Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Tần Phương lại cùng đám người của Hàn Mạn Lương nâng ly. Cô nói:

- Được rồi, Tần Phương tôi không quấy rầy các vị nữa. Quý vị cứ ngồi chơi thư thả nhé.

Là một người tinh tế, Tần Phương biết rõ đám người của Hàn Đông tới là để bàn công chuyện, bởi vậy nên cô không thể ngồi đây mãi được. Dù sao những gì cần nói cũng đã nói rồi, Tần Phương vốn quan niệm nước chảy mãi thì đã cũng phải mòn, có công mài sắt có ngày nên kim. Mà huống hồ Hàn Đông lại là nhân vật tầm cỡ như vậy, cần phải từ từ, dần dần, hôm nay làm vậy xem như đã có nền tảng khá ổn rồi, không thể nào một phát ăn ngay, hôm nay cho hắn chút lợi ích mà có thể lập tức “thu phục” được.

Tiết Bác cầm ly rượu tiến đến trước mặt Hàn Đông, dùng hay tay nâng chiếc ly lên tận mặt, cung kính nói:

- Đông ca, trước kia tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, ly này coi như để tạ lỗi với anh, mong anh đại nhân đại lượng mà thứ lỗi cho thằng em này.

Hàn Đông nâng ly rượu cụng vào ly của gã, đáp:

- Chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa, vả lại cũng là do Lưu Vân Lương kia gây chuyện thị phi đó chứ.

- Tạ ơn Đông ca.

Tiết bác vui mừng nói. Hàn Đông có thể tha thứ cho gã, như vậy thực sự là quá tốt rồi. Nếu không để phụ thân gã biết được gã dám đắc tội với Hàn Đông thì nhất định là khó sống.

Patos cất giữ hai mươi năm quả là một đặc ân mà Tần đại mỹ nhân đã ưu ái dành tặng cho. Bởi thế mà mỗi lần nâng ly ai nấy cũng chỉ dám nhấp một ngụm nhỏ, nên dù chỉ có một chai mà cũng không hề ít. Đồ tốt không ở lượng mà là ở chất, tinh phẩm dĩ nhiên là sẽ không thể có nhiều được.

Bạch Vũ Giai mặt đã ửng hồng, nâng ly bước tới bên cạnh Hàn Đông, dịu dàng nói:

- Đông ca, tôi kính anh ly này.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, nâng ly lên cụng ly với cô một cái. Trong lòng Hàn Đông trước nay đều tràn đầy tình cảm đối với Bạch Vũ Giai. Đây là cô gái mà anh đã từng yêu, mặc dù bây giờ có rất nhiều thứ đã thay đổi không còn như xưa nữa, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, trong lòng anh vẫn dậy lên những cảm xúc rất khó tả.

Hoa Phương đứng cạnh bắt gặp ánh mắt dịu dàng mà Hàn Đông dành cho Bạch Vũ Giai thì trong lòng vô cùng đố kị. Thế nhưng đố kị cũng chỉ là đố kị, cô vẫn đủ bình tĩnh để xác định được nên làm gì và không nên làm gì. Mặc dù trong con mắt của đại đa số những người bình thường thì Hoa Phương là một nữ minh tinh xinh đẹp rạng ngời, thế nhưng trong mắt của đám người Hàn Đông này, cô chỉ là một con hát mà thôi. Nếu chỉ vì ghen tức mà làm ầm lên thì sẽ khiến cho họ khó chịu, vậy sau này sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì đâu.

Hàn Mạn Lương cười nói:

- Tiểu Bạch em đâu cần phải khách khí như vậy. Tiểu Đông khó lắm mới về được một chuyến, tối nay em phải tận dụng cơ hội này tiếp đãi cậu ta thật tốt đó nhé.

Bạch Vũ Giai vừa nghe thì mặt lập tức đã đỏ bừng lên, câu nói của Hàn Mạn Lương có hai nghĩa, khiến tim cô cứ đập thình thịch mãi không thôi.

Hoa Phương vừa trong lòng vừa đố kị vừa ngưỡng mộ Bạch Vũ Giai, thầm nhủ:

- Con ** này chắc đang sướng rơn lên rồi.

Trước đó không lâu Bạch Vũ Giai trong lòng còn thầm ngưỡng mộ Hoa Phương, còn hiện tại, Bạch Vũ Giai mới là người khiến cho Hoa Phương phải ghen tị. Điều này đã chứng thực cho câu nói “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây” của người xưa.

Sau khi tất cả mọi người đã cụng ly với nhau thì trong bình rượu chỉ còn sót lại có nửa ly. Hàn Mạn Lương cảm thán nói:

- Tôi đã đến đây bao lần mà đây mới là lần đầu tiên nhận được đãi ngộ như thế này đấy. Một gian phòng miễn phí, chai rượu Patos có thâm niên 20 năm cũng miễn phí luôn, tất cả đều là nhờ có Hàn Đông mà thơm lây đó.

Hàn Đông thản nhiên địa cười cười, chẳng nói gì thêm.

Hàn Mạn Lương quay sang nhìn hắn một cái, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:

- Tiểu Đông, cậu là hôm nay mới về phải không?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Đúng đó. Mới về đến lúc chiều nay thôi.

Hàn Mạn Lương tiếp:

- Vậy cậu nhất định là rất mệt rồi, hay là đi nghỉ một lát đi, để Tiểu Bạch đây massage cho một chút cho thư giãn, lát nữa anh sẽ giới thiệu cho cậu vài người bạn.

Bạch Vũ Giai nghe xong thì cúi đầu không nói, trong lòng rộn ràng như có một con kangguru đang không ngừng nhảy nhót. Cô vừa thẹn lại vừa có phần mong đợi.

Hàn Đông thấy Bạch Vũ Giai đang xấu hổ cúi đầu thì mỉm cười đáp:

- Thôi không cần vậy đâu, em cũng không mệt mà.

Sau đó Hàn Đông nâng ly rượu lên, quay sang Vương Tổng nói:

- Vương Tổng, tôi kính ông ly này. Huyện Quang Vinh sắp tiến hành cải tạo khu đô thị cũ đã xuống cấp, mong Vương Tổng có thể ủng hộ đôi chút.

Vương Tổng sớm đã muốn thiết lập mối quan hệ với Hàn Đông rồi, giờ thấy Hàn Đông chủ động đề cập tới vấn đề này thì như mở cờ trong bụng:

- Bí thư Hàn có yêu cầu gì cứ dặn dò một tiếng là được rồi mà.

Hàn Đông khái quát lại một chút tình hình hiện tại cho Vương Tổng, hy vọng gã không chỉ đồng ý tham gia vào dự án của mình mà còn giới thiệu thêm cho mình những nhà đầu tư đáng tin cậy khác. Hàn Đông nói:

- Vương Tổng ạ, phong cách làm việc của tôi trước nay là phải nói rõ tình hình trước đã. Chỉ cần Vương Tổng và các bằng hữu của ngài trước đây đã từng đầu tư hợp pháp, tôi xin lấy danh dự mình ra đảm bảo lợi ích cho các vị. Đương nhiên, trước kia các vị cũng phải tham gia đấu thầu công khai rồi, chỉ có phù hợp với yêu cầu thì chúng ta mới có thể hợp tác lâu dài được.

Hàn Đông hiểu rõ rằng huyện Vinh Quang sở dĩ chậm phát triển như vậy là do khu sở Tây kinh tế lạc hậu đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ. Chỉ cần khu đô thị cũ được cải tạo thì sẽ tự nhiên sẽ trở thành một miếng mồi vô cùng hấp dẫn thu hút các nhà đầu tư. Do vậy Hàn Đông tin rằng những người có tầm nhìn xa đều sẽ đồng ý tham gia.

Vương Tổng cười nói:

- Bí thư Hàn quả là người thẳng thắn, nói năng cũng chân thành. Cải tạo đô thị là một công trình có hệ thống và quy mô, như thế này đi, tới lúc đó tôi sẽ liên lạc thêm với một vài người bạn cùng tham gia đấu thầu, nhất định sẽ không làm cậu phải thất vọng. Mặc dù trước đây tôi và cậu chưa có cơ hội được hợp tác cùng nhau nhưng tôi và Hàn lão gia đã có quen biết lâu rồi, tôi là người thế nào ông chủ Hàn là người hiểu rõ. Con người tôi đã quyết làm việc gì thì sẽ không hồ đồ mù quáng đâu.

Hàn Mạn Lương cũng nói:

- Đúng đó Tiểu Đông, cậu cứ yên tâm đi, danh tiếng của Vương tổng đây không ai là không biết cả. Hàn Đông nâng ly lên cụng ly cùng Vương Tổng, nói:

- Đã vậy thì tôi không còn gì phải lo lắng nữa rồi, rất chờ đợi ngài đại giá quang lâm. Có điều kế hoạch cải tạo khu đô thị cũ cần phải thông qua nội các Chính phủ mới được. Đợi sau nội các Chính phủ phê chuẩn xong là Vương Tổng cùng các vị bằng hữu của ngài có thể tiến hành đầu tư rồi. Lần này tôi về Yến Kinh chính là vì mục đích như vậy đó.

Nghe Hàn Đông nói như vậy, xem chừng cậu ta đã nắm rất chắc chắn việc này. Nội các Chính phủ còn chưa phê chuẩn cậu ta đã đi tìm các nhà đầu tư để liên hệ trước rồi. Chẳng lẽ cậu ta không lo đến lúc đó nội các chính phủ không phê duyệt thì sẽ bị hớ sao?

Tuy nhiên với thân phận của Hàn Đông, việc này có lẽ chẳng thành vấn đề. Bởi vậy, Vương Tổng quyết định sẽ cho người thu xếp để ngày mai lên đường đến Vinh Châu luôn.

Trong lòng gã thầm nhủ: “Việc này là một mũi tên nhắm trúng hai đích, vừa là đầu tư có lợi cho mình mà cũng đồng thời xây dựng mối quan hệ với Hàn Đông luôn. Hàn Đông này có lẽ là người có tiền đồ rộng mở nhất Hàn gia, nhất định có thể thu hút được rất nhiều sự quan tâm. Giờ kết giao với hắn thì sẽ có cơ hội quen biết được với nhiều nhân vật tầm cỡ hơn. Mà chính Hàn Đông này tương lai hứa hẹn cũng sẽ phát triển không ngừng. Cuộc đầu tư này là đáng, rất đáng!”

Hàn Mạn Lương nói:

- Vương Tổng đã có ý muốn giới thiệu như vậy rồi thì có lẽ tôi cũng không cần giới thiệu thêm nữa nhỉ.

Hàn Đông đáp:

- Cuối cùng anh vẫn là người nhàn hạ nhất.

Hàn Mạn Lương cười ha ha nói:

- Đương nhiên. Đỡ được việc nào hay việc đó. Tôi bắt đầu nghiện cái “món” Patos này rồi đấy! Phục vụ, cho ít đồ nhắm ra đây, lấy thêm cả một chai Lafite nữa, coi như là để thay đổi khẩu vị.

Sau khi nhân viên phục vụ mang rượu và đồ nhắm tới, đám người lại bắt đầu uống. Hàn Mạn Lương, Vương Tổng cùng với Tiết Bác thì bàn luận tới những ảnh hưởng của việc đầu tư vào điện ảnh. Cha của Tiết Bác chính là Bộ Trưởng bộ Văn hóa Tiết Hi Lập nên vấn đề phê duyệt xem như không gặp phải trở ngại gì. Đương nhiên Tiết Bác làm việc này cũng là để có lợi cho gã.

Hàn Đông đã sớm đã tính tới chuyện ấy rồi, nếu không Hàn Mạn Lương cũng sẽ không kéo Tiết Bác đến.

Sau khi đã uống được kha khá Lafite, Tiết Bác và Vương Tổng mỗi người lần lượt lại gọi thêm hai chai nữa. Trong những trường hợp cần phải tiêu tiền thì nên tiêu, nếu không người khác sẽ coi thường mình. Hơn nữa Tiết Bác và Vương Tổng lại đang muốn xây dựng mối quan hệ với Hàn Đông, dịp như thế này không thể không thể hiện được.

Vậy là Vương Tiểu Phong cũng theo mọi người gọi thêm một chai để tỏ chút sĩ diện.

Thế là đám người vô tình đã uống không ít rượu vang, trừ Bạch Vũ Giai và Hoa Phương, tính ra mỗi người đã uống gần hết một chai.

Trước khi ăn cơm Hàn Đông đã uống kha khá rồi, giờ lại thêm chỗ này vào nữa nên đầu cảm thấy hơi choáng.

- Tiểu Đông, anh thấy cậu có vẻ mệt rồi đó, mau đi nghỉ đi.

Hàn Mạn Lương cười nói.

- Đông ca, để tôi dìu anh đi nghỉ.

Bạch Vũ Giai vừa nói vừa đỡ lấy cánh tay Hàn Đông.

Một mùi hương hấp dẫn xộc vào mũi khiến tâm trí Hàn Đông như tê dại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK