Sau khi cáo từ Thủ tướng Nam Tuần, Cổ Thần Dương, Hàn Đông và ông nội ngồi lên chiếc xe Hồng Kỳ, lập tức trở về núi Ngọc Tuyền.
Đến trên núi, Lữ Nhạc đã ở đó chờ sẵn.
Nhìn thấy xe Hồng Kỳ dừng lại, cô tiến lên mỉm cười mở cửa xe, sau đó đỡ ông nội xuống xe.
Ông nội vẻ mặt tươi cười, vui mừng gật đầu.
Hàn Đông nhớ tới mình chỉ xin nghỉ đến ngày hôm nay, mà nhanh nhất phải đến trưa mai mới có thể trở về, xem ra phải gọi điện thoại cho Vương Xuyên Sinh nói một câu.
Dù sao khi trở về Yến Kinh, là đụng phải Yến Sơn Cao.
Cho nên, tất cả vẫn phải theo trình tự.
Chỉ cần mình thực hiện thủ tục xin phép đầy đủ, tất cả mọi chuyện sẽ dễ nói.
Cho dù Yến Sơn Cao muốn đối phó với mình, cũng phải có cớ mới được.
Bấm điện thoại của Vương Xuyên Sinh, Hàn Đông mỉm cười, nói:
- - Chào Trưởng ban thư ký, tôi là Hàn Đông, không quấy rầy anh chứ.
Vương Xuyên Sinh cười, nói:
- - Không sao, chuyện của Hàn Đông cậu đã làm xong chưa?
Hàn Đông nói:
- - Đã làm xong rồi, có thể sáng ngày mai tôi mới đi máy bay từ Yến Kinh trở về Thục Đô, cho nên muốn xin phép anh.
Vương Xuyên Sinh nói:
- - Ừ, tôi biết rồi. Đúng rồi, hôm qua chỉ có một người, Phó bí thư Bào muốn hỏi tình hình của cậu, có chút bất mãn với việc xin nghỉ của cậu.
Hàn Đông nói:
- - Trưởng ban thư ký, tôi đã thực hiện thủ tục xin nghỉ rồi.
Vương Xuyên Sinh cười, nói:
- - Đúng vậy, tôi cũng nói như vậy, nhưng Hàn Đông cậu cũng không phải lo lắng, tôi chỉ nói với cậu vậy thôi.
- - Cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Hàn Đông nói.
- - Haha, không vấn đề gì, đợi cậu trở về chúng ta gặp nhau.
Vương Xuyên Sinh cười, nói.
Buổi chiều hôm qua khi họp Ủy viên Tỉnh ủy, Bào Xuân Long là Phó bí thư quản lý Đảng và quần chúng, nói một chút về tính kỷ luật tổ chức. Nhấn mạnh yêu cầu nghiêm khắc thực hiện thủ tục xin nghỉ phép, không được tùy tiện gọi điện thoại là có thể không tham gia Hội nghị quan trọng của Tỉnh ủy.
Lão ta nói liên tiếp nửa tiếng đồng hồ, tuy không có điểm danh ai, nhưng mọi người đều biết lão ta đang nói về ai.
Đồng thời, khi đang phát biểu, Bào Xuân Long còn nhắc tới, trước Hội nghị và buổi lễ lần này, Bí thư Tỉnh ủy Yến Sơn Cao đã nhấn mạnh mọi người đều phải tham dự, không được xin nghỉ phép. Có một đồng chí đã cố tình vi phạm, đây là hành vi coi thường quyền uy của Tỉnh ủy.
Cứ như vậy, đã nướng Yến Sơn Cao trên núi lửa rồi.
Đến Phó bí thư đều bày tỏ bất mãn, mà Yến Sơn Cao thân là Bí thư Tỉnh ủy, nếu không quan tâm, dường như cũng không thể chấp nhận được.
Rơi vào đường cùng Yến Sơn Cao bèn hàm hồ nói vài câu, bày tỏ lần sau không được như vậy nữa, về sau có chuyện tương tự, nhất định phải thực hiện trình tự xin phép bằng giấy tờ.
Lúc đó trong lòng Yến Sơn Cao vô cùng bực bội, lúc trưa ăn cơm, Bào Xuân Long đề nghị phải nghiêm trị Hàn Đông, Yến Sơn Cao đã tạm bỏ qua rồi. Không ngờ đến buổi chiều lão lại ở trước công chúng nhắc đến chuyện này, giống như đang ép nhau vậy.
Cho dù là làm khó Hàn Đông, trong tình huống này, Yến Sơn Cao cũng không tán thành với ý kiến của lão.
Vương Xuyên Sinh thật ra không vấn đề gì, ông ta biết rằng mình dù sao cũng không thể cứ ở vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tây Xuyên, cho nên Bào Xuân Long đã nói đến chuyện này, ông ta cũng liền đáp lại, chỉ ra trong việc giữ nguyên tắc, cũng phải có đối đãi đặc biệt, có một số đồng chí quả thực có việc xin nghỉ phép, lẽ nào không cho phép nghỉ?
Bỏ điện thoại xuống, Hàn Đông cười cười.
Xem ra Bào Xuân Long vẫn muốn đối phó mình, nhưng mình cũng chẳng có nhược điểm gì rơi vào tay lão, cho dù lão nhảy thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.
Huống hồ, vị trí của chính Bào Xuân Long còn chưa chắc chắn, lão nhảy càng hăng, chỉ sẽ cách ngày sụp đổ càng gần.
Cùng ăn cơm xong, ông nội bèn vẫy tay để cho Hàn Đông tự do hoạt động, sớm chuẩn bị trở về Tây Xuyên.
- - Tối nay sắp xếp thế nào?
Lữ Nhạc mỉm cười, nói:
- - Đồ đạc em đã chuẩn bị xong, cũng mang theo không nhiều.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói:
- - Vậy buổi tối đi đến nhà cô út chơi một lát, ngày mai đến chào gia đình em.
Lữ Nhạc gật đầu, nói:
- - Vâng, theo lời anh.
Hàn Đông gọi điện cho bà cô Hàn Tuệ Linh, sau đó lái xe đến đó.
- - Lần này Lữ Nhạc phải đi Tây Xuyên cùng chứ?
Vừa gặp mặt, Hàn Tuệ Linh nhân tiện hỏi:
- - Quả thật không thể để hai đứa hai nơi được, hai đứa cũng không còn trẻ nữa, phải có con đi thôi.
Lữ Nhạc vừa nghe, trên mặt lập tức đỏ lựng, ngượng ngùng vê lấy gấu áo.
Hàn Tuệ Linh lại hỏi tình hình của Hàn Đông, thân thiết hỏi:
- - Về sau Lữ Nhạc đi thành phố Vinh Châu, hai đứa phải chung sống hòa hợp, Hàn Đông cháu là nam tử hán, phải có trách nhiệm.
Hàn Đông không khỏi ngại ngùng, bà cô nói như vậy, dường như chế giễu mình không có trách nhiệm vậy.
- - Cô à, cô cứ yên tâm đi.
Hàn Đông nói:
- - Ngày mai chúng cháu trở về Vinh Châu, nên không đi gặp Bối Bối nữa.
Hàn Tuệ Linh cười, nói:
- - Con bé này, thường xuyên nhắc tới cháu, còn nói phải lấy cháu làm gương, về sau cũng muốn làm quan nữa.
Hàn Đông không khỏi sửng sốt, nói:
- - Vậy sao, chí hướng cũng khá đấy.
Nếu là con gái của gia đình bình thường, đi vào con đường làm quan muốn làm nên, chắc chắn phải trả giá rất nhiều.
Nhưng hoàn cảnh của Tiêu Bối Bối thì lại khác, chỉ cần cô muốn, tương lai không phải sẽ đi lên vị trí cao thế nào, nhưng ít ra không giống như những người phụ nữ khác phải trả giá rất nhiều thứ, con đường làm quan cũng đi được vững vàng hơn nhiều.
Hàn Tuệ Linh gật đầu, nói:
- - Đúng vậy, chí hướng bước đầu của nó là làm quan chức ngoại giao, ý kiến của cô là để cho nó học nghiên cứu sinh, sau này ra công tác, như vậy cũng cao một chút, con bé nó còn muốn suy nghĩ một chút.
Hàn Đông mỉm cười, nói:
- - Vừa nghĩ đến bộ dạng một quan chức ngoại giao nghiêm túc, thực sự không tưởng tượng được, nhưng nếu nó đã thích, thì tùy ý nó đi.
- - Cô cũng nghĩ như vậy, Bối Bối cũng đã lớn rồi, chuyện gì cũng có thể tự mình quyết định, cô chỉ phụ trách dẫn đường.
Hàn Tuệ Linh cười hiền từ, nói:
- - Hơn nữa, không phải có cháu giúp đỡ sao, cô cũng không phải lo lắng nữa.
Hàn Đông nói:
- - Đó là đương nhiên, ai dám bắt nạt em gái cháu, cháu nhất định sẽ không bỏ qua.
Khi Hàn Đông và bà cô Hàn Tuệ Linh nói chuyện, Lữ Nhạc lặng yên ngồi một bên, bám lấy cánh tay của Hàn Đông, nụ cười ngọt ngào trên mặt, giống như con chim nhỏ nép vào người, để cho người ta yêu thương.
Hàn Tuệ Linh biết chuyện của Hàn Đông và Kiều San San, cho nên lúc trước mới nói những lời kia.
Theo bà thấy, bây giờ Hàn Đông đã cùng Lữ Nhạc kết hôn, như vậy chuyện với Kiều San San, phải cẩn thận một chút, nhạt hơn một chút mới tốt.
Bà ta tuy rằng thông cảm với Kiều San San, nhưng cũng hy vọng Hàn Đông có thể có được cuộc sống hạnh phúc.
- - Ừ, như vậy thì cô yên tâm rồi. Đúng rồi, cháu cũng lâu rồi không để ý đến chuyện của Đông Thăng, có ý tưởng gì hay không?
Hàn Tuệ Linh vẻ mặt chờ đợi, nói.
Tập đoàn thông tin Đông Thăng phát triển cũng rất tốt, đã trở thành một thương hiệu máy tính nổi tiếng cả nước, sánh vai cùng với Lenovo đứng đầu trong nước.
Quan trọng hơn chính là, Tập đoàn thông tin Đông Thăng trong phương diện phần mềm có đầu tư rất lớn, và cũng phát triển rất tốt.
Có thể nói, Tập đoàn thông tin Đông Thăng, là một Tập đoàn nghiên cứu sản xuất máy tính cả phần mềm và phần cứng.
Bởi vì thân phận đặc biệt của mấy người nhà, Tập đoàn còn có được mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với quân đội, điểm này Lenovo không thể so bì được.
Mà ban đầu thành lập công ty này, là do đề nghị của Hàn Đông.
Hàn Đông mặc dù không trực tiếp tham gia xây dựng và quản lý Tập đoàn thông tin Đông Thăng, nhưng lại có tác dụng vô cùng quan trọng đối với hướng phát triển của Tập đoàn.
Hàn Tuệ Linh thường xuyên từ trong cuộc nói chuyện với Hàn Đông, có được tin tức hữu dụng, đây cũng là một trong những nhân tố làm cho Tập đoàn ít phải đi đường vòng, thuận lợi phát triển.
Cho nên, ở trong lòng Hàn Tuệ Linh, ý kiến của Hàn Đông là rất quan trọng.
Hàn Đông nói:
- - Cô à, Đông Thăng đã phát triển được tốt như vậy, cháu còn có ý tưởng gì nữa, chỉ cần bắt kịp xu thế, tăng cường đầu tư nghiên cứu, sẽ không có vấn đề gì.
Bởi vì bối cảnh của công ty này, cho nên Hàn Đông căn bản không lo lắng đến vấn đề tiêu thụ sản phẩm công ty, mấu chốt là phải làm ra sản phẩm càng tốt hơn mới được, như vậy không thể thiếu phương diện đầu tư nghiên cứu.
Hàn Tuệ Linh nói:
- - Cháu cũng là một cổ đông của công ty, những ý tưởng có ích với công ty, không được giấu diếm đấy. Bây giờ tình trạng phát triển của Tập đoàn rất tốt, đầu tư của công ty về phương diện nghiên cứu là nhiều nhất trong các doanh nghiệp cùng nghành trong nước, rất nhiều nhân viên kỹ thuật, đều lấy từ nước ngoài về, dù sao nước ta mỗi năm đều có rất nhiều nhân tài đi ra nước ngoài, chỉ cần chúng ta trả lương đủ cao, thì đại đa số bọn họ đều muốn trở về làm việc.
Hàn Đông cười, nói:
- - Đúng vậy, lương cao giữ người, đây là rất quan trọng. Đương nhiên, tiền lương dù là phương diện quan trọng, nhưng cũng không thể dựa hoàn toàn vào nó, ví dụ như văn hóa doanh nghiệp, quan tâm con người, cũng là rất quan trọng, hơn nữa còn là nhân tố quan trọng bồi dưỡng sức gắn kết của doanh nghiệp…
Mượn cơ hội này, Hàn Đông lại truyền bá một số quan niệm quản lý doanh nghiệp tương đối tiên tiến cho bà cô, thời gian ở kiếp trước, Hàn Đông cũng từng mở công ty, mưa dầm thấm lâu, cũng tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm. Hơn nữa, rất nhiều đạo lý về mặt quản lý cũng giống nhau, Hàn Đông làm cán bộ chính phủ, không chỉ quản lý việc, mà quan trọng hơn là quản lý người, cho nên những lời này của hắn, cơ bản là trải qua kiểm nghiệm thực tiễn.
- - Đúng rồi, nói đến việc cụ thể, cháu cũng có một ý tưởng, đó là phần mềm nhắn tin miễn phí. Đây chắc là sẽ có tiền đồ phát triển, tương lai máy tính trở nên thông dụng, việc liên hệ giữa những người dùng máy tính với nhau, có thể thông qua phần mềm nhắn tin miễn phí này, thực hiện các chức năng như nói chuyện online, gọi điện thoại video, gửi tài liệu, có thể mang lại sự tiện dụng rất lớn cho người sử dụng, phát triển tốt, tương lai có thể tích lũy được lượng người sử dụng khổng lồ, có thể đạt được hàng trăm triệu người đăng ký sử dụng, sau đó trên cơ sở này, mở ra các hạng mục lợi nhuận khác, vậy sẽ là đầu tư một vốn bốn lời.
Phần mềm nhắn tin miễn phí mà Hàn Đông nhắc tới này, là phần mềm QQ xuất hiện trong thực tế tương lai, người đăng ký sử dụng lên đến tám trăm triệu người, mà hiện tại công ty này còn chưa thành lập, nếu Tập đoàn Đông Thăng có thể giành lấy làm ra trước, đó sẽ là một cái bánh ngọt khổng lồ.