Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Đông nhíu mày, sắc mắt ngay lập tức trở lên lạnh lẽo, xoay người đi về phía trước.

Chỗ này cách nhà khách số một không xa lắm, hiện tại Đại Lực đã lái xe đưa Tả Nhất Sơn đến bệnh viện băng bó, Hàn Đông tự mình đi về cũng không mất nhiều thời gian.

Chu Chính thấy vẻ mặt Hàn Đông lạnh lùng liền biết hắn sẽ không để ý tới thân phận của Ngụy Dụ Vĩ mà bỏ qua việc này, hơn nữa, đổi lại là người khác, người bên mình bị người ta đánh bị thương cũng không dễ dàng cho qua. Huống hồ, Hàn Đông bây giờ lại là người có vị trí trong Thành ủy, sớm đã vượt qua Phó bí thư Ngụy Dụ Vĩ này, con trai ông ta sao có thể làm Hàn Đông sợ hãi chứ.

- Anh không sao chứ, có cần đến bệnh viện không?

Chu Chính không để ý đến tên kia, quay đầu hỏi người đàn ông quỳ lúc trước, trên mặt ông ta có vài vết cào, có lẽ là từ lúc đánh nhau bị người đàn bà bên cạnh Ngụy Cẩm Phong cào bị thương.

Mà người phụ nữ cùng quỳ với ông ta lúc trươc cũng bộc lộ ra ánh mắt sợ sệt, cẩn thận nói:

- Chúng tôi, chúng tôi đi trước.

Chu Chính âm thầm thở dài một hơi nói:

- Hai người khoan đi, phối hợp điều tra trước rồi nói.

Hai người này lập tức trở nên lo lắng, lộ ra vẻ mặt mù mịt, xem dáng vẻ bọn họ liền biết là người từ nông thôn đến thành phố làm việc, không có hiểu biết nhiều, khó trách bị Ngụy Cẩm Phong làm nhục như vậy cũng không có phản kháng gì.

Đối với yêu cầu của Chu Chính, hai người kia cũng không có dũng khí cự tuyệt, chỉ đành sợ sệt rụt rè lên xe.

Ngồi trên xe cảnh sát, Ngụy Cẩm Phong bị khóa hai tay, anh ta bất mãn kêu gào, uy hiếp cảnh sát trên xe, còn người phụ nữ đi cùng ông ta lại mím chặt miệng, trong lòng có vẻ như có chút lo sợ.

Cho dù biết người này là con trai của phó bí thư thành ủy, nhưng lần này dẫn đội đến là cục trưởng, vì thế, cảnh sát trên xe một chút cũng không lo lắng, Ngụy Dụ Vĩ nếu thật sự quản chuyện này, người mà ông ta đối phó cũng chỉ có thể là Chu Chính, không có khả năng tìm đến những người có vai trò nhỏ như bọn họ.

Ngụy Cẩm Phong hiện tại đang vô cùng buồn bực. Anh ta đã cho biết thân phận rồi nhưng những tên cảnh sát này một chút cũng không lo lắng sợ sệt, xem ra là muốn giải quyết việc chung, tình hình như vậy y là lần đầu tiên gặp phải. Sự việc lần này thực ra không to tác gì. Vài người kia cũng chỉ là những người bình thường mà thôi, cho dù bố y không phải la Ngụy Dụ Vĩ, cũng không cần cục công an phải gây chiến như vậy

Trong lòng y nghi hoặc khó hiểu, bởi vậy càng phẫn nộ. Hai mắt chứa đầy sự phẫn nộ trừng mắt nhìn Chu Chính, tên này là cục trưởng gì, đến lúc đó nhất định sẽ sẽ làm cho anh ta mất chức

Hàn Đông ăn cơm xong về đến nhà chưa lâu liền nhận được điện thoại của Tả Nhất Sơn nói vết thương của anh ta không nghiêm trọng, băng bó một chút là ổn rồi. Hàn Đông có tất cả hai số điện thoại, một là số dùng riêng, chỉ có những người quan hệ thân thiết mới biết số đó, còn một số là cho công việc, là do Chính phủ trang bị cho, dùng trong công việc, bình thường do Tả Nhất Sơn cầm.

Buổi chiều lúc đi làm, Tả Nhất Sơn vẫn ngồi ở ghế phụ xe Audi cùng Đại Lực đến đón Hàn Đông. Trên trán anh ta băng một miếng gạt, từ xa cũng có thể nhìn thấy, các chỗ khác cũng không có vấn đề gì.

Xe tới ủy ban nhân dân thành phố, Tả Nhất Sơn nhanh nhẹn xuống xe, giúp Hàn Đông mở cửa xe.

Hàn Đông gật đầu, lúc này, xe của Hạ Kim Cường cũng dừng lại ở bên cạnh, Hàn Đông liền đứng đó đợi

Hạ Kim Cường xuống xe, cùng Hàn Đông chào hỏi, lập tức nhìn thấy miếng gạt trên đầu Tả Nhất Sơn, không hiểu chuyện gì hỏi:

- Tả Nhất Sơn chuyện gì vậy, ngã sao?

Theo anh ta, chỉ có lí do bị ngã mới có thể giải thích được vết thương trên trán của Tả Nhất Sơn

Hàn Đông nói:

- Bị người ta đẩy ngã

Hạ Kim Cường thần sắc ngớ ra, ngay lập tức trầm giọng nói:

- Có chuyện gì vậy, ai đánh?

Hàn Đông mỉm cười:

- Việc này cục công an Cao Bằng đang xử lí, hiện giờ tôi cũng không rõ tình hình lắm. Hạ Kim Cường nghiêm túc nói:

- Chủ tịch Hàn, việc này phải nghiêm túc xử lí, tại sao có thể tùy tiện đánh người của ủy ban nhân dân chứ. Cục công an cũng không biết làm việc gì rồi, ngay cả người của ủy ban cũng không bảo vệ tốt, thử nghĩ xem sao có thể bảo vệ an toàn cho người dân, theo tôi thấy cần phải tăng cường công việc cho cục công an mới được.

Xem dáng vẻ ông ta, dường như đối với việc Tả Nhất Sơn bị đánh cũng rất phẫn nộ. Nhưng Hàn Đông lại thấy từ lời nói của ông ta, nghe như là có ý khác, hiện tại vị trí cục trưởng cục công an vẫn đang trống, một câu nói của Hề Hiểu Kiến đã quyết định bí thư đảng ủy tạm thời kiêm chức Cục trưởng công an, vì thế Hạ Kim Cường luôn muốn nhúng chàm cục công an, bây giờ có cơ hội, ông ta đương nhiên phải nắm lấy

Nhưng Hàn Đông trước đó đã nghe được tên nhóc kia la ó, biết được tên đó là Ngụy Cẩm Phòng con trai Ngụy Du Vĩ, đúng lúc bây giờ Hạ Kim Cường vội vã nhảy ra, cũng đang hợp tâm ý Hàn Đông, vậy cứ cho Hạ Kim Cường chống đỡ ở phía trước vậy

Nghĩ thông điểm này, Hàn Đông liền giả vờ không nghe ra được ý của Hạ Kim Cường, liền nói:

- Đúng vậy, công việc của cục công an quả thực cần phải tăng cường thêm, buổi ngày hôm nay trưa tan ca…

Hàn Đông không nhanh không chậm đem chuyện xảy ra giữa trưa nói lại một lần, đương nhiên không nói đến thân phận của Ngụy Cẩm Phong, nói:

- Đến bây giờ việc này cục công an Cao Bình cũng chưa có ý kiến gì.

Hạ Kim Cường có vẻ vô cùng tức giận nói:

- Một con chó nhỏ mà bắt hai người quỳ, đây là xã hội cũ sao? Những người như vậy thật sự là quá ác. Cần phải trừng trị một cách nghiêm khắc không tha, chủ tịch Hàn, việc này ngài nói xem đúng không?

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được, có tình hình gì mới tôi sẽ lập tức báo cáo cho chủ tịch Hạ

Hạ Kim Cường ngây người một chút, bỗng nhiêm cảm thấy có chút kì lạ. Hàn Đông hình như rất dễ nói chuyện

Lúc này ông ta cũng không nghĩ ra được nguyên nhân cụ thể là gì, gật gật đầu, lập tức quay người lên lầu, thư kí của ông ta Chu Trác Quần cũng theo sau.

Hàn Đông tới phòng làm việc không bao lâu, Chu Chính liền gọi điện thoại tới, thân phận của tiểu tử kia đã rõ rồi, chính xác là con trai của Ngụy Dụ Vĩ

- Lãnh đạo, anh ta cũng quá cuồng ngạo rồi, tới đồn công an rồi mà vẫn dám tập kích cảnh sát, tôi thấy phải giam anh ta vài ngày mới được. Chu Chính cười ha hả nói

Hàn Đông nghiêm mặt nói:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Chu Chính nói:

- Anh ta dựa vào bố anh ta là lãnh đạo thành ủy, tới đồn công an rồi mà còn không chịu phối hợp, lúc thì đòi gọi điện thoại, sau lại tập kích cảnh sát, ngài nói nên làm thế nào?

Hàn Đông nói:

- Còn có thể làm thế nào, tất cả cứ theo trình tự thông thường xử lí, đúng rồi, chủ tịch Hạ đối với việc này cũng vô cùng coi trọng, lát nữa tôi còn phải báo cáo tình hình cho ông ta.

- Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng xử lí việc này. Nhưng mà tên tiểu tử kia tấn công cảnh sát, theo điều lệ xử phạt, ít nhất phải giữ lại ba hôm mới được.

Chu Chinh cười ha hả nói

- Tôi biết rồi.

Hàn Đông thản nhiên nói, không có ý phản đối lời nói của anh ta

Chu Chính hiểu được Hàn Đông ngầm mặc nhận cách xử lí của mình

Tắt điện thoại, Hàn Đông nghĩ một chút, lập tức không chút hoang mang tới phòng làm việc của Hạ Kim Cường

Đối với sự xuất hiện của Hàn Đông, Hạ Kim Cường có chút nghi hoặc, nhưng mà ông ta vẫn nhiệt tình mời Hàn Đông ngồi xuống

Sau khi hai người hút thuốc, Hàn Đông mới nói:

- Chủ tịch Hạ, vừa rồi tôi biết rồi, người thanh niên lúc sang tên là Ngụy Cẩm Phong, hình như là con trai của bí thư thành ủy Ngụy, ông xem việc này nên làm thế nào, anh ta còn tấn công cả công an trong đồn cảnh sát.

Hạ Kim Cường vừa nghe, ngay lập tức như nuốt phải một con ruồi, trong lòng vô cùng khó chịu, cũng hiểu tại sao thái độ lúc trước của Hàn Đông lại tốt như vậy, rõ ràng là hắn đã biết tình hình, vì thế khi mình nhúng tay vào chuyện này, hắn liền thuận nước đẩy thuyền, chủ động giao lại quyền trong tay, chính là muốn để mình và Ngụy Dụ Vĩ đấu với nhau. Bây giờ lại trơ mắt ra mà chạy tới đây báo cáo, hoàn toàn là muốn mình lên trước tranh chấp

- À, chuyện này, nếu chủ tịch Hàn đã gặp rồi, vậy thì nên do Chủ tịch Hàn toàn quyền quyết định. Cho dù đối phương là ai đều phải dựa theo trình tự thông thường mà xử lí.

Hạ Kim Cường cười nói, trong lòng có chút không thoải mái, lúc này liền đem quả bóng này đá lại cho Hàn Đông, dù sao cũng do Hàn Đông làm ra, để hắn ta toàn quyền phụ trách, ông ta không lo nữa, tốt nhất là hắn cùng Ngụy Dụ Vĩ tranh đấu đến khi cả hai bên cùng chịu thiệt, như vậy là tốt nhất.

Hàn Đông trong lòng nghĩ Hạ Kim Cương cũng biết đánh thái cực, nhưng mà việc này ông ta đã quản rồi, vậy thì nhất định không để ông ta nhanh như vậy rút lui được, vì thế liền nói:

- Được, tôi nhất định sẽ quán triệt tốt chỉ thị của chủ tịch Hạ, theo trình tự bình thường mà làm, nghiêm khắc trừng trị không tha, nếu Chủ tịch Hạ không còn việc gì, tôi xin đi trước, đợi sự việc có kết quả tôi lại đến báo cáo cho chủ tịch Hạ.

Hạ Kim Cường nghe xong có chút cười khổ, trong lòng nghĩ tên Hàn Đông đã hạ quyết tâm kéo ông ta xuống nước rồi. Sớm biết như vậy, ông ta cần gì phải quản nhiều việc của người khác như vậy. Bây giờ muốn vứt bỏ cũng không có khả năng nữa rồi, nhưng mà việc này cũng không phải việc gì to tát, cứ coi như là Hàn Đông làm cũng là làm cho tên tiểu tử kia nhận một chút giáo huấn mà thôi, hoặc là, làm mất mặt của Ngụy Dụ Vĩ một chút, những việc khác không có gì lớn cả, vậy thì để hắn ta làm có sao đâu

- Vậy cứ như thế đi.

Hạ Kim Cường gật đầu, trong lòng nghĩ tên tiểu tử Hàn Đông nay không phải là cái đèn cạn dầu, về sau cần phải cẩn thận đề phòng mới được

Hiện tại trong lòng Hạ Kim Cường Hàn Đông tuy là bạn đồng minh nhưng lại không thể không đề phòng, tên Hàn Đông này rõ ràng không phải là người thích can dự vào việc của người khác, một khi để hắn ta nắm đủ quyền, địa vị của ông ta nhất định sẽ bị uy hiếp.

Hàn Đông trở lại phòng làm việc không lâu, điện thoại trên bàn bỗng vang lên, nhấc máy nghe liền nghe thấy thanh âm trầm thấp của Ngụy Dụ Vĩ truyền đến:

- Chủ tịch Hàn sao, tôi là Ngụy Dụ Vĩ

- Chào bí thư Ngụy, xin hỏi bí thư Ngụy có chỉ thị gì.

Hàn Đông cười nói, không cần nghĩ cũng biết Ngụy Dụ Vĩ chắc chắn vì chuyện của con trai ông ta mà gọi điện tới.

Trong lòng Ngụy Dụ Vĩ lúc này rất không tốt, buổi trưa, ông ta nhận được điện thoại của con trai Ngụy Cẩm Phong nói là có chút việc, cục công an Cao Bình muốn giam nó hai ngày, Ngụy Dụ Vĩ lập tức gọi điện cho phó cục trương cục công an Ngụy Kiến Kiệt, nhưng không bao lâu Ngụy Kiến Kiệt gọi laị, cho ông ta biết, việc của Ngụy Cẩm Phong là do cục trưởng cục công an Cao Bình đích thân làm, vì Ngụy Cẩm Phong liên quan tới việc tập kích cảnh sát, vì thế việc này không dễ xử lí.

- Mấu chốt là Chu Chính không dễ nói chuyện, bí thư Ngụy, thật xin lỗi, chuyện này không giúp được ông

Ngụy Kiến Kiệt thật cẩn thận nói, cũng là đem trách nhiệm của mình đẩy sang một bên, Chu Chính là người của Hàn Đông. Chuyện này ở Tân Châu cũng không phải là bí mật gì, hơn nữa chính là vì có Hàn đông, thái độ tên Chu Chính này vô cùng cứng rắn, mạnh mẽ, trước đây còn có hành vi chống đối cục trưởng Hứa Kiến Thế, không nghe lời của Ngụy Kiến Kiệt Phó cục trưởng này cũng là chuyện rất bình thường

- Tôi thấy cục công an nên chỉnh đốn lại một chút.

Ngụy Dụ Vĩ buồn bực than thở một câu. Gác điện thoại, ông ta cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, Ngụy Cẩm Phong bị mang tới đồn công an khẳng định là sẽ để lộ thân phận, Nhưng Chu Chính lại đối phó với nó như vậy, chắc chắn có vấn đề. Chu Chính là tay chân của Hàn Đông, không biết có phải có ý của Hàn Đông hay không?

Suy nghĩ một hồi Ngụy Dụ Vĩ cũng không dám chắc, cuối cùng quyết định gọi điện thoại hỏi Hàn Đông, xem hắn ta cuối cùng là có ý gì

- Chủ tịch Hàn con trai tôi bị cục công an Cao Bình bắt đi rồi, nghe nói bởi vì nó đánh Tả Nhất Sơn thư kí của ngài bị thương, phải không?

Hàn Đông khẽ mỉm cười, Ngụy Dụ Vĩ đây là đang chiến thuật vu hồi sao

- Bí thư Ngụy, sự việc là thế này.

Hắn ta đem sự việc nói lại một lượt, chẳng qua là đem ý kiến của Hạ Kim Cường nói ra:

- Bí thư Ngụy việc này có ảnh hưởng rất không tốt. Chủ tịch Hạ cũng chỉ thị cần phải nghiêm khắc trừng trị. Còn về vết thương của Tả Nhất Sơn dù sao cũng không có vấn đề gì lớn, đến bệnh viện băng bó một chút là không sao rồi.

- Tôi biết rồi.

Ngụy Dụ Vĩ trong lòng rất không vui, một việc nhỏ như vậy Hàn Đông và Hạ Kim Cường đều tham gia vào sao, bọn họ rốt cuộc là muốn làm gì. Ngụy Cẩm Phong đúng là có chút không ra gì, mình phải cố gắng dạy bảo lại nó.

Ông ta trong lòng có chút tức giận, bèn không nói đến các việc khác nữa. Cúp điện thoại liền gọi điện cho bí thư Quận ủy Cao Bằng Phụng Cẩm Dật và chủ tịch quận Thường Tĩnh Phong, thái độ vô cùng mãnh liệt

Nhận được điện thoại của Ngụy Dụ Vĩ, Cẩm Dật và Thường Tỉnh Phong, thái độ của hai người không giống nhau, mặc dù lần lượt gọi điện cho Chu Chính nhưng lại xử trí không giống nhau

Chu Chính bên trên có Hàn Đông làm chỗ dựa, đồng thời việc liên quan tới Ngụy Cẩm Phong, thủ tục trên các phương diện cũng làm chắc chắn, không sợ Ngụy Dụ Vĩ bới lông tìm vết

Ngụy Dụ Vĩ không chỉ gọi điện cho Phụng Cấm Dật và Thường Tĩnh Phong mà còn gọi điện cho cả ủy viên thường vụ, bí thư đảng ủy công an Trần Phúc Xương, nhờ Trần Phúc Xương giúp đỡ.

Nhưng mà, Chu Chính quả thực là một hòn đá đập không vỡ, cho dù bọn họ, ai gọi điện đến cũng đều tỏ ra một bộ dáng giải quyết việc chung, dù thế nào cũng không buông tha.

Điều này làm cho Ngụy Dụ Vĩ vô cùng buồn bực, trong phòng làm việc phẫn nộ tức giận, nhưng lại không thể đích thân tới cục công an Cao Bình cướp người được.

Ngụy Cẩm Phong bị giam giữ hai ngày. Mặc dù không phải chịu khổ gì nhưng lại mất hết thể diện. Không chỉ anh ta mất thể diện, ngay cả bố anh ta Ngụy Dụ Vĩ cũng không còn mặt mũi nào nữa.

Ngụy Dụ Vĩ là ủy viên thường vụ, phó bí thư, là nhân vật số ba thành ủy, là một trong những lãnh đạo chủ chốt. Nhưng con trai của mình lại vì một chuyện cỏn con mà bị giam hai ngày, ông ta lại không có cách nào giải quyết.

Nếu như Ngụy Dụ Vĩ biết con trai mình bị cục công an Cao Bình bắt đi, không gọi điện khắp nơi còn đỡ. Ông ta có thể nói là mình không can dự chấp pháp. Nhưng mà sau khi ông ta gọi điện thoại lại không có gì chuyển biến, điều này khiến ông ta cảm thấy vô cùng mất mặt.

- Thật tức chết mất.

Ngụy Dụ Vĩ phẫn nộ nói, nhưng nhất thời ông ta cũng không thể làm gì Chu Chính, dù sao Chu Chính cũng là cán bộ Trưởng Phòng, ông ta không thể trực tiếp bắt khu Cao Bình đổi người được, cho dù có đổi cũng e rằng không có tác dung gì. Dù sao hiện tại ở chủ tịch quận Cao Bình Thường Tĩnh Phong chiếm thế thượng phong, mà Thường Tĩnh Phong lại có ý dựa dẫm vào Hàn Đông, bắt anh ta đổi Chu Chính cũng không có khả năng.

Bây giờ, Ngụy Dụ Vĩ đối với Hàn Đông thống hận vô cùng, ông ta cảm thấy việc này, mặc dù cũng có dính líu đến Hạ Kim Cường nhưng Hàn Đông mới chính là đầu sỏ.

- Chỉ cần tìm được cơ hội, ta nhất định sẽ để nhà ngươi biết mùi

Ngụy Dụ Vĩ phẫn hận nói.

Sau đó, Ngụy Dụ Vĩ đi vào phòng làm việc của bí thư thành ủy Hề Hiểu Kiến, đem chuyện này kể lại một lượt, nhưng sửa chữa một số chỗ. Ông ta nói:

- Bí thư Hề tên tiểu tử Hàn Đông rõ rảng là mượn cớ ra oai, hắn làm như vậy quả thực là không kiêng nể gì cả.

Hề Hiểu Kiến gật đầu, ông ta cũng nghe nói đến việc này, mặc dù Hàn Đông và Hạ Kim Cường không phải đối phó với ông ta nhưng trong lòng ông ta cũng vô cùng khó chịu. Dù sao bây giờ mọi người đều biết Ngụy Dụ Vĩ và ông ta một phe. Bọn họ làm như vậy, đơn thuần chính là thị uy trước ông ta, là khiêu chiến quyền uy của ông ta.

Tuy nhiên, Hề Hiểu Kiến hiểu rõ tình hình, bây giờ Hàn Đông và Hạ Kim Cường đang liên kết với nhau, ở hội nghị thường vụ sẽ chiếm hết ưu thế, ông ta cho dù là bí thư thành ủy, nắm giữ quyền chủ động nhưng muốn làm gì vẫn phải xem tình hình, không thể lách qua được hội nghị thường vụ. Hề Hiểu Kiến nghĩ như vậy nhưng vẫn muốn làm ra chút thành tích, tìm được cơ hội nâng cao một bước, vì thế ông ta không muốn đem sự việc này làm tới mức không thể cứu vãn, muốn tiìm cơ hội tách Hàn Đông và Hạ Kim Cường ra, từ đó sẽ nắm lại quyền chủ động.

- Lão Ngụy à, chuyện ông nói tôi cũng biết, nhưng mà chúng ta bây giờ cần phải tìm cơ hội, ông thấy Hàn Đông và Hạ Kim Cường có thể hợp tác mãi được sao?

Hề Hiểu Kiến cười hỏi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK