Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Đông dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:

- Cám ơn bí thư Hoàng, tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác.

Biểu hiện của Hàn Đông khá khéo léo, đã biểu đạt đầy đủ lòng tôn kính với Hoàng Văn Vận, đồng thời còn không tỏ ra xu nịnh a dua.

Trong mắt Hoàng Văn Vận lóe lên cái nhìn khen ngợi, hắn gật đầu nói:

- Được rồi, cậu có thể ra về.

Hàn Đông đi ra và nhìn đồng hồ, rõ ràng hắn đã nói chuyện với bí thư Hoàng được cả giờ, thời gian khá tốt, chỉ sợ là phó chủ tịch huyện bình thường cũng không có được đãi ngộ tốt như thế. Hắn chậm rãi đi về, thời gian vẫn còn sớm, lúc này quán cơm của dì Vương vẫn chưa có người, Yến Lâm đang ngồi trước một cái bàn, tay phải nâng gò má tuyết trắng, khẽ nghiêng đầu giống như đang suy xét về một điều gì đó, nhìn qua có vẻ rất vô tình.

Hàn Đông khẽ đi qua, Yến Lâm cũng không chú ý đến hắn, có lẽ lúc này yên tĩnh suy tư mới là bộ mặt thật của nàng. Hắn ngồi xuống đối diện với nàng, sau đó khẽ gõ xuống mặt bàn hai cái rồi nói:

- Tiểu nha đầu, nghĩ gì thế?

Yến Lâm chợt sững sờ, nàng ngẩng đầu lên cười cười nhìn Hàn Đông , nụ cười có chút miễn cưỡng, sau đó nàng khẽ nói:

- Anh Đông làm xong việc, bây giờ đến dùng cơm sao?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Dù sao cũng không còn việc gì, như vậy ăn cơm sớm một chút.

Dì Vương ở bên cạnh nghe vậy thì đi xào nấu thức ăn theo khẩu vị bình thường của Hàn Đông.

- Tiểu nha đầu, giữ vững tinh thần.

Hàn Đông vươn tay khẽ gõ lên đầu Yến Lâm, vì nàng ngồi đối diện hắn mà không nói tiếng nào, điều này thật sự làm cho tâm tình của hắn cũng có chút trầm trọng, nhịn không được phải trêu chọc nàng.

Khóe miệng Yến Lâm hơi vểnh lên giống như nở nụ cười nhưng rất miễn cưỡng. Hàn Đông thấy vậy thì có chút đau xót, đang định nói gì đó thì nàng lại đứng lên mời khách vừa mới bước vào. Nếu nàng đã như vậy thì hắn ăn cơm cũng không được ngon, sau khi ăn qua loa thì quay về ký túc xá, bắt đầu lên giường làm một giấc ngủ trưa.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Đông bị một hồi chuông điện thoại đánh thức, ngay sau đó nghe được âm thanh dồn dập của Đặng Đạt Hòa:

- Chủ tịch Hàn, tôi là Tiểu Đặng, phòng tài chính vừa bị cháy.

- Cái gì?

Hàn Đông nhảy ngay xuống giường, hắn nghiêm khắc hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra?

Đặng Đạt Hòa cũng vừa nhận được tin tức, cũng không biết nhiều, nghe nói tổn thất là không lớn, chỉ thiêu rụi vài quyển sổ sách mà thôi.

Hàn Đông nghe nhắc đến sổ sách thì hàng lông mày dựng lên, dựa vào trực giác thì hắn thấy sự việc này không phải ngẫu nhiên. Sau khi cúp điện thoại, hắn mặc quần áo đàng hoàng rồi đi ra ngồi ngoài phòng khách, dần dần có định luận của riêng mình. Hắn thấy đám người kia đã bắt đầu luống cuống, nhưng hình như lá gan của bọn họ cũng hơi lớn.

Hàn Đông quay về thị trấn Triệu Hoa, hắn vừa mở cửa phòng làm việc thì Tiền Thạch Lựu chạy đến hưng phấn nói:

- Chủ tịch Hàn, tiền của phòng kế hoạch hóa gia đình đã được đưa xuống.

Hàn Đông khẽ hỏi:

- Đưa xuống khi nào?

Tiền Thạch Lựu không chú ý đến biểu hiện của Hàn Đông, nàng vẫn hưng phấn nói:

- Sáng sớm hôm nay.

Hàn Đông gật đầu, dùng giọng từ chối cho ý kiến nói:

- Đã nhận được thì phải dùng sao cho tốt, kế hoạch hóa gia đình là quốc sách, phải nắm thật chặt, không thể vì có chút thành tích mà đắc chí, năm nay thị trấn Triệu Hoa quyết tâm không có bất kỳ ca sinh con thứ hai thứ ba nào cả.

Tiền Thạch Lựu cảm thấy không đúng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nàng cẩn thận nói;

- Chủ tịch Hàn cứ yên tâm, phòng kế hoạch hóa gia đình chúng tôi nhất định sẽ dùng hết sức để đối phó.

Tiền Thạch Lựu vừa đi thì Lâm Phương Tri đã tức giận đi đến, hắn bất mãn nói:

- Có vài người coi trời bằng vung.

Hàn Đông ném qua một điếu thuốc rồi cười nói:

- Anh Lâm đừng nóng vội, đã bị thiêu hủy những thứ gì?

Lâm Phương Tri đốt thuốc hít vào hai hơi rồi nói:

- Tổn thất không lớn, quan trọng là có vài phần sổ sách và chỉ thị của lãnh đạo.

Hàn Đông khẽ gật đầu, xem ra lần này không thể nào kéo chuyện của Lôi Thế Bằng ra ngoài, vì sổ sách và vài chỉ thị đã bị thiêu hủy, chỉ sợ khó tìm được chứng cứ gì khác.

- Hừ, ngay cả sổ sách cũng không thể trông nom, phải xem xét lại công tác ở phòng tài chính.

Tuy không có chứng cứ nhưng Hàn Đông vẫn có thể nắm lấy sự cố cháy sổ sách lần này để gõ Lôi Thế Bằng, sau này còn nhiều lần cần triển khai mở rộng công tác, không xem xét các phương diện quan hệ là không được.

Hai người đang nói chuyện với nhau thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Lôi Thế Bằng tiến vào với vẻ mặt hồng hào, hắn cười nịnh nọt nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi đến báo cáo công tác với anh.

Khi thấy vẻ mặt kia của Lôi Thế Bằng thì Hàn Đông chợt nổi giận, hắn trầm giọng quát:

- Làm gì? Không thấy tôi đang bàn luận chuyện công tác sao?

- Tôi...

Nụ cười trên mặt Lôi Thế Bằng chợt tan biến, vội vàng nghiêm mặt rút đầu về.

Hàn Đông khoát tay cực kỳ căm giận, hắn trầm giọng nói:

- Anh Lâm nên nắm chắc công tác ở vấn đề hàng quán ven sông, đồng thời phương diện thôn An Khê cũng tìm hiểu rõ hơn, nắm thêm vài phần tin tức nữa.

Lâm Phương Tri vừa đi thì phó phòng tài chính là Đinh Hồng Sinh đến báo cáo công tác. Đây là một người đàn ông trung niên, đầu đinh, nói chuyện không nhanh không chậm, vẻ mặt thận trọng. Hàn Đông nói chuyện với đối phương mười phút, sau đó nhàn nhạt nói:

- Anh trở về làm tốt công tác của bản thân.

Đinh Hồng Sinh đứng lên cung kính nói:

- Tôi nhất định sẽ nhớ rõ chỉ thị của chủ tịch Hàn.

Đinh Hồng Sinh chậm rãi đi trên hành lang, hắn thở ra một hơi. Tình huống ở hội nghị đảng ủy thị trấn đã sớm truyền ra ngoài, thời gian qua Vũ Kiến và Tiếu Anh Hà rất an phận, khi tin tức Hàn Đông muốn chỉnh Lôi Thế Bằng được truyền ra thì Đinh Hồng Sinh cảm thấy cơ hội của mình đã đến, vì thế mới trông mong chạy đến báo cáo công tác, chủ yếu là muốn quen mặt với lãnh đạo. Tuy sự kiện cháy phòng tài chính đã giống như dọn sạch đất cát trên mặt Lôi Thế Bằng, nhưng Đinh Hồng Sinh cảm thấy Hàn Đông sẽ thật sự ra tay, vì vậy hắn phải nắm vững thời cơ mới được.

Cửa phòng làm việc của Vũ Kiến vẫn đóng chặt, Hàn Đông không khỏi cười khổ, sau sự kiện hội nghị đảng ủy lần trước thì phòng làm việc của Vũ Kiến thường hay đóng chặt từ bên trong như vậy, cũng không biết có phải bí thư đang bàn công tác với Tiếu Anh Hà hay không?

Hàn Đông nở nụ cười ranh mãnh mà khẽ gõ cửa phòng làm việc của Vũ Kiến.

- Ai vậy?

Âm thanh mất kiên nhẫn của Vũ Kiến chợt truyền ra.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Bí thư Vũ, là tôi, Hàn Đông.

- À, chủ tịch Tiểu Hàn, tôi sẽ ra mở cửa ngay.

Vũ Kiến xưng hô có chút quái dị, chữ Tiểu có hơi cách xa chữ chủ tịch Hàn, xem ra tâm tình của hắn đã phát sinh biến hóa.

Cửa phòng làm việc nhanh chóng được mở ra, vẻ mặt Vũ Kiến không thấy bất kỳ biểu cảm gì, Tiếu Anh Hà ngồi nghiêm chỉnh trước bàn làn việc của Vũ Kiến, trong tay cầm một quyển vở, bộ dạng giống như đang báo cáo công tác. Nhưng Hàn Đông có thể nhìn vào lỗ tai đỏ ửng của nàng để đoán ra vấn đề, có lẽ vừa rồi hai người kia không phải làm việc gì tốt, mà hắn cũng không muốn can thiệp, chính mình muốn có một hoàn cảnh công tác an ổn, nếu như hai người bọn họ có thể hợp tác thì quá tốt, dù không hợp tác, không ngáng chân nhau cũng khá tốt.

Tiếu Anh Hà nghiêm mặt khẽ gật đầu với Hàn Đông xem như chào hỏi, sau đó nói với Vũ Kiến:

- Bí thư Vũ, không có việc gì thì tôi ra ngoài trước.

Vũ Kiến gật đầu nói:

- À, Tiểu Tiếu, những công tác của văn phòng thị trấn cô cứ xem xét thông qua là được, không cần phải báo cáo tất cả cho tôi.

Vũ Kiến nói những lời này có vẻ giấu đầu hở đuôi, giống như sợ Hàn Đông không biết bọn họ vừa nói chuyện công tác vậy.

Hàn Đông cười cười, hắn ngồi xuống nói:

- Bí thư Vũ, chuyện phòng tài chính cháy chắc anh cũng biết rồi chứ? Tôi thấy thái độ công tác của đồng chí Lôi Thế Bằng có vấn đề, ngay cả chút sổ sách cũng không thể bảo quản cho tốt, còn có thể trông cậy làm được điều gì?

Vũ Kiến biết rõ Hàn Đông chắc chắn sẽ nắm phòng tài chính vào trong tay, chính hắn cũng không muốn nhả ra, nhưng sự thật lại khó thể cho hắn từ chối. Hội nghị đảng ủy lần trước Hàn Đông đã chiếm thượng phong, Vũ Kiến cũng không thể nắm những chuyện trọng đại được nữa, điều thứ hai chính là miệng của phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học mà biết bí thư thị ủy Đinh Vi Dân rất quan tâm đến tình huống của Hàn Đông, nếu như làm rối loạn thì chẳng tốt với ai. Bây giờ tất cả rác rưởi đã bị quét đi, nếu Hàn Đông làm ra thành tích, không phải đó cũng là thành tích của mình sao?

- Chủ tịch Tiểu Hàn nói rất đúng!

Vũ Kiến thở dài một hơi, đã không thể tranh chấp với tiểu tử này, như vậy cũng nên chiếm chút tiện nghi trên miệng, ai bảo chú em nhỏ tuổi?

- Tôi thấy công tác của phòng tài chính nên thay người, chủ tịch Tiểu Hàn cảm thấy ai đến chủ trì công tác thì tốt?

- À...

Hàn Đông có chút giật mình, Vũ Kiến chọn nhượng bộ mà không nói đến điều kiện, điều này là không quá bình thường, vì dù thế nào thì đối phương cũng là lãnh đạo đứng đầu thị trấn này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK