- Ai kêu anh chụp con gái tôi, tôi đã cảnh cáo rồi mà.
Kiều San San giận dữ, nói:
- Máy của anh cũng là do cầm không chắc.
Mặc dù đối với Kiều San San mà nói thì một chiếc máy chụp hình không đáng gia bao nhiêu, nhưng tên này thật sự khiến cô ghét, cho nên cô cũng không muốn bồi thường cho gã.
Với lại thấy dáng vẻ của người này, chỉ sợ không chỉ là muốn chụp hình, có lẽ còn có mục đích khác, điều này khiến cho Kiều San San càng ghét gã hơn, trong lòng nghĩ máy của gã hư luôn thì càng tốt.
- Rõ ràng là do cô ném nó xuống đất.
Tên kia căm giận nói, chiếc máy này không phải của gã, mà là của một người bạn mở ảnh viện, gã chỉ mượn chụp chơi thôi, bây giờ hư rồi, mua cái mới cũng tốn không ít tiền.
Dù gã cũng không thiếu tiền nhưng thái độ của Kiều San San làm cho gã không vui chút nào.
Gã vốn là muốn chụp ảnh cho cô bé, đến lúc đó mới tiếp cận Kiều San San, bây giờ không những không thực hiện được mà ngay cả chiếc máy ảnh đã bị Kiều San San làm cho rơi xuống đất, gã vô cùng tức giận.
Lúc này Hàn Đông cũng chú ý đến tình hình bên này, bèn dừng xe điện lại, ôm Hàn Nguyệt đi ra, hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Có chuyện gì vậy?
Tên kia gào lên.
- Cô ta làm hư máy ảnh của tôi, nhất định phải bồi thường, hơn mười ngàn, các người trả nổi không?
Hàn Đông lạnh lùng quét mắt qua, nói:
- Ai có thể chứng minh chiếc máy này là do cô ấy làm hư?
- Anh...
Người đàn ông giận vô cùng, gã không ngờ Hàn Đông lại xấu xa hơn mình, hoàn toàn là mở to mắt nói lời bịa đặt, lúc nãy rõ ràng là cô kia ném chiếc máy ảnh rơi xuống đất, còn phải tìm người nào đó chứng minh.
- Mọi người xung quanh đều thấy rõ.
Hàn Đông cười lạnh, nói:
- Lại không có ai cầm máy ảnh chụp lại, ai có thể chứng minh?
Đây quả thật là gậy ông đập lưng ông, tên kia không phải thích chụp hình sao, vậy thì anh nói máy chụp hình của anh là do Kiều San San làm hư, như vậy phải có chứng cứ hiện trường lúc đó.
- Mẹ nó, muốn đấu với tao à?
Tên kia trừng mắt, liếc nhìn Hàn Đông:
- Các người hãy chờ đó...
Nói xong, gã lấy điện thoại ra.
Kiều San San thấy vậy, cũng lấy điện thoại ra, cô gọi cho cha mình Kiều Hiếu Nghĩa.
Cô biết cha mình biết rõ tối nay cô ở cùng với ai, cho nên gọi điện thoại cho cha, cũng có thể để cha cô sắp xếp người đáng tin cậy đến giải vây.
Hàn Đông nói:
- Chúng ta đi thôi, mặc kệ gã.
Kiều San San vừa gọi điện thoại, vừa gật đầu, tay còn lại kéo lấy cánh tay Hàn Đông đi ra ngoài.
- Đứng lại!
Tên đàn ông kia thấy Hàn Đông và Kiều San San bỗng nhiên bỏ đi, tức giận hét lên, nhảy đến tóm lấy cổ áo của Hàn Đông.
Hàn Nguyệt đang được bế trong lòng Hàn Đông tỏ ra sợ hãi, toàn thân dựa vào ngực Hàn Đông, dáng vẻ rất lo sợ.
Hàn Đông cười thản nhiên, nhẹ nhàng né tránh bàn tay của tên kia, chủ yếu là Hàn Đông không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng Hàn Nguyệt, do vậy mới lười biếng động thủ với người đàn ông này.
Đang lúc ầm ĩ thì một người đàn ông vận bộ đồ tây đi đến, y là nhân viên của khách sạn, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy, có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, xin mọi người đừng quấy rầy đến việc làm ăn đang yên ổn của chúng tôi.
Tên kia hoa chân múa tay kể đầu đuôi sự tình, nhân viên khách sạn kia nhìn thấy khí chất của Kiều San San và Hàn Đông không tầm thường chút nào, y bèn có chút khó xử mà nói:
- Chuyện này tôi thấy mọi người nên thỏa thuận với nhau, ở đây làm huyên náo cũng không phải chuyện hay, nếu không thì mọi người đi đến văn phòng chúng tôi nói chuyện vậy.
Y là giám đốc khách sạn, nơi đây hỗn loạn, y phải nhanh chóng đến để duy trì trật tự, trước tiên phải trấn an hai bên, sau đó để họ tự tìm cách giải quyết, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc làm ăn ở đây, vậy thì đối với y mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, còn việc hai bên cuối cùng giải quyết thế nào, đó không phải là chuyện của y nữa.
- Được thôi, tôi quen ông chủ của anh, xem như nể mặt ông ta, không làm ồn ở đây nữa, nhưng bọn họ không được đi.
Hình như người đàn ông này có chút thân phận, lại quen biết ông chủ ở đây.
Nghe gã nói như vậy, thái độ của viên giám đốc mặc tây phục kia càng tốt hơn, nở nụ cười, nói:
- Cám ơn sự thông cảm của ông. Ngài đây và vợ của ngài, chúng ta đi qua kia thấy thế nào, chuyện đã xảy ra rồi, cũng phải giải quyết thôi.
Kiều San San không có phản ứng gì, chỉ nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Được, vậy thì qua đó.
Mấy người họ theo đằng sau viên giám đốc đi đến văn phòng.
Vài phút sau đó, điện thoại của Kiều San San bỗng vang lên, cô bấm nút nghe, rồi lập tức nói địa điểm mình đang ở.
Rất nhanh sau đó, một người đàn ông trung niên đi tới, ông nhìn thấy Kiều San San không bị làm sao, gật gật đầu, rồi đưa điện thoại cho viên giám đốc.
- Anh nghe điện thoại trước đi.
Tên giám đốc không hiểu gì cả, nhưng vẫn nghe điện thoại, sau đó sắc mặt y biến đổi, eo lưng cũng cong cong.
- Vâng ông chủ, tôi biết rồi.
Cúp điện thoại, y đưa điện thoại cho người đàn ông trung niên bằng hai tay, nói:
- Điện thoại của ông.
Người đàn ông trung niên gật đầu, bỏ điện thoại vào trong túi, nói với Kiều San San:
- Chuyện ở đây xử lý một chút là ổn thôi, các vị hãy đi trước đi.
Từ đầu đến cuối, người đàn ông trung niên không nói lời nào vô nghĩa, nhưng lại tỏ ra rộng lượng, trầm ổn, lập tức trấn áp người đàn ông máy ảnh.
Lúc nãy khi viên giám đốc nhận điện thoại, người đó lại nhắc đến ông chủ, không lẽ người đàn ông trung niên đột nhiên khiến cho ông chủ của Nhạc Phú Sơn ra mặt, vậy thì thân phận của ông ta là gì?
Còn cô gái xinh đẹp kia có thân phận thế nào?
Mặc dù người chủ chiếc máy ảnh kia có chút khiếp sợ nhưng thấy người đàn ông trung niên vốn không bận tâm đến mình, cứ thế mà để bọn Kiều San San đi, gã vô cùng giận dữ, nói:
- Đi cái gì, chuyện chưa giải quyết xong, ai cho phép các người đi?
Đang nói thì nhạc chuông điện thoại của gã vang lên, gã lấy điện thoại ra xem, khuôn mặt bỗng dưng xuất hiện nét vui mừng, sau đó nhấn nút nghe, lớn giọng nói địa điểm mà mình đang ở.
Để điện thoại xuống, gã đắc ý, nói:
- Cô ta cố tình làm hư chiếc máy ảnh trị giá hơn hai mươi ngàn của tôi, tôi đã báo cảnh sát rồi, đợi chút xíu nữa các vị đi đến đồn cảnh sát giải quyết vậy.
Không ngờ chỉ qua một lúc mà giá trị chiếc máy ảnh của gã đã tăng lên gấp đôi, nguyên nhân là do người giúp đỡ sắp đến, cho nên gã chuẩn bị ngồi đó mà tăng giá lên.
Hàn Đông chẳng buồn xem màn trình diễn của thằng hề là tên xấu xa kia, bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu đều có loại người này, luôn cho mình là đúng, ỷ có chút gia thế mà làm chuyện xằng bậy, uy hiếp người lương thiện.
Tuy nhiên, hôm nay tên này lại đụng phải bức tường, cha của Kiều San San - Kiều Hiếu Nghĩa là Bí thư Thành ủy của thành phố Phù Thành, ông ta từ một Bí thư Đảng ủy Công an trở thành Phó bí thư rồi Bí thư Thành ủy, đã làm việc được nhiều năm, kinh doanh đã lâu, đối với tên xấu dám quấy rầy con gái và cháu ngoại ông, ông tuyệt đối không khách sáo.
Nhìn thấy Hàn Đông và Kiều San San nghênh ngang đi ra ngoài, tên chủ máy ảnh kia tức giận tiến lên chặn họ lại.
Nhưng lúc này viên giám đốc lại giữ tay gã lại, vẻ mặt cười làm lành, nói:
- Thưa ông, chuyện ở đây đã có ông Vương giải quyết rồi, ông chờ chút nữa là được thôi.
- Dựa vào cái gì mà để ông ta giải quyết?
Tên chủ máy ảnh tức giận chỉ về phía người đàn ông trung niên.
- Đừng cho rằng quen biết một số người thì giỏi, tôi cũng có quen biết.
Người đàn ông trung niên cười một cách bình thản, nói:
- Thời đại này, ai mà không quen biết một số người chứ? Nhưng làm người phải khiêm tốn một chút, nếu không không những mình phải chịu thiệt thòi, mà còn có thể đem lại phiền phức cho bề trên, cha mẹ của mình nữa.
Từ thái độ của gã, ông nhìn ra tên này có chút gia thế.
Nhưng ông không mảy may để ý, ở thành phố Phù Thành này, có chỗ dựa là ông chủ, vẫn không có người hay việc gì khiến Vương Cận Dân ông sợ.
- Ông nói ai?
Tên xấu xa kia tức giận nhảy dựng lên, thoát khỏi tay của viên giám đốc, chỉ về phía người đàn ông trung niên.
- Ngươi gan lắm, hôm nay ta phải xem xem ngươi có khả năng gì để tiếp nhận chuyện này, bây giờ ngươi đã để họ đi rồi, vậy thì ta sẽ tìm ngươi.
- Tôi đã nói rồi, chuyện ở đây tôi sẽ giải quyết.
Vương Cận Dân thản nhiên nói, không chút lo sợ tên chủ máy chụp hình kia.
Lúc này cửa bỗng mở ra, Phó cục trưởng phân cục Công an thành phố Phù Thành, Trương Lương Song dẫn theo hai viên cảnh sát đến.
- Anh Trương đã đến rồi...
Tên chủ máy ảnh thấy thế bèn cười tươi đắc ý.
- Đúng lúc tôi ở gần đây, nghe anh gặp chuyện, tôi đến xem sao.
Quan hệ của Trương Lương Song và tên chủ máy ảnh kia rất tốt, ông ta liếc nhìn Vương Cận Dân rồi nói:
- Ông cố ý làm hư chiếc máy ảnh của Tiểu Hà, làm hỏng đồ của người khác tất nhiên phải bồi thường, máy ảnh của anh trị giá bao nhiêu?
- Ba chục ngàn.
Máy ảnh của Tiểu Hà chưa đầy nửa tiếng đồng hồ đã tăng lên gấp ba lần.
- Chiếc máy này là hàng nhập khẩu từ Nhật Bản, là máy ảnh chuyên nghiệp, ở thành phố Phù Thành không có bán.
- Được rồi, ông đưa anh ta ba mươi ngàn thì chuyện này sẽ kết thúc ở đây.
Trương Lương Song tùy tiện nói, giống như là đã xơi tái được Vương Cận Dân.
Vương Cận Dân lại không sợ hãi, nói:
- Chưa điều tra rõ ràng sự tình, dựa vào cái gì mà bắt tôi bồi thường, với lại, máy ảnh giá ba mươi ngàn, có cần phải xem hóa đơn không?
- Xem hóa đơn gì chứ, Tiểu Hà sẽ lừa ông một chút tiền sao?
Trương Lương Song bất mãn nói, nghe ý kiến của Vương Cận Dân, giống như có chút không hài lòng đối với cách giải quyết của bọn hắn vậy, người này không thức thời rồi.
- Chuyện này quá rõ ràng rồi, ông làm hư máy ảnh của người ta thì phải đền, còn cần phải điều tra sao? Ông bồi thường trước đã, đến lúc đó tự nhiên sẽ cho ông xem hóa đơn.
- Tôi không đem theo tiền.
Vương Cận Dân nói, tên Trương Lương Song này hoàn toàn thiên vị Tiểu Hà, chân tướng sự tình chưa làm sáng tỏ đã đưa ra quyết định, vừa nhìn là biết không phải là thứ tốt đẹp rồi.
- Không đem theo tiền?
Trương Lương Song đánh giá Vương Cận Dân, cười ha hả, nói:
- Không thành vấn đề, ông đi theo chúng tôi, sau đó để gia đình ông mang tiền đến trả.
- Tôi không muốn đi cùng các người, tôi cầm cố được không?
Vương Cận Dân nhìn Trương Lương Song, rồi ông thò tay lấy ra thẻ công tác của mình từ trong túi.