Trong lòng mọi người, Hàn Đông không thể nghi ngờ là một người trẻ tuổi nhưng mọi người đều đã nghe qua tên tuổi của Hàn Đông, lần này Hàn Đông nửa bước chân tiến vào Bộ Chính trị, mọi người cũng không khỏi muốn quan sát hắn một phen. Hơn nữa không chỉ Hội nghị lần này mọi người muốn quan sát kỹ hắn, sau này sự quan tâm đến Hàn Đông chắc chắn sẽ còn nhiều hơn, dù sao các vị đại lão đều vô cùng quan tâm đến người kế nhiệm, nhân tài mới xuất hiện của Trung Hoa, có một người như thế ló đầu ra, mọi người sẽ không xem nhẹ.
“Anh chàng này cũng không tệ lắm, tuy rằng im lặng ngồi ở đó, nhưng khí thế vẫn toát ra, lần đầu tham gia Hội nghị thế này không luống cuống chút nào, cũng không thể hiện kích động vui mừng đặc biệt gì.”
“Thằng nhãi này thật là danh xứng với thực.”
“Ừ, không tệ, là một người kế tục rất khá.”
Trong lòng mọi người tham gia Hội nghị cũng không khỏi âm thầm cảm thán, đây là một loại tán thành đối với Hàn Đông, loại tán thành này không chỉ bao gồm một số người vốn dĩ tán thành ngưỡng mộ Hàn Đông, thậm chí cho dù là một số người đứng về phía đối lập với Hàn Đông, trong lòng cũng không khỏi không nhận định Hàn Đông là người tài giỏi.
Những người này không cùng lập trường, hoặc trong lòng cũng không hy vọng Hàn Đông lên cao nhanh như vậy, phát triển tốt như vậy, nhưng vẫn phải có mắt nhìn người, thông qua quan trường cũng nhìn ra Hàn Đông chắc chắn không phải là người ngồi yên một chỗ.
Hàn Đông cũng cảm giác thấy mọi người đang chú ý đến hắn, nhưng hắn không thèm để ý, dù sao hắn đã sớm có tâm lý chuẩn bị, hơn nữa về sau còn có thể càng nhiều người chú ý đến hắn.
Đây là lần đầu tiên Hàn Đông tham gia Hội nghị Bộ Chính trị, tuy rằng hắn có quyền phát biểu nhưng sẽ không phát biểu linh tinh, chỉ nghe ngóng, mang theo tâm tư để cảm thụ.
Sau khi tan họp, Hàn Đông cũng không ở lại lâu, đây là nơi trọng tâm của Trung Hoa nhưng Hàn Đông không phải là lần đầu đến đây.
Vừa mới đi ra không bao lâu, Hàn Mạn Lương liền gọi điện thoại tới, hẹn hắn ra ngoài gặp nhau, nói là mấy người bạn tốt muốn chúc mừng hắn.
Tối nay Lữ Nhạc mang theo Hàn Vũ về nhà, Hàn Đông cũng đúng lúc có thời gian nên liền đồng ý. Mặc dù bây giờ khó mà có thời gian trở về nhà gặp ông nội nhưng thực sự về tới Yến Kinh rồi, ông nội lại không muốn Hàn Đông luôn ở bên cạnh ông, dường như chỉ cần liếc nhìn Hàn Đông một cái là thấy vui mừng rồi. Đương nhiên Hàn Nguyệt đang ở bên cạnh ông cụ, cô bé thông minh lanh lợi lại hiểu chuyện này thật là làm cho người ta yêu mến, ông cụ vô cùng yêu quý cô cháu gái này.
Hẹn địa điểm với Hàn Mạn Lương xong, không bao lâu Hàn Mạn Lương liền lái chiếc xe Ferrari đến đón Hàn Đông. Ông anh này bây giờ không phách lối như trước nữa, nhưng biệt thự, xe hơi lại xa xỉ hơn trước kia rất nhiều.
Bây giờ hy vọng của nhà họ Hàn đương nhiên đều đặt lên người Hàn Đông, áp lực mà Hàn Mạn Lương phải chịu ít hơn trước rất nhiều, dường như không có ai chú ý tới anh ta. Chỉ là vấn đề cá nhân của anh ta vẫn luôn tác động đến tâm tư cha anh ta, cũng không biết vì sao đến tuổi này rồi Hàn Mạn Lương vẫn chưa chịu kết hôn, bị thúc giục nhiều, Hàn Mạn Lương liền nói với bố mẹ anh ta tìm người sinh một đứa, nhưng tìm người kết hôn thì không phải vội. Lời nói này của anh ta làm cho Hàn Kiến Quốc tức giận, bây giờ Hàn Kiến Quốc đã lui về, bình thường cũng không có việc gì làm, mong chờ nhất là được bế cháu, nhưng đứa con lại không chịu khiến cho ông ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, có mấy lần Hàn Kiến Quốc tổ khổ với Hàn Đông, muốn Hàn Đông khuyên nhủ Hàn Mạn Lương, nói bây giờ chỉ có Hàn Đông nói mới làm cho Hàn Mạn Lương nghe lọt tai, nhưng Hàn Đông cũng đã thử nhưng Hàn Mạn Lương lại không có phản ứng gì.
- - Xe này của tôi thế nào?
Hàn Mạn Lương vừa lái xe vừa đắc ý, nói.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Cũng không tệ lắm, nhưng bản chất so với xe BMW trước kia thì có gì khác?
- - Bản chất? Vậy thì cũng chẳng có gì khác.
Hàn Mạn Lương ngượng ngùng nói, anh ta hiểu rõ ý tứ của Hàn Đông.
Hàn Đông nói:
- - Chuyện lần trước chúng ta nói, anh suy nghĩ thế nào rồi?
Hàn Mạn Lương vừa nghe, mặt mày lập tức nhăn nhó, về vấn đề cá nhân của anh ta vừa nhắc đến là làm cho anh ta cảm thấy đau đầu, nếu như là cha mẹ nói đến, anh ta có thể làm ngơ, nhưng đối mặt với em họ Hàn Đông của mình, anh ta từ trong lòng cảm nhận thấy một áp lực.
Hàn Đông cười cười, nói:
- - Em thấy anh chính là sợ chịu trách nhiệm, đây không phải là phong cách của nam tử đại trượng phu.
Sắc mặt Hàn Mạn Lương thay đổi, lập tức nói:
- - Hàn Đông cậu nói đúng, tôi thật ra thời gian này còn đang tự hỏi, tôi rốt cuộc muốn cuộc sống như thế nào, cậu yên tâm, tôi đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, không bao lâu sẽ có câu trả lời cho cậu, dù sao cho dù muốn làm hòa thượng xuất gia cũng phải nói trước với cậu một tiếng.
- - Thật ra nói với em cũng không sao cả, mấu chốt là hai bác, anh cảm thấy anh là đứa con có trách nhiệm không? Em nói như vậy chắc chắn có chút không thích hợp, nhưng em phỏng chừng người khác cũng không nói với anh như vậy.
Hàn Mạn Lương gật đầu, nói:
- - Thật ra tôi cũng không phải là không chịu trách nhiệm, nhưng như tôi mặc dù không phải người tài nhưng làm chuyện gì trên thực tế vẫn có chừng mực, không gây rắc rối, đây cũng là thái độ có trách nhiệm rồi.
Hàn Đông không khỏi mỉm cười, ông anh này thật là biết tìm lý do và lấy cớ, nhưng anh ta nói cũng có lý, dù sao đời 2 đời 3 ở Yến Kinh này, rất nhiều người làm việc không có chút lý tính nào, đơn giản là không sợ trời không sợ đất, chuyện xấu gì đều làm ra được, so với bọn họ Hàn Mạn Lương cũng coi như là người tốt rồi.
Nhưng điều này cũng không thể cho là lý do của anh ta, theo Hàn Đông thấy hoặc là Hàn Mạn Lương vì có những nguyên nhân gì khác, cho nên mới phản cảm với việc kết hôn như vậy. Trên thực tế người có xuất thân như bọn họ, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút chuyện, có chuyện không muốn cho người khác biết, có thể chính là nguyên nhân cơ bản gây nên hành động hiện tại.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi đến Câu lạc bộ Quên Sầu, nơi đó đã trở thành nơi tụ hội cố định của đám người Hàn Đông. Sau khi Tần Phương sắp xếp việc kinh doanh quản lý đi vào quỹ đạo, liền để cho người khác quản lý, mà cô ta thì chủ yếu phụ trách giám sát, đem toàn bộ tinh lực đặt vào Câu lạc bộ Quên Sầu, đã làm cho Câu lạc bộ Quên Sầu trở thành một Câu lạc bộ cao cấp nhất Yến Kinh. Có thể đi vào đây tuyệt đối không qúa hai trăm người, đây là sách lược của Tần Phương, cô muốn Câu lạc bộ Quên Sầu thực sự trở thành một Câu lạc bộ tinh anh, mà không phải qua nó có được lợi nhuận.
Hàn Đông không thể nghi ngờ là nhân vật quan trọng nhất trong Câu lạc bộ này, Tần Phương không chỉ là người của Hàn Đông, hơn nữa Tần Phương cũng nhận định triển vọng phát triển của Hàn Đông, tất cả đều đặt trên người Hàn Đông, có thể nói thái độ của Tần Phương đối với Hàn Đông không thể nghi ngờ công tư đều chiếu cố.
Giữa Hàn Đông và Tần Phương toàn là ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, rất khó gặp được nhau, giữa hai người có một tình cảm rất ăn ý, cho dù rất lâu không gặp mặt không liên hệ, nhưng vừa gặp mặt cười với nhau, tất cả không cần nói bằng lời.
Lần này gặp nhau ngoài Tần Phương còn có Bạch Vũ Giai, ngoài ra còn có mỹ nhân Băng Sơn Thẩm Dao, cha Thẩm Điện của Thẩm Dao bây giờ đã là Tổng tham mưu trưởng, hướng phát triển rất tốt, sang năm còn có thể tiến thêm nửa bước, trở thành Bộ trưởng Quốc phòng.
Thẩm Dao vẫn chưa lập gia đình, mỗi lần nhìn thấy trong mắt cô ánh lên có chút u ám, trong lòng Hàn Đông cũng có chút cảm thán, thật ra tình trạng hiện giờ của cô mặc dù có chút liên quan đến mình, nhưng mình cũng không có bao nhiêu trách nhiệm, dù sao lúc trước mình nhìn thấy ảnh của cô đã trực tiếp từ chối, nhưng cũng không tổn hại bao nhiêu đến cô, nhưng bộ dạng của cô bây giờ, dường như mình nợ cô ấy rất nhiều.
Xem bộ dạng của cô ấy cứ như vậy, có khả năng từ một mỹ nữ Băng Sơn biến thành oán phụ rồi.
Lộ Lợi Dương, Tiết Bác, Nghiêm Kiến Sơn, Nguyên Á Văn cùng đều đang ngồi, Nguyên Á Văn là từ Tây Xuyên chạy tới.
Bọn họ lần này chủ yếu là vì chúc mừng Hàn Đông, bây giờ trong vòng luẩn quẩn của Yến Kinh, mọi người đều đang tương truyền nói Hàn Đông rất có khả năng leo lên đỉnh, như bây giờ sớm như vậy đã lên làm Ủy viên dự khuyết Bộ Chính trị rồi, nhiệm kỳ sau trở thành Ủy viên đó là việc ván đã đóng thuyền rồi, đến lúc đó Hàn Đông còn chưa đến 45 tuổi, cho dù là lại qua 5 năm nữa mới vào Ủy viên thường vụ, khi đó hắn còn chưa đến 50, ưu thế tuổi tác như vậy trong quan trường bây giờ quả là trái ngược. Là người bình thường quan hệ tốt với Hàn Đông, mọi người đương nhiên cảm thấy vô cùng vui mừng, hơn nữa cũng bởi nguyên nhân giao hảo với Hàn Đông, bọn họ ở phương diện hình sự cũng phải chú ý chừng mực, chú ý ảnh hưởng, bọn họ không muốn vì chuyện gì đó mà bị loại ra khỏi cái vòng nhỏ của Hàn Đông, cho nên lúc nào cũng cẩn thận.
Như vậy cũng coi là Hàn Đông trong vô hình ảnh hưởng đến một lượng lớn người, cách một thời gian ngắn Hàn Đông cũng sẽ tụ họp những người này, nhưng không phải là lấy được bao nhiêu trợ lực từ lực lượng sau lưng bọn họ, trên thực tế một nhóm người có thể tụ họp lại nói chuyện trên trời dưới đất cũng là một chuyện rất tốt, hơn nữa những người bạn này tiếp xúc ở nhiều phương diện, cũng có thể làm cho Hàn Đông hiểu được thứ có ích trong xã hội.
Một người cầm quyền, kẻ bề trên sau khi đến một tầng nhất định liền khó có thể tiếp xúc được với tình đời chân thực, trình ở trước mặt thường là bị bóp mép, cho nên làm thế nào nắm bắt được tin tức hữu hiệu chân thực, là vấn đề mà kẻ bề trên phải nghiêm túc suy nghĩ..
Bây giờ đám người Lộ Lợi Dương ở trước mặt Hàn Đông lại càng khách khí, cũng không có ai gọi tên như trước kia, đều xưng hô là Bí thư Tỉnh ủy Hàn.
Đối với sự thăng chức lần này của Hàn Đông, mọi người đều thể hiện sự chúc mừng chân thật nhất, Hàn Đông cũng vui mừng chạm cốc với bọn họ.
Cơm nước xong, mọi người nói chuyện hơn một tiếng rồi lần lượt rời khỏi, Hàn Mạn Lương là người cuối cùng rời khỏi.
Còn Hàn Đông thì ở lại với Bạch Vũ Giai, Tần Phương.
Buổi sáng hôm sau, Hàn Đông nói chuyện với ông nội rất lâu, có ý thức rõ ràng hơn về con đường sau này, nhưng chuyện ở tỉnh Tây Xuyên còn rất nhiều, chuyện bên này tạm thời để sang một bên, cho nên Hàn Đông liền chào từ biệt người thân, lên chuyến máy bay buổi chiều trở về Thục Đô. Lữ Nhạc còn chưa về cùng Hàn Đông, cô còn muốn cùng Hàn Vũ và Hàn Nguyệt ở lại một tuần, chủ yếu là thấy ông nội yêu quý Hàn Nguyệt như vậy, cho nên mới ở lại lâu hơn.
Ông cụ vẫn phái Trưởng vệ sĩ Đằng Tĩnh đưa Hàn Đông đi sân bay, nhưng không dùng xe Hồng Kỳ của ông nội, như vậy thì quá làm cho người khác chú ý.
Đến sân bay Đằng Tĩnh liền lái ô tô quay về.
Hàn Đông một mình đeo ba lô, sau khi cắt vé nhanh chóng đi lên máy bay.
Lần này Hàn Đông không mang theo Thư ký và cảnh vệ, cũng là hiếm khi được một mình thanh nhàn.
- - Bí thư Tỉnh ủy Hàn…anh Đông!
Một giọng nói trong trẻo bên cạnh truyền đến.
Hàn Đông sửng sốt, quay đầu nhìn lại, một cô gái thanh lệ đang ngồi ở bên cạnh mình, trên mặt cô đầy niềm vui vô hạn.
- - Yến Lâm, đã lâu không gặp.
Hàn Đông mỉm cười nói, gặp lại cố nhân, hắn cũng rất vui mừng.