Hàn Đông ngồi xe taxi, vừa mới dừng ở cửa Khách sạn Hải Tân, bên cạnh một chiếc Royal lướt đến.
Chu Tùng Đào hạ kính xuống, cười nói với Hàn Đông:
- - Tôi đến rất đúng lúc đấy chứ, lên xe, tôi dẫn cậu đi đến một chỗ yên tĩnh để ăn hải sản.
Hàn Đông không kén chọn và hứng thú với chuyện ăn, hợp khẩu vị là được rồi.
Nhưng hôm nay chủ yếu là muốn tìm một nơi yên tĩnh, nói chuyện với Chu Tùng Đào.
Mặc dù ở trên tàu hỏa, Chu Tùng Đào cũng nói chuyện, lộ ra một số tin tức, nhưng rất nhiều thứ thật sự hữu dụng lại không nói ra.
Hàn Đông chuẩn bị nói rõ thân phận của mình với anh ta, nói chuyện một lần với anh ta, nếu có thể được anh ta chủ động phối hợp, sự việc sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
- - Ăn cái gì cũng được, chủ yếu là tìm chỗ yên tĩnh, tôi muốn nói chuyện quan trọng với cậu.
- - Được, chỗ tôi dẫn cậu đến cực kỳ yên tĩnh, còn có phòng bao, sẽ không có người quấy rầy chúng ta.
Chu Tùng Đào cảm thấy giọng điệu của Hàn Đông có chút trầm trọng, không biết Hàn Đông có chuyện gì, trong lòng có chút nghi hoặc.
Xe đi vào một con đường nhỏ yên tĩnh, dần dần tiếng ồn ào bốn phía cũng mất đi, dường như đi vào một thế giới khác vậy.
Con đường này có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng lại thiếu vài phần ồn ào của đô thị.
Đường phố như vậy, ở thành phố lớn, thực tế cũng không thiếu, mấu chốt là chính mình phải đi tìm.
Xe rẽ mấy khúc, dừng lại trong một sân nhỏ cây xanh um tùm.
Hai người vừa xuống xe, lập tức có người tiến đến tiếp đón bọn họ.
Đây là một người thanh niên ngăm đen, nói tiếng địa phương, Hàn Đông cảm giác nghe hơi khó hiểu.
Nhưng xem ra, quan hệ của Chu Tùng Đào với anh ta không tệ.
Lúc này Chu Tùng Đào dùng tiếng phổ thông giới thiệu Hàn Đông, người thanh niên kia không tiến lên bắt tay, mà hai tay ôm quyền, nói:
- - Xin chào, tôi là A Kim, anh là bằng hữu của A Đào, cũng là bằng hữu của tôi, có chuyện gì có thể tìm tôi.
Hàn Đông gật đầu với anh ta, nói:
- - Cám ơn, tôi là Hàn Đông, về sau mong được giúp đỡ nhiều.
Chu Tùng Đào ôm vai Hàn Đông, nói:
- - A Kim là bạn chơi từ nhỏ của tôi, mọi người đều không phải khách khí. Chúng ta đi vừa uống rượu vừa nói chuyện đi, Hàn Đông cậu không phải có chuyện quan trọng muốn nói với tôi sao?
Hàn Đông cười, nói:
- - Buổi trưa uống rượu sao, buổi chiều cậu không phải đi làm sao?
- - Không có việc gì, lãnh đạo trong Sở đều đi ra ngoài xã giao rồi, buổi chiều không có ai quản lý.
Hàn Đông nói:
- - Cậu thật là lười biếng, lát nữa chúng ta uống chút bia đi, tôi quả thực có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.
- - Ừ, không thành vấn đề.
Chu Tùng Đào nói, trong lòng anh ta cho rằng công việc của Hàn Đông có vấn đề gì cần mình giúp đỡ, cho nên mới tỏ ra trịnh trọng như vậy.
Hai người dưới sự hướng dẫn của A Kim, đi vào phòng bao duy nhất trên tầng cao nhất, Chu Tùng Đào nói:
- - Tầng lầu này có một phòng bao như vậy, là A Kim để cho bạn bè dùng, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy chúng ta.
Hàn Đông cười cười, lại gật đầu cảm ơn A Kim.
A Kim chào hỏi rồi đi ra ngoài.
Rất nhanh, mấy món ăn đặc sắc được bưng lên, sắc hương vị đều đủ cả.
A Kim lại đến kính rượu hai người, rồi đi ra ngoài đóng cửa lại, rõ ràng là anh ta nghe thấy Hàn Đông có việc muốn nói với Chu Tùng Đào nên cố ý tránh đi.
Nếu không, khách ở đây cũng không nhiều, nếu anh ta đúng là bạn từ nhỏ của Chu Tùng Đào đương nhiên sẽ cùng ngồi ăn cơm.
Hàn Đông lấy chai bia, rót cho Chu Tùng Đào một cốc đầy, sau đó tự rót cho mình một cốc, nói:
- - Tùng Đào, tôi uống trước một cốc, coi như xin lỗi cậu.
- - Cái gì ..
Chu Tùng Đào không hiểu, nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông mỉm cười, uống cạn sạch bia ở trong cốc.
Sau đó lại lấy chai bia rót đầy cốc, giơ lên, nói:
- - Một cốc này tôi kính cậu, có một số việc có thể phải nhờ cậu giúp đỡ.
Chu Tùng Đào giơ cốc lên chạm với Hàn Đông một cái, cười nói:
- - Hàn Đông cậu long trọng như vậy để làm gì, chúng ta là bạn học cũ, mặc dù mấy năm không gặp mặt, nhưng tình nghĩa vẫn còn, bất luận là việc gì, chỉ cần tôi có thể giúp đỡ được, tuyệt đối không nói hai lời. Tôi ở trong xã hội lăn lộn mấy năm, bây giờ tôi cảm nhận sâu sắc được, bạn bè khó có được, tình bạn khó có được, tình nghĩa bạn học càng khó có được.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- - Nói thật, tôi gặp được cậu ở trên tàu hỏa, bèn cảm thấy được, cậu tuy rằng thăng quan, nhưng vẫn không thay đổi, vẫn nhiệt tình trượng nghĩa như vậy.
- - Haha, đó là đương nhiên.
Chu Tùng Đào cười nói,
- - Hàn Đông cậu có chuyện gì cứ nói đi, dù sao tôi sẽ hết sức giúp đỡ, tự mình không được, tôi sẽ nghĩ cách tìm mối quan hệ cho cậu, nếu vẫn không được thì cũng đừng trách tôi.
Hàn Đông nói:
- - Cậu chắc chắn là được.
Từ góc độ của Hàn Đông thấy, biểu hiện của Chu Tùng Đào vẫn tương đối chân thành. Điều này cũng thực sự hiếm có, phải biết rằng thời hai người ở đại học không phải là bạn bè đặc biệt thân thiết lắm, sau khi tốt nghiệp cũng không gặp nhau, thậm chí chưa từng liên hệ, nhưng gặp mặt lại, anh ta vẫn nhiệt tình như vậy, thực là làm cho người ta cảm động.
Lấy chai bia rót đầy cốc cho hai người, đặt cái chai xuống, Hàn Đông chậm rãi nói:
- - Vừa rồi tôi đã nói rồi, trước tiên phải xin lỗi cậu, chủ yếu là vì có một số nguyên nhân, có một số việc không nói thật với cậu, thật ra mặc dù tôi với Tập đoàn Đông Thăng có chút quan hệ, nhưng tôi không làm việc trong Tập đoàn Đông Thăng, Đường Lợi Ba bọn họ mặc dù cũng là cấp dưới của tôi, nhưng cũng không phải là nhân viên của Tập đoàn Đông Thăng…
Chu Tùng Đào vẻ mặt tò mò, kinh ngạc, nhìn Hàn Đông cười, nói:
- - Hàn Đông, cậu không phải nói với tôi cậu làm công tác đặc vụ đấy chứ?
Hàn Đông nói:
- - Đó thì không phải, thật ra vài năm trước, tôi ở tỉnh Tây Xuyên, tháng tư năm nay được điều về Yến Kinh, tôi bây giờ là Chủ nhiệm của phòng Kiểm soát Sở Văn phòng Nội các Chính phủ.
"A——"
Chu Tùng Đào thốt lên một tiếng kinh ngạc, con cua to kẹp ở trong tay liền “cạch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Anh ta vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, nói:
- - Tôi có nghe nhầm không đấy?
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- - Cậu không nghe nhầm, trước kia tôi ở tỉnh Tây Xuyên, đều đã từng làm ở xã, thị trấn, huyện, thành phố, từ đó đến nay tôi vẫn là người trong thể chế.
Chu Tùng Đào lúc này đột nhiên đứng dậy, giống như bỗng gặp cơn ác mộng chợt tỉnh lại vậy.
Nhưng trên mặt của anh ta nhanh chóng lộ ra vẻ mừng rỡ, một tay nắm lấy bả vai của Hàn Đông, hỏi không ngừng:
- - Cậu là Chủ nhiệm phòng Kiểm soát của Sở Văn phòng Nội các Chính phủ? Cán bộ cấp Giám đốc sở sao? Cậu làm thế nào qua được?
Hàn Đông cười gượng, nói:
- - Đừng kích động, tôi sẽ nói từ từ với cậu.
- - Được, cậu ẩn núp sâu như vậy, hôm nay cậu nhất định phải thành thật khai báo, nếu không tôi chuốc hai bình rượu cho cậu.
Chu Tùng Đào hung hăng nói, trong ánh mắt vẫn không che giấu được sự kinh ngạc, vui mừng.
Mọi người cùng tuổi, mà Hàn Đông không ngờ đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi, hơn nữa còn ở vị trí trung tâm, thành tựu như vậy, tuyệt đối chỉ có thể khiến cho phần lớn bạn học ngưỡng mộ.
Đồng thời, trong lòng Chu Tùng Đào xúc động vô cùng, lại cảm thấy vô cùng hưng phấn đối với việc mình từ khi bắt đầu gặp lại Hàn Đông nhiệt tình với hắn, xem ra tính tình nhiệt tình, hào phóng, hiếu khách của mình quả nhiên là tốt, nếu không nếu giống như một số người lãnh đạm thờ ơ với Hàn Đông, đó không phải là mất đi một cơ hội lớn sao.
Hàn Đông tự mình có thể leo lên được nhanh, cao như vậy, vậy thì chắc chắn cũng có thể giúp đỡ được trong con đường làm quan về sau của mình.
Thân trong quan trường, đương nhiên lúc nào cũng liên tưởng đến tiền đồ của mình.
Mà bây giờ biết được Hàn Đông lại có thân phận như vậy, Chu Tùng Đào vô cùng hưng phấn, đương nhiên là nghĩ đến tiền đồ của mình.
Lợi dụng hết tất cả những mối quan hệ có thể lợi dụng, đây là một trong những pháp bảo quan trọng của bất cứ người nào trong thể chế muốn có được thành công.
Chu Tùng Đào cũng được coi là người xuất xắc trong thể chế, đương nhiên hiểu được đạo lý này.
Hàn Đông nói:
- - Tôi chắc chắn nói thật, nhưng tôi nói xong rồi, chỗ nào cần cậu giúp đỡ, cậu không được từ chối.
Chu Tùng Đào vỗ ngực, nói:
- - Cậu yên tâm, cho dù lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng làm.
- Không đến mức đấy.
Hàn Đông cười, nói.
Sau đó Hàn Đông nói về tình hình phát triển mấy năm nay của mình, sau đó chú trọng nói về mục đích lần này đến tỉnh Việt Đông, và nhờ Chu Tùng Đào phối hợp.
- - Nói như vậy, tổ Kiểm soát lần này của Phòng Kiểm soát Nội các Chính Phủ, trên thực tế người làm việc thực sự là cậu và mấy người kia, tổ Kiểm soát kia chỉ là ngụy trang bề ngoài mà thôi?
- - Đúng vậy, đây cũng là việc không có cách nào, bởi vì tình hình phức tạp, cho nên không thể không áp dụng chút biện pháp nhỏ.
- - Haha, Hàn Đông cậu lần này là nhổ răng cọp rồi, những công ty cậu muốn điều tra, đằng sau đều không phải đơn giản đâu.
- - Cái này không thành vấn đề, bọn họ cũng không phải là mông hổ không được sờ, tôi đã đến rồi, không làm rõ sự tình cũng sẽ không đi.
Lời nói của Hàn Đông vô cùng kiên định, tràn đầy dũng khí và lòng tin không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
- - Tuy nhiên, hành động điều tra lần này của chúng tôi, lực cản chắc chắn cũng không ít, cho nên về mặt này cậu cũng phải nghĩ thông suốt.
Mặc dù Hàn Đông cũng rất hy vọng Chu Tùng Đào có thể phối hợp với mình, nhưng anh ta không có nghĩa vụ này, nếu anh ta thực sự không muốn, Hàn Đông cũng sẽ không miễn cưỡng.
Huống hồ, đến lúc đó ai giúp ai cũng chưa nói chắc.
Chu Tùng Đào không nghĩ nhiều, anh ta cầm lấy cốc bia trên bàn, cụng với Hàn Đông một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn một hơi, đặt bịch cái cốc xuống, nói:
- - Làm chứ, tôi chẳng sợ cái gì, Hàn Đông cậu muốn tôi phối hợp thế nào đều được, tôi đều làm theo cậu.
Chu Tùng Đào nói những lời này hào khí ngất trời, dù sao anh ta không phải là người ngu, có thể có cơ hội tạo quan hệ thêm một bước thít chặt với Hàn Đông, anh ta làm sao có thể từ bỏ.
- - Được.
Hàn Đông uống một hơi cạn sạch bia trong cốc, nói:
- - Huynh đệ đồng tâm, sẽ có sức mạnh, có cậu giúp đỡ, tôi tin rằng nhất định sẽ nhanh chóng làm rõ vấn đề, ngoài ra Vu Lâm cũng biết một số tình hình, đến lúc đó làm sáng tỏ từng cái, sự việc sẽ không đến mức quá khó.
- - Đúng rồi, theo tôi được biết, Phục Hiểu Vĩnh chắc chắn có dính líu đến Tập đoàn Thiên Hà, cậu chuẩn bị làm thế nào?
Chu Tùng Đao bỗng nhiên đưa ra một đề tương đối khó.