Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Đông trong lòng cả kinh, tiếp sau liền cười

- Ông cụ vẫn khỏe, ngày ngày vẫn đọc báo, trồng cây, chăm vườn.

- Vậy thì được.

Phạm Đồng Huy xúc động.

- Ông cụ Hàn là trụ cột vững chắc của Trung Quốc chúng ta, trong mắt tôi ông cụ thật đáng phục, chúng tôi có được như hôm nay cũng là nhờ ơn đức của ông cụ mang lại, chúng ta được sống cuộc sống hạnh phúc an bình cần phải thấm nhuần đạo lý uống nước nhớ nguồn, uống nước trong đừng quên công người đào giếng.

Hàn Đông không hiểu Phạm Đồng Huy nhắc tới ông cụ là ý gì, lẽ nào lại muốn nhắc mình rằng ông đã biết thân phận thật của mình.

Tuy nhiên, Hàn Đông cũng đã nhận ra vẻ mặt của Phạm Đồng Huy, đầy sự sung bái cùng với lời nói xuất phát từ trong tâm can của một vị lãnh đạo.

Lúc đó Hàn Đông nhận thấy Phạm Đồng Huy không phải là người trong thế lực của dòng tộc họ Hàn

Vì thế hắn rất ngạc nhiên, chẳng lẽ lại là do xuất phát từ lòng kính trọng dành cho ông cụ.

Là một trong số ít các nhà lão thành cách mạng còn sống tới hôm nay, mặc dù có rất nhiều chính kiến khác nhau nhưng về cách đối nhân xử thế của ông cụ, về sự cống hiến của ông cụ với Trung Quốc thì chẳng một ai có thể phủ nhận công lao to lớn đó.

Thật ra, rất nhiều người khi đã đứng tuổi đều có một điểm chung, chẳng biết có phải là bằng hữu hay người đối đầu thì luôn luôn có một lòng tôn thờ như thế dành cho các bậc tiền bối.

Nói chuyện thêm một lúc rồi Hàn Đông và Ngưu Chí Không liền đứng dậy xin phép ra về.

- Anh Đông, vẫn còn sớm, chúng ta vào đâu đó chút nha.

Hàn Đông liếc nhìn đồng hồ, đã bảy rưỡi rồi. Anh nói:

- Mình về đi thôi, mai còn phải đi làm nữa mà.

Ngưu Chí Không cười nói:

- Anh thì lúc nào cũng công với việc, làm gì mà lại muốn về sớm thế, hơn nữa việc thì có làm cả đời cũng không hết. Vậy nên anh phải học cách vừa làm vừa hưởng thụ đi. Hay thế này, tối nay mình đi đâu đó vui vẻ chút đã, sớm mai có về cũng kịp mà.

Hàn Đông cười nói:

- Bỏ đi, bây giờ phải về thôi để tôi làm nốt những việc này trước đã rồi sau đó có đi đâu cũng còn kịp chán.

Thấy Hàn Đông kiên quyết tới cùng, Ngưu Chí Không cũng không nài nỉ thêm nữa.

Chia tay Ngưu Chí Không, Hàn Đông tự lái xe về Phú Nghĩa.

Trên đường, Hàn Đông khá hài lòng với những gì buổi gặp mặt mang lại.

Trước hết là cải tạo con đường Tân Giang, chẳng bao lâu nữa các chuyên gia trong Sở sẽ về Phú Nghĩa, Hàn Đông thực sự mong mỏi các chuyên gia về đây khảo sát tình hình thực tế bởi hai lý do. Một là qua khảo sát thực tế thì dự án thiết kế mới đáng tin cậy và có tính thuyết phục cao.

Ngoài ra, để các chuyên gia tận mắt thấy, tận tai nghe và sẽ thấu hiểu được hơi thở của người dân nơi đây, thì như thế, phong cách thiết kế mới mang đậm phong cách của Phú Nghĩa.

Phải tới gần mười một giờ hắn mới về tới Phú Nghĩa.

Tiêu Bối Bối và Kiều San San vẫn chưa đi ngủ, cả hai đang đợi Hàn Đông trở về.

Trong phút chốc, Hàn Đông rất cảm động, cái cảm giác có người đợi mình trở về thật là ấm áp.

Hàn huyên với các cô một lát, đợi họ đi ngủ Hàn Đông mới đi tắm rồi mới leo lên giường đi ngủ.

Hôm sau vừa tới cơ quan, Hàn Đông đã tới ngay văn phòng Bí thư Hoàng Văn Vận, báo cáo qua tình hình liên quan tới con đường Tân Giang, nói:

- Bí thư Hoàng, theo tôi thấy hay là mở một cuộc họp trong Thường vụ để thảo luận về vấn đề này xem ý huyện ra sao, dự toán là bao nhiêu và cần phải chuẩn bị chu toàn mọi phương diện đề phòng trường hợp bất trắc có thể xảy ra.

Hoàng Văn Vận gật gật đầu, đồng tình:

- Phải đấy, việc này do anh nêu ra, tôi thấy hay là để anh đảm nhiệm toàn bộ quá trình cải tạo con đường Tân Giang này đi, trước khi họp, anh nên tìm tới các cơ quan ban ngành liên quan nêu rõ ý định của phương án này ra nhé.

- Vâng, tôi sẽ đi làm ngay.

Hàn Đông cũng không chút nao núng, việc này là chủ ý của mình vậy thì tự mình phụ trách cũng rất thường tình mà.

Về tới UBND huyện, Hàn Đông liền bảo Tả Nhất Sơn cho triệu tập ngay những người phụ trách các ban: Kế hoạch, Thủy lợi, Đất đai để bàn qua về công trình Tân Giang để mọi người cùng nắm tay nhau, đi đến thống nhất một phương án khả thi.

- Việc xây dựng lại con đường Tân Giang, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là tuyên truyền, dẫn dắt và giám sát, phần lớn nguồn tài chính xây dựng cải tạo do các công ty bất động sản và các công ty có liên quan đầu tư vào. Do đó, ban Kế hoạch phải căn cứ theo nguyên tắc này làm tốt các vấn đề liên quan tới quy hoạch mà cũng cần phải có sự phối hợp của hai ban Đất đai và Thủy lợi.Về việc này huyện vô cùng coi trọng mà cũng là một trong những mục tiêu chúng ta phải hoàn thành trong năm nay, hi vọng các đồng chí cũng coi trọng việc này, nếu ban ngành nào xảy ra vấn đề, bên huyện sẽ xử lý kẻ đó

Cục trưởng cục Đất đai Vi Luật Minh, Cục trưởng cục Thủy lợi Trịnh Lợi Cường cùng với phó chủ nhiệm chủ trì công tác của ủy ban Kế hoạch, tất cả đều nghiêm chỉnh, đều chứng tỏ nhất định sẽ đem toàn lực hoàn thành tốt nhiệm vụ này.

Tiếp theo, Hàn Đông lại nói tới vấn đề khai thác cát:

- Đối với việc khai thác cát, chúng ta cần phải giám sát chặt chẽ hơn chút nữa không thể cứ thu được tiền rồi là cứ để kệ đó, ai muốn làm gì thì làm. Sông Đà Giang cũng là một trong những món quà quý giá mà thiên nhiên ban tặng cho chúng ta, từ nay về sau việc nhận thầu khai thác cát nhất định phải tuân theo quy định khai thác không thể để bọn họ mạnh ai nấy làm.

Lúc này Trịnh Lợi Cường - Cục trưởng cục Thủy lợi không nén nổi bức xúc:

- Phó chủ tịch Hàn, thật ra chúng tôi cũng đã từng thắc mắc về vấn đề này nhưng mấy công ty đó nói đây là huyện nhận thầu và chúng tôi không có quyền quản lý mà chúng tôi đâu có thu được một xu lẻ nào.

Các công trình thủy lợi như sông ngòi quả thật thuộc phạm vi quản lý của cục Thủy lợi nhưng huyện lại liệt cát là một tài nguyên khác nên thuộc phạm vi quản lý của cục Đất đai, bởi vậy cục Thủy lợi luôn luôn bất bình. Nhân lúc Hàn Đông nhắc tới vấn đề này cho nên Trịnh Lợi Cường cũng nói rõ quan điểm của cục Thủy lợi.

Hàn Đông hiểu ý của Trịnh Lợi Cường, nhân tiện nói luôn:

- Đúng, việc khai thác cát cùng với công tác phòng chống lũ lụt hai bên bờ nên để cho cục Thủy lợi có quyền giám sát, trông coi. Cho nên cục trưởng Trịnh nên cái nào đáng phạt thì phải phạt. Chỉ cần có lý có cứ thì huyện hoàn toàn ủng hộ các anh.

Trước đây, huyện đã cho các công ty bao thầu trong vòng một năm nên giờ đây Hàn Đông cũng không thể trực tiếp hủy bỏ những hợp đồng đó được nên tạm thời chỉ có thể tăng cường quản lý. Đợi tới sau khi hợp đồng hết hiệu lực thì mới phân tách mọi thứ rõ ràng được.

- Đúng rồi, chúng ta cần đề ra một quy định chung về vấn đề quản lý và giám sát khai thác cát, mọi quyền lợi và nghĩa vụ liên quan đều phải được rõ ràng nhanh chóng phổ biến cho các doanh nghiệp và xí nghiệp liên quan.

Họp xong, ước chừng còn khoảng một tiếng nữa mới nghỉ trưa, liền bảo Tả Nhất Sơn cho gọi Từ Bác Bằng bên cục nghề nghiệp tới

- Phó chủ tịch, phương án mới vẫn chưa hoàn thiện nhưng chúng tôi đã xác định một vài điểm then chốt.

Từ Bác Bằng thong thả nói. Hàn Đông đã năm lần bảy lượt gọi ông ta tới, bởi vậy có thể thấy được Hàn Đông quả thật rất coi trọng vấn đề xúc tiến vào nghề của Phú Nghĩa, như thế lại hay.

Hàn Đông gật gật đầu:

- Vậy anh nói trước đi.

Từ Bác Bằng tiếp lời:

- Phó chủ tịch, chúng tôi đã xác định ba phương diện công tác chủ yếu, đó là: thứ nhất là học việc trước khi vào làm, kể cả việc xây dựng, tuyên truyền giải thích cho toàn bộ lực lượng lao động nhàn rỗi. Thứ hai là không ngừng nâng cao chất lượng đào tạo cho người lao động. Thứ ba là mở ra cơ hội thăng tiến, tạo điều kiện phát triển nghề nghiệp, quyền tự chủ cho người lao động v.v...

Hàn Đông rất hài lòng, giờ thì xem ra, ý nghĩ của Từ Bác Bằng quả thật đã mở ra, ba phương diện này trên thực tế cũng chính là ba giai đoạn cần phải làm tuần tự, nếu huyện có thể biến nó thành sự thực thì chắc chắn hiệu quả sẽ rất lớn.

- Nhưng, Phó chủ tịch, tôi thấy ba phương diện này nếu thật sự muốn làm tốt mà với tình hình trước mắt của huyện ta thì quả thật là rất khó, một là lao động lành nghề không nhiều, hai là không theo kịp những yêu cầu buộc phải có như việc tự chủ tự quyết nghề nghiệp của mình hay giám sát sử dụng hợp đồng lao động v.v...

- Đúng thế, cục trưởng Từ, loại công tác này thái độ phải rất cụ thể.

Hàn Đông hết lời khen ngợi:

- Nhưng bây giờ anh suy xét không phải không phải những thứ này, anh cứ theo quy tắc mà làm.

Chiếc điện thoại lại reo lên, Hàn Đông rút ra, là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghiệp Thần Quang Lâm Phương Tri, liền vui vẻ nhận:

- Lão Lâm, có việc gì?

Mặc dù Hàn Đông sau khi đã là Ủy viên thường vụ huyện ủy và là Phó chủ tịch thường vụ huyện, Lâm Phương Trí vẫn tôn trọng hắn còn hơn cả trước đây, nhưng mỗi lần gọi điện thoại là cứ gọi thẳng vào số di động không giống như lãnh đạo các ban ngành khác đều phải gọi cho Tả Nhất Sơn xin chỉ thị.

Nhưng với Hàn Đông thì cũng chẳng có gì là to tát cả mặc dù địa vị mình được nâng cao, nhưng vẫn cần phải có những cán bộ cốt cán có năng lực bên cạnh mình.

Trước mắt mà nói Lâm Phương Tri quả là không thể thiếu.

- Phó chủ tịch, thật ngại quá, lại làm phiền Phó chủ tịch rồi, là thế này, quyền sử dụng đất của công ty Phúc Hùng vẫn chấp hành theo bản dự thảo đã ký trước đây.

- Vậy sao?

Ánh mắt Hàn Đông trở nên nghiêm trọng, xem ra việc này rất cấp bách nên không để những lời này trong lòng nữa.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi cho ra nhẽ.

Đương nhiên Hàn Đông rõ vì sao vấn đề lại trầm trọng thế, đó là do Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo bày trò, nhưng làm việc thì cần phải có một trình tự cụ thể. Hơn nữa lại vẫn còn tổ giám sát, hắn không ngờ bọn họ lại dám càn rỡ tới vậy, chắc có lẽ phía sau bọn họ có bàn tay của Sa Trí Tuyên, bản thân đúng là không thể làm gì y được.

Nghĩ một lát, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Lâm Phương Tri, bảo ông soạn lại một số tài liệu có liên quan, rồi lúc nào ghé qua thì giao cho mình một bản.

Lúc Hàn Đông gọi điện thoại, Từ Bác Bằng vẫn lặng yên ngồi đó, nghĩ thầm ai lại dám làm phiền Phó chủ tịch vậy nhỉ.

Hàn Đông bỏ điện thoại xuống, nói:

- Phải, về vấn đề xúc tiến vào nghề, tôi đề xuất mấy điểm sau.

Từ Bác Bằng vừa nghe thế, ngay lập tức cầm bút và cuốn sổ đã chuẩn bị sẵn từ trước lên ghi lại.

- Thứ nhất, Phú Nghĩa là một huyện lớn đông dân, lại đa số đều là nông dân nên lao động nhàn rỗi là rất lớn, nên mọi việc làm đều phải lấy nông dân làm gốc.

- Thứ hai, phải thống nhất hóa quy phạm công tác phục vụ thành một hệ thống trước, trong và sau khi vào nghề.

- Thứ ba, đúng rồi, nên tham khảo thêm khu công nghiệp Thần Quang làm ví dụ, thành lập cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở, tập hợp tin tức, bồi dưỡng, phục vụ làm một thể, toàn diện phụ trách việc này

Cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở này là Hàn Đông vừa linh động nghĩ ra, cuộc điện thoại của Lâm Phương Tri khiến hắn tức giận đồng thời lại còn lời nói của Phạm Đồng Huy cũng đã gợi ra cho Hàn Đông suy nghĩ này.

Nếu đã làm thì phải làm cho ra ngô ra khoai thì hãy làm.

Dù sao lao động dư thừa ở Phú Nghĩa là quá nhiều mà qua công tác này sẽ là tấm gương điểm cho toàn tỉnh.

Từ Bác Bằng vô cùng kinh ngạc khi nghe được ba điểm này, trong lòng có chút hưng phấn, hai điểm đầu còn đỡ, còn điểm thứ ba thì hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ của y, thậm chí trong ý nghĩ còn chưa hề nghĩ tới.

Nhưng nếu thật sự muốn làm được như vậy thì vấn đề tiền bạc là rất lớn, chắc chắn thế, và bản thân cũng sẽ tạo ra một nét bút rất đậm trên con đường chính trị, hơn nữa, Phó chủ tịch Hàn lại rất hài lòng, và tương lai chắc sẽ còn tiến rất xa.

- Ba điểm này, anh về lo việc tổ chức nhân sự nhé, mau chóng đề ra một quy hoạch đi, còn về vấn đề dự toán lúc đầu, ngoại trừ đầu nhập bên ngoài, sau đó xác định đại khái đầu nhập hàng năm sau này, vậy hãy mang nó tới đây trước giờ nghỉ làm chiều mai nhé.

Hàn Đông cũng đại khái tính toán, thật muốn làm ra cơ sở mẫu, như thế đầu nhập chủ yếu là lúc đầu sẽ rất lớn, như: thống kê lại số lao động, đào tạo các kỹ năng cơ bản cho người lao động v.v... còn sau này, đầu vào tương ứng cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Mà tiếp nhận giai đoạn đầu, phía huyện không thể không đồng tình với kế hoạch của Hàn Đông, nếu đã có được sự đồng thuận của Phạm Đồng Huy, lúc đó việc tới tìm nguồn đầu tư từ phía ông không phải là chuyện gì khó khăn.

Chỉ cần làm được cái cơ bản nhất thì vấn đề tài chính sau này, huyện hoàn toàn có thể kham được.

- Được, mai tôi sẽ mang bản quy hoạch đến.

Từ Bác Bằng đứng lên, nghiêm trang nói.

Từ vẻ mặt của Hàn Đông, Từ Bác Bằng lờ mờ nhận ra việc này hắn cũng chắc là đã có nguồn đầu tư khác bởi vậy mà rất kỳ vọng.

Ngay chiều ngày hôm sau, Lâm Phương Tri đã mang tư liệu tương quan tới, Hàn Đông xem qua một lượt, không ngờ Phú Hùng lại có tới một ngàn ba trăm mẫu đất, chia làm ba mảnh lại đúng lúc bao quanh căn cứ số 1.

- Rốt cuộc họ muốn gì?

Hàn Đông trầm ngâm.

Lâm Phương Tri thật sự nổi giận:

- Theo tôi thì có hai khả năng, một là chờ thời cơ đem chuyển nhượng cho công ty khác, hai là biến nó thành cái cần câu cơm của mình. Bởi vì sau này căn cứ số 1 sẽ là điểm đến hứa hẹn của rất nhiều công ty hóa chất và lúc đó bọn họ sẽ là những ngư ông đắc lợi.

Hàn Đông gật gật đầu, nếu đúng như thế, công ty Phúc Hùng quả thật không cần bỏ ra nhiều tiền mà lại có thể dễ dàng gom những nguồn lợi khổng lồ.

- Việc này hoàn toàn đi ngược với quy định quản lý của khu công nghiệp, tôi sẽ đề cập tới trong cuộc họp Thường vụ.

Nếu đã vuốt mặt không biết nể mũi thì mình cũng chẳng cần phải lôi thôi dài dòng với nó.

Lâm Phương Tri đi rồi, Hàn Đông gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận kể qua tình hình, vừa nghe xong, Hoàng Văn Vận cũng rất phẫn nộ, nói sẽ gọi điện thoại hỏi cho ra nhẽ mọi chuyện.

Lát sau đã thấy Hoàng Văn Vận gọi lại, nói:

- Hàn Đông, tình hình của Phúc Hùng, chẳng biết anh đã biết hay chưa?

Hàn Đông nói:

- Có, biết chút ít gọi là, cứ theo quy định mà làm, cần phải rắn mới được, không thì sẽ công bằng với các xí nghiệp khác

Hoàng Văn Vận đồng tình:

- Phải, anh nói đúng, tôi cũng đang muốn nói với anh rằng, chúng ta cần phải tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc, tôi đã nghiêm khắc phê bình một hồi rồi để họ sửa lại thời hạn, còn anh thì cứ như thế mà làm thôi.

- Vâng, Bí thư Hoàng, đúng là một người làm chính sự.

- Một, gièm pha Phương Trung. Luôn muốn tìm mọi cách để nội bộ lục đục. Nhớ Trà Quyền.

Tranh quyền đoạt vị là chuyện bình thường của một số người nhưng Hàn Đông thấy cần phải có một bước đệm thì mới có thể làm nên chính sự.

Còn về Hoàng Văn Vận, Hàn Đông vẫn luôn có ấn tượng khá tốt, mình vừa tới Phú Nghĩa đã nhận được từ ông sự giúp đỡ rất lớn lao, nhìn chung, ông là một cán bộ đầy triển vọng.

Tiếp theo, Hàn Đông lại gọi điện thoại cho Lâm Phương Tri, nói lại mọi chuyện, nhắc nhở nếu có chuyện gì thì phải báo cáo ngay với mình.

Được biết Bí thư cũng chú ý tới việc này, Lâm Phương Tri thực sự rất mừng.

Sở dĩ Lâm Phương Tri vẫn luôn theo sát việc này là vì Hàn Đông đã dặn dò từ lâu, hai là bây giờ đã là Chủ nhiệm Ban quản lý, nhưng Lâm Phương Tri là người của Hàn Đông, mà căn cứ số 1 là do một tay Hàn Đông gây dựng nên, nên có việc gì chẳng cần Hàn Đông nhắc Lâm Phương Tri cũng tự giác báo cáo lên.

Trong khi ấy, Chủ tịch huyện Cam Minh Địch cũng đang gọi điện thoại cho Sa Trí Tuyên, nói lại lệnh của Hoàng Văn Vận:

- Ông chủ Sa, việc này khó khăn rồi đây, lãnh đạo sẽ theo sát đó, mà chủ yếu là từ phía Hàn Đông nên mọi việc sẽ vượt khỏi tầm tay của huyện rồi.

- Lại là thằng Hàn Đông!

Sa Trí Tuyên vô cùng giận dữ:

- Thế này nhé, Chủ tịch Cam, anh cố đứng cho vững nhé, tôi sẽ nghĩ cách.

- Thế này là thế nào?

Tiếng hỏi cất ra từ phía đối diện với Sa Trí Tuyên - Phương Kiến.

Vừa nghe tới cái tên Hàn Đông, Sa Trí Tuyên vô cùng căm ghét, lúc ở đồn quản lý xe, chân Hàn Đông đã đạp tím lưng nó khiến nó cun cút lau sạch sẽ đôi giầy trước bàn dân thiên hạ, khiến nó cảm thấy đó là điều vô cùng hổ thẹn.

Lần trước, lúc đang uống trà ở tiệm trà gần thương trường Nhân Dân, thấy Kiều San San và Tiêu Bối Bối dạo phố, nó liền nảy ra một ý, cho người tới trêu ghẹo các cô để mình biến thành trang nam nhi hảo hán theo kiểu "anh hùng giữa đường gặp chuyện bất bình chẳng tha". Sao mà biết được lại bị Hàn Đông nẫng tay trên, mà mấy thằng "họ Sở" bị đánh tới gãy tay trong trại tạm giam nhưng vẫn nói là vô cớ kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhưng ai cũng đoán được rằng chắc chắn có người cố ý tạo ra màn kịch đó.

Với lại, công an huyện lại đang dốc toàn lực truy tìm Thằng hai vì đã phạm quá nhiều tội cho dù không lớn nhưng án chồng lên án thì không thể dễ dàng cho qua. Cho nên Thằng hai bỏ trốn và cũng chẳng dám ho he bén mảng lại gần đây.

Cộng thêm nó lại bị Phương Trung chửi cho một trận, bảo đừng có dại mà đối đầu với Hàn Đông vì chẳng giải quyết được gì mà lại chỉ chuốc thêm hận thù bực dọc vào người mà thôi.

Nghe xong Sa Trí Tuyên nói lại chuyện gì đã xảy ra, Phương Kiến phẫn nộ:

- Anh Sa, thằng Hàn Đông cứng đầu đúng là không nể mặt anh ha!

Sa Trí Tuyên lạnh lùng:

- Hừ, để xem nó kiêu căng được tới bao giờ?

Ủy Ban Kế hoạch, Cục Đất đai, Cục Thủy lợi đều đã đưa ra những chính kiến của mình, Hàn Đông xem xong, chi phí khoảng năm trăm ngàn, nên tài chính huyện vẫn có thể kham được phân nửa.

Cầm quy hoạch trên tay, Hàn Đông lao đi tìm Bí thư, nghe xong báo cáo, Hoàng Văn Vận hoàn toàn tán thành, Hàn Đông lại tới gặp Phương Trung báo cáo qua.

Phương án này quả thật không có nhiều vấn đề lớn nên Phương Trung cũng không nói gì.

Sáng 30-7, Phú Nghĩa mở cuộc họp thường vụ, thảo luận về việc kiến thiết xây dựng con đường Tân Giang, thông qua quy hoạch của các ban ngành liên can đã quyết định thành lập tổ công tác, Hàn Đông là tổ trưởng, Thẩm Tòng Phi, Hứa Hiểu Đông là tổ phó, mỗi ban ngành liên can đều có người phụ trách là thành viên tổ công tác.

Sau này, Hàn Đông sẽ cùng với Thẩm Tòng Phi, Hứa Hiểu Đông cùng bàn bạc thảo luận rồi sẽ cùng nhau phân chia trao đổi cụ thể tới các ban ngành, các tổ công tác liên can như Kế hoạch, Thủy lợi, Đất đai, Giám sát an toàn, Xây dựng.

Vì Hứa Hiểu Đông là quản lý giám sát an toàn trong xây dựng nên cũng được bổ làm tổ phó trong tổ công tác. Đây là người duy nhất được Hàn Đông cân nhắc vào vị trí này.

Trong hội nghị Thường vụ, bên Phương Trung, có một số việc lớn, đúng là không tiện nắm quyền tìm chiến tích.

Nhưng Phương Trung là Chủ tịch huyện nên sự đóng góp là không thể thiếu.

Nhưng phía Hoàng Văn Vận lại chiếm ưu thế hơn hẳn.

Ngày 31, các chuyên gia viện nghiên cứu xây dựng quy thiết kế tỉnh tới Phúc Nghĩa làm việc, Hàn Đông cũng gặp gỡ vài vị, sau đó để các ban ngành liên can giúp đỡ bọn họ, như vậy chẳng phải sẽ tiện hơn đó sao?

Xong đâu đấy, Hàn Đông thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay là thứ sáu, mai là thứ bảy rồi, Tiêu Bối Bối sắp về Yến Kinh.

Do đó, Hàn Đông quyết định, mai sẽ đưa Tiêu Bối Bối tới Thục Đô chơi, đương nhiên sáng mai phải tới thăm Phạm Đồng Huy, đem cái bản kế hoạch của cục nghề nghiệp cho ông xem, nếu được, sẽ mau chóng bắt đầu trù bị cho cơ sở mẫu dịch vụ lao động mở

Gọi cho Cổ Phàm Hàn - Thư ký riêng của Phạm Đồng Huy, sau khi gọi đi, nói số của mình sau đó bảo mai có việc muốn qua gặp Chủ tịch Phạm, nhờ y xin chỉ thị

Cổ Phàm Hàn thấy cái chức Phó chủ tịch con con mà cũng dám đòi gặp Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch thường trực tỉnh để báo cáo công tác thì quả là kỳ lạ, nên thẳng thắn:

- Phó chủ tịch Hàn, chào anh, Chủ tịch rất bận nên e là không có thời gian gặp anh đâu ạ.

Hàn Đông cười cười:

- Thư ký Cổ, chuyện này cần phải báo cáo gấp và trực tiếp với Phó chủ tịch, phiền anh nói giúp lại một tiếng với Phó chủ tịch.

- Được. Anh đợi lát.

Cổ Phàm Hàn thực tình muốn dập máy nhưng lại nghĩ, chắc anh chàng nếu không có vấn đề về đầu óc thì chắc là đã từng liên hệ với Phó chủ tịch rồi, nên quyết định đi báo cho Phó chủ tịch.

- Được, bảo cậu ta 10 giờ rưỡi lại đây đi. Cậu ta chắc cũng đủ thời gian qua đây.

Phạm Đồng Huy nghe xong thông báo của Thư ký, hơi trầm ngâm, dặn dò.

- Nhưng, Phó chủ tịch, mười rưỡi sáng mai Phó chủ tịch có cuộc hẹn ở Sở Thương mại.

- Hoãn lại cuộc gặp ở Sở Thương mại lại đi.

- Dạ.

Cổ Phàm Hàn gật đầu mà không khỏi kinh ngạc, bản lĩnh anh chàng Phó chủ tịch Hàn Đông quả là lớn đấy ạ, đến ngay cả Phó chủ tịch tỉnh cũng phải rời lại cuộc hẹn với Giám đốc Sở Thương mại mà khoan đã, hình như nghe giọng Phó chủ tịch tỉnh thì có vẻ như trong lời nói của ông có chút ẩn ý, sắp xếp lúc mười giờ rưỡi, quả thật là để Hàn Đông có đủ thời gian tới đây.

Yên lặng bước ra ngoài, Cổ Phàm Hàn vô cùng khó hiểu:

- Sao Phó chủ tịch lại coi trọng Hàn Đông này tới vậy?

Đồng thời, y cũng toát cả mồ hôi hột vì thái độ vừa rồi, may mà lúc đó mình không gây ra lỗi gì không thì sau này biết ăn nói sao đây với Phó chủ tịch?

- Phó chủ tịch Hàn, chào anh, mười giờ ba mươi sáng mai, Phó chủ tịch bảo anh qua đây.

Lần này, Cổ Phàm Hàn trở nên khách sáo hơn hẳn lúc trước, lại nói thêm một câu:

- Tốt nhất anh tới sớm một chút nhé, không chừng Phó chủ tịch có thời gian rảnh sớm hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK