Hàn Đông gọi điện cho Triệu Nhạc, đem sự việc từ đầu đến cuối nói qua một chút, cũng không có gì giấu diếm, Triệu Nhạc nghe rồi vô cùng tức giận, nói:
- Không ngờ hai đứa chúng nó làm như vậy! Hàn Đông cậu đi Thục Đô một chuyến đi.
Lời nói của anh ta rất bình thản nhưng lại rất có phân lượng. Vương Quân và Lý Bằng Phi thực sự rất quá đáng, thông qua cách này để đổ oan cho Hàn Đông, hoàn toàn phá vỡ qui tắc, dù sao giữa Hàn Đông và bọn họ cũng không có khúc mắc đến mức không bỏ qua được.
Hàn Đông tuổi còn trẻ, đã là cán bộ thực quyền cấp giám đốc sở, vấn đề tác phong cá nhân này, rất là quan trọng. Tuy đây chẳng qua là bị vu oan, nhưng ảnh của Hàn Đông cùng ba cô gái kia bị truyền ra ngoài, vẫn có ảnh hưởng không tốt với Hàn Đông. Dù sao hiện giờ Hàn Đông đã tạo dựng được lý tưởng lớn, hắn cũng không muốn tương lai bị truyền ra những tin tức không hay có liên quan đến hắn. Còn một điểm nữa, đó chính là lần trước Lý Trọng Hỉ tại cuộc triển lãm thu hút đầu tư của ủy ban nhân dân tỉnh cố tình tìm cớ phê bình hắn, tuy ngay sau đó Nguyên Hằng Kiện đã nói đỡ cho Hàn Đông, nhưng Hàn Đông cũng không tìm Lý Trọng Hỉ tính sổ, không ngờ bây giờ con trai của ông ta lại ở đằng sau lập mưu tính kế hãm hại mình, nếu Hàn Đông vẫn không phản kích, thì cũng không phù hợp với tính cách của hắn.
Người không phạm ta ta không phạm người, người phạm ta thì ta ắt phạm người! Nói cách khác, không hỏi han đến, vậy sẽ bị coi là một kẻ nhu nhược.
Đối với bạn bè, Hàn Đông đương nhiên ôn hòa như gió xuân, nhưng với kẻ địch và đối thủ, Hàn Đông lại không nể tình chút nào.
Đương nhiên, sự việc lần này, liên quan đến chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao và phó chủ tịch tỉnh Lý Trọng Hỉ, Hàn Đông đương nhiên phải hành sự thận trọng. Con trai gây họa, tính sổ phải tính với bố của bọn chúng. Hàn Đông và đám người Vương Quân và Lý Bằng Phi dù tuổi tác ngang tầm, nhưng thứ bậc thì không giống nhau. Trong mắt Hàn Đông, đám người Vương Quân chỉ là bọn trẻ con bị chiều hư thôi, không chọc được vào Hàn Đông, Hàn Đông cũng không vung tay bạt tai trẻ con, nhưng người lớn sẽ không tránh khỏi rắc rối tìm đến.
Gác máy, Chu Chính đã cầm bản khẩu cung copy đến, Hàn Đông nghĩ một chút, liền giữ lại bản gốc, bản copy để Chu Chính giữ.
- Tôi sẽ đi Thục Đô một chuyến, Chu Chính cậu tiếp tục tăng cường điều tra, đem những thứ phía sau Ảo MộngThành ra điều tra rõ ràng, đến lúc sẽ dùng đến.
Hàn Đông nói.
Chu Chính gật gật đầu nói:
- Lãnh đạo yên tâm, em nhất định sẽ làm rõ những thứ có liên quan đến phía sau của Ảo Mộng Thành.
Anh ta thấy Hàn Đông muốn đi Thục Đô, biết Hàn Đông lần này thật sự nổi giận, Tiền Hân Hoa kia là thay Vương Quân và Lý Bằng Phi quản lý Ảo Mộng thành, Hàn Đông đi Thục Đô lần này, chỉ sợ là đến tìm mấy tên kia tính sổ.
Hàn Đông liền dẫn Tả Nhất Sơn xuống lầu, sau đó cho Vu Đại Lực lái xe đến Thục Đô.
Trên xe, Hàn Đông lại gọi điện cho Lã Tuấn Khải thư ký của Nguyên Kiện Hằng, lần này Hàn Đông muốn nói với anh ta, hắn chuẩn bị đến Thục Đô một chuyến, hy vọng ngày mai có thể báo cáo công tác với Nguyên Kiện Hằng.
Lã Tuấn Khải nói:
- Bí thư Nguyên vừa bàn ông việc với chủ tịch tỉnh Yến xong, bí thư Hàn Đông hiện có muốn báo cáo công tác bây giờ không?
Với anh ta, việc của Hàn Đông hiển nhiên rất gấp, vậy thì qua điện thoại báo cáo cũng được. Đây cũng vì là Hàn Đông, nếu là người khác, Lã Tuấn Khải căn bản không phải hỏi thế, đừng nói là một phó bí thư thành ủy, dù là chủ tịch thành phố, bí thư thành ủy, cũng không phải lúc nào muốn nói chuyện điện thoại với bí thư tỉnh ủy cũng được đâu.
Hàn Đông hiện giờ đã bình tĩnh lại, hắn nói:
- Sự việc lần này tôi phải gặp mặt bí thư Nguyên để báo cáo mới được, phiền anh xem sáng ngày mai bí thư Nguyên có thời gian không?
Hắn bây giờ đi Thục Đô, lúc đến đó cũng 4, 5 giờ rồi, đồng thời Hàn Đông chuẩn bị đi gặp Triệu Nhạc, cùng ông ta nói chuyện một chút sau đó đi gặp Nguyên Hằng Kiện, nên sắp xếp thời gian vào sáng ngày mai cho dễ.
Lã Tuấn Khải là thư ký của Nguyên Hằng Kiện, đương nhiên biết được sắp xếp của Nguyên Hằng Kiện, sáng mai Nguyên Hằng Kiện có thời gian, anh ta liền nói với Hàn Đông, cụ thể thế nào đợi anh ta báo cáo cho Nguyên Hằng Kiện sau đó quyết định.
Hàn Đông biết quá trình này là bắt buộc, dù sao cho dù Lã Tuấn Khải biết Nguyên Hằng Kiện rất quý mình, nhưng việc gặp hay không gặp, Lã Tuấn Khải không thể làm chủ thay Nguyên Hằng Kiện được à, nên anh ta nhất định phải báo cáo trước với Nguyên Hằng Kiện một chút.
Khi Lã Tuấn Khải báo cáo với Nguyên Hằng Kiện, cố ý nhắc đến bộ dạng nghiêm trọng của Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện cũng không hỏi thêm, chỉ bảo anh ta sắp xếp thời gian ngày mai. Hàn Đông cảm ơn Lã Tuấn Khải, sau đó ngồi trên xe nhắm mắt lại, liền nghĩ đến sự việc này rốt cuộc sẽ diễn biến thế nào.
Chuyện lần này, Hàn Đông cũng không biết Vương Quân và Lý Bằng Phi làm thế nào mà lại hùa với nhau, nhưng hai tên này dám âm mưu mình như vậy, Hàn Đông ngoài việc tìm bố chúng tính sổ, chắc chắn cũng không thể bỏ qua cho chúng như thế. Cho dù Hàn Đông không tự tay động thủ, nhưng cũng không ngại để cho người khác tìm bọn chúng tính sổ.
Nên khi xe sắp tới Thục Đô, Hàn Đông bấm số gọi Lữ Nam Phương, nói với anh ta tối nay cùng ăn cơm.
Lữ Nam Phương trong điện thoại cười nói:
- Vừa lúc, anh cả đang nghỉ hai ngay, buổi tối uống vài chén.
- Được thôi, tôi cũng lâu rồi không cùng ăn với anh Trung Nguyên.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, hiện giờ hắn nghĩ lại, tên Vương Quân sở dĩ muốn đối phó hắn, chỉ sợ vẫn có liên quan đến việc lần trước Lữ Trung Nguyên đưa mấy tên kia về dọa nạt, như vậy xem ra, hắn để bọn họ đối phó với Vương Quân và Lý Bằng Phi những tên con ông cháu cha này, cũng là chuyện đương nhiên.
Xe đến Thục Đô vẫn chưa đến 5 giờ, cách giờ tan tầm còn khoảng một giờ, Hàn Đông liền đến văn phòng của Triệu Nhạc.
Dương Mạn Phàm thư ký của Triệu Nhạc đương nhiên biết Hàn Đông, nhìn thấy Hàn Đông anh ta rất khách khí dẫn Hàn Đông vào trong văn phòng. Triệu Nhạc vẫn ngồi cạnh bàn làm việc viết lách, thấy Hàn Đông đến, bèn đặt bút xuống, đi đến khu tiếp khách ngồi.
Hàn Đông ngồi xuống, cũng không nói thêm gì, trực tiếp lôi bản ghi chép ra cho Triệu Nhạc.
Triệu Nhạc nhận lấy xem một lúc, sau khi nhanh chóng xem một lượt, nói:
- Sự việc này nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ, Hàn Đông cậu muốn làm thế nào?
Hàn Đông thản nhiên cười, nói:
- Tôi đã nghĩ kỹ rồi, con trai phạm sai lầm, bố cũng phải có cái gì đó bàn giao chứ. Những cái khác, tôi chả muốn quản.
Lần này hắn buồn bực, nên trong lòng quyết định nhân cơ hội này gây phiền phức cho mấy thằng cha già, còn về bọn nhỏ, hắn đã quyết định cho Lữ Nam Phương đi xử lý rồi.
Triệu Nhạc khẽ cau mày nghĩ một lát, sau đó nói:
- Ừ, đúng là phải để bọn họ cho một lời giả thích, sự việc này, tôi nghĩ cách giải quyết tốt nhất, là cậu cứ đi báo cáo với bí thư Nguyên một chút, tôi tin bí thư Nguyên nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này.
Mặt Hàn Đông lập tức lộ ra nụ cười, hắn hiểu ý của Triệu Nhạc, hơn nữa lúc trước hắn đã liên lạc với Lã Tuấn Khải thư ký của Nguyên Hằng Kiện, ngày mai sẽ đi báo cáo công việc. Đến gặp Triệu Nhạc trước, chỉ là tiến thêm một bước làm rõ ý tưởng của mình có khả thi hay không thôi, không ngờ Triệu Nhạc lại trực tiếp chỉ ra để sự việc cho Nguyên Hằng Kiện giải quyết cho thỏa đáng.
- Sáng mai tôi đi gặp bí thư Nguyên.
Hàn Đong mỉm cười nói.
Triệu Nhạc hài lòng gật đầu, vừa nói chuyện với Hàn Đông một hồi, Triệu Nhạc liền mời Hàn Đông tối nay đến nhà ông ăn cơm, Hàn Đông vì đã hẹn với Lữ Nam Phương rồi, nên đã từ chối.
Từ văn phòng của Triệu Nhạc đi ra, Hàn Đông liền bảo Vu Đại Lực đưa hắn đến cửa Sư Tử lầu, sau đó để Vu Đại Lực và Tả Nhất Sơn tự do hoạt động, ngày mai hắn sẽ gọi cho Tả Nhất Sơn sau.
Lữ Trung Nguyên và Lữ Nam Phương đã đến rồi, ngoài ra cũng không có ai khác, ba anh em họ cũng khó được tụ tập cùng nhau ăn cơm uống rượu.
Hiện giờ Lữ Trung Nguyên đã là tham mưu trưởng của trường quân khu đặc công Thục Đô, ngoại trừ có việc đại sự gì, thì anh ta cũng sẽ không bận rộn như trước kia nữa.
Hàn Đông đem việc hắn đến Thục Đô nói qua một chút, lập tức Lữ Trung Nguyên và Lữ Nam Phương vô cùng phẫn nộ.
- Mấy tên tiểu tử này đúng là coi trời bằng vung rồi, dám làm thế, xem anh xử lý chúng nó.
Lữ Trung Nguyên tức giận nói, cau mày, không khỏi lộ ra một luồng sát khí.
Lữ Nam Phương nói:
- Đúng thế, dám mưu hại Tiểu Đông như thế, không xử lý bọn chúng, thật coi lão hổ không uy là mèo ốm à.
Hàn Đông nói:
- Lần này em đến Thục Đô, sáng mai gặp bí thư Nguyên, bọn chúng làm bậy, em cũng không động đến chúng, nhưng bố chúng dù sao cũng phải có ý kiến gì mới được.
Lữ Trung Nguyên gật gật đầu nói:
- Hàn Đông cậu đi làm việc của cậu, bên chúng tôi cậu không cần lo. Anh không tin chơi không chết chúng nó. Ngoài ra, Yến Sơn Cao có một tên em rể Phùng Đường Hiệt là ban hậu cần quân khu tỉnh, đến lúc đó cùng xử lý, bên Yến Cao Sơn, thì để Nguyên Hằng Kiện giải quyết vậy.
Lữ Nam Phương nói:
- Đúng thế, nhà họ Vương làm kinh doanh, bọn chúng lấy bất động sản là chính, dính dáng đến Phùng Đường Hiệt nhiều, nên bắt đầu từ mặt này, chắc chắn có thể bắt được nhược điểm.
Hàn Đông không khỏi cười, xem ra Lữ Nam Phương nắm được không ít thông tin à. Có điều như vậy cũng tốt, việc ở đây giao cho hai anh em họ, mọi chuyện đều dễ giải quyết, dù sao việc ở khu quân sự tỉnh hai anh em bọn họ làm một chút cũng không tốn sức.
- Những việc đó em không quản, các anh muốn làm, dù sao chú ý có lý có chứng cứ hữu hình là được.
Hàn Đông cười nói.
Lữ Nam Phương cười ha hả nói:
- Đó là đương nhiên, bọn anh đều là công dân tốt tuân thủ pháp luật à.
Ăn cơm xong, mấy người cùng đi uống trà một lát, trên đường Ngưu Chí Không gọi cho Lữ Nam Phương, biết Hàn Đông ở Thục Đô, liền chạy tới.
Hơn chín giờ, mọi người lại cùng nhau đi ăn khuya.
- Anh Đông, em mời anh một chén.
Ngưu Chí Không nâng chén nói:
- Anh Đông anh đến Thục Đô, cũng không liên lạc với em à?
Hàn Đông nói:
- Cũng không phải, lần này chủ yếu đến là có chút việc cần làm.
Ngưu Chí Không nói:
- Làm việc cũng phải ăn cơm, nghỉ ngơi mà, anh Đông thật quá coi như người ngoài rồi, em và Nam Phương là an hem, sau này có việc gì nhớ gọi điện cho em nhé.
Hàn Đông gật gật đầu nói:
- Được.
- Làm gì thế?
Lúc này một tiếng hét truyền đến, Hàn Đông nghe âm thanh dường như rất quen thuộc, chỉ là nhất thời không nhớ ra là của ai.
Mọi người đều là người quen, ăn đêm dĩ nhiên là giống người bình thường ăn ở một hàng ăn nhỏ có vẻ sạch sẽ ở ven sông, như thế mới có hứng thú
Không xa trước mặt bọn Hàn Đông, bày một cái bàn, ở đó có một đám người vừa uống rượu vừa lớn tiếng nói chuyện, tiếng kêu là từ bên đó truyền tới.
Ngay sau đó lại một trận cười vang, một người đàn ông vênh váo nói:
- Va phải rượu của anh, nói một tiếng xin lỗi là được rồi à. Uống cùng anh em vài chén coi như xong, bằng không, ha ha…
- Dựa vào cái gì hả?
Cô gái kia bực tức nói,
- Chỉ là va phải một bình rượu mà thôi, chúng tôi bồi thường anh một bình không phải là được rồi sao?
- Ha ha, nói được đơn giản, cô nói đền là được sao?
Có một người đàn ông cười nói, tiếng cười đó thật khó nghe, giống như là một con sói dữ nhìn thấy môt chú dê nhỏ hưng phấn mà kêu lên vậy.
Hàn Đông lúc này đã nhìn ra giọng nữ kia là ai rồi, là Lục Oánh, một thời gian không gặp, nhất thời không nhận ra giọng cô.
- Gặp phải người quen rồi.
Hàn Đông đứng lên nói.
Bước nhanh đến, thấy Lục Oánh và hai cô gái đứng với nhau, khuôn mặt tức giận của cô, trên mặt đỏ bừng, mà trước mặt các cô ấy, là mấy tên bộ dạng côn đồ, tên nào cũng tóc dài, có một tên còn đeo khuyên trên tai.
- Rượu mời không uống uống rượu phạt à.
Một tên côn đồ giơ tay cầm một trai bia không lên, gõ nhẹ nên trên bàn, xem bộ dạng gã, dường như Lục Oánh không đáp ứng điều kiện của gã, gã sẽ động thủ liền.
Hàn Đông nhíu nhíu mày, đến gần Lục Oánh, trầm giọng nói:
- Sao lại thế này?
- Anh Đông…
Lục Oánh chợt giật mình, sau đó vui mừng kêu lên một tiếng, sau đó chỉ về phía trước mấy tên côn đồ nói:
- Anh ta bắt nạt em, lợi dụng em, anh Đông anh phân xử cho em.
- Thế à?
Hàn Đông nhìn về phía mấy tên côn đồ, mấy tên đó vừa nhìn là đã biết không phải là thứ tốt đẹp gì, chỉ biết bắt nạt
Ức hiếp mấy cô nữ sinh, dám thừa cơ lợi dụng người ta, trong lòng Hàn Đông vốn đã không thoải mái, đến lúc này sắc mặt cũng không tốt rồi.
- Ơ à, mới đến mấy thằng công tử bột à, thế nào, muốn đánh nhau phải không.
Năm tên côn đồ ngồi ở đó đều đứng dậy cả, trong tay đều cầm chai bia lên.
Trong đó thoạt nhìn là bọn chúng vì cái tên côn đồ kia khinh thường liếc Hàn Đông một cái, nói:
- Tiểu tử muốn anh hùng cứu mỹ nhân à, nói cho mày biết, cô em này làm đổ rượu của tao, tối nay không tiếp bọn tao uống mấy chén, thì đừng hòng rời đi.
Hàn Đông lạnh lùng cười, nói:
- Để tao xem xem chúng mày có bản lĩnh gì.
Lúc này lái xe của Lữ Trung Nguyên đi tới, anh ta hạ giọng nói với Hàn Đông:
- Ở đây giao cho tôi đi.
Hàn Đông gật gật đầu, nhịn lại ý định động thủ xử lý mấy thằng cha này, nói với Lục Oánh:
- Không sao rồi, đi thôi.
Nói xong, Hàn Đông xoay người đi về phía sau, hắn đương nhiên tin tưởng lái xe của Lữ Trung Nguyên, cỏ thể được Lữ Trung Nguyên chọn làm lái xe, thân thủ chắc chắn không phải nói, xem thân thủ của Vu Đại Lực là biết rồi, mấy tên côn đồ kia hẳn không phải là đối thủ của anh ta.
Lục Oánh có chút nghi hoặc, có điều vẫn nghe lời Hàn Đông, nói với hai cô gái kia:
- Chị Dương, chị Vương, đây là bạn em, không sao, các chị đi về trước đi.
Bịch, bịch…
Lúc này hai tiếng khó chịu vang lên, cũng là mấy tên côn đồ kia thấy Hàn Đông khinh thường bọn chúng, thẹn quá hóa giận mà chuẩn bị dùng cái chai đập Hàn Đông, nhưng bị anh lái xe kia chặn lại.
Thân là một thành viên đặc công, động thủ rồi đương nhiên sẽ không lưu tình, quyền cước cùng sử dụng, hai ba cái đã đánh ngã mấy tên côn đồ kia xuống đất, ú ớ mà kêu la.
Lục Oánh kinh ngạc quay đầu nhìn qua, sau đó liền quay người bước theo Hàn Đông. Còn hai người đồng nghiệp của cô, lúc này sợ ngây người, có điều rất nhanh đã phản ứng kịp, lập tức xoay người rời đi, các cô đều là nhân viên chính phủ, liên lụy đến việc đánh nhau ẩu đả sẽ không tốt.
- Hàn Đông sao anh lại ở đây à?
Lục Oánh đi đến bên Hàn Đông, ngước đầu nhìn Hàn Đông, trong đôi mắt hiện lên sự phấn khởi.
Hàn Đông nói:
- Anh và vài người bạn đến đây ăn đêm.
- Thật sao, vậy chúng ta đúng là có duyên à, em và đồng nghiệp cũng ăn đêm ở đây, vừa chuẩn bị đi, ai mà biết được lại gặp chuyện như vậy.
Lục Oánh hơi bĩu môi, nói:
- Tên đó thật quá đáng, không ngờ còn tranh thủ sờ tay em.
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Các em ăn xong rồi à, thế về sớm một chút đi.
Lập tức môi Lục Oánh càng cong lên, cô giơ tay khoác lấy tay Hàn Đông nói:
- Anh Đông, anh thật không thú vị gì cả, nói đến Thục Đô sẽ tìm em, gặp em còn đuổi em đi.
Cô nàng mặc một bộ trang phục công sở màu đen, trên mặt trang điểm nhẹ, quyến rũ hơn vài phần so với lúc đi học, lúc làm nũng thật khiến người bên cạnh thần hồn điên đảo.
Hàn Đông cười khổ sở, nói:
- Anh cũng không phải bận quá, thêm nữa ngày mai em không phải còn đi làm sao, không về sớm một chút làm sao được.
Lục Oánh đong dưa cánh tay của Hàn Đông, dịu dàng nói:
- Không sao cả, bây giờ vẫn sớm mà, về cũng chẳng có việc gì làm, đi thôi, anh Đông hôm nay mời anh và bạn anh được rồi, em nói rồi, anh đến Thục Đô em mời anh ăn cơm.
Hàn Đông chỉ cảm thấy một cái gì tròn nổi lên đầy đặn ép vào cánh tay hắn, không khỏi rung động trong lòng, trong đầu không khỏi hiện lên những hình ảnh kiều diễm, Lục Oánh đúng là cô bé to gan, lúc trước Hàn Đông giúp cô, cô lại muốn lấy thân đền đáp, nếu không phải Hàn Đông giữ vững, chỉ sợ đã nuốt mất cô. Lúc này Hàn Đông bị cô động vào, không khỏi nhớ tới tình hình bên trong ở nhà khách huyện ủy Vinh Quang, thân hình trắng nõn của Lục Oánh như đang phảng phất trước mặt.
Tuy nhiên Hàn Đông nhanh chóng phản ứng trở lại, thầm hổ thẹn, đã lâu không gặp Lục Oánh rồi, làm sao lại chợt nhớ đến chuyên cũ. Nhẹ nhàng gạt cnahs tay một chút, kết quả Lục Oánh lại ôm chặt hơn, cái đầy đặn lại đè chặt thêm, như thế làm Hàn Đông rất xấu hổ.
Dù sao đằng trước là Lữ Trung Nguyên, Lữ Nam Phương đang nhìn, bọn họ là anh ruột của Lữ Nhạc, thấy hắn và cô gái khác lằng nhằng, khó tránh khỏi trong lòng bọn họ không có thành kiến. Tuy bản sắc đàn ông, đặc biệt là đàn ông ưu tú như Hàn Đông, đằng sau có mấy người phụ nữ cũng là chuyện bình thường, cho dù là những lãnh đaọ cấp cao, đằng sau cũng có những câu chuyện, nhưng có những việc mọi người trong lòng đều rõ, nhưng lại không thể đưa ra ngoài sáng được, dù sao mọi người cũng phải nể mặt nhau một chút.
- Đừng như thế, người khác đang nhìn vào kìa.
Hàn Đông nói:
- Đi thôi, ra đây ngồi, đợi chút anh đưa em về.
- Được thôi.
Lục Oánh lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, sau đó buông lỏng tay của Hàn Đông ra, vẻ mặt như là trẻ con đạt được thứ đồ chơi muốn có đã lâu vậy.
- Xin chào tổng giám đốc Ngưu
Lục Oánh cũng quen Ngưu Chí Không. Dù sao lúc trước cô và Yến Lâm từng làm cho xí nghiệp của nhà Ngưu thị, đồng thời cũng gặp qua ông chủ trẻ vài lần, cũng có chút ấn tượng.
Ngưu Chí Không và Lữ Nam Phương cũng có chút ấn tượng với cô gái này. Thấy thế Hàn Đông cũng không giới thiệu họ nữa.
Lục Oánh vẻ mặt cười tủm tỉm, cầm chai bia từ bên Lữ Trung Nguyên lên, cũng khéo mồm, cuộc gặp cũng nhanh chóng sôi nổi lên.
Hàn Đông không khỏi buồn cười, xem ra Lục Oánh sau khi đi làm đã có không ít rèn luyện.
Thấy Lục Oánh uống rất vui vẻ, Hàn Đông liền nói:
- Mai không phải là em phải đi làm à, uống ít thì tốt hơn.
Lục Oánh vẫn rất khí thế nói:
- Không sao, hôm nay rất vui, nào, anh Đông mời anh một ly.
Hàn Đông bất đắc dĩ chạm ly với cô một cái.
Uống mấy vòng, mặt Lục Oánh đỏ bừng, ánh mắt đung đưa, có hơi chút say rượu.
Hàn Đông liền nói:
- Bảo cô đừng uống nhiều!
Lục Oánh lại nắm lấy bình rượu rót rượu, vừa nói:
- Không sao, em còn uống được…
- Thôi đi, đừng uống nữa.
Hàn Đông liền giật lấy trai rượu của cô, nói với mọi người:
- Tối nay như thế đi, không ngờ gặp phải con sâu rượu
- Em không phải là con sâu rượu, em còn uống được à…
Lục Oánh bất mãn nói
- Em…
Ngưu Chí Không bật cười, nói:
- Được rồi, tối nay thế như vậy đi. Hàn Đông anh không sao chứ?
Hàn Đông nói:
- Anh không sao.
- Thế anh lái xe đưa cô ấy về đi.
Ngưu Chí Không nói.
Hàn Đông nói:
- Không cần, tôi gọi xe đến đưa cô ấy về, ngày mai đỡ phải trả xe cho anh, tôi ngày mai xong chuyện sẽ về.
Tuy Lữ Trung Nguyên và Lữ Nam Phương ở một bên xem, nhưng Hàn Đông cũng không thể mặc kệ Lục Oánh, chỉ là trong lòng Hàn Đông còn có chút buồn bực, Lục Oánh này thể hiện quá rồi, không ngờ lại uống nhiều như vậy.
Lữ Trung Nguyên đứng lên nói:
- Hàn Đông cũng uống rượu rồi, không nên lái xe, gọi xe đưa về là được rồi.
Sau đó mọi người đều tự đi về, Hàn Đông dìu Lục Oánh gọi một xe taxi, ngồi lên xe xong hỏi:
- Lục Oánh em ở chỗ nào?
Lục Oánh hai tay kéo lấy cánh tay Hàn Đông, mặt ửng hồng, mắt long lanh như nước, cứ như vậy nhìn thẳng vào Hàn Đông, sau đó nói:
- Em không muốn đi về, em muốn uống rượu nữa!
Hàn Đông cau mày nói:
- Đều đã uống say rồi, còn uống gì nữa, về nghỉ ngơi đi.
- Không, em không về.
Lục Oánh bỗng nhào đến, ôm chầm lấy Hàn Đông, ngực áp vào người Hàn Đông, cô nói:
- Anh Đông, em đi về với anh, được không…
Hàn Đông thầm buồn rầu, cô bé này uống rượu say rồi bắt đầu làm tới đây
- Nói cái gì cơ, em đi về đi, ngủ một giấc là được.
Hắn cảm nhận được, Lục Oánh có lẽ trong lòng có chuyện gì, không thì tối nay đã không dễ say như thế.
- Vậy em để anh xuống xe đi.
Lục Oánh giơ hai tay ôm lấy cổ Hàn Đông, bĩu môi nói:
- Hoặc là để em về với anh, hoặc là anh để em lại xe, em một mình đi uống rượu.
- Em…
Hàn Đông quả thực hết chỗ nói rồi, sao cô bé này học được kiểu đùa giỡn bất đắc dĩ, lẽ nào đi làm học được chiêu này, xem bộ dạng cô, Hàn Đông cũng không thể mặc kệ cô.
- Có đi hay không?
Tài xế taxi sốt rượt nói, trong lòng nghĩ tên công tử bọt này làm sao vậy, cô bé xinh như thế muốn về nhà cùng anh ta, anh ta lại cứ từ chối, lẽ nào anh ta không được.
Hàn Đông rơi vào đường cùng, cũng chỉ còn cách nói cho lái xe biết địa chỉ tiểu khu hắn ở ở Thục Đô.
Không bao lâu đã tới, Hàn Đông trả tiền, dìu Lục Oánh xuống xe, cô bé này xem ra lên cơn say rồi, cả người đều rớt trên người Hàn Đông, hai tay ôm chặt lấy cổ Hàn Đông, như là sợ buông lỏng Hàn Đông sẽ chạy mất không bằng.
Lên lầu rồi, Hàn Đông người đầy mồ hôi, mà cô bé kia trên đường cứ ngâm nga hát, chỉ là một từ cũng không rõ.
- Anh Đông, anh lâu rồi không ôm em à.
Lúc Hàn Đông đang mở cửa, Lục Oánh nhẹ nhàng nói với Hàn Đông, hơi nóng thổi vào tai Hàn Đông.
Hàn Đông cười khổ sở, nói
- Anh ôm em lúc nào, em uống nhiều rồi.
- Ha ha..
Lục Oánh bật cười, với lên hôn lên mặt Hàn Đông một cái, sau đó nói:
- Anh Đông, đêm nay em là của anh!
Hàn Đông vừa mở cửa, nghe vậy trong lòng run lên.
Còn mặt Lục Oánh lại đầy đắc ý, nụ cười hạnh phúc, lẩm bẩm:
- Anh Đông, vốn dĩ hôm nay tâm trạng em rất không tót, nhưng gặp được anh, tâm trạng em tốt ngay lập tức, em cảm thấy rất hạnh phúc, chúng ta đúng là có duyên phận, bằng không sao lại đến Thục Đô lúc này, còn khiến em gặp phải rồi.
Hàn Đông đóng cửa lại, nói:
- Em nghĩ nhiều quá rồi, tắm một cái rồi ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy mọi thứ sẽ tốt thôi.
Căn hộ này Hàn Đông mua cũng không ở mấy, nhưng bên trong điện nước đều có, Hàn Đông thỉnh thoảng đến Thục Đô ở cũng rất tiện.
- Anh Đông, anh bế em đi tắm!
Lục Oánh ôm lấy cổ Hàn Đông nói, cô hôm nay đặc biệt thoải mái, đôi mắt long lanh như làn thu thủy.
Hàn Đông thở dài một tiếng nói:
- Vậy thì thôi, em ngủ sớm một chút đi.
Mặc dù Hàn Đông thấy Lục Oánh rất xinh đẹp, nhưng cho đến bây giờ Hàn Đông vẫn không muốn làm gì cô, Hàn Đông đã có Lữ Nhạc, Kiều San San, Bạch Vũ Giai, hắn cũng không muốn gánh thêm khoản nợ tình nữa.
Đưa Lục Oánh vào phòng, Hàn Đông nhìn một chút, bên trong vẫn rất sạch sẽ, cũng không có bụi bặm gì, liền nói:
- Được rồi, em ngủ đi, ngày mai dậy sớm đi làm.
- Không được đi.
Lục Oánh dịu dàng nói, rồi lại nhào vào người Hàn Đông, lúc này cúc áo trước ngực cô đã bung ra rồi, lộ ra áo len trắng bên trong, hai ngực đầy đặn như sắp nhảy ra ngoài vậy.
- Đừng như vậy.
Hàn Đông nói, trong lòng có chút đè nén, sớm biết cô như thế, lúc trước giải quyết phiền phức của cô, đưa thẳng cô về nhà cho lành.
- Anh có phải là đàn ông không hả.
Lục Oánh đột nhiên hạ giọng, kèm tiếng khóc nức nở, khiến Hàn Đông nghe trong lòng run lên.
Mà lúc này tay phải của Lục Oánh nhấc lên, lập tức vén áo len của mình lên, lập tức bộ ngực trắng đầy đặn hiện ra trước mắt Hàn Đông.
Cô bé này được nuôi khá tốt, trong đầu Hàn Đông vụt qua ý nghĩ đó.
- Anh Đông, lại đây, đêm nay em thuộc về anh!
Lục Oánh thở hổn hên nói, hai mắt đầy nồng cháy.