Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liêu Khai Vân cũng mang theo một cái túi. Bên trong chắc là rượu. Ông ta tỏ ra hơi ngạc nhiên, đứng ở phía trước.

Hàn Đông cười cười, đoán rằng trong lòng Liêu Khai Vân lúc này nhất định có rất nhiều sự ngờ vực, tiến lên hai bước rồi bấm chuông cửa.

Người mở cửa chính là mẹ của Kiều San San. Bà vừa nhìn thấy Hàn Đông, trên mặt liền nở nụ cười.

- Hàn Đông đến rồi đấy à, mau vào đi. Sao còn mua nhiều thứ như vậy chứ?

Hàn đông mỉm cười nói:

- Chỉ là một chút đồ mà thôi. Lâu lắm rồi cháu cũng chưa đến thăm bác gái, nên không thể mang tay không đến đây được.

Mẹ của Kiều San San nhận lấy đống đồ từ trong tay của Hàn Đông với vẻ mặt tươi cười. Lúc này nói với Liêu Khai Vân đang đứng ở đằng sau:

- Khai Vân anh cũng đừng đứng ở cửa như vậy chứ.

Khi nghe bà ta xưng hô như vậy, Hàn Đông cảm thấy có chút kinh ngạc. Xem ra Liêu Khai Vân có quan hệ rất tốt với gia đình của Kiều Hiếu Nghĩa.

Cứ như vậy, Hàn Đông càng tràn đầy sự mong đợi đối với mục đích đến đây lần này.

Kiều Hiếu Nghĩa đang ngồi xem ti vi ở trong phòng khách. Nhìn thấy Hàn Đông và Liêu Khai Vân đến, cũng không thèm đứng đậy, chỉ có điều gật đầu với bọn họ, nói:

- Đến rồi à, ngồi xuống xem TV đi.

Kiều San San bưng lên hai chén trà, đặt ở phía trước hai người, sau đó ngồi cạnh Hàn Đông.

Khuôn mặt của cô hơi đỏ ửng, lặng lẽ ngồi nhìn.

Mẹ của Kiều San San cũng qua đó ngồi bên cạnh, nhìn Hàn Đông với vẻ mặt hiền hậu rồi nói:

- Lâu lắm rồi Hàn Đông không đến đây chơi, làm Chủ tịch huyện bận lắm phải không?

Hàn đông mỉm cười nói:

- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên cháu phụ trách một chuyện lớn như vậy, trước đó lại không hề có kinh nghiệm, nên cần phải có thời gian để quen với tình hình, đúng là rất bận.

- Đúng vậy. Hàn Đông cháu mới chỉ có 22 tuổi, nhưng đã được làm đến chức Chủ tịch huyện. Vậy có thể là Huyện thái gia rồi.

Mẹ của Kiều San San cảm thán một câu, rồi nói:

- Khai Vân chắc chắn khá quen thuộc với tình hình của huyện Phú Nghĩa. Hàn Đông à, cháu có thể xin ông ấy chỉ bảo thêm cho.

Lúc này Kiều Hiếu Nghĩa ngẩng đầu nhìn bà ta rồi liếc mắt nói:

- Sao mà cơm vẫn chưa nấu xong vậy. Bà đi xem thử xem.

Hàn Đông liền nắm bắt cơ hội nói với Khai Vân:

- Bí thư Liêu, nếu sau này có chuyện gì, đành phải làm phiền anh chỉ bảo một chút vậy.

Liêu Khai Vân khẽ mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện Hàn tuổi trẻ tài cao, tôi đâu dám chỉ bảo gì chứ. Có chuyện gì thì chủ tịch huyện Hàn cứ dặn dò là được.

Hàn Đông hiểu được, ông ta nói như vậy, không phải muốn thể hiện rằng sau này sẽ đứng ở phía mình. Ông ta chỉ là dùng thái độ đó để thể hiện sự không hài lòng của ông ta đối với mình. Dù sao những khúc mắc giữa hai người cũng không thể nào cởi bỏ ra một cách dễ dàng được.

Tuy nhiên Hàn Đông không chút nản lòng, nói:

- Bí thư Liêu, tôi đây không phải là khách sáo, hi vọng sau này được hợp tác nhiều hơn với Bí thư Liêu.

Kiều San San ngồi một bên gọt táo, đưa cho Liêu Khai Vân:

- Bí thư Liêu, ăn táo đi.

Liêu Khai Vân nhận lấy rồi khách sáo nói lời cảm ơn. Sau khi ăn một miếng táo, mới nói:

- Tôi cũng rất hi vọng sẽ được hợp tác với Chủ tịch huyện Hàn.

Nghe hắn nói với giọng điệu đều đều, trong lòng Hàn Đông nghĩ xem ra vẫn là câu nói của Kiều Hiếu Nghĩa mới là tốt nhất.

Nhưng Kiều Hiếu Nghĩa lại ngồi ở đằng kia, không có phản ứng gì, đầu vẫn dựa vào lưng ghế, ung dung ngồi xem ti vi. Dường như cuộc đối thoại giữa Hàn Đông và Liêu Khai Vân, ông ta không nghe thấy một câu nào.

Kiều San San lại gọi thêm miếng táo nữa, đưa cho Kiều Hiếu Nghĩa, hờn dỗi nói:

- Ba, ba ăn táo đi.

Đợi Kiều Hiếu Nghĩa nhận miếng táo, cô liền ôm lấy cánh tay của ông ta lắc vài cái.

Tuy Hàn Đông không nói tình hình cụ thể ở huyện Phú Nghĩa cho cô biết, nhưng Kiều San San biết, nếu như Hàn Đông không gặp phải tình huống vô cùng căng thằng thì sẽ không đến cầu xin ba mình giúp đỡ. Vừa nãy ngồi ở bên cạnh nghe cuộc đối thoại giữa Hàn Đông và Liêu Khai Vân giống như tập thái cực quyền, trong lòng cô cũng lo lắng thay cho Thái Trung.

Cảm giác của Kiều Hiếu Nghĩa dường như cùng không còn nhạy bén nữa, một chút phản ứng đối với ám thị của con gái cũng không có.

Điều này khiến cho Kiều San San vô cùng buồn bực. Cô liền bĩu môi, rồi trút giận lên quả táo đang cầm trong tay.

Hàn Đông thấy thế, trong lòng vô cùng cảm động, đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay của cô, ra hiệu cho cô không cần lo lắng.

Vừa nãy Hàn Đông đã thể hiện rõ ý định của mình ra bên ngoài, nhưng Liêu Khai Vân lại không có chút ý định hợp tác nào. Hàn Đông cũng không thể hạ thấp mình để cầu xin ông ta, hơn nữa chuyện này cũng không phải là chuyện chỉ cần cầu xin người khác thì có thể giải quyết được.

Lúc này Hàn Đông vẫn không thể nào đoán ra được thái độ của Kiều Hiếu Nghĩa, không chừng Liêu Khai Vân cũng như vậy, vì thể ông ta mời không dứt khoát.

Lúc ăn cơm, sau khi Hàn Đông kính Kiều Hiếu Nghĩa một ly, liền chạm cốc với Liêu Khai Vân một cách khách sáo. Chỉ là trong lúc ăn cơm không hề nhắc đến chuyện công việc, dường như hôm nay đến đây chỉ để ăn cơm mà thôi.

Ngược lại, Kiều San San vẫn tỏ ra có tâm sự. Hàn Đông hiểu được trong lòng cô ấy đang lo lắng cho mình, trong lòng cũng không kìm nén được sự dịu dàng đang tràn đầy.

Sau khi ăn cơm xong, Kiều San San giúp mẹ cô thu dọn, còn ba người đàn ông thì ngồi xem TV ở phòng khách. Khung cảnh ở đó có vẻ có chút kỳ lạ.

Trên thực tế, trong lòng Liêu Khai Vân cũng rất buồn bực. Vốn dĩ hôm nay ông ta đến là có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng Hàn Đông không hiểu tại sao lại đến đây, khiến ông ta khó mà mở lời ra được.

Lúc trước Hàn Đông có vài lần bày tỏ thiện ý muốn hòa giải, Kiều Hiếu Nghĩa vẫn không đồng ý. Vì ông ta không biết thái độ của Kiều Hiếu Nghĩa, hơn nữa, trong lòng ông ta vẫn còn có nhiều sự bất mãn đối với Hàn Đông, sao có thể đồng ý buông tha việc Phương Trung và Hàn Đông đứng chung một chỗ với nhau nhanh như vậy chứ.

Kiều Hiếu Nghĩa uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Hàn Đông một cái, thản nhiên nói:

- Hàn Đông à, cháu mới hơn hai mươi tuổi mà đã làm Chủ tịch huyện, cứ tiến độ này, số người được như cháu ở tỉnh Tây Xuyên này chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng rất coi trọng những việc có liên quan đến bồi dưỡng cán bộ trẻ, tuy nhiên, theo bác thì cháu vẫn nên tăng cường rèn luyện mới được. Không giấu gì cháu, lúc đầu trong cuộc bàn bạc về việc bổ nhiệm cháu làm ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó chủ tịch thường vụ huyện Phú Nghĩa, bác là người đã bỏ phiếu không đồng ý.

Hàn Đông ngồi nghiêm chỉnh, gương mặt vẫn nở nụ cười nhìn Kiều Hiếu Nghĩa. Hắn không tin được sự thẳng thắn này, cũng không biết muốn thể hiện ý đồ gì.

- Tuy nhiên, từ góc độ công việc mà cháu làm trong khoảng thời gian này mà nói, cũng khá lắm, cũng làm được một chút chuyện mang tính thực tế.

Kiều Hiếu Nghĩa vừa uống trà, vừa nói một cách chậm rãi:

- Có thể tĩnh tâm lại để làm việc, đó là điều rất đáng quý. Chỉ cần làm nhiều việc đem lại lợi ích cho người dân, thăng cấp là việc ở ngay trước mắt.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Cảm ơn sự chỉ dạy của Bí thư Kiều

Kỳ thực cho đến tận bây giờ, Hàn Đông vẫn không hiểu rõ Kiều Hiếu Nghĩa rốt cuộc muốn nói cái gì.

Nhưng thật ra, Liêu Khai Vân ngồi ở ngay bên cạnh cũng đang thầm suy nghĩ trong lòng: “Nếu như lần trước Bí thư Kiều không bỏ phiếu đồng ý, vậy thì việc Hàn Đông được bổ nhiệm có thể được thông qua, tình hình bên trong có chút tế nhị. Bên trong Thành ủy, tình hình giữa hai bên Bí thư Đinh và Chủ tịch thành phố Sa cũng như nhau, vậy thì sự bổ nhiệm này làm sao mà được thông qua cơ chứ?

Lúc này Kiều Hiếu Nghĩa liếc mắt nhìn Hàn Đông rồi nói:

- Lúc ở nhà này, cháu không cần phải câu nệ như vậy đâu.

Hàn Đông gật đầu mỉm cười nói:

- Vâng ạ, thưa bác trai.

Nghe đến đây, trong lòng Liêu Khai Vân nghĩ phải hành động nhanh hơn.

***

- Tức chết đi được

Kiều San San tức giận rồi ngồi xuống chỗ ghế phụ.

Hàn Đông khẽ mỉm cười nói:

- Sao vậy?

Kiều San San buồn bực nói:

- Ba em có ý gì vậy, không hề nhìn vào ánh mắt của em một chút nào, dù có nói gì thì cũng không có tác dụng.

Hàn Đông cười ha ha rồi nói:

- Em đã hiểu lầm ba em rồi, yên tâm đi, anh sẽ không có chuyện gì đâu.

Vừa rồi Kiều San San nghe thấy Kiều Hiếu Nghĩa toàn nói những chuyện không đâu, trong lòng rất tức giận. Nhân lúc rót trà, nhiều lần dùng ánh mắt để cầu xin Kiều Hiếu Nghĩa, kết quả Kiều Hiếu Nghĩa lại làm như không thấy, khiến tâm trạng cô rất buồn, thế là liền mượn cớ có hẹn uống trà với Cát Ny, rồi bảo Hàn Đông đưa cô ra ngoài.

Kiều San San quay đầu lại nhìn Hàn Đông, đôi mắt xinh đẹp kia bỗng tràn đầy sự lo lắng, hạ giọng nói:

- Thật sự không có chuyện gì sao?

Hàn Đông gật gật đầu, đưa tay lên má cô vuốt ve một chút rồi nói:

- Thật mà, em phải có lòng tin ở anh chứ.

Thực sự Hàn Đông vô cùng yên tâm. Những lời nói của Kiều Hiếu Nghĩa lúc ban đầu quả thực khiến cho Hàn Đông có chút khó hiểu, nhưng dần dần hắn đã hiểu ra được ý của Kiều Hiếu Nghĩa. Trong lòng luôn cảm thán ông ta quả thực là một người hay suy nghĩ lung tung, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi, hà tất gì mà phải nói vòng vo như thế chứ.

“Cũng không biết sau khi mình đi, Kiều Hiếu Nghĩa còn nói gì với Liêu Khai Vân hay không?” Trong lòng rất hiếu kỳ, nhưng lại không có cách gì đi nghe ngóng được.

Trên con đường tràn ngập những ánh đèn màu rực rỡ, so với huyện Phú Nghĩa mà nói, thì thành phố Vinh Châu này phồn hoa hơn nhiều. Hàn Đông cho xe đỗ ở một bên quảng trường Ngũ Tinh. Hai người bước xuống xe, nắm tay nhau, thong dong bước trên quảng trường.

Trên quảng trường có rất nhiều người, trong đó cũng không thiếu những đôi nam nữ đang tình tứ ở đây. Cũng có vài người thản nhiên ôm hôn nhau ngay chốn đông người.

Hàn Đông và Kiều San San phải vất vả lắm mới kiếm được một chiếc ghế băng trống. Hai người lần lượt ngồi xuống cùng nhau, mười ngón tay đan xen vào nhau, hai trái tim dường như cũng đang dần dần sát lại vào nhau hơn.

Trưa hôm sau, Hàn Đông ăn cơm muộn rồi về nhà. Đến nơi liền gọi điện thoại cho Yến Lâm. Người nhận điện thoại là Lục Oánh, hỏi thăm Hàn Đông được vài câu rồi đưa điện thoại cho Yến Lâm:

- Anh Đông à, sao lâu như vậy mà anh không liên lạc với em!

Yến Lâm cười ha ha rồi nói:

- Có phải là làm quan rồi, nên cả ngày phải bận rộn đi ăn tiệc phải không?

Hàn Đông cười nói:

- Quả thực anh rất bận, nhưng không phải bận chuyện ăn uống.

Yến Lâm cười ha ha, âm thanh phát ra trong trẻo vô cùng, giống như chim hoàng oanh đang hót vậy.

Hàn Đông có thể chủ động gọi điện thoại cho cô, khiến cô cảm thấy rất vui. Từ sau khi cái chuyện quyến rũ lần trước, tuy bên ngoài Yến Lâm làm như đã quên rồi, nhưng vừa nhớ đến Hàn Đông, trong lòng không kiềm chế được có chút run rẩy. Có lúc muốn chủ động liên lạc một chút với Hàn Đông, nhưng lại cảm thấy có chút ngại ngùng.

- Em có biết chuyện của Liêu Hiểu Binh không?

Hàn Đông hỏi.

Yến Lâm sửng sốt nói:

- Anh Đông, anh có ý gì vậy?

Hàn Đông cười cười nói:

- Anh không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút thôi. Bây giờ anh và bố anh ta là đồng nghiệp, nên muốn quan tâm một chút ấy mà.

Yến Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi nói:

- Em cũng không biết rõ lắm. Nơi anh ta vào là một trường đại học, phải học ở đó ba năm, ngành học là quản lý công thương.

- Ừ, anh biết rồi. Khi nào đến Thục Đô, anh sẽ mời em đi ăn một bữa.

Hàn Đông cười nói.

- Được a. Vậy em sẽ chờ anh. Nhưng anh cũng đừng để em chờ lâu quá đấy.

Yến Lâm cười ha ha rồi nói.

Tắt điện thoại, Hàn Đông thở dài một hơi, xem ra phải nghĩ cách khác thôi.

Tả Nhất Sơn vào trong báo cáo, nói:

- Chủ tịch huyện, trợ lý Lâm đến rồi.

- Bảo anh ta vào đi.

Hàn Đông gật đầu nói.

Trước mắt Ủy ban nhân dân huyện có hai trợ lý Chủ tịch, đó là Trương Trường Hà và Lâm Phương Tri. Hai người này đều là cấp dưới trung thành của Hàn Đông.

Lâm Phương Tri nhanh chóng vào trong, kính cẩn nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, đã làm phiền ông rồi.

Hàn đông cười nói:

- Lão Lâm anh đừng khách khí như vậy chứ, ngồi xuống đi.

- Cảm ơn Chủ tịch huyện Hàn.

Lâm Phương Tri nói một cách khách sáo. Chưa kịp ngồi hẳn xuống, anh ta liền nói:

- Về chuyện của công ty Phú Hùng, tôi cho rằng cần phải báo cáo với anh một chút.

- Nói đi.

Hàn đông gật gật đầu. Công ty Cao Hùng này công ty do Sa Trí Tuyên và Ngô Hiểu Bảo và những người khác lập nên. Trước đây, xung quanh căn cứ số một là một khoảng đất lớn, sau khi xuất hiện công trình cải tạo con đường Tân Giang, đích thân Sa Trí Tuyên lại đồng ý từ bỏ phần lớn mảnh đất đó, dùng để đổi lấy sự ủng hộ của Hàn Đông trong việc để ông ta đấu thầu được con đường Tân Giang.

Chẳng qua Hàn Đông rất không có thiện cảm với Sa Trí Tuyên, nên cho dù người ta ngỏ ý, cũng vẫn dựa vào tình hình bình thường mà tiến hành đấu thầu. Sau đó, do tập đoàn Hùng Phi thao túng chuyện trả giá, nên trực bị từ chối đấu thầu tối tượng ở ngoài.

Trong khoảng thời gian này, Hàn Đông đã không còn gặp Sa Trí Tuyên nữa. Nghe thấy Lâm Phương Tri nhắc đến công ty Phú Hùng, trong lòng nghĩ lẽ nào người này lại xảy ra chuyện gì rồi phải không?

Lâm Phương Tri nói:

- Chuyện là như vậy. Mảnh đất mà lúc đầu công ty Phú Hùng có được đều nằm ở xung quanh căn cứ số 1. Mặc dù đã nhượng lại phần lớn, nhưng đất bị lấn chiếm vẫn còn không ít. Tuy nhiên, cho đến tận bây giờ, họ cũng không có ý định tiến thêm một bước đầu tư xây dựng nhà máy. Hiện nay có một công ty muốn đóng trụ sở ở mảnh đất đó.

Hàn Đông đã hiểu được chuyện gì xảy ra , hỏi:

- Căn cứ vào các mục đích sơ bộ đã được kí kết lúc ban đầu, họ nên bắt đầu đầu tư xây dựng nhà máy vào lúc nào đó.

Lâm Phương Tri nói:

- Là trong vòng một tháng, nhưng bây giờ đã quá thời hạn rồi ạ.

- Vậy thì không còn gì để nói nữa, trực tiếp thu hồi lại mảnh đất là được rồi.

Hàn Đông khẽ nhíu mày nói:

- Lão Lâm à, bây giờ khu công nghiệp ở trong huyện sẽ giao cho anh xử lý. Anh phải phụ trách tất cả công việc ở trong khu công nghiệp. Ở đó có quy định khá rõ ràng rồi, anh chỉ cần căn cứ vào các quy định đó mà làm việc, nên không cần phải có bất kì sự lo lắng và băn khoăn nào đâu.

Lâm Phương Tri kiên định nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, tôi biết phải làm thế nào rồi.

Hàn đông gật gật đầu, hỏi:

- Đúng rồi, Lâm Phúc Thăng sau đó bị điều đến chỗ nào rồi?

Lâm Phương Tri sửng sốt, nghĩ một lúc rồi nói:

- Hình như là được điều đến phòng dưới Đảng ủy Công an.

Anh ta không rõ tại sao Hàn Đông đột nhiên lại hỏi về Lâm Phúc Thăng. Lúc trước không phải chính Hàn Đông là người đuổi anh ta sao, thậm chí ngay cả thể diện của Liêu Khai Vân cũng không cản được, lẽ nào tình hình bây giờ lại có thay đổi gì sao.

Lâm Phương Tri đi được một lúc, Trương Trường Hà lại đến. Anh ta nói với vẻ mặt vui mừng:

- Chủ tịch huyện Hàn, trải qua một khoảng thời gian tuyên truyền và giải thích, mọi người càng ngày càng hiểu rõ hơn về tình hình của nhưng người lao động mở căn cứ phục vụ kiểu mẫu. Một số người thất nghiệp nghe nói có thể được miễn phí bồi dưỡng kĩ năng, đều đến đăng ký tham gia khá sôi nổi.

Hàn Đông gật gật đầu nói:

- Đây là một chuyện tốt, chứng tỏ công tác của chúng ta không uổng phí. Như vậy đi, trong quá trình tuyên truyền sau này, nói với mọi người rằng, về chuyện bồi dưỡng kĩ năng, năm kỳ đầu là miễn phí, sau đó thù thu một chút phí tổn mang tính tượng trưng, từng bước nâng cao tính tích cực của mọi người. Chỉ cần có người chịu học kĩ năng, ra ngoài có thể kiếm được tiền về, là có thể hình thành được hiệu ứng thị phạm rất tốt, công tác sau này cũng sẽ dễ làm hơn.

Trương Trường Hà dùng quyển sổ ghi lại hết những lời của Hàn Đông, ngẩng đầu lên nói:

- Lâu Cựu Lục đã sắp xếp rồi. Dự án này, có thể triển khai một cách thuận lợi như vậy, công đầu phải kể đến Chủ tịch Huyện Hàn đã chỉ đạo đúng hướng.

Hàn đông cười cười nói:

- Trường Hà anh đừng có ninh tôi nữa, tuy chuyện này do tôi đứng đầu, nhưng công việc cũng là do mọi người cùng nhau làm ra, đặc biệt là anh, trong khoảng thời gian này đã bỏ ra không ít công sức. Những điều này tôi đều ghi nhớ trong lòng.

Trương Trường Hà khiêm tốn nói:

- Đó là việc tôi nên làm thôi.

Hàn Đông nói:

- Bây giờ tôi chỉ nhấn mạnh một chút, đó chính là bất luận như thế nào, cũng phải sử dụng từng đồng một cách nghiêm khắc, về mặt kinh tế không thể để xảy ra chút vấn đề gì.

Trương Trường Hà ưỡn ngực nói:

- Chủ tịch huyện Hàn yên tâm, đây là chuyện mà ngài đã nhiều lần nhấn mạnh, không có ai dám làm ẩu đâu.

Hàn đông gật đầu nói:

- Như vậy thì tốt. Nếu như có ai để xảy ra vấn đề gì, huyện chắc chắn sẽ phải xử lý nghiêm khắc. Điểm mấu chốt này dù sao cũng không thể để va chạm được.

Buổi sáng ngày 30 tháng 9, ủy viên thường vụ nhận được thông báo của Hùng Chính Lâm ở huyện Phú Nghĩa, sẽ mở cuộc họp ủy viên thường vụ tại phòng họp Huyện ủy lúc 9h30 để bàn bạc về việc sắp xếp công tác trong khoảng thời gian nghỉ lễ quốc khánh. Đồng thời còn bàn bạc về việc sắp xếp nhân sự ở huyện Phú Nghĩa.

- Ha ha, Phương Trung rốt cuộc cũng đã bắt đầu rồi

Trong lòng Hàn Đông cười lạnh. Cuộc họp lần này, nhất định sẽ khiến cho Phương Trung khó mà quên được.

Tầm chín rưỡi, Hàn Đông liền đến phòng họp đúng giờ.

Trong phòng hội nghị đã có chín ủy viên thường vụ ngồi ở đó. Mọi người đều đang hút thuốc. Tuy có người đang nói chuyện, nhưng không khí ở trong phòng họp có chút nặng nề.

Mục đích mà lần trước Phương Trung mở cuộc họp Bí thư, sớm đã được truyền ra. Mọi người đều biết gần đây Phương Trung chuẩn bị làm to chuyện. Đối với việc tiến hành điều chỉnh nhân sự với quy mô lớn ở trong huyện. Trước đây, mọi người đều tiến hành suy nghĩ một cách kín đáo về các mặt nhân sự.

Hơn nữa, mọi người biết rằng, trước khi các ban mới được xác lập ở huyện Phú Nghĩa, giữa Phương Trung và Hàn Đông, lần giao chiến trực tiếp nhất, tình cảnh chắc chắn rất căng thẳng.

Đồng thời những người ở bên Hàn Đông, trong lòng đều âm thầm lo lắng, bởi vì mọi người đã biết, Phùng Chấn Hoa bây giờ đang có ý định dựa vào Phương Trung, nhưng, còn ủy viên thường vụ Thực Duy Chương còn lại cũng cho thấy rõ không phải là người của bên Trần Thái Trung. Vậy thì thế cục của hội nghị thường vụ bây giờ đối với Hàn Đông rất bất lợi.

- Ha ha, mọi người đều đến rất đúng giờ.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, đi đến vị trí số 2 rồi ngồi xuống, đặt quyển sổ nhỏ xuống, rồi lấy thuốc lá Trung Hoa ra hút một điếu.

Trong các ủy viên thường vụ của huyện Phú Nghĩa, chỉ có Hàn Đông là người hút thuốc thuốc lá Trung Hoa một cách lộ liễu. Không giống một số người khác, chỉ dám lấy điếu thuốc ở trong bao thuốc 10 tệ ra hút. Nói trắng ra là hút điếu thuốc chỉ có mười mấy đồng một bao.

Nhìn thấy dáng vẻ Hàn Đông dường như không có việc gì để làm, cảm xúc ở trong lòng mọi người đều không giống nhau.

Khóe miệng Phùng Chấn Hoa thản nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý, thầm nói:

- Thằng ranh Hàn Đông này giả vờ rất giống. Tôi không tin hắn không biết lập trường của tôi, đợi lát nữa xem hắn cười hay là khóc.

Vương Hòa Bình nhìn Hàn Đông, trong lòng vô cùng cảm phục khí thế chững chạc của hắn.

- Ha ha, chỉ cần có cái khí thế này, lại có thể sánh ngang được với những người khác. Cho dù có gặp phải khó khăn tạm thời, cũng không thể ngăn cản được hắn bước càng ngày càng cao càng xa sau này. Huống chi, bên trên còn có Triệu Nhạc giúp đỡ, những người sáng suốt đều có thể nhìn ra được, Triệu Nhạc sẽ nhanh chóng tiếp nhận chức ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Lúc đó Hàn Đông sẽ như hổ mọc thêm cánh.

Bất luận hiện tại anh ta như thế nào, thì cũng phải đi cùng với Hàn Đông. Anh ta cảm thấy chỉ có như vậy, bản thân mới có thể thăng tiến thêm một bước. Không chừng thành tựu trong tương lai không chỉ dừng lại ở chức Cục trưởng đâu.

Một lát sau, Phương Trung đến. Hai tay anh ta cho ra đằng sau lưng, trên đầu chuốt keo bóng loáng, chải đầu rất gọn gàng.

Ánh mắt của anh ta hướng về phía vẻ mặt của Hàn Đông một chút, thấy Hàn Đông không có chút nào khác thường cả. Trong lòng liền nói:

- Thằng ranh này vẫn còn bình tĩnh được, khá lắm.

Ngồi ở vị trí đầu, Phương Trung nhìn xung quanh một lượt, nghiêm túc nói:

- Mọi người đều đã đến đông đủ, bắt đầu cuộc họp. Ngày mai đã là quốc khánh rồi. Trước đó, các ngành có liên quan ở trong huyện đã có sắp xếp. Hôm nay là chương trình hội nghị lần đầu tiên, chính là để nghe các báo cáo có liên quan, đồng thời tiến hành sắp xếp bàn bạc công tác trực ban an toàn trong khoảng thời gian quốc khánh. Cục trưởng Vương, anh nói trước đi.

- Vâng.

Vương Hòa Bình lật quyển sổ nhỏ ra, bắt đầu báo cáo về hoạt động của buổi lễ do Ban Tuyên giáo tổ chức.

Hàn Đông nở nụ cười ngồi ở đó. Trong những tình huống thông thường, chỉ cần không phải là làm buổi lễ với quy mô lớn, thì không cần phải bàn bạc ở trong hội nghị thường vụ. Lần này Phương Trung tiến hành một cách khoa trương như vậy, cũng chỉ là để cho hắn thấy được quyền uy của Bí thư huyện ủy anh ta mà thôi.

- Kịch hay của ngày hôm nay vẫn còn nằm ở phía sau.

Hàn Trung nói thầm trong lòng.

- Cũng không biết Phương Trung chuẩn bị điều chỉnh những người nào!

Hàn Đông cũng muốn xem xem, việc điều chỉnh chọn người mà Phương Trung đưa ra lần này rốt cuộc có những người nào muốn dựa vào bên của Phương Trung.

Rất nhanh, Vương Hòa Bình đã báo cáo xong. Phương Trung nhận xét được hai câu, rồi yêu cầu Bí thư Đảng ủy Công an Liêu Khai Vân báo cáo về việc sắp xếp về các phương diện quản lý tổng hợp. Mỗi dịp lễ tết, công việc trị an lại càng trở nên nặng nề, nhưng cũng phải tuân theo các quy tắc, không còn có nơi đặc biệt nào khác.

Đợi sau khi Liêu Khai Vân thông báo xong, Phương Trung nói:

- Trong khoảng thời gian nghỉ lễ, Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện phải tăng cường công tác trực ban. Mỗi ngày phải có lãnh đạo tương ứng đến phụ trách, đảm bảo ngày Quốc khánh diễn ra ổn định, hòa bình và vui tươi.

Nói xong, anh ra dừng lại một chút, liền đưa tay vừa giơ lên lúc phát biểu xuống, nói:

- Được. Công tác này sắp xếp đến đây thôi. Sau đây sẽ tiến hành bàn bạc về phương diện nhân sự. Trước đây, Huyện ủy đã mở cuộc họp Bí thư, tiến hành tổng kết và xem xét lại một số hiện tượng trong đội ngũ cán bộ của huyện ta hiện nay, xác định việc tiến hành điều chỉnh nhân sự có liên quan gần đây. Để cho mọi người có tư tưởng chuẩn bị một cách đầy đủ, ai cũng biết rằng hôm nay sắp gần đến ngày lễ rồi, mới mở cuộc họp hội nghĩ thường vụ này. Căn cứ vào kết quả của cuộc họp hội ý Bí thư, việc điều chỉnh nhân sự lần này gồm có hai phần, một là điều chỉnh nhân sự của Cục hành chính có liên quan đến Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện; hai là điều chỉnh nhân sự của các xã, thị trấn. Công việc của hai hạng mục này rất quan trong, thời gian của cuộc họp chắc chắc sẽ khá dài, mọi người phải có tư tưởng chuẩn bị. Vào buổi trưa, một phần công việc sẽ do Văn phòng Huyện ủy sắp xếp.

Lời của Phương Trung nói càng lúc càng nặng, càng lúc càng có khí thế. Lúc này anh ta dường như đã nắm hết tất cả trong lòng bàn tay, luôn có cảm giác mọi thức đã nắm được trong tầm tay.

Trong phòng hội nghị chỉ có âm thanh từ giọng nói mạnh mẽ lại bớt đi chút khàn khàn của anh ta vang lên, cho thấy có chút nặng nề.

- Ha ha, mưa gió muốn kéo đến rồi sao ?

Hàn đông khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn một vòng. Mọi người đều ngồi với dáng vẻ ngay ngắn.

- Được rồi, sau đây sẽ tiến hành mục thứ nhất. Xin mời Trưởng ban Tổ chức cán bộ lên báo cáo về tình hình.

Phương Trung nói xong, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Hàn Đông một chút, thấy hắn vẫn không có chút biểu hiện khác thường nào, nên trong lòng cũng thầm khâm phục.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tôn Nghĩa Phương lấy ra một quyển sổ nhỏ, bình tĩnh nói:

- Trải qua cuộc thảo luận của cuộc họp hội ý Bí thư lần trước, ban Tổ chức cán bộ dựa theo phương châm có liên quan, tiến hành xem xét, khảo sát toàn diện đối với một số cơ quan của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Phú Nghĩa, cho rằng một số ban ngành dưới đây, cương vị cần phải tiến hành điều chỉnh tương ứng, bao gồm tổ liên hợp giám sát Huyện ủy và Ủy ban nhân dân, Cục giáo dục, Cục công an, phòng Nhân sự, Cục tài nguyên môi trường, Cục Xây dựng, Cục liên tri. Tổng cộng đề cập đến tám ban ngành, đối tượng chủ yếu của điều chỉnh là người phụ trách.

Những Cục hành chính này, là mấy Cục quan trọng nhất ở huyện, lòng ham muốn của Phương Trung thật không đơn giản.

Phương Trung nói với vẻ mặt bình tĩnh:

- Tình hình cụ thể của việc điều chỉnh, ý kiến của ban Tổ chức là gì?

Không đợi Tôn Nghĩa Phương trả lời, Hàn Đông nói:

- Bí thư Phương, tôi có một chút ý kiến. Ngoại trừ tám ban ngành kể trên còn phải thêm vào cả cục Tài chính nữa.

Phương Trung thấy Hàn Đông nói xen vào, trong lòng nghĩ:

- Thằng nhãi này cuối cùng cũng lo lắng rồi, nhưng chết đến nơi rồi, không ngờ còn nhớ đến cục Tài chính nữa. Tinh thần của nó cũng khá lắm.

- Vậy thì thêm cả ban Tổ chức cán bộ nữa đi.

Phương Trung tỏ ra khá vô vị. Dù sao đến lúc đó điều chỉnh cụ thể thế nào, ai lên, ai xuống, đó không phải là điều mà bản thân có thể đoán ra được.

Sở dĩ Phương Trung tự tin như vậy, chủ yếu là vì Phùng Chấn Hoa đột nhiên kéo Đậu Duy Chương lại bên mình. Nói cách khác, anh ta bây giờ ngoài bốn phiếu của bản thân, Vương Tiến Quý, Tôn Nghĩa Phương và Liêu Khai Vân ra, còn có thể có được hai phiếu của Phùng Chấn Hoa và Đậu Duy Chương. Vậy là đã có sáu phiếu rồi, quá được một nửa số phiếu. Vậy thì muốn điều chỉnh thể nào đều có thể làm theo ý mình là được rồi. Vốn dĩ Hàn Đông ngay cả đường sống để phản kháng cũng không có, trong tình huống này, nhiều nhất thì Hàn Đông chỉ có thể bảo lưu lại ý kiến cho người khác, nhưng phải tuân theo quyết định của hội nghị thường vụ.

- Cảm giác nắm giữ được đại cục quả thực rất tốt.

Phương Trung thầm nói trong lòng:

- Nếu đã như vậy, thì hãy để cho Hàn Đông hết hi vọng rồi hãy nói.

- Vừa nãy Chủ tịch Hàn nhắc đến Cục Tài chính. Ban ngành này quả thực rất quan trọng, vậy thì chúng ta bắt đầu bàn bạc.

Khuôn mặt của Phương Trung hiện lên một nụ cười.

Tôn Nghĩa Phương nói:

- Căn cứ vào tình hình mà ban Tổ chức cán bộ tìm hiểu mà nói, Cục trưởng cục Tài chính Dương Nghị là người xứng đáng với chức vụ này, vì vậy không cần phải tiến hành điều chỉnh.

Vương Tiến Quý cũng nói:

- Vấn đề của Cục Tài chính, lúc hội nghị thường vụ lần trước đã có kết luận rồi, Cục trưởng không cần phải thay đổi.

Hàn Đông cười cười nói:

- Nếu hôm nay đã bàn bạc đến vấn đề nhân sự của huyện Phú Nghĩa một cách toàn diện, vậy thì bàn bạc một chút cũng không sao. Cục Tài chính là một trong những ban ngành cấu thành quan trọng của Ủy ban nhân dân huyện, liên quan đến sự phát triển kinh tế của huyện Phú Nghĩa. Ảnh hưởng lớn như vậy, căn cứ vào khảo sát của Ủy ban nhân dân huyện, cho rằng Dương Nghị không thích hợp để đảm nhiệm cục Tài chính.

Phương Trung cũng hơi mỉm cười, hỏi:

- Vậy thì Chủ tịch huyện Hàn cho tằng ai là người phù hợp nhất để đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Tài chính

Hiện tại Phương Trung có một cảm giác mèo vờn chuột. Đối với anh ta mà nói, Hàn Đông chính là một chú chuột bị mèo vồ lấy, đang giãy dụa trong những giờ phút cuối cùng mà thôi.

Đồng thời, anh ta muốn xem xem người ủng hộ Hàn Đông lần này là ai. Đúng lúc lát nữa sẽ điều hắn đi đến ban ngành không có chỗ phát triển nhất.

Trong lòng những người ở bên Hàn Đông bao gồm Chánh văn phòng Huyện ủy Hùng Chấn Lâm, Phó chủ tịch thường trực Thẩm Tòng Phi, Trưởng ban Tuyên giáo Vương Hòa Bình, Chỉ huy quân sự Mao đều có chút nghi hoặc. Không biết Hàn Đông trong tình huống này, còn phải đưa ra vấn đề chọn ra ứng cử viên làm Cục trưởng cục Tài chính, rất rõ ràng Phương Trung đã nắm vững được mười phần mới mở cuộc hội nghị này.

Mọi người nhìn Hàn Đông, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, trong lòng đều nghi hoặc khó hiểu.

Hàn Đông nói một cách từ từ:

- Phó cục trưởng đương nhiệm của Cục Tài chính Viên Lập Hoa làm việc rất chăm chỉ, luôn thận trọng trong việc đối nhân xử thế, thích hợp đảm nhiệm chức vụ Cục trưởng cục Tài chính.

- Viên Lập Hoa.

Phương Trung ngẫm nghĩ một chút. Đối với người này không có chút ấn tượng nào.

- Hôm nay chính là phát huy đầy đủ tinh thần dân chủ. Vấn đề về nhân sự đều có thể đem ra để bàn. Nếu Chủ tịch huyện Hàn cho rằng cần thiết phải điều chỉnh Cục trưởng cục Tài chính, hơn nữa đưa ra ứng cử viên tương ứng,vậy thì mọi người hãy biểu quyết một chút đi. Những ai đồng ý với ý kiến của Chủ tịch huyện Hàn thì xin giơ tay lên.

Anh ta biết Hàn Đông nắm giữ trong tay năm lá phiếu. Sở dĩ để những cánh tay giơ lên trước đồng ý, chính là vì đợi lát nữa dồn dập đả kích Hàn Đông một chút, khiến hắn biết rằng cho dù có nắm trong tay năm lá phiếu, thì cũng phí công thôi. Nên làm thế nào thì vẫn phải dựa vào bản thân mình mới được.

Hàn Đông giơ tay lên đầu tiên.

Thẩm Tòng Phi cũng giơ tay theo.

Tay của Tập Chính Lâm cũng giơ lên.

Vương Hòa Bình và Mao dường như cũng đồng thời giơ tay lên.

Hiện tại đã có năm phiếu rồi.

Chỉ còn thiếu một phiếu nữa, đề nghị của Hàn Đông về việc chọn người làm Cục trưởng cục Tài chính là có thể được thông qua rồi.

Khóe miệng của Phương Trung hơi hơi nhếch lên, nhìn xung quanh một lượt, thản nhiên nói:

- Ừ, hiện tại đã có năm phiếu rồi, còn có người đồng ý nữa sao?

Không có được sáu phiếu, đề nghị của Hàn Đông không thể được thông qua. Nếu như vậy, không tiếp tục tiến hành đầu phiếu có ý kiến không đồng ý. Sở dĩ Phương Trung không vội tuyên bố kết quả, chủ yếu là vì mượn cơ hội này để đả kích Hàn Đông một chút, khiến cho Hàn Đông phải nếm một chút mùi vị thất bại.

Từ sau khi Hàn Đông giúp Đào Chân Vinh lên làm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, Phương Trung liền hạ quyết tâm, nhất định phải nghĩ cách để xử lý Hàn Đông, nên anh ta không tiếc việc đạt được thỏa hiệp với Phùng Chấn Hoa. Có một số mặt về nhân sự nêu trên đã đưa ra sự nhượng bộ, cũng chính là để công kích dồn dập Hàn Đông tại hội nghị thường vụ hôm nay.

Trong lòng Thẩm Tòng Phi, Hùng Chính Lâm, Vương Hòa Bình, Mao Siêu đều âm thầm thở dài, xem ra kết cục của hội nghị thường vụ lần này đã có thể đoán ra được. Nhìn thái độ kiêu ngạo của Phương Trung có thể biết được, anh ra chắc chắn đã lôi kéo được Phùng Chấn Hoa và Đậu Duy Chương rồi.

Phương Trung liếc mắt nhìn Hàn Trung một cái, cười nói:

- Nếu như không có người, vậy thì

Lời nói của hắn bỗng ngừng lại, giống như đột nhiên bị người khác cắt ngang vậy, khuôn mặt nhanh chóng lộ ra vẻ không tin tưởng cho lắm.

Tất cả mọi người hơi sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của Phương Trung, cũng đều ngây dại cả. Chỉ nhìn thấy mỗi Bí thư Đảng ủy Công an ngồi ở một góc không nói không rằng, giơ cao tay phải của ông ta lên vào lúc đó.

Cánh tay phải đó, giống như một thanh kiếm sắc, đâm một cách mạnh mẽ vào trong tim của Phương Trung.

Thậm chí Phương Trung còn cho rằng mình đã sai, rất muốn mở miệng xác nhận một chút.

Liêu Khai Vân vẫn tỏ ra bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Tôi đồng ý đề nghị của Hàn Chủ tịch huyện

Lời của ông ta nói ra rất chậm, quả thực chính là từng câu từng chữ một, giống như sợ mọi người không nghe rõ vậy.

Giờ khắc này, trong lòng mọi người đều kinh ngạc vô cùng. Mọi người đều không thể nghĩ ra được rằng sao Liêu Khai Vân lại ủng hộ Hàn Đông. Giữa bọn họ không phải là đã từng xảy ra mâu thuẫn hay sao, hóa giải từ lúc nào vậy?

Chút chuyện giữa các lãnh đạo Huyện ủy, mọi người đều biết. Về chuyện của Hàn Đông và Liêu Khai Vân, mọi người cũng tự nhiên hiểu rõ, nên mọi người đều cho rằng cho dù người khác có dựa vào bên của Hàn Đông, thì Liêu Khai Vân này cũng không bao giờ qua đó nhờ vả.

Nhưng hiện tại cánh tay phải giơ cao của Liêu Khai Vân lại đi ngược với suy nghĩ của mọi người không chút khách khí.

Vốn dĩ trạng Phương Trung hưng phấn, mong đợi, bỗng chốc bị rơi xuống hầm băng ngàn năm rồi.

Anh ta cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, hơi hoa mắt, trong đầu có một âm thanh không ngừng nói:

- Sao lại có thể thế này, sao lại có thể thế này?

Chủ yếu là sự kỳ vọng của Phương Trung vào hội nghị thường vụ này quá cao. Hơn nữa, đối với anh ta mà nói, có được sự tham gia của Phùng Chấn Hoa và Đậu Duy Chương, bản thân không thể có chút sai sót nhầm lẫn nào được.

Bởi vậy, lúc Liêu Khai Vân đột nhiên phản bội, liền nhanh chóng tấn công anh ta.

- Khụ, khụ

Hàn Đông nhìn Phương Trung có chút thất lễ, nhẹ nhàng mà ho khan hai tiếng.

Hai tiếng kho khan này giống như tiếng sấm vang, Cuối cùng Phương Trung cũng tỉnh ngộ ra, hung hăng liếc mắt nhìn Liêu Khai Vân, sau đó chua xót nói:

- Có sáu phiếu đồng ý, vậy thì đề nghị của Chủ tịch huyện Hàn được thông qua. Viên...Viên Lập Hoa sẽ đảm nhiệm chức Cục trưởng cục Tài chính.

Phương Trung của lúc này giống như bị một vết dao cắt ở trong lòng vậy, đau đớn không chịu nổi. Đồng thời lại tràn đầy nỗi căm hận tột cùng với Liêu Khai Vân.

Người của bên Phương Trung có cảm giác giống như đang nằm mơ vậy. Vừa nãy cảnh tượng này chuyển biến quả thực quá bất ngờ, khiến cho mọi người không kịp phản ứng lại một chút.

Vương Tiến Quý, Tôn Nghĩa Phương đều không kiềm chế được việc liếc mắt nhìn Liêu Khai Vân một cái. Khuôn mặt của ông ta không có chút biểu cảm gì, trong tay cầm lấy cái bút đang viết cái gì đó.

Phùng Chấn Hoa bây giờ cũng lạnh cả người. Ông ta đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, nhìn thấy nụ cười của Hàn Đông dường như tràn đầy sự cười nhạo đối với mình. Cái người thanh niên này sao lại có thể khiến cho Liêu Khai Vân phản bội được vậy.

Mặc cho gã suy nghĩ nát óc, cũng không thể nghĩ ra được việc Hàn Đông đã dùng cách gì để khiến cho Liêu Khai Vân nghiêng về phe cánh của hắn.

Đừng nói đến Phùng Chấn Hoa, cho dù Hùng Chấn Lâm, Thẩm Tòng Phi, Vương Hòa Bình và Mao của bên Hàn Đông, cũng đều suy nghĩ trăm lần vẫn không có lời giải đáp.

Họ cũng không biết được Hàn Đông và Liêu Khai Vân đã thiết lập quan hệ từ lúc nào. Hàn Đông lúc này chưa bao giờ để lộ ra một chút mục đích của mình.

Hơn nữa tại hội nghị thường vụ lần trước, Liêu Khai Vân vẫn còn cùng Phương Trung đối đầu với Hàn Đông.

Nói cách khác, Hàn Đông đã thu phục được Liêu Khai Vân sau vụ này.

Cho dù mọi người không hiểu, nhưng trong lòng lại rất vui mừng. Vốn dĩ tâm trạng uể oải vì sắp phải đối mặt với thất bại cũng nhanh chóng tăng lên, trong lòng bắt đầu tính toán nên đẩy người nào lên đây.

Không khí trong phòng hội nghị trở nên nặng nề hơn rất nhiều. Tâm trạng của mọi người lại không giống như trước nữa, cơ bản là đã thay đổi một chút. Trước đây người của Phương Trung chuẩn bị đầy đủ đề hung hăng xử lý đám người của Hàn Đông, nhưng bây giờ bên người của Hàn Đông lại ngồi đợi lệnh vung đao lên chém đầu của kẻ địch.

- Đời người chính là đậm tính kịch như vậy.

Hàn Đông thầm nghĩ trong lòng. Cảnh tượng này, trước khi họp hắn đã đoán ra được, cũng biết Phương Trung sẽ luôn nhớ mãi hội nghị thường vụ này.

Liếc mắt nhìn Phương Trung một cách chậm rãi, Hàn Đông nói:

- Vừa nãy Trưởng ban Tôn đã nhắc đến tám ban ngành, có một số ban ngành tôi cho rằng quả thực cần phải điều chỉnh, có một số thì không cần thiết.

Nếu như Phương Trung đã muốn điều chỉnh các ứng cử viên của tám ban ngành này, vậy thì chứng tỏ rằng, các ứng cử viên của tám ban ngành này không phải là người của Phương. Vì vậy, về nguyên tắc, Hàn Đông không đồng ý điều chỉnh. Đương nhiên, nếu như người của bên mình cho rằng cần phải điều chỉnh, vậy thì chỉ có thể xử lý theo cách khác thôi. Vì vậy, trong lời nói của Hàn Đông còn để lại một lỗ hổng.

Sự kinh ngạc mà Liêu Khai Vân vừa mới mang đến cho mọi người vẫn chưa tan biến. Trong khoảng thời gian ngắn, người của bên Hàn Đông cũng không đưa ra lời dị nghị gì.

Sau lời nói của Hàn Đông, trong phòng hội nghị thực sự yên tĩnh.

Phương Trung làm người chủ trì hội nghị, ngồi ở bên đó, trong tay cầm lấy cái bút, khuôn mặt tái đi một chút, cũng không biết đang nghĩ cái gì, dường như quên đi mất việc tiếp theo nên làm cái gì.

Phó chánh văn phòng Huyện ủy đang ngồi ở một bên phụ trách ghi chép Lư Kim Nguyên cúi đầu, trên mặt cũng lấy làm kinh ngạc.

Trước đó anh ta cũng biết Phương Trung rất tự tin và mong chờ vào hội nghị thường vụ lần này, nhưng kết quả lại khiến người ta mở rộng tầm mắt, Hàn Đông tiến vào một cách vô tình đã có thể xoay chuyển được thế cục.

- Người thanh niên này thật lợi hại.

Lư Kim Nguyên thầm nói. Khi cảm thấy may mắn vì bản thân đã rời khỏi, thất độ vẫn rất tốt:

- Sau cuộc họp lần này, thế cục của huyện Phú Nghĩa đã được xác định, những ngày tháng sau này của Bí thư Phương cũng không sống tốt được đâu.

Đợi khoảng hai, ba phút, Hàn Đông thản nhiên nói:

- Bí thư Phương, nếu mọi người có ý kiến gì đối với chương trình hội nghị thứ nhất, chúng tôi sẽ không hành hạng mục thứ hai, bàn bạc về công tác điều chỉnh các bộ máy của xã, thị trấn.

Phương Trung gật gật đầu, nói:

- Vậy thì được, sau đây xin được tiếp tục với mục thứ hai. Mọi người có ý kiến gì xin cứ đề xuất.

Âm thanh của anh ta, còn khàn khàn hơn lúc trước đến rất nhiều. Lúc nói chuyện, mơ hồ có chút run rẩy nhưng vào lúc này, không có ai đồng tình với anh ta.

Ít nhất thì Hàn Đông sẽ không đồng tình. Vốn dĩ Hàn Đông không muốn đấu với Phương Trung. Nếu như lúc đầu Phương Trung không làm khó Hàn Đông trong việc chọn người làm Cục trưởng cục Tài chính nữa, thì sẽ không có chuyện Hàn Đông giúp Đào Chân Vinh đoạt được chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân sau đó. Nếu như Phương Trung không liên hợp, không gây chiến hành động, thì Hàn Đông cũng sẽ không mặt dày mà đi tìm Kiều Hiếu Nghĩa giúp đỡ.

Cho dù Hàn Đông không có nói rõ việc nhờ Kiều Hiếu Nghĩa giúp đỡ, nhưng sự thực Kiều Hiếu Nghĩa giúp đỡ là có tồn tại. Chuyện này làm cho Hàn Đông nợ thêm một phần ân tình. Đồng thời Hàn Đông bây giờ vẫn chưa nắm chắc được danh phận gì cho Kiều San San, nên sau đó Hàn Đông vẫn muốn nghĩ xem nên ăn nói thế nào với Kiều Hiếu Nghĩa.

Ngày đó trong nhà của Kiều Hiếu Nghĩa, tuy Kiều Hiếu Nghĩa không giúp Hàn Đông trước mặt Liêu Khai Vân, nhưng ẩn ý ở trong lời nói đã nói ra được Kiều Hiếu Nghĩa không ủng hộ Hàn Đông. Về chuyện của Hàn Đông ở trong ủy viên thường vụ Thành ủy cũng là có thể được thông qua, điều này dẫn đến sự chú ý của Liêu Khai Vân, sau khi Hàn Đông và Kiều San San rời khỏi, Kiều Hiếu Nghĩa lại mời Liêu Khai Vân vào trong phòng đọc sách nói chuyện hơn nửa tiếng đồng hồ.

Chuyện sau đó rất đơn giản. Sau khi Hàn Đông giúp cậu em vợ của Kiều Hiếu Nghĩa làm được ở trong Cục thuế, Kiều Hiếu Nghĩa đã mượn cái cớ này để trở nên hòa hảo hơn với Hàn Đông.

Điều này chẳng qua là tất cả đều không có động tĩnh gì lớn, cho dù Lâm Phúc Thăng được làm ở trong Cục thuế, rất nhiều người đều cho rằng đó là cách mà Liêu Khai Vân nghĩ ra, rốt dù sao anh ta là Huyện ủy ủy viên thường vụ, Bí thư Đảng ủy Công an vẫn phải làm được chút chuyện như vậy hay là không có khó khăn gì lớn.

Sở dĩ Hàn Đông làm như vậy, chủ yếu là tạo một lối thoát cho Liêu Khai Vân, hai người này cũng có thể coi là đã xóa bỏ hết mọi hiềm khích trước đây.

Cho nên, hôm nay xuất hiện cảnh tượng này, cũng là chuyện đã nằm trong dự tính của Hàn Đông.

Tiếp đó, các vị ủy viên thường vụ liền tiến hành điều chỉnh bộ máy của các xã, thị trấn của huyện Phú Nghĩa.

Người của bên Phương Trung thấy không thể cứu vãn được nữa, cũng không biết tranh chấp thế nào, đành lẳng lặng ngồi chờ người của Hàn Đông đến xử lý.

Tuy nhiên Hàn Đông lại không hề đuổi tận giết tuyệt, chỉ là điều chỉnh mấy vị lãnh đạo quan trọng của xã, thị trấn là coi như không có gì.

Khoảng 11h30, về cơ bản thì nhân sự đã được điều chỉnh kha khá rồi.

Lúc này so với lúc ban đầu mà Phương Trung dự đoán thì đã ít đi không ít thời gian.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian hai tiếng, khiến cho Phương Trung khó chịu đến mức giống như đang ngồi ở trong nhà giam vậy.

- Tan họp thôi.

Phương Trung nói một cách uể oải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK