Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thạch Dũng không ngờ Hàn Đông sẽ hỏi vặn lại như vậy, liền ngơ ngẩn một lúc, mặt cũng đỏ bừng lên. Thế nhưng, y cũng không dám làm gì Hàn Đông, đành phải ngượng ngùng nói:

- Vậy thì mời ngài lát nữa đi sang.

Nói xong, y chán nản quay trở về.

Là thư ký của Bí thư huyện ủy, bất kể đi tới đâu ở huyện, thì tất cả mọi người đều phải khách khí với Thạch Dũng. Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Đông lại không khách khí đối với y như vậy.

Trên thực tế, Hàn Đông cũng rất tức giận.

Hàn Đông đương nhiên biết Thạch Dũng tới đại diện cho Phương Trung, chẳng qua là Hàn Đông phi thường phản cảm với Phương Trung.

Trước đó, Phương Trung đã gọi điện hỏi qua tình huống rồi, bây giờ, mình vừa mới trở về, vừa mới ổn định được thế cục, Phương Trung đã bảo Thạch Dũng đến gọi hắn qua, rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì?

Hàn Đông vốn vẫn khá ôn hòa, làm việc cũng không muốn quá đáng, nhưng hành động của Phương Trung đã chứng tỏ rằng, ông ta vẫn luôn ở trên cao nhìn xuống, vừa thấy thế cục được mình ổn định xuống một chút, là đã muốn gọi mình qua để nghe ông ta khiển trách hay sao?

Hàn Đông vốn đã bị chuyện ở nhà máy dệt Đặng Quan làm cho tức giận rồi, bây giờ, Phương Trung làm như vậy, lại càng khiến cho lửa giận trong lòng Hàn Đông trở nên lớn hơn.

Bởi vậy, Hàn Đông cũng không thèm khách khí nữa.

Thạch Dũng xám xịt quay trở lại Huyện ủy, đứng trước bàn làm việc của Phương Trung, không ngừng gãi đầu, nói:

- Bí thư Phương, tôi vừa mới đi mời Chủ tịch Hàn nhưng thái độ của anh ta không được tốt, lại trực tiếp nói là không có thời gian đi lên đây.

Phương Trung lập tức đen mặt lại. Ông ta hỏi:

- Chủ tịch Hàn thực sự nói như vậy?

Thạch Dũng gật đầu, nói:

- Anh ta còn nói là dưới tình huống này, anh ta còn có thể bỏ đi hay sao?

Phương Trung khoát tay, tỏ ý bảo Thạch Dũng đi ra ngoài.

Sau đó, ông ta chậm rãi tựa lưng vào ghế, hai tay chắp sau đầu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bồn hoa phía trước, giống như là nhìn Hàn Đông đang đứng ở đó.

- Hàn Đông này thực sự là càng ngày càng kiêu ngạo a.

Phương Trung âm thầm thở dài một hơi trong lòng, cảm thấy vô cùng uất ức. Biểu hiện của Hàn Đông, căn bản là đã không coi Bí thư huyện ủy này ra gì. Điều này khiến cho Phương Trung phẫn nộ vô cùng.

Chậm rãi đứng lên, đi đến bên cửa sổ, Phương Trung nhìn xuống mấy công nhân viên chức của nhà máy dệt đang tụ tập ở dưới sân, cau mày rồi lập tức thở dài một hơi. Sau đó, ông ta quay lại, ngồi xuống, cầm bút lên viết cái gì đó. Ước chừng trong khoảng một tiếng đồng hồ sau đó, các công nhân của nhà máy dệt đã chọn ra được mười đại biểu, có nam, có nữ, có già, có trẻ.

Hàn Đông cầm lấy loa phóng thanh, nói:

- Tốt lắm, tất cả mọi người đã bầu ra được đại biểu của mình, họ đều được mọi người tin tưởng, như vậy, từ giờ về sau, bọn họ sẽ đại biểu cho mọi người, tham dự toàn bộ quá trình thay đổi chế độ của Ủy ban nhân dân huyện đối với nhà máy dệt, như vậy thì mọi người hãy cứ yên tâm mà quay về đi. Xin mọi người cứ yên tâm, Ủy ban nhân dân huyện nhất định sẽ giải quyết vấn đề ở nhà máy dệt một cách nhanh nhất, giúp mọi người có được những ngày tốt đẹp.

Lúc này, đám nhân công mới lục đục giải tán, Hàn Đông thở ra một ngụm, nói với Thẩm Tòng Phi:

- Chủ tịch Thẩm, anh đưa mấy vị đại biểu đến phòng họp, khai thông một số vấn đề có liên quan đến việc thay đổi chế độ, mọi chính sách của huyện đưa ra đều phải tỉ mỉ giới thiệu ra.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Vâng, Chủ tịch Hàn.

Sau đó, ông ta liền dẫn mọi người đến phòng họp ở tầng ba.

Sau khi đám công nhân rời khỏi, người của cục công an cũng rút đi dần, chỉ để lại vài người ở Ủy ban nhân dân huyện tiếp tục theo dõi.

Mấy người bảo vệ ở cổng ủy ban nhân dân huyện lúc này mới qua thu dọn đống hỗn độn ở trên sân.

Hàn Đông lạnh lùng liếc Ngụy Nghi Hiên một cái, nói:

- Anh còn đứng ngây ra đó làm gì, làm ra chuyện như vậy rồi, anh còn không biết trở về mà an ủi mọi người một chút, đồng thời tìm hiểu thực tế mọi chuyện hay sao?

Mặt Ngụy Nghi Hiên hết trắng rồi lại đỏ, nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi trở về đây.

Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, không để ý đến anh ta nữa, hỏi Tả Nhất Sơn:

- Khương Hoành Chi đã xảy ra chuyện gì, sao lại không xuất hiện?

Tả Nhất Sơn nói:

- Tôi gọi điện thoại đến nhà cậu ta thì người nhà nói là cậu ta đã ra ngoài chơi rồi, cũng không biết là đi đâu, nói là đợi anh ta quay về sẽ bảo anh ta liên hệ lại với tôi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Xe đang đỗ ở bên đường kia, anh bảo Thiếu Vũ lái xe vào đây đi.

Sau đó, Hàn Đông liền đi lên lầu, hắn muốn đích thân đi gặp mấy đại biểu này, cũng để cho bọn họ được yên tâm.

Còn về phần Khương Hoành Chi kia, chẳng qua cũng chỉ là một thằng hề nhảy nhót mà thôi, nếu Hàn Đông muốn thu thập y, thì cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Trên lầu, Thẩm Tòng Phi đang giải thích với các đại biểu về chính sách của Ủy ban nhân dân huyện đối với nhà máy dệt, mà mấy đại biểu này cũng đang rất chăm chú nghe. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến lợi ích tự thân của chính họ, hơn nữa, bọn họ lại được nhiều người tín nhiệm như vậy, tự nhiên sẽ phải toàn tâm toàn ý làm việc.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, rồi bảo Tả Nhất Sơn đi sao chép mấy bản “phương pháp thực hành thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở huyện Phú Nghĩa” đưa cho mấy đại biểu đang ngồi rồi nói:

- Biện pháp thực hành này, chính là phương châm thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước của huyện, không chỉ có nhà máy dệt, mà tất cả các doanh nghiệp nhà nước khác cũng như vậy. Chủ tịch Thẩm, anh giải thích văn kiện này cho mọi người hiểu thêm một chút.

Đám đại biểu thấy trong tài liệu trước mặt cũng đề cập đến hai nguyên tắc mà Hàn Đông đã nói, do vậy trong lòng cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Hôm nay, bọn họ đến Ủy ban nhân dân huyện gây náo loạn, kỳ thật cũng chỉ là do nghe được một số lời đồn đại, nói rằng Ủy ban nhân dân huyện sẽ vứt bỏ cái gánh nặng là nhà máy dệt, sau này, tất cả mọi người sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, cuộc sống đi vào đường cùng, cộng thêm một số người ở ngoài kích động, cho nên mới kéo nhau đến Ủy ban nhân dân huyện.

Nhưng theo tình hình hiện tại, thì dường như Ủy ban nhân dân huyện cũng không phải không có suy xét đến lợi ích của mọi người a.

Sau khi Thẩm Tòng Phi giải thích xong toàn bộ biện pháp thực hành, Hàn Đông nói:

- Hiện tại, mọi người chắc cũng đã hiểu được kế hoạch của Ủy ban nhân dân huyện rồi. Tôi xin chịu trách nhiệm mà nói với các vị, mỗi một dự án công tác của Ủy ban nhân dân huyện, sẽ không bao giờ không suy xét đến lợi ích của mọi người. Ủy ban nhân dân huyện chính là vì tất cả mọi người dân trong huyện mà phục vụ. Điều này đã được thể hiện rõ trong một số công tác gần đây của Ủy ban nhân dân huyện, như thành lập trung tâm dạy nghề Kỳ Phạm Cơ, hay hình thành hệ thống ở Thanh Sơn Lĩnh. Tất cả mọi người chắc là cũng thấy được, Ủy ban nhân dân huyện chính là đang nói thật, làm thật, một Ủy ban nhân dân huyện như vậy thì làm sao có thể không quan tâm đến lợi ích của mọi người mà tùy ý xử trí những việc có liên quan đến cuộc sống của gần một ngàn công nhân ở xí nghiệp đâu.

Lời nói của Hàn Đông khiến cho mấy người đại biểu phải nghĩ lại, mà những gì Hàn Đông nói cũng chính là tình hình thực tế hiện nay.

Những công tác gần đây của Ủy ban nhân dân huyện, trên cơ bản, tất cả mọi người đều biết rõ, hơn nữa, đại bộ phận người dân đều cho rằng, chính quyền lần này, quả thực đã làm rất nhiều việc đích thực, quả thật là khác biệt hẳn so với chính quyền trước đây.

Hàn Đông thấy mọi người đã bắt đầu suy nghĩ, trên mặt liền lộ ra nụ cười thản nhiên.

Trên thực tế, mấy người công nhân này cũng không phải là những người không nói lí lẽ, bọn họ chẳng qua là vì cuộc sống bức bách, cho nên đôi khi mới phải làm ra những chuyện tiêu cực.

Mà Ủy ban nhân dân huyện, chỉ cần là thật tâm vì dân làm việc, chân chính đứng ở lập trường có lợi cho họ giải quyết vấn đề, cộng thêm một chút kiên nhẫn, thì nhất định có thể khiến cho bọn họ vừa lòng.

Đương nhiên, để thật sự làm được như vậy thì cũng không phải là chuyện dễ dàng. Trong chính quyền hiện tại có rất nhiều cán bộ luôn tỏ ra cao cao tại thượng, suốt ngày chỉ một lòng một dạ nghĩ xem làm như thế nào để có thể thăng tiến, thùng rỗng kêu to làm ra được một ít chiến tích, đâu có thực sự một lòng làm việc vì dân đâu.

Sau đó, Hàn Đông cùng Thẩm Tòng Phi lại tiếp tục đi sâu đả thông tư tưởng cho đám đại biểu, không khí hai bên cũng không tồi.

Sau khi tiễn đám đại biểu ra về, Hàn Đông lại nói với Thẩm Tòng Phi:

- Chủ tịch Thẩm, chuyện lần này có chút kỳ quái, khẳng định là có người đang phá rối.

Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:

- Đúng, Chủ tịch Hàn, tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như không có ai đứng ra tổ chức, thì làm sao đám người này lại có thể kéo đến tận đây được? May là Chủ tịch Hàn trở về đúng lúc, nếu không thì chuyện hôm nay đã không thể giải quyết được.

Ông ta thật lòng khâm phục năng lực công tác của Hàn Đông.

Hàn Đông vừa đến đã cầm lấy loa phóng thanh, ngay lập tức làm ổn định tình hình, rồi theo đà phát triển mà khiến cho tất cả mọi người bầu ra đại biểu, rồi thay mặt huyện ủy mà giải thích tình hình.

Mấy đại biểu này, cũng có trình độ nhất định, đủ để đại biểu cho nguyện vọng của mọi người.

- Chủ tịch Hàn tuy rằng tuổi tác không lớn, nhưng mọi chuyện đều xử lý rất bài bản, cẩn thận, ngay cả mình cũng theo không kịp.

Thẩm Tòng Phi thầm nghĩ trong lòng.

Hàn Đông nói:

- Tôi cho là Khương Hoành Chi là tình nghi lớn nhất. Tôi bảo Tả Nhất Sơn gọi điện liên hệ với anh ta mà người nhà của anh ta lị nói là anh ta đang không ở trong nhà. Mà hôm nay anh ta cũng không có mặt ở hiện trường, lại càng bị tình nghi nhiều hơn. Trước đó, cục công an cũng bắt được một số người, nhất định là có thể từ những người này tra ra một ít manh mối.

Chưa nói xong thì Xa Tĩnh Chương gọi điện tới, ông ta nói:

- Chủ tịch Hàn, đã thẩm vấn xong rồi. Lần này người tổ chức đám công nhân nhà máy dệt đến huyện ủy gây rối là một công nhân có hoàn cảnh khó khăn ở trong nhà máy. Trong nhà anh ta còn có con nhỏ đang đi học và một cụ già đang phải chữa bệnh, cả nhà không có ai kiếm ra tiền, chỉ dựa vào công việc của anh ta ở trong nhà máy mà sống, còn mấy công nhân khác giúp anh ta kêu gọi người cũng là những công nhân có hoàn cảnh rất khó khăn.

Hàn Đông trầm mặt, nói:

- Thế bọn họ từ đâu nghe được tin tức là Huyện ủy sẽ xóa bỏ nhà máy dệt?

Xa Tĩnh Chương bất đắc dĩ nói:

- Bọn họ đều nghe được tin từ miệng của mấy công nhân viên chức trong nhà máy, hơn nữa, tôi cũng cho người sang bên nhà máy hỏi qua, tin này được truyền đi rất nhanh nhưng tất cả mọi người đều không biết được là tin này do ai phát ra.

Hàn Đông trong lòng nảy sinh tức giận, nói:

- Cho dù là bọn họ là vì hoàn cảnh khó khăn mới kéo người đến Ủy ban nhân dân huyện gây náo loạn, nhưng vẫn phải chịu xử phạt tương ứng. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, với những người đã vi phạm pháp luật, thì nhất định phải xử phạt. Tuy nhiên, bởi vì tình huống của bọn họ có chút đặc thù, cho nên trong lúc xử phạt, cục công an cũng nhất định phải có tính linh hoạt.

- Vâng, Chủ tịch Hàn, tôi sẽ xử lý tốt chyện này.

Xa Tĩnh Chương nói, trong lòng cũng có chút buồn bực. Ý của Hàn Đông đã rất rõ ràng, những người này không xử phạt không được nhưng dựa theo tình hình của bọn họ thì cũng không thể tùy tiện phạt được, nếu như phạt quá nặng thì sẽ làm nảy sinh ra nhiều vấn đề hơn.

Suy nghĩ một lúc, Xa Tĩnh Chương vỗ đầu nói:

- Thôi thì để cho họ viết giấy cam kết nhận khuyết điểm, sau đó gọi người nhà của họ đến nói chuyện, rồi thả cho về.

- Đáng giận!

Phương Trung tức giận nói. Hàn Đông thật quá đáng. Lúc trước ông ta bảo thư ký Thạch Dũng đi gọi Hàn Đông, thì hắn lấy cớ là bận không tới được thì thôi, nhưng bây giờ công nhân của nhà máy dệt cũng đã về hết rồi mà không ngờ đến giờ này Hàn Đông cũng chưa có tới. Trong mắt hắn còn có tổ chức hay không, còn có một Bí thư huyện ủy như ông ta hay không.

Đương nhiên, trong lòng Phương Trung cũng hiểu được, hiện tại Hàn Đông càng ngày càng không đem một Bí thư huyện ủy như ông ta để vào trong mắt.

Ông ta hiện tại vô cùng tức giận, cầm điện thoại lên, muốn gọi đi, nhưng mới bấm được vài số đã duỗi tay để điện thoại xuống.

- Thạch Dũng, cậu gọi điện kêu Chủ tịch Hàn đến đây một chuyến.

Phương Trung trầm giọng nói.

Thạch Dũng lên tiếng, lập tức cầm điện thoại lên, gọi tới văn phòng của Hàn Đông, sau khi điện thoại được nhấc lên, Thạch Dũng cung kính nói:

- Chủ tịch Hàn, chào Ngài, ngài hiện tại có rảnh không, Bí thư Phương mời ngài qua đây một chuyến.

Hàn Đông nhận điện thoại rồi mới nhớ ra là có chuyện như vậy. Lúc trước trong lòng hắn tuy rất khó chịu nhưng cũng đã dự định là sau khi sự việc yên ổn sẽ đi lên nói chuyện với Phương Trung.

- Được, tôi sẽ qua ngay.

Hàn Đông thản nhiên nói. Phương Trung không trực tiếp gọi điện thoại cho mình mà lại bảo Thạch Dũng gọi điện là muốn biểu hiện quyền uy Bí thư huyện ủy của ông ta sao?

Hàn Đông cười, chậm rãi đi đến huyện ủy, không vội chút nào.

Dọc theo đường đi, người gặp hắn cũng đều chào hỏi rất cung kính.

Mười phút sau, Hàn Đông mới tới bên ngoài văn phòng của Phương Trung. Thạch Dũng đứng lên, nói:

- Chủ tịch Hàn tới rồi, để tôi vào báo cáo với Bí thư Phương.

Hàn Đông gật đầu, không nói gì.

Thạch Dũng nhanh chóng đi ra mời Hàn Đông vào.

Hàn Đông đẩy cửa đi vào được vài bước, Phương Trung mới đứng lên đón tiếp.

Thái độ này của ông ta đã lãnh đạm hơn so với trước kia rất nhiều.

Hàn Đông mang theo nụ cười thản nhiên, nghĩ thầm rằng xem ra lần này Phương Trung quả thật đã tức giận, tuy nhiên, mình cũng không phải là cố ý không nể mặt ông ta, lúc trước đúng là rất bận rộn mà.

Phương Trung trên mặt không có vẻ tươi cười, sau khi mời Hàn Đông ngồi xuống, mới hỏi:

- Chủ tịch Hàn, việc công nhân nhà máy dệt kia là đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Đông hút thuốc, rồi mới đem tình huống đại khái nói lại một chút:

- Chuyện này, chủ yếu là do một số ít người vừa mới thu được lợi ích, không muốn Ủy ban nhân dân huyện phá hư chuyện tốt của họ, cho nên mới dụng tâm kín đáo mà truyền bá tin đồn, do đó mới tạo ra chuyện lầm này. Tuy nhiên, Ủy ban nhân dân huyện đã kiến cho đám công nhân đến gây rối này bầu ra mười đại biểu, từ nay về sau thay mặt họ tham dự vào toàn bộ công tác thay đổi chế độ ở nhà náy dệt của Ủy ban nhân dân huyện. Vừa rồi, tôi và Chủ tịch Thẩm cũng đã tiến hành đả thông tư tưởng cho mấy đại biểu này, hiệu quả cũng không tệ lắm.

Phương Trung sắc mặt âm trầm, không ngừng hút thuốc, đợi Hàn Đông nói xong, mới phun ra một ngụm thuốc, nói:

- Chuyện này đã mang đến ảnh hưởng tiêu cực rất lớn cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, Ủy ban nhân dân huyện nhất định phải rút kinh nghiệm, tổng kết lại xem làm sao lại để xuất hiện vấn đè như vậy, ngăn không để tình huống như vậy phát sinh lại lần nữa.

- Mặt khác, đối với việc thay đổi chế độ ở nhà máy dệt, tôi cũng đã xem qua biện pháp thực hành của Ủy ban nhân dân huyện, cảm thấy là chuyện này hơi cấp tiến. Doanh nghiệp nhà nước là sở hữu của Quốc gia, cho dù hiện tại Trung ương có ý muốn cải cách theo hướng thị trường hóa, nhưng cũng không thể đem doanh nghiệp nhà nước bán ra ngoài được. Tôi thấy biện pháp thực hành này là không khoa học, chưa được cẩn thận, nghiêm túc.

Nói tới vấn đề này, Hàn Đông liền không khách khí ngắt lời ông ta mà nói:

- Bí thư Phương, về việc cải cách doanh nghiệp nhà nước, hiện tại tôi vẫn còn trong giai đoạn tìm kiếm, là vì hưởng ứng chính sách cải cách của chính phủ nên mới làm thử một số biện pháp. Dựa theo tinh thần văn kiện của Trưng ương, lấy chấn hưng doanh nghiệp nhà nước làm mục đích, cũng không có chỗ nào là không được ổn.

Sắc mặt Phương Trung lập tức hết đen rồi lại đỏ, ông ta không ngờ là Hàn Đông lại đối chọi lại gay gắt với mình như vậy, trực tiếp phản bác ý kiến của mình.

- Hừ, anh đem doanh nghiệp nhà nước bán đi rồi thì còn gì là quốc hữu nữa?

Phương Trung hỏi vặn lại, cố áp chế lửa giận trong lòng.

- Bán ra rồi thì tất nhiên sẽ không còn là doanh nghiệp nhà nước nữa.

Hàn Đông thản nhiên nói.

- Tuy nhiên, căn cứ vào tinh thần của Trung ương, thì doanh nghiệp nhà nước cũng không phải không được bán, chẳng qua chúng ta không bán ra hết là được.

- Anh.

Phương Trung bị Hàn Đông không mặn không nhạt chọc giận hoàn toàn, ông ta trừng mắt nói với Hàn Đông:

- Trung Quốc là một nước Xã hội chủ nghĩa, anh đem doanh nghiệp nhà nước biến thành doanh nghiệp tư hữu là có ý gì?

Hàn Đông cười nhạt. Bây giờ là thời đại nào rồi, Phương Trung không ngờ còn nâng cao quan điểm của mình, ông ta cho rằng chỉ với điều này mà có thể ngăn chặn mình hay sao?

- Bí thư Phương, về vấn đề này, trên văn kiện của Trung ương và nhật báo Hoa Hạ đã đều đã có bài thảo luận qua rồi.

Hàn Đông thản nhiên nói.

- Bí thư Phương có thể đọc lại xem.

- Anh.

Phương Trung giận đến phát run.

Hàn Đông đứng lên, nói:

- Nếu như Bí thư Phương không có chuyện gì nữa, thì tôi xin phép về trước, ở Ủy ban nhân dân huyện còn có nhiều chuyện phải xử lý nữa.

Phương Trung tức giận siết chặt nắm tay, nói:

- Anh đi đi.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, rồi chân thành nói:

- Bí thư Phương. Kỳ thật tôi cũng chỉ muốn làm một số chuyện thực tế mà thôi, cũng không suy nghĩ quá nhiều đâu.

Nói xong, Hàn Đông liền xoay người đi ra ngoài.

Phương Trung phẫn nộ nhìn bóng lưng của Hàn Đông. Lời nói của Hàn Đông đã đả thương rất lớn đến lòng tự trọng của ông ta, ý hắn muốn nói là mình không hiểu lý luận, không nắm giữ được phương châm chính sách quan trọng của quốc gia hay sao?

Bên ngoài, Thạch Dũng vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh ở trong. Anh ta nghe thấy tiếng Phương Trung tức giận rống lên, thầm giật mình, đây chính là lần đầu tiên Hàn Đông và Phương Trung trực diện cãi nhau.

Ngày hôm sau, giống như để xác minh lời nói của Hàn Đông.

Trên mục lý luận của nhật báo Hoa Hạ đã đăng bài viết kia của Hàn Đông: “Nghiên cứu thảo luận và phân tích cải cách doanh nghiệp nhà nước”

Bài viết này, cùng với “biện pháp thực hành thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở huyện Phú Nghĩa” là cùng một nhận thức, chẳng qua là so với biện pháp thực hành kia thì bài viết “nghiên cứu thảo luận và phân tích cải cách doanh nghiệp nhà nước” này thuần túy thiên về lý luận hơn, khái niệm được đề cập đến cũng nhiều hơn, luận chứng cũng cẩn thận và nghiêm túc hơn.

Phương Trung tới chỗ làm, việc đầu tiên là giở nhật báo Hoa Hạ ra xem.

Thực tế, ông ta vẫn có thói quen là ngày nào cũng nghiêm túc nghiên cứu những bài viết trên nhật báo Hoa Hạ một lần, dành chút thời giờ để tìm xem có cái gì giá trị không, bởi vậy, khi ông ta nghe Hàn Đông nói là mình không nắm được tình thế đại cục trong nước, mới có thể phẫn nộ như vậy.

Đọc từ trang đầu tiên đến trang lý luận thứ ba, vừa thấy bài văn này, còn ký tên Hàn Đông, hơn nữa, phía sau lời bình còn có ghi cả thân phận và chức vụ của Hàn Đông, Phương Trung lập tức híp mắt vào.

Đọc bài văn một cách cẩn thận từ đầu đến cuối xong, Phương Trung mới thở dài ra một hơi. Lá gan của Hàn Đông này quả nhiên là đủ lớn, không ngờ còn gửi bài viết đến nhật báo Hoa Hạ nữa.

Đồng thời bên cạnh đó còn có một bài văn khác có tính chất hô hào bảo đảm cho doanh nghiệp nhà nước, đại ý tương đối mâu thuẫn với bài văn của Hàn Đông.

Phương Trung cẩn thận đọc hết toàn bộ phần lý luận, rồi thở ra một ngụm khí dài. Rất rõ ràng, về vấn đề cải cách doanh nghiệp nhà nước, hiện tại trong giới lý luẫn vẫn chưa có kết luận cuối cùng, phía trên đối với vấn đề này cũng không bày tỏ bất cứ thái độ gì cả. Bài văn này của Hàn Đông, rõ ràng chỉ là ngôn luận của một nhà, thậm chí có thể nói là một loại ngôn luận đại biểu cho phái cấp tiến.

- Hừ, tự cao viết được mấy bài văn là đã kiêu ngạo như vậy. Đi bên bờ sông thì giày không thể nào không bị ẩm, tôi cũng không tin vận may của cậu lại vẫn tốt như lần trước.

Phương Trung căn giận nghĩ trong lòng.

Phương Trung vẫn nghĩ, trong hồi đại biện luận trong nước lần trước, việc bài văn của Hàn Đông sở dĩ có thể phù hợp với tinh thần của Trung ương, chẳng qua chỉ là do Hàn Đông may mắn mà thôi. Mà vận may của con người không phải lúc nào cũng luôn được tốt như vậy. Hàn Đông nếu như thích viết văn như vậy thì chắc chắn có một ngày sẽ phải chịu thiệt.

Đương nhiên, Phương Trung cũng hy vọng là ngày này đến sớm một chút.

Giờ phút này, Hàn Đông cũng đang đọc bài văn của mình, từ bài phê bình ngắn bên dưới xem ra, người biên tập đối với tinh thần dũng cảm thăm dò của mình cũng cùng một nhận thức.

Thẩm Tòng Phi đi vào, nói:

- Chủ tịch Hàn, tác phẩm lớn của anh lại vừa được đăng lên nhật báo Hoa Hạ rồi.

Hàn Đông cười cười, nói:

- Cũng không phải tác phẩm lớn gì cả, chủ yếu chỉ là đưa ra một ít ý kiến cá nhân mà thôi, trong đó những quan điểm mà anh nhắc tới, cũng đã gợi ý cho tôi không ít.

Thẩm Tòng Phi lắc đầu, nói:

- Tôi tự biết sức của mình, cũng không có khiếu viết văn. Bài văn của Chủ tịch Hàn cẩn thận, nghiêm túc, lý luận sâu sắc, rất đáng cho mọi người phải học tập.

Hàn Đông cười nói:

- Ha ha, nếu như muốn học tập, thì đợi sau khi giới lý luận tranh luận xong xuôi rồi nói sau.

Đối với bài văn này của mình, Hàn Đông rất tự tin.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Chủ tịch Hàn, về vấn đề liên quan đến nhà máy dệt, hiện tại chủ yếu chính là phải tìm được người mua thích hợp, những vấn đề khác cũng đã trở nên không còn quan trọng nữa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, tôi đã nhờ người tới trợ giúp giới thiệu người thích hợp rồi, tuy nhiên, Chủ tịch Thẩm cũng không thể lơ là, có người phỏng chừng là sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng như vậy đâu.

Thẩm Tòng Phi cười khổ, nói:

- Chủ tịch Hàn, uy tín của Ngụy Nghi Hiên ở nhà máy dệt không đủ cao, rất nhiều chuyện anh ta cũng không quán triệt xuống dưới được.

Hàn Đông cũng hiểu năng lực công tác của tiểu tử Ngụy Nghi Hiên này không được. Nhưng hắn cũng không xem trọng lắm, liền nói:

- Chủ tịch Thẩm, chiều nay chúng ta sẽ đến nhà máy dệt, thứ nhất là để tìm hiểu thêm tình huống, thứ hai là để giao lưu với mọi người một chút, giúp ổn định cảm xúc của mọi người.

Thẩm Tòng Phi nói:

- Vâng, Chủ tịch Hàn.

Ông ta đi được một lúc thì Cục trưởng cục giao thông Tạ Giang Tùng tiến vào báo cáo:

- Chủ tịch Hàn, tôi đã báo cáo chuyện tu sửa cầu ở trấn Triệu Hoa cho Cục giao thông Thành phố, Cục giao thông thành phố quyết định xuất ra năm trăm ngàn.

Hàn Đông nhíu mày. Năm trăm ngàn thì không thể đủ để sửa cầu được.

Tạ Giang Tùng thấy sắc mặt của hàn đông không được tốt, liền khẩn trương giải thích:

- Chủ tịch Hàn, hiện tại Cục giao thông Thành phố cũng không có nhiều tiền, nói là nếu sang năm ở huyện còn muốn tiếp tục sửa cầu, thì trên thành phố nhất định sẽ ủng hộ hai triệu tài chính.

Hai triệu cũng không đủ, tuy nhiên, Hàn Đông biết, hiện tại đã là tháng mười một rồi, đối với một nơi kinh tế không tốt như Vinh Châu mà nói, thì dự toán ở các ban ngành bộ môn trên cơ bản cũng đã bị dùng hết rồi.

Bởi vậy, hiện tại, nếu như nói Cục giao thông thành phố không còn bao nhiêu tiền thì cũng không phải là nói quá.

- Được rồi, nếu như như vậy thì cứ đem năm trăm ngàn này đến nhà máy Thương Thanh trước, rồi tôi sẽ nghĩ biện pháp vay thêm ở ngân hàng sau.

Hàn Đông nói. Trong tình hình này thì chỉ còn cách vay tiền ngân hàng để sửa cầu, rồi sau đó thu phí lại để trả tiền vay mà thôi.

Tạ Giang Tùng thở phào một hơi, nói:

- Vâng, Chủ tịch Hàn. Tôi sẽ đến các ban ngành tương quan để lập dự án công tác, để Cục giao thông thành phố có thể chuyển tiền xuống dưới.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Được, anh đi đi.

Đọc văn kiện trong chốc lát, Hàn Đông lại bảo Tả Nhất Sơn gọi Cục trưởng cục Xúc tiến đầu tư Kim Tể Thế đến. Kim Thể Thế nhanh chóng cung kính đến trước mặt Hàn Đông, nói:

- Chủ tịch Hàn, Ngài tìm tôi?

Hàn Đông nói:

- Ngồi đi. Công tác thu hút đầu tư ở Thanh Sơn Lĩnh tiến hành như thế nào rồi?

Kim Tể Thế nói:

- Chủ tịch Hàn, hiện tại Cục Xúc tiến đầu tư đã đặt toàn bộ tinh lực vào việc thu hút đầu tư ở Thanh Lĩnh Sơn, đã liên hệ với không ít xí nghiệp, hiện tại đã có mấy doanh nghiệp tình nguyện đến đây khảo sát.

Hàn Đông gật đầu, nói:

- Ừ, công tác này nhất định phải nắm chặt, phải chạy ra ngoài nhiều hơn, tận hết khả năng mà tìm kiếm cơ hội.

Kim Tể Thế cong lưng, cung kính nói:

- Cục Xúc tiến đầu tư nhất định tuân theo chỉ thị của Chủ tịch Hàn.

Hàn Đông khoát tay, bảo Kim Tể Thế trở về.

Sau đó, Hàn Đông thở dài một hơi, hiện tại sạp đã rải hết ra rồi, tuy nhiên, trước mắt điều quan trọng nhất vẫn là phải có người đến đầu tư a.

Chỉ tiếc, hiện tại danh tiếng của Thanh Sơn Lĩnh vẫn chưa đủ cao, bởi vậy, những doanh nghiệp cảm thấy có hứng thú với Thanh Sơn Lĩnh cũng không nhiều lắm. Hàn Đông biết Cục Xúc tiến đầu tư cũng đang rất khó xử, cho nên cũng không trách cứ Kim Tể Thế, chỉ nhắc ông ta nắm chặt hơn thôi.

Buổi chiều, Hàn Đông và Thẩm Tòng Phi cùng nhau đi đến nhà máy dệt Đặng Quan, cùng nói chuyện một cách thân thiết với công nhân trong nhà máy, tìm hiểu cuộc sống và tình hình công tác của họ, cổ vụ bọn họ cố gắng kiên trì thêm một thời gian nữa, Ủy ban nhân dân huyện đang suy nghĩ biện pháp giải quyết những vấn đề bên trong nhà máy.

Hàn Đông còn nói, nếu mọi người có vấn đề gì, thì có thể nói cho các đại biểu bên trong nhà máy biết, nếu như trên huyện có thể giải quyết được thì nhất định sẽ giải quyết.

Ngụy Nghi Hiên là xưởng trưởng cũng cùng đi bên cạnh, anh ta thấy thái độ của Hàn Đông đối với mình không được tốt, trong lòng có chút bất an.

Nhưng anh ta cũng không có cách nào, cán bộ trung tầng bên trong nhà máy, phần lớn đều là do Khương Hoành Chi sắp xếp. Lời anh ta nói ra, tất cả mọi người chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng, căn bản là không có tác dụng gì cả.

Hàn Đông sau khi thăm quan nhà máy dệt xong, đã phát hiện ra một vấn đề rất lớn, đó là sản phẩm sản xuất ra xong lại không tiêu thụ được, khiến cho hàng bị tồn kho.

- Hiện tại trong nước có rất nhiều nhà máy dệt, cạnh tranh vô cùng khốc liệt, hơn nữa, hoàn cảnh bên ngoài cũng không tốt. Nguồn tiêu thụ của nhà máy dệt có vấn đề, do vậy, phải tiến thêm một bước nữa để giảm bớt sản xuất, nếu nên ngừng sản xuất thì hãy ngừng sản xuất đi.

Hàn Đông bất đắc dĩ nói. Trong tình huống đã không tiêu thụ được như thế này, nếu như vẫn còn cứ liều mạng sản xuất, thì chỉ làm cho tình hình trở nên kém hơn mà thôi.

Ngụy Nghi Hiên ngượng ngùng nói:

- Chủ tịch Hàn, hiện tại sản phẩm tồn kho bên trong nhà máy trị giá gần một ngàn vạn.

Hàn Đông gật mình kinh hãi, nói:

- Sao lại nhiều như vậy, nếu như đã không có nguồn tiêu thụ thì sao còn không ngừng sản xuất như vậy!

Ngụy Nghi Hiên vẻ mặt đau khổ, nói:

- Đây đều là sản xuất lúc trước còn tồn lại.

Hàn Đông quyết đoán nói:

- Nếu như đã tồn đọng lại nhiều sản phẩm như vậy, thì hiện tại nhà máy phải lập tức dừng sản xuất ngay. Toàn bộ lý do ngừng sản xuất anh phải nói lại một cách rõ ràng với mọi người. Sau này tình huống chuyển biến tốt đẹp hơn thì tiếp tục sản xuất cũng không muộn.

Hàn Đông cảm thấy vấn đề ở nhà máy dệt đã lên đến mức vô cùng nghiêm trọng rồi, hơn nữa, trước đó, khi Khương Hoành Chi còn làm xưởng trưởng, cũng không biết là đã làm cái quỷ gì. Sau khi tham quan nhà máy dệt trở về, Hàn Đông nói với Thẩm Tòng Phi:

- Tôi quyết định, phái tổ giám sát và phòng kiểm toán đến thanh tra nhà máy dệt, xem rốt cuộc là Khương Hoành Chi đã làm cái gì. Cho dù là sản xuất kinh tế của nhà máy dệt bị đình trệ thì cũng đâu đến mức trở nên khó khăn như vậy.

Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:

- Đúng là phải kiểm tra lại một chút, đối với vấn đề cá nhân nhất định phải để ý một cách nghiêm túc, sở dĩ Ngụy Nghi Hiên công tác không thông, nguyên nhân rất lớn trong đó, chính là bên trong nhà máy có một số người không nghe lời.

Lập tức, Hàn Đông liền cùng Huyện ủy và ủy ban nhân dân Huyện liên hợp thành lập tổ giám sát rồi báo cho phòng Kiểm toán, để bọn họ kết hợp tạo thành tổ công tác tiến vào thẩm tra toàn diện nhà máy dệt.

Vừa hết giờ làm thì điện thoại của Hàn Đông vang lên, thấy là Chu Chính gọi tới, Hàn Đông tiếp máy, đã nghe thấy tiếng Chu Chính cợt nhả nói:

- Lãnh đạo, buổi tối có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm.

Vừa đúng lúc Hàn Đông cũng có chuyện muốn nói với anh ta nên nói luôn:

- Được, đến Lâm Nhã Các đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.

Chủ Nhật ở Thục Đô, thông qua mối quan hệ với Triệu Nhạc, hoạt động giúp Tôn Hải Đàn một chút, đến lúc đó, có Bí thư Đảng ủy công an tỉnh ra mặt, chuyện Tôn Hải Đàn đảm nhiệm Phó Giám đốc sở công an tỉnh hẳn là không thành vấn đề.

Mà ý tưởng trong lòng Hàn Đông đó là thông qua mối quan hệ với Tôn Hải Đàn, đưa Chu Chính tới Sở công an làm việc một thời gian, như vậy có thể giúp cho cấp bậc của Chu Chính nâng cao mau hơn một chút.

Lúc Hàn Đông mới đến Vinh Châu, đã nhận thức Chu Chính đầu tiên, hai người cũng khá thân thiết, huống chi lúc trước Chu Chính còn giúp Hàn Đông không ít việc, bởi vậy Hàn Đông cũng coi Chu Chính như là bạn tốt mà đối đãi.

Hiện tại, Chu Chính đang là Đại đội trưởng đội Cảnh sát hình sự huyện Phú Nghĩa, tương đương với chức Phó phòng.

Theo tuổi tác của anh ta mà nói, thì cấp bậc này cũng coi như không tồi, nhưng nếu như muốn tiến thêm một bước nữa, thì cũng không dễ dàng.

Bởi vậy, Hàn Đông liền nghĩ tới chủ ý giúp cho Chu Chính đến Sở công an tỉnh làm việc một thời gian. Sau đó, đừng nói là Trưởng phòng, mà thậm chí là Phó Cục trưởng cũng không phải là chuyện khó khăn nữa. Cho dù là Chu Chính chỉ có thể được cất nhắc lên chức Trưởng phòng thôi, nhưng tương lai sau này khi xuống địa phương, thì rất dễ dàng được thăng một bậc trở thành cấp Phó cục.

Đền giờ ăn, Viên Thanh Yến và Chu Chính cùng tới một lúc. Từ sau việc lần trước ở Thục Đô, thái độ của Viên Thanh Yến đối với Hàn Đông càng ngày càng tốt, cứ mở miệng là lại kêu anh Đông ngọt xớt.

- Mập (Bàn tử), có một việc tôi muốn trung cầu ý kiến của cậu một chút, nếu có cơ hội cho cậu có thể đến Sở công an Tỉnh làm việc một khoảng thời gian, thì cậu có nguyện ý đi hay không?

Hàn Đông mỉm cười nói.

Chu Chính lập tức mở tròn măt, hỏi:

- Lãnh đạo với Sở công an Tỉnh có quan hệ gì?

Hàn Đông nói:

- Chuyện này cậu không cần phải lo. Nếu như cậu nguyện ý, thì tôi sẽ sắp xếp thật tốt cho cậu, cậu đi Sở công an tỉnh làm việc khoảng một, hai năm , đến lúc trở về thì việc phát triển sau này sẽ tốt hơn nhiều.

Chu Chính nói:

- Tôi xin nghe theo sắp xếp của lãnh đạo.

Hàn Đông nhìn thoáng qua Viên Thanh Yến, nói:

- Còn Tiểu Viên thì làm sao đây?

Viên Thanh Yến thản nhiên cười nói:

- Em thì không có vấn đề gì, em đi Thục Đô tìm vài công việc cũng rất dễ dàng.

Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:

- Nếu đã như vậy, thì cũng không thể tách hai người ra được, để tôi bảo Ngưu Chí Không giới thiệu cho Tiểu Viên vài công việc, Mập, cậu cứ yên tâm lên trên làm việc một thời gian đi, tranh thủ mau chóng gia tăng cấp bậc, đến lúc đó mới có thể dễ dàng hỗ trợ tôi.

Thấy Hàn Đông tính toán giúp cho bọn họ như vậy, trên mặt Chu Chính lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, còn mặt Viên Thanh Yến thì hơi ửng đỏ, cúi đầu.

Chu Chính ưỡn ngực nói:

- Lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh.

Trong lòng anh ta đang rất vui vẻ, Hàn Đông nói như vậy, tức là sau khi cấp bậc của mình được nâng cao lên, Hàn Đông vẫn sẽ cho mình đi theo.

Đây chính là một chuyện vô cùng tốt. Trước đó, tuy rằng quan hệ của Chu Chính với Hàn Đông không tồi, nhưng cấp bậc của Chu Chính lại quá thấp, không giúp gì được Hàn Đông. Điều này khiến cho anh ta cảm thấy có chút buồn bực, bởi nếu như có thể giúp đỡ Hàn Đông trong công tác, thì quan hệ giữa hai người sẽ càng thêm chặt chẽ hơn.

Hiện tại, Chu Chính đã một lòng một dạ muốn đi theo Hàn Đông. Qua rất nhiều chuyện, Chu Chính và cậu của anh ta là Kỷ Quốc Hùng đều cảm thấy bối cảnh phía sau của Hàn Đông rấ mạnh, hơn nữa, năng lực bản thân của Hàn Đông cũng rất lớn, đi theo một người như vậy, tương lai khẳng định sẽ rất có tiền đồ.

- Cảm ơn anh Đông.

Viên Thanh Yến nhẹ nhàng nói.

- Em và Chu Chính xin kính anh một ly.

Cô cũng nhìn ra được, Hàn Đông là đang đặc biệt dẫn dắt Chu Chính, về sau, tiền đồ của Chu Chính khẳng định sẽ không tồi. Cô và Chu Chính trên cơ bản đã xác lập quan hệ. Thứ nhất là do bản thân cô cũng thích Chu Chính, thứ hai là cha cô cũng cổ vũ cô kết giao với Chu Chính, bởi vậy, hai người mới vài ngày đã quấn lấy nhau cùng một chỗ.

Ăn cơm xong, Hàn Đông trực tiếp đi về ký túc xá Cục lương thực.

Vừa mới vào nhà, điện thoại của Hàn Đông đã vang lên, trên máy hiện lên một dãy số lạ, vừa nhận máy, đã nghe được tiếng của Kiều San San:

- Hàn Đông, đây là số di động của em. Thế nào, số này không tồi chứ.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Rốt cục cũng có rồi, về sau hai chúng mình liên lạc sẽ tiện hơn.

Kiều San San ừ một tiếng, nói:

- Hàn Đông, Chủ nhật này em đến huyện Phú Nghĩa, anh nói với Hoa Phương là em muốn có ảnh lưu niệm của cô ấy.

Hàn Đông nói:

- Yên tâm đi, đợi em đến rồi thì muốn cô ấy làm gì cũng được.

Không ngờ Kiều San San cũng là một fan hâm mộ, Hàn Đông cảm thấy đùa rất vui.

Vừa tắt điện thoại không lâu, Hàn Đông liền nhận được điện thoại của Hàn Mạn Lương, bảo Hàn Đông đi qua nói chuyện phiếm.

Hàn Đông cũng không bận chuyện gì, liền đồng ý. Khi đến khách sạn Long Đằng, Hàn Mạn Lương, Vương Đỉnh, Hoa Phương, Vu Hiểu Đông và Bạch Vũ Giai đều ở đấy.

Thấy Hàn Đông đến, Hoa Phương và Vu Hiểu Đông đều cười khanh khách qua chào hỏi hắn, ỏn à ỏn ẻn kiến cho Hàn Đông nghe thấy mà nổi da gà.

Còn Bạch Vũ Giai thì hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng kêu một tiếng:

- Chào Chủ tịch Hàn.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, ngoài ý muốn phát hiện ra Bạch Vũ Giai so với lần trước đã nhiều hơn vài phần linh khí, thêm vài phần tự tin.

Âm thầm thở dài một hơi, Hàn Đông nói thầm trong lòng:

- Xem ra mình giúp cô ấy một phen là không sai.

Hàn Mạn Lương nói:

- Tiểu Đông, gọi cậu đến chủ yếu là vì lát nữa chúng tôi chuẩn bị đi ăn khuya, Hoa Phương và mấy cô đây đều muốn mời cậu đi. Quan phụ mẫu đại nhân cũng nên cảm ơn chứ.

Hàn Đông trừng mắt nhìn anh ta, nói:

- Bây giờ ăn khuya không phải cũng quá sớm đi?

Hoa Phương quyến rũ liếc nhìn Hàn Đông một cái, nói:

- Vậy thì Chủ tịch Hàn tìm một quán rượu nào đó, chúng ta đi uống rượu trước đi.

Hàn Đông cười khổ, nói:

- Cũng không nên uống rượu, không bằng như vậy, chúng ta đi hát đi, vừa lúc cũng có thể nghe mấy minh tinh các cô ca hát.

Thực tế, Hàn Đông chủ yếu là muốn nghe Bạch Vũ Giai hát, bởi vì trong ấn tượng của Hàn Đông, giọng hát của Bạch Vũ Giai hay vô cùng, kiếp trước, cô thường xuyên ngồi hát bên cạnh Hàn Đông nhưng cô lại không có cho ra đĩa nhạc, bởi theo ý của cô, thì tiếng hát của cô, chỉ vì Hàn Đông mà cất lên.

Hiện tại, Hàn Đông vẫn lại có cơ hội gặp được Bạch Vũ Giai, bởi vậy, Hàn Đông cũng nhớ lại rất nhiều chuyện ở kiếp trước.

Mọi người tất nhiên là đồng ý với đề nghị của Hàn Đông, cho nên đoàn người liền lái hai chiếc xe đi đến chỗ của ông chủ Tống để ca hát.

Bởi vì là minh tinh, cho nên Hoa Phương và Vu Đông Lan sau khi xuống xe đều đội mũ trùm kín mặt, tránh để người khác nhận ra dẫn đến chuyện phiền phức.

Còn Bạch Vũ Giai thì không sao cả. Dù sao cô cũng không có danh tiếng gì, cũng không cần lo lắng có fan hâm mộ nhận ra. Cô đi vào một cách tự nhiên, thanh tú, mang theo vài phần linh khí.

Ông chủ Tống nhìn thấy Hàn Đông, liền khẩn trương đi đến mời thuốc, rồi sắp xếp cho họ một phòng tốt nhất.

Sau khi vào trong phòng, Hàn Mạn Lương nói:

- Ông chủ, chỗ này của ông có rượu không?

Ông chủ Tống khách khí nói:

- Chủ yếu chỉ có bia thôi.

Hoa Phương bất mãn nói:

- Không có rượu tây sao, uống bia không vui.

Vì khoảng cách rất gần cho nên ông chủ Tống liền nhận ra Hoa Phương, lập tức hưng phần nói:

- A, cô, cô là Hoa Phương.

Hoa Phương đắc ý trong lòng nhưng lại cố ý đè vành mũ xuống, dịu dàng nói:

- Ánh mắt của ông chủ thật là tốt, như vậy mà cũng bị ông nhận ra.

Được người khác nhận ra, trong lòng Hoa Phương tự nhiên sẽ rất vui, là minh tinh, nếu như đi ra ngoài mà không có người nào nhận ra mình, thì không phải là thất bại lớn nhất hay sao.

Ông chủ Tống hưng phấn, xoa xoa tay, nói:

- Chốc nữa phiền cô ký cho tôi một chữ có được không?

Hoa Phương gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, tuy nhiên, ông đừng có la lên đấy.

Hàn Đông đứng một bên nhìn Hoa Phương làm bộ mà thấy không quen, hắn vẫn thích người tự nhiên hơn, giống như Bạch Vũ Giai vậy.

Vu Đông Lan đứng một bên bị lạnh nhạt, đảo mắt liền đi tới bên cạnh Hàn Đông, dịu dàng nói:

- Chủ tịch Hàn, chúng ta song ca một bài đi, anh nghĩ muốn hát bài gì?

Một cố mùi thơm truyền đến, Hàn Đông cảm giác bộ ngực no đủ của Vu Đông Lan đang cọ xát lên cánh tay mình, trong lòng không khỏi buồn bực, mấy cô gái này sao đều như vậy cả?

- Tôi không biết hát hò gì cả, cô cứ hát một mình đi. Tôi ngồi đây nghe thôi.

Hàn Đông khách khí nói.

Mặc kệ thế nào, cô cũng vẫn chỉ là nhân viên của Hàn Mạn Lương mà thôi, cho nên Hàn Đông cũng không phải ra vẻ kiên nhẫn.

Ông chủ Tống lúc này liền đi ra ngoài lấy giấy, Hoa Phương thấy cửa đã đóng, liền bỏ mũ xuống, đi đến bên cạnh Hàn Đông, nói:

- Chủ tịch Hàn, hai chúng ta song ca một bài đi?

Vừa rồi, có thể là cô không để ý thấy Vu Đông Lan cũng vừa mới bị Hàn Đông từ chối yêu cầu như vậy, hoặc cũng có thể là do cô quá tự cao, nghĩ mình là đại minh tinh, Hàn Đông hẳn là mong còn không được.

Mà Hàn Mạn Lương ngồi một bên nhìn, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên. Hai cô gái này, không ngờ đều bắt đầu đánh chủ ý lên người Hàn Đông, nhưng thật ra ánh mắt các cô cũng không có tồi.

Chỉ tiếc, làm sao Hàn Đông có thể để ý đến hai người các cô chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK