Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy được nỗi khổ tâm của Nguyên Hằng Kiện, trong lòng Hàn Đông cũng rất vui mừng, từ đó cho thấy, Nguyên Hằng Kiện đã hoàn toàn tán thành mình, tiếp nhận mình, thậm chí muốn để cho con trai ở bên cạnh mình. Tuy nhiên, Hàn Đông cũng không hiểu rõ lắm về Nguyên Á Văn. Từ tình hình hiện nay cho thấy, tên tiểu tử này cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, bây giờ lại là địa bàn của tỉnh Tây Xuyên, đến lúc đó chỉ sợ tên tiểu tử này không dễ gì dẫn dắt như thế.

Dường như không hiểu được sự lo lắng của Hàn Đông, Nguyên Hằng Kiện nói:

- Sau này Á Văn có chỗ nào sai, Hàn Đông anh đừng khách khí, cứ việc dạy dỗ nó. Nếu thằng bé này không nghe lời, thì tôi sẽ đến xử lí nó.

Vợ của Nguyên Hằng Kiện cũng cười nói:

- Đúng vậy, Hàn Đông anh hãy dạy dỗ thằng bé Á Văn này, để nó cũng theo đó mà tiến bộ.

Còn Nguyên Á Văn cười dài nói:

- Bố, mẹ, bố mẹ cứ yên tâm đi, con nhất định sẽ làm thật tốt, hì hì.

Vốn dĩ nửa câu trước của anh ta nghe ra có vẻ rất nghe lời, nhưng tiếng cười theo sau đó, thì lại có chút gì đó không ổn. Điều này khiến cho Hàn Đông càng cảm thấy, tên tiểu tử này chắc chắn không phải là thứ tốt đẹp gì. Nếu như quả thực không đáng để tin tưởng, vậy bản thân cũng không nhất thiết phải phí quá nhiều tâm sức, đến lúc đó chiếu cố một cách thích hợp là được rồi. Đương nhiên, cụ thể như thế nào, còn phải để sau này tiếp xúc nhiều mới có thể biết được.

- Bác trai và thím, hai người cứ yên tâm, cháu sẽ thường xuyên liên lạc trao đổi với Á Văn.

Hàn Đông mỉm cười nói.

Trong lúc ăn cơm trưa, uống rượu Mao Đài, ba người uống hết một bình rượu, nhìn bộ dạng của Nguyên Á Văn, dường như là ý còn chưa hết. Chắc là tửu lượng rất khá. Anh ta liên tiếp kính rượu Hàn Đông, hơn nữa, uống rượu cũng khá sảng khoái. Từ điểm này mà nói, Hàn Đông cảm thấy tên tiểu tử này không nghiêm túc, song không biết những mặt khác thì như thế nào.

Ăn cơm xong, nói chuyện một hồi, Nguyên Á Văn muốn Hàn Đông dẫn anh ta đi chơi. Dù sao lí do của anh ta là không thân thuộc Thục Đô, muốn Hàn Đông dẫn anh ta đi chơi.

Điều này làm cho Hàn Đông rất không biết làm sao, đành phải gật đầu đồng ý, chào tạm biệt rồi đi ra. Nhìn thấy chiếc xe của Hàn Đông lái ra, Nguyên Á Văn liền nói:

- Hàn Đông, sao anh lại lái một chiếc xe như vậy, đổi lấy một chiếc tốt hơn một chút mà đi.

Hàn Đông nói:

- Xe gì, đều lái giống như nhau thôi mà.

Nguyên Á Văn bĩu môi nói:

- Tôi biết anh khiêm tốn, nhưng cũng có thể mượn xe tốt của cơ quan để đi mà.

Đợi đến khi lên xe, Nguyên Á Văn nhanh chóng phát hiện ra, chiếc xe Santana bình thường này không đơn giản như mình nghĩ. Anh ta ngồi vào ghế phụ, sờ chỗ này nhìn chỗ kia, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc, ngẩng đầu lên nói:

- Quá xa xỉ, chiếc xe này chắc là tốn không ít tiền?

Hàn Đông cười nói:

- Tôi cũng không biết cụ thể là bao nhiêu, người khác giúp tôi chọn ấy mà.

Nguyên Á Văn cười ha ha nói:

- Tôi nói anh sao lại đi một chiếc xe Santana, hóa ra là như vậy. Hàn Đông, chiếc xe này anh có thể cho tôi mượn hai hôm được không. Dù sao tôi ở Thục Đô, đúng lúc cũng cần xe để dùng.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Không thành vấn đề, anh cứ dùng trong hai ngày đấy đi.

Suy nghĩ một chút, Hàn Đông gọi điện thoại cho Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, mời họ tối nay cùng nhau ăn cơm. Bất luận tên Nguyên Á Văn này ra sao, ít nhất anh ta là con trai của Nguyên Hằng Kiện, hơn nữa Nguyên Hằng Kiện đã phó thác anh ta cho mình, vì vậy tuy tạm thời không tin chắc có thể quen thân với anh ta hay không, nhưng cũng không gây trở ngại việc giới thiệu cho anh ta một số người bạn.

Đến một quán trà, Hàn Đông gọi điện thoại lần nữa, nói địa điểm cho Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không biết, sau đó vừa nói chuyện vừa ngồi đợi với Nguyên Á Văn.

Không lâu sau, Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không đến. Ngưu Chí Không lái một chiếc BMW, còn Lữ Nam Phương vẫn rất khiếm tốn khi lái một chiếc Santana, song bây giờ Lữ Nam Phương đang suy nghĩ muốn mua một chiếc xe tốt hơn để đi, dù sao anh ta bây giờ cũng không thiếu tiền. Là một người đàn ông, vẫn rất coi trọng vị trí lái xe.

Hàn Đông giới thiệu ba người với nhau, hơn nữa còn nói ra thân phận cụ thể của họ. Nguyên Á Văn còn cảm thấy hứng thú với thân phận của Lữ Nam Phương. Bố của anh ta tuy là Bí thư Tỉnh ủy, cán bộ cấp Bộ trưởng, nhưng bố của Lữ Nam Phương, Lữ Quốc Trung lại là tổng tham mưu trưởng. Vị trí này, trọng lượng cũng ngang hàng với chức Bí thư Tỉnh ủy bình thường, song sức ảnh hưởng này chủ yếu là trong hệ thống quân đội. Không giống với sức ảnh hưởng của Bí thư Tỉnh ủy là ở địa phương, đối với Ngưu Chí Không, Nguyên Á Văn cũng nể mặt Hàn Đông, khá khách sáo, song không nhiệt tình như với Lữ Nam Phương, dù sao Ngưu Chí Không cũng là một thương nhân nhỏ, vẫn không thể nào lọt được vào mắt của con trai Bí thư Tỉnh ủy.

Tuy Ngưu Chí Không cũng cảm thấy được điều này, nhưng anh ta cũng không quan tâm. Tâm trạng của anh ta vẫn rất tốt, có thể thiết lập được mối quan hệ với Nguyên Á Văn, đó là điều tốt nhất, nhưng nếu như con người Nguyên Á Văn này quả thực không sống hòa hợp được, vậy thì cũng không cần phải cưỡng cầu.

Tuy nhiên, mấy người nói chuyện với nhau, Hàn Đông và Lữ Nam Phương, Ngưu Chí Không cũng cảm thấy được, tuy rằng tên Nguyên Á Văn này có biểu hiện không nghiêm túc, nhưng cư xử với người khác thì lại có chút thẳng thắn, hơn nữa không phải là loại người không có chừng mực. Hàn Đông cảm thấy, tên tiểu tử Nguyên Á Văn này nhìn bên ngoài cũng không phải là không đáng tin cậy, trong lòng nghĩ vẫn phải để ý nhiều đến tên tiểu tử này, không chừng sau này để anh ta bên cạnh mình, còn có chỗ cần dùng vào những việc ngoài ý muốn.

Mấy người ngồi uống trà với nhau một lúc, điện thoại của Hàn Đông vang lên. Mở ra xem, thì thấy đó là cuộc điện thoại của Chủ tịch thành phố Tân Châu, Hạ Kim Cường gọi đến. Hắn cười vô vọng, rồi mở ra nghe:

- Chủ tịch Hạ, chào anh. Không biết anh gọi điện cho tôi có chuyện gì vậy?

Hạ Kim Cường cười ha ha rồi nói:

- Trưởng phòng Hàn, chào anh. Bây giờ tôi đang ở Thục Đô, có thời gian rảnh thì ngồi với nhau một chút. Tối nay cùng nhau đi ăn cơm được chứ. Chúng ta lâu lắm rồi vẫn chưa được gặp nhau.

Từ việc lần trước Hạ Kim Cường muốn nhờ Hàn Đông giúp đỡ, kết quả Hàn Đông không nể mặt ông ta, sau đó hai người không cùng nhau ăn cơm nữa. Lần này, Hạ Kim Cường gọi điện thoại đến, Hàn Đông cũng có thể đoán ra được, chỉ sợ anh ta muốn giúp ai đó hoạt động. Tuy Hạ Kim Cường hẳn là có quan hệ khá tốt với Phó trưởng ban thường trực của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Tạ Á Băng, nhưng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy lại do Triệu Nhạc đứng đầu, bởi vậy, Hạ Kim Cường muốn giúp người của mình, còn phải nghĩ cách khác, còn Hàn Đông lại là một sự lựa chọn không tồi.

- Chủ tịch Hạ, đúng lúc hôm nay tôi lại có hẹn với mấy người bạn, không biết chủ tịch Hạ lúc nào quay về. Nếu không ngày mai tôi mời chủ tịch Hạ dùng cơm.

Hàn Đông khách khi nói. Bởi vì biết bản thân sắp đến thành phố Tân Châu nhận chức, nên Hàn Đông cũng không muốn làm căng mối quan hệ của mình với anh ta, nói như vậy sẽ không có lợi cho công việc của mình sau này.

Hạ Kim Cường có chút thất vọng, nói:

- Như vậy đi, vậy lần sau có cơ hội thì sẽ cùng nhau đi ăn cơm vậy. Sáng mai tôi phải quay về rồi, để khi khác tôi lại đến mời anh dùng cơm.

Nếu Hàn Đông nói rằng ngày mai mời anh ta ăn cơm, điều này chứng tỏ hôm nay Hàn Đông quả thực có việc bận, vì vậy Hạ Kim Cường tuy có chút thất vọng, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lần trước vì chuyện của phó chủ tịch thành phố Viên Chương Thụy, Hạ Kim Cường quả thực có chút bất mãn với Hàn Đông, nhưng ở trong giới quan chức, chỉ có lợi ích vĩnh hằng, nên cái sự bất mãn này, anh ta sẽ không thể hiện ra bên ngoài, huống hồ sức mạnh của Hàn Đông vẫn rất lớn, cũng sẽ có lúc cần dùng đến.

Lúc này Lữ Nam Phương hỏi Nguyên Á Văn, nói:

- Á Văn, bây giờ anh làm ở chỗ nào rồi?

Nguyên Á Văn buồn bực nói:

- Đừng nói nữa, trước đây tôi ở Ban Tuyên giáo Trung ương, nhưng chắc là sắp đến Tây Xuyên rồi, đến lúc đó chắc là sẽ trở thành cấp dưới của Hàn Đông để kiếm sống vậy.

Lữ Nam Phương cười ha ha, nói:

- Đi theo Tiểu Đông, tiến bộ chắc chắn sẽ càng nhanh hơn.

Nguyên Á Văn cười ha ha nói:

- Tôi cũng rất mong chờ, so với Hàn Đông, tôi cái gì cũng không bằng, Hàn Đông cũng là Phó giám đốc sở, tôi mới là trưởng phòng, khoảng cách này có phần quá lớn thì phải.

Ngưu Chí Không nói:

- Anh Đông là một trường hợp ngoại lệ. Anh như vậy đã rất giỏi rồi, rất nhiều người vất vả cả đời, cũng chưa chắc đã lên được cái chức trưởng phòng đó đâu.

Sau khi ăn cơm tối xong, mấy người đi hát đến khoảng 10 giờ, lúc này mới quay về, còn Nguyên Á Văn trực tiếp lái chiếc xe Santana của Hàn Đông trở về. Xe mà Hàn Đông lái là chiếc xe của Lữ Nam Phương.

Ngày hôm sau, Hàn Đông đang đọc báo ở trong phòng làm việc, điện thoại vang lên, mở ra xem, là thư kí của Nguyên Hằng Kiện:

- Chủ nhiệm Lữ, chào anh. Anh có gì dặn dò không ạ?

Lã Tuấn Khải nói:

- Trưởng phòng Hàn, chúc mừng anh.

Hàn Đông nao nao, lập tức nói:

- Có chuyện gì mà phải chúc mừng chứ?

- Ha ha.

Lữ Tuấn Khải cười một lúc, nói:

- Vừa mới mở cuộc họp Bí thư, ngày kia sẽ đến hội nghị thường vụ, đến lúc nào Hàn Đông đãi khách đây.

Là thư kí của Bí thư Tỉnh ủy, tin tức của anh ta đương nhiên là rất nhanh nhạy, đương nhiên nếu như không phải là Hàn Đông, anh ta cũng sẽ không gọi điện thoại chúc mừng như vậy.

- Lúc nào tôi cũng đều có thể mời chủ nhiệm Lữ dùng cơm được, cái chính là muốn xem sự sắp xếp thời gian của chủ nhiệm Lã mà thôi.

Hàn Đông nói.

LữTuấn Khải nói:

- Vậy anh đợi một chút, để tôi xem xem.

Một lúc sau, anh ta nói trong điện thoại:

- Như vậy đi, tối nay chắc là có thời gian. Đến lúc đó tôi gọi điện cho anh.

- Vâng, vậy tôi đi sắp xếp trước, sau đó thông báo cho chủ nhiệm Lữ sau.

Hàn Đông nói.

Tắt điện thoại, Hàn Đông ngồi suy nghĩ ở đó. Theo lời của Lã Tuấn Khải, có thể tin tưởng chuyện có liên quan đến mình được thông qua hội nghị công việc bí thư bây giờ, sau đó hẳn là hội nghị thường vụ đã xác định, vậy thì bản thân nhanh chóng được đến làm việc ở thành phố Tân Châu. Tuy Hàn Đông cũng biết, một ủy viên thường vụ Thành ủy, những người nhìn vào chắc chắn không ít, hơn nữa trong lãnh đạo Tỉnh ủy, chắc chắn cũng sẽ đề xuất những ứng cử viên bên ngoài, nhưng Hàn Đông tin rằng, lần này vị trí của bản thân mình chắc chắn có thể được xác định được, có được sự ủng hộ mạnh mẽ của Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, còn có cả Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc, Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Tiêu Thụy Xương, Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kì Tài cùng với Phó chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Huy, thậm chí còn có được sự ủng hộ của Tư lệnh Quân khu tỉnh Lôi Bằng, về sự bổ nhiệm của mình, chắc chắc là có thể được thông qua một cách thuận lợi.

“Xem ra phải chuẩn bị để thích ứng với những chuyển biến của vai diễn mới được.” Trong lòng Hàn Đông nghĩ thầm, song hôm qua Hạ Kim Cường mới gọi điện thoại cho mình, còn lần này bản thân mình xuống đó, không chừng sẽ dẫn đến sự hiểu lầm của anh ta, nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào. “Muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, tôi cũng không thể để bất cứ ai chặn ngang con đường mà tôi đang đi.”

Vào lúc hơn bốn giờ chiều, điện thoại của Hàn Đông vang lên, là một số lạ. Hàn Đông nghi ngờ nhấc lên nghe, chỉ nghe một giọng nói cung kính, nói:

- Trưởng phòng Hàn, chào anh. Tôi là Tiểu Thôi của văn phòng thành phố Tân Châu tại Thục Đô, không biết anh có nhớ không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK