẻ, có thể nói là lực lượng trung kiên trong thể chế thành phố Tân Châu. Lần này mình và Hề Hiếu Kiến chính thức triển khai toàn diện, như vậy chính là cùng chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường triệt để trở mặt rồi, chỉ sợ Hạ Kim Cường cũng không dễ dàng khuất phục như vậy. Ông ta khẳng định còn muốn tiến hành phản kích. Chính mình cũng muốn đường đường chính chính khống chế cục diện, làm vài việc thực tế. Chỉ sợ vẫn cần nỗ lực nhiều hơn nữa mới được.
Một chiếc BMV màu trắng từ phía bên lao qua, vừa đúng băng ngang một vũng nước trên đường, lập túc vũng nước bắn lên tung tóe, Hàn Đông mặc dù nhanh nhẹn tránh sang một bên nhưng sự việc diễn ra quá nhanh Hàn Đông cũng không tránh được hoàn toàn, phía trên đùi vẫn bị dính một đám bùn.
- Lái xe như vậy hả, không có tí văn hóa nào cả
Hàn Đông ngẩng đầu lên tức giận nói. Phía trước chỗ này chính là khúc cua thế mà chiếc BMV vẫn lao đi rất nhanh, có lẽ tên lái xe cũng không phải là nhân vật quan trọng gì lại thêm Hàn Đông đang mãi suy nghĩ, kết quả là bị phiền phức thế này đây, cho nên trong lòng cũng có chút khó chịu.
Nhưng mà chiếc xe BMW kia lại đột nhiên từ phía trước lùi lại dừng ngay bên cạnh Hàn Đông, người lái xe mặc một chiếc áo khoác màu đỏ thò đầu ra ngoài mắng:
- Tên kia, muốn chết hay sao mà dám mắng người?
Hàn Đông ngẩn người ra, tên này quá kiêu ngạo, y lái xe làm bắn tung tóe bùn lên mình, lại vẫn lùi xe đến mắng, xem ra lại là một tên ăn chơi trác táng kiêu căng.
Đối với những người như vậy Hàn Đông nhìn rất trướng mắt. Lần trước Vương Quân, Lí Bằng Phi cũng là những tên ăn chơi trác táng, hành vi của bọn nó khiến Hàn Đông vô cùng khó chịu
- Đồ vắt mũi chưa sạch, bố mẹ chúng mày không dạy dỗ chúng mày phép lịch sự hả?
Hàn Đông gằn giọng nói.
- Ông nói cái gì, muốn chết hả?
Tên khoác áo đỏ vừa nghe xong lập tức giận tím mặt, đẩy mạnh cửa xe ra, trong tay cầm cây côn của cảnh sát hướng về phía Hàn Đông đánh
- Cút
Hàn Đông gằn giọng nói, đạp chân về phía nó
Bộp một tiếng, tên kia bị đạp lảo đảo quay về đập vào chiếc xe, chiếc côn trên tay rơi xuống đất
Một chân Hàn Đông chỉ dùng một chút lực mà khiến tên tiểu tử bị ngạt thở, mặt tái xanh, qua mười mấy giây mới hồi tỉnh trở lại, hai con mắt trợn lên nhìn chằm chằm Hàn Đông, nói
- Mày dám đánh tao ah, mày chết chắc rồi
- Mày thử mắng một câu nữa xem
Hàn Đông tiến lến phía trước hai bước gằn giọng nói
Tên tiểu tử lập tức sợ run cả người, mặc dù vừa mới đối mặt thế nhưng gã ta cảm thấy nói đến đánh nhau thì mình không phải đối thủ của hắn. Đúng lúc đó mắt Hàn Đông cũng khiến gã không rõ thực hư.
- Mày muốn gì?
Tên tiểu tử nói giọng run run
- Có biết ba tao là ai không?
Hàn Đông vốn dĩ chỉ muốn đạp cho tên này một cái rồi thôi, không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, nhưng nghe nó nói vậy liền lạnh lùng hỏi
- Ba mày là ai?
- Hư, bố tao là cục trưởng tài chính thành phố Thư Khánh Thụy, cậu tao là cục trưởng công an thành phố!
Tên tiểu tử thấy Hàn Đông dừng lại liền nói ra chỗ dựa vững chắc của mình
- Có giỏi đứng đây mà chờ đấy
Gã liền rút ra điện thoại di động gọi
Hàn Đông cười lạnh lùng một tiếng, tên tiểu tử này chả trách kiêu căng như vậy.
Hình như Mã Vũ Kim và cục trưởng tài chính Thư Khánh Thụy không có quan hệ thân thích hay sao! Vậy cậu của tên này chính là phó cục trưởng cục thành phố rồi! Xe của gã lúc nào cũng có côn cảnh sát xem ra đúng là gã có quan hệ với cậu phó cục trưởng kia
Rút điện thoại ra Hàn Đông bấm số điện thoại của Mã Vũ Kim nói:
- Cục trưởng Mã phải không? Tôi là Hàn Đông, tôi muốn hỏi một chút các anh có biết ai là em vợ của cục trưởng tài chính Thư Khánh Thụy không?
Mã Vũ Kim đang cùng mấy người bạn uống rượu, nghe điện thoại của Hàn Đông, nghe giọng nói trong điện thoại có vẻ trầm trọng, có phần hơi sửng sốt, lập tức cung kính nói:
- Dạ chào bí thư Hàn, em vợ của Thư Khánh Thụy là phó cục trưởng Ngụy, Ngụy Kiến Kiệt.
Hàn Đông lạnh lùng nói:
- Tôi biết rồi, cháu của anh ta rất kiêu căng, vừa mới lấy côn cảnh sát xử lý tôi!
- Cái gì?
Mã Vũ Kim vừa nghe giật mình kinh hãi,vội vàng nói:
- Bí Thư Hàn, anh đang ở đâu, tôi sẽ qua ngay lập tức!
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Không cần nữa, chỗ này không sao rồi, tôi về nghỉ ngơi đã
Mã Vũ Kim liền nói
- Dạ, bí thư Hàn,anh có việc gì thì cứ chỉ bảo
Cúp điện thoại, Hàn Đông nhìn tên tiểu tử cười nhạt một tiếng, rồi liền cất bước đi
Vừa rồi tên tiểu tử nói chuyện điện thoại xong cũng đại khái nghe được cuộc điện thoại của Hàn Đông, lúc này kinh ngạc vô cùng, không biết thằng này rút cuộc là người nào, nghe ngữ khí trong điện thoại thì hình như trong mắt hắn ta không coi người cha và cậu ta anh ta ra gì
Tên tiểu tử là con trai của cục trưởng thành phó Thư Khánh Thụy - Thư Trí Cẩm, ngày thường ỷ vào bố và cậu của cậu ta nên cũng rất kiêu ngạo, có điều cậu ta cũng rất sợ bố cho nên không muốn trêu chọc người nào khiến bố hắn biết.
Có điều Thư Trí Cẩm rất nhanh đã nghĩ thông suốt, cảm thấy Hàn Đông chắc chắn chỉ là phô trương thanh thế hoặc là hắn ta vừa rồi vốn dĩ không gọi điện thoại chỉ là hù dọa mình mà thôi.
Nếu như hắn ta không bốc phét thì làm sao lại đi bộ còn bị xe của chính mình làm cho tung tóe bùn nữa.
Nghĩ đến đây Thư Trí Cẩm liền thả lỏng người đi rất nhiều, kêu ầm lên
- Tên kia đừng hòng chạy
Sau đó liền lên xe rất nhanh khởi động đuổi theo Hàn Đông, gã ta nhìn thấy Hàn Đông ở phía trước rẽ vào một đường vòng, đi về phía nhà khách số một. Hơn nữa gã ta dường như thấy bảo vệ ở cửa cung kính đứng lên chào hỏi Hàn Đông, lúc này gã ta lại có chút nghi ngờ trở lại, xem ra hắn ta cũng không phải là một người thường.
Nghĩ đến đây, Thư Trí Cẩm liền dừng xuống xe, đi về phía trước cửa bảo vệ hỏi
- Người mới đi vào vừa rồi là ai thế?
- Là ai anh hỏi làm gì?
Bảo vệ cửa mặc dù nhìn thấy gã lái chiếc xe BMV nhưng gã lại hỏi thăm lãnh đạo Thành ủy liền không khách khí
Thư Trí Cẩm vừa nghe xong nổi trận lôi đình phẫn nộ quát:
-Tôi hỏi chút không được sao,nói cho ông biết cậu tôi là người của cục công an thành phố, vừa rồi ông kia đánh tôi…
Mã Vũ Kim nghe xong điện thoại của Hàn Đông xong, vô cùng kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy đây là một cơ hội tốt. Suy cho cùng thì Ngụy Kiến Kiệt cũng là phó cục trưởng thường trực công an thành phố, phe cánh theo cạnh cũng không phải ít. Bình thường vẫn luôn cùng mình so cao thấp. Lần này có lẽ là một cơ hội loại bỏ tên này. Nếu như có thể tốt nhất là thay thế trực tiếp luôn
Cho nên anh ta lập tức gọi điện thoại di động cho Ngụy Kiến Kiệt, giọng trách móc nói:
- Phó cục trưởng Ngụy, cháu anh quả là lợi hại đấy không ngờ lại lấy côn cảnh sát đánh bí thư Hàn!
Ngụy Kiến Kiệt vừa nghe thấy liền sợ toát mồ hôi hột, liền lập tức hỏi:
- Cục trưởng Mã, chuyện này là thế nào?
Mã Vũ Kim lạnh lùng cười nói:
- Tôi cũng không biết thế nào, vừa rồi bí thư Hàn có hỏi, tôi muốn biết chiếc côn cảnh sát của cháu ngài ở đâu ra, trên người anh ta liệu có súng không, nếu như có thì Bí Thư Hàn…
Không đợi ông ta nói xong, Ngụy Kiến Kiệt vội vàng nói
- Cục trưởng Mã, tôi đảm bảo Thư Kiến Cẩm không có súng mang theo trên người. Tôi sẽ lập tức gọi điện thoại xử lí nó
Mặc dù Mã Vũ Kim một mũi tên trúng hai đích, nhưng y hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy,nhưng thằng cháu y tính lại quá hung dữ, việc này vậy là không xong rồi. Nếu như lãnh đạo thành phố bị thằng cháu mình đánh bị thương thì chức phó cục trưởng của mình cũng giữ không nổi rồi, thậm chí chức cục trưởng tài chính của anh rể cũng khó giữ nổi.
Y cũng không nghĩ tới Mã Vũ Kim hiện đang ở trong phòng riêng của một khách sạn gọi điện cho y, nếu như biết được thì y đã không nghĩ ngợi nghiêm trọng như vậy.
Chỉ là Ngụy Kiến Kiệt không biết rõ tình hình, y cho rằng Mã Vũ Kim đang ỏ hiện trường xử lí gọi điện cho y
Gọi điện được cho Thư Trí Cẩm, Ngụy Kiến Kiệt trực tiếp hỏi:
- Thư Trí Cẩm, cháu đang làm gì?
- Cậu có việc gì thế, cháu đang ở nhà khách số một
Thư Trí Cẩm nghe giọng điệu của cậu rất lo lắng, có chút nghi hoặc liền nói
- Vừa rồi có một tên dám cả gan đánh cháu. Cháu vừa gọi đến đồn công an rồi, cậu làm sao mà biết thế?
- Cháu… cháu gây họa rồi!
Ngụy Kiến Kiệt mặt biến sắc trắng bệch ra,
- Không được phép làm ồn nữa, lập tức xin lỗi người ta mau, thái độ phải thành khẩn vào đấy!