Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cam Vĩ Lâm và Tiếu Anh Hà vừa nghe như vậy thì chợt nở nụ cười, nếu quả thật mở hội nghị đảng ủy, như vậy Hàn Đông chỉ có thể sẽ mất mặt, nhiều nhất cũng chỉ được sự giúp đỡ của phó bí thư Chu Ngọc Vinh, sao có thể chống lại mọi người cho được.

Lúc này Hàn Đông đang ở trong phòng làm việc nói chuyện với phó chủ tịch Lâm Phương Tri, vì người này phụ trách phát triển kinh tế, đây là công tác quan trọng nhất của chính quyền, cũng chính là phần công tác mà Hàn Đông làm chủ, vì vậy hắn nhất định phải nói chuyện với đối phương.

- Chủ tịch Hàn, phát triển kinh tế của thị trấn Triệu Hoa là chuyện nan giải, anh cũng biết tình huống của thị trấn Triệu Hoa rồi đấy, kinh tế muốn phát triển cũng không phải chỉ là một lần rồi xong...

Lâm Phương Tri luôn nhấn mạnh điều kiện khách quan, vốn Hàn Đông là một cán bộ trẻ lên làm thay mặt chủ tịch thị trấn làm hắn có chút khó chịu, tuy hắn cảm thấy mình không có cơ hội làm chủ tịch thị trấn, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa nếu Cam Vĩ Lâm tiếp nhận vị trí chủ tịch, hắn sẽ tiến lên một bước làm ủy viên đảng ủy, mạnh hơn một phó chủ tịch thị trấn đơn thuần.

Lâm Phương Tri thấy tiểu tử Hàn Đông này nhất định có bối cảnh, xuống cũng chỉ là đãi cát tìm vàng mà thôi, chỉ cần vung tay hoạt động xong sẽ điều đi. Anh muốn mạ vàng lý lịch cũng tốt, nhưng anh cũng không nên làm loạn rồi phủi mông bỏ đi, bây giờ xem ra Hàn Đông này cũng chẳng phải là kẻ an phận.

Hàn Đông thấy ý nghĩ chống đối trong lời nói của Lâm Phương Tri, vì vậy mà trong lòng chợt bùng lên lửa giận, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, giọng điệu cũng cực kỳ ngưng trọng:

- Phó chủ tịch Lâm, trước đó tôi đã nói không rõ ràng sao? Kinh tế của thị trấn Triệu Hoa phải phát triển, chúng ta không thể chờ được, điều này anh không hiểu rõ à?

- Tôi...

Lâm Phương Tri bị Hàn Đông lên tiếng dạy bảo mà cảm thấy sững sờ, tuy Hàn Đông nhìn thì có vẻ là cán bộ trẻ tuổi nóng lòng lập thành tích, nhưng hắn nổi giận cũng làm cho Lâm Phương Tri không dám đối mặt.

Hàn Đông khẽ hạ giọng xuống, hắn nói lờ thấm thía:

- Chủ tịch Lâm, tôi tháy anh cũng là người thị trấn Triệu Hoa, chẳng lẽ giương mắt nhìn Triệu Hoa cứ mãi đứng ở vị trí cuối cùng trong huyện sao?

- Chủ tịch Hàn, tôi...

Lâm Phương Tri không biết nói sao cho phải, chẳng lẽ người này thật sự muốn làm chút chuyện hiện thực?

Hàn Đông khoát tay áo:

- Tôi mặc kệ trước kia mọi người công tác thế nào, nhưng từ nay về sau, tôi không muốn thấy những hành vi muốn chiếm tất cả mà không muốn bỏ bất kỳ thứ gì, đã ngồi xuống vị trí là phải làm ra chút chuyện. Tinh thần hội nghị trước đó sẽ nhanh chóng được đăng lên cho huyện ủy, đây là căn cứ, mà lãnh đạo huyện ủy cũng sẽ không tỏ ra không thấy những hành vi của chúng ta...

- Được rồi...

Lâm Phương Tri hít vào một hơi thuốc, phun ra một làn khói xanh:

- Chủ tịch Hàn, tôi sẽ suy xét lại.

Hàn Đông gật đầu:

- Được, tốt lắm, có ý kiến gì có thể trao đổi với tôi bất cứ lúc nào.

Lâm Phương Tri giống như bị Hàn Đông nói lời dạy bảo mà có hơi ngây ra, hắn đi ra với vẻ mặt âm trầm.

- Phù!

Hàn Đông thở ra một hơi, hổ không phát uy thì người ta cứ nghĩ mình là mèo bệnh.

- Tút, tút, tút...

Chuông điện thoại vang lên dồn dập.

Hàn Đông nghe điện thoại, nghe thấy giọng điệu điếc tai người của Vũ Kiến:

- Chủ tịch Tiểu Hàn, nếu cậu rảnh thì đến đây một chuyến, tôi và cậu bàn chút chuyện.

- Bí thư Vũ, tôi đang rất bận, khi nào xong việc sẽ qua.

Hàn Đông thản nhiên nói, giọng điệu của Vũ Kiến làm cho hắn cảm thấy khó chịu, dù lúc này hắn chẳng bận rộn gì nhưng vẫn nói như vậy, nếu muốn thì tự mình tìm đến.

Thật ra Hàn Đông cũng không muốn làm căng thẳng với Vũ Kiến, dù sao hắn cũng chỉ đến để công tác, cũng không muốn hao binh tổn tướng trên những chuyện vô dụng, nhưng Vũ Kiến lại mở miệng nói là "chủ tịch Tiểu Hàn", thật sự chẳng nể mặt hắn ra gì.

Hàn Đông xem qua vài phần báo cáo thống kê công tác, lúc này hắn đứng lên, cầm lấy ly giữ ấm, không nhanh không chậm đi về phía phòng làm việc của Vũ Kiến.

Vẻ mặt của Vũ Kiến rất âm trầm, giống như có người vừa nhổ nước miếng lên vậy:

- Chủ tịch Tiểu Hàn đúng là người bận rộn, tôi thấy công tác của thị trấn Triệu Hoa năm nay nhất định sẽ tiến lên hàng đầu.

Hàn Đông cười nhạt một tiếng:

- Tôi sao có thể so với bí thư Vũ, bí thư là người bày mưu nghĩ kế, tất cả đều nắm chắc trong tay. Nhưng bí thư Vũ cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng thay đổi cục diện của thị trấn Triệu Hoa.

- Vậy à? Tôi đây cũng mỏi mắt chờ mong.

Vẻ mặt Vũ Kiến chợt trở nên âm trầm:

- Nhưng, chủ tịch Tiểu Hàn, công tác phải làm tốt nhưng vấn đề trình tự tổ chức đảng cũng phải làm cho tốt.

Hàn Đông khẽ giật mình:

- Không biết bí thư Vũ có chuyện gì?

- Hừ, chính quyền thị trấn không phải triển khai công tác dưới sự lãnh đạo của đảng ủy sao? Có chuyện gì quan trọng đều phải đưa ra thảo luận ở hội nghị đảng ủy mới được.

Hàn Đông hiểu rõ, Vũ Kiến nói như vậy nhất định là chĩa vào quy định trách nhiệm của mình vừa đề xuất, cũng không biết vị phó chủ tịch nào nói cho tên này biết, rõ ràng muốn tìm cơ hội vỗ mặt mình.

- Bí thư Vũ cứ yên tâm, những chuyện lớn liên quan đến thị trấn sẽ được đệ trình thảo luận ở hội nghị đảng ủy.

- Vậy thì tốt, không biết khi nào thì chủ tịch Tiểu Hàn mới đưa văn kiện quy định về trách nhiệm ra thảo luận ở hội nghị đảng ủy?

Vũ Kiến nhìn chằm chằm vào Hàn Đông, hắn đã quyết định sửa trị tên này, để cho đối phương ăn quả đắng ở hội nghị đảng ủy một lần, nếu không sẽ chẳng biết trời cao đất rộng.

- Ha ha, văn kiện còn chưa hoàn thành, vừa rồi tôi cũng đang ở vào trong giai đoạn suy xét để hoàn thiện mà thôi.

Hàn Đông nở nụ cười:

- Nhưng phương án này cũng không áp dụng trên toàn thị trấn, chỉ thi hành cho vài vị phó chủ tịch thị trấn mà thôi, bí thư Vũ cũng đừng lo, tôi sẽ chuẩn bị tốt.

- Cậu...

Vũ Kiến trừng mắt:

- Chủ tịch Tiểu Hàn, một chuyện quan trọng như vậy cậu lại tự mình quyết định sao?

- Đúng là không có biện pháp, vì làm tốt công tác của thị trấn Triệu Hoa, tôi đành phải điều động tính tích cực của mọi người.

Khi thấy Hàn Đông khôgn thèm quan tâm đến mình, Vũ Kiến hận không thể nhảy dựng lên:

- Chủ tịch Tiểu Hàn, tôi cho rằng anh thiếu suy xét ổn thỏa, phương án quy định trách nhiệm này là không ổn thỏa, trước tiên đặt xuống thảo luận cái đã.

- Nói như vậy là bí thư muốn thực hiện chức trách của chủ tịch sao?

Hàn Đông đứng lên dùng giọng lạnh như băng nói:

- Nếu nói như vậy, bí thư Vũ tốt nhất nên xin chỉ thị của đảng ủy chính quyền huyện rồi nói sau.

- Cậu nói gì?

Vũ Kiến lớn tiếng.

- Thật xin lỗi, bí thư Vũ, chính quyền bên kia có việc, tôi phải đi trước.

Hàn Đông lạnh lùng nói, sau đó trực tiếp đi ra ngoài. Vũ Kiến này đúng là khong biết xấu hổ, trước đó mình đã khiêm nhường nhưng tên nay vẫn muốn nhúng tay vào địa bàn của mình, đúng là không thể làm gì hơn.

- Ầm!

Một âm thanh lớn từ phòng làm việc phía sau truyền đến, giống như Vũ Kiến chính thức bị chọc tức.

Đám nhân viên công tác văn phòng thị trấn thấy Hàn Đông cầm ly trà nhàn nhã từ trong phòng làm việc của bí thư Vũ đi ra thì đưa mắt nhìn nhau, bí thư và chủ tịch bàn bạc nhanh vậy sao?

- Bí thư Vũ, Hàn Đông sao vậy?

Chủ nhiệm văn phòng Tiếu Anh Hà lắc cặp mông lớn đi vào phòng làm việc của Vũ Kiến, thuận tay đóng cửa.

- Đáng giận, tiểu tử kia dám chống lại tôi.

Cặp mắt Vũ Kiến đỏ ửng lên:

- Tôi sẽ điện thoại cho chủ tịch Phương, để xem thằng khốn kia có thể tiếp tục chứng thực văn kiện quy định trách nhiệm nữa không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK