Hàn Đông không biết Nam Tuần Trưởng, lúc bệnh trở nặng, vì sao bỗng nhiên muốn gặp mình, thấy mình rồi, lại sẽ nói gì đây
Phải biết rằng, cho dù ông cụ vô cùng coi trọng Hàn Đông, nhưng dù sao Hàn Đông cũng còn rất trẻ, hiện tại cũng chỉ là cấp giám đốc sở mà thôi.
Hơn nữa, cho dù ông cụ vì coi trọng Hàn Đông, muốn bồi dưỡng hắn, nhưng có chuyện gì mà phải nhắn nhủ, cứ để sau khi Cổ Thần Dương thượng vị rồi nhắn nhủ, cũng đâu có muộn.
Áp lực tinh thần, hơn nữa lại đủ loại nghi vấn, khiến đầu óc Hàn Đông hỗn độn.
Cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Lữ Nhạc hơi mát, Hàn Đông giơ tay, vỗ vỗ lên cổ tay cô, sau đó ôm lấy vai cô.
Lữ Nhạc ngửa đầu khẽ mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng tựa vào vai Hàn Đông
Sau hai giờ, máy bay đáp xuống sân bay Yến Kinh
Vừa mới đi ra, Hàn Đông liền nhìn thấy một nữ binh đang đứng ở giữa, phía sau cô không xa, một chiếc xe thể thao BMW màu đỏ.
Lữ Nhạc khẽ nói:
- Là em bảo cô ấy mang xe mới đến.
Hàn Đông gật gật đầu, không nói gì, tuy nhiên Hàn Đông vẫn cảm thấy trong lòng tràn đầy hơi ấm.
Tại tâm trạng của hắn đang không tốt, có bà xã dịu dàng như thế luôn săn sóc hắn, đây là một hạnh phúc lớn.
Lữ Nhạc bảo nữ binh kia tự gọi xe trở về, sau đó cô và Hàn Đông lên xe, cô lái xe thẳng tới Ngọc Tuyền Sơn.
Rất nhanh tới Ngọc Tuyền Sơn rồi, vệ binh ở cửa nhìn thấy biển số xe, cùng giấy thông hành trên xe, chỉ kiểm tra qua loa một chút rồi cho đi.
Xe đỗ ở cửa biệt thự số 6, vệ sĩ Đằng Tĩnh không biết từ đâu xuất hiện, anh ta tiến lên bắt tay Hàn Đông nói:
- Thủ trưởng vừa mới ăn cơm tối xong, đang ở trong thư phòng.
- Cảm ơn anh Đằng
Hàn Đông cùng Lữ Nhạc đi qua tiền sảnh của sân, là ngôi nhà ở sân sau.
Trong thư phòng, ông cụ đeo kính đang cúi đầu chăm chú đọc sách.
Nếp nhăn trên trán ông, dường như nhiều hơn so với lần gặp Hàn Đông từ một tháng trước, đầu cũng dường như bạc hơn.
Một tháng ngắn ngủi, dường như ông đã trở lên già đi rất nhiều
Trong lòng Hàn Đông chợt xúc động.
Có lẽ, ông ấy bị như vậy, chủ yếu bởi vì bệnh tình của Nam Tuần Trưởng
Phải biết rằng, phát triển của Hàn hệ bây giờ, có thể nói là phát triển mạnh, ông cụ cũng không có gì cần quan tâm.
Việc duy nhất khiến ông cụ lo lắng, đó chính là sức khỏe của Nam Tuần Trưởng.
Tình bạn mấy mươi năm, cao hơn núi, sâu hơn biển.
Từ thời chiến tranh tàn phá, tình nghĩa kết nối, đó là vàng thật đã thử lửa.
Ông cụ cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, nhìn thấy tình trạng sức khỏe chiến hữu cũ, vừa là lo lắng, vừa là cảm nhận được cảm giác của tuổi xế chiều, cho nên trong lòng càng mệt mỏi.
Hàn Đông và Lữ Nhạc vừa đi đến cửa nhà, ông cụ liền ngẩng đầu lên, ngước nhìn hai người, trên nét mặt cụ hiện lên vẻ vui mừng
- Ông nội
Hàn Đông và Lữ Nhạc kêu lên, bước vào thư phòng.
Ông cụ gỡ kính xuống đặt lên bàn, nói:
- Đã về rồi, ăn cơm chưa?
Lữ Nhạc khẽ nói:
- Chúng cháu không đói
Ông cụ khẽ mỉm cười nói:
- Sao có thể không ăn cơm, người là sắt, cơm là thép, một chút cũng không ăn sẽ đói, thân thể là tiền vốn à.
Lữ Nhạc nhân tiện nói:
- Cháu đi chào hỏi một chút, ông nội và Hàn Đông nói chuyện đi.
Ông cụ vẻ mặt hiền lành gật đầu
Lữ Nhạc liền nhẹ nhàng đi ra ngoài
Giờ phút này Hàn Đông nhìn ông cụ, chỉ cảm thấy ông đã khôi phục lại cái thần thái hờ hững, không chút hỗn loạn mà đã bình tĩnh lại
Sinh lão bệnh tử, đây là điều tự nhiên
Đối với người thân chúng ta, đối với người chúng ta kính yêu mà nói, bọn họ ra đi, chúng ta đau buồn, nhớ nhung, đều là nên thế.
Nhưng với loại ly biệt này, cần phải điềm tĩnh.
Không thể vì vậy mà rối loạn được.
Trên thực tế, từ sau khi tin tức mình và Nam Tuần Trưởng cùng đăng lên, Hàn Đông vẫn cảm thấy áp lực rất lớn.
Trong lòng Hàn Đông, cũng hy vọng Nam Tuần Trưởng có thể chống đỡ thêm chút thời gian, như vậy đối với Trung Hoa, với bản thân hắn đều có lợi.
Tuy nhiên sự thật vẫn là sự thật, muốn nhiều hơn thế cũng là vô dụng.
Huống chi, hiện tại Hàn hệ thế rất vững, đồng thời lại quan hệ không tệ với Cổ Thần Dương.
Mặt khác, Hàn Đông hắn cũng quan hệ rất tốt với Nguyên Hằng Kiện, tuy rằng hiện tại Nguyên Hằng Kiện vẫn chỉ là cấp Bộ trưởng, nhưng thành tựu tương lai không thấp, làm đồng minh với anh ta, Hàn Đông cũng có được trợ lực rất lớn.
- Đồng đội cũ của ông, bệnh tình rất nặng, đã hôn mê nhiều lần, ngày hôm qua ông ấy tỉnh lại, nhắc muốn gặp cháu, ông nghĩ là ông ấy muốn dặn dò cháu vài câu, cho nên cháu hãy đến đó đi.
Lão thái gia chậm rãi nói, tựa người vào ghế, cảm giác có vẻ rất uể oải.
Tâm tình Hàn Đông lúc này đã trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Gật gật đầu, Hàn Đông nói:
- Cháu sẽ cố gắng
Không bao lâu sau, nhân viên hậu cần cũng chuẩn bị xong đồ ăn.
Hàn Đông và Lữ Nhạc sau khi ăn xong, cùng lão thái gia trò chuyện một hồi, sau đó Hàn Đông lại đưa Lữ Nhạc trở về nhà.
Lữ Quốc Trung đã biết qua việc Hàn Đông vội vàng trở về.
Cũng không nói nhiều, chỉ trò chuyện cùng Hàn Đông một chút, dặn dò Hàn Đông chú ý Lữ Nam Phương.
Tuy rằng Lữ Nam Phương và Hàn Đông tuổi không khác biệt lắm, nhưng với Lữ Quốc Trung thì Hàn Đông trưởng thành hơn Lữ Nam Phương rất nhiều.
Buổi tối Hàn Đông và Lữ Nhạc không đi biệt thự Thiên Tác Cư ở Hương Sơn ở mà trở lại Ngọc Tuyền Sơn.
Mười giờ sáng hôm sau, lão thái gia dẫn theo Hàn Đông, Lữ Nhạc ngồi trên xe Hồng Kỳ đặc chế đi ra ngoài.
Trước đó, lão thái gia có liên lạc với nhân viên, được biết lúc này Nam Tuần Trưởng đang tỉnh táo.
Bệnh viện quân đội nhân dân, là một trong những cơ sở sức khỏe quan trọng của quốc gia, chữa trị chăm sóc sức khỏe của người phụ trách trung ương, quân ủy và tổng bộ.
Phía đông bệnh viện là khu vực điều trị của các đồng chí lãnh đạo trung ương, rất yên tĩnh.
Xe con Hồng Kỳ đi vào trong sân không một tiếng động, vừa mới dừng lại liền có người chạy ra đón
Chính là Cổ Thần Dương.
Vẻ mặt anh ta nghiêm túc, nụ cười ôn hòa luôn treo trên mặt trước kia giờ cũng biến mất.
Sau khi bắt tay lão Hàn, Cổ Thần Dương hướng Hàn Đông hắn gật gật đầu, lập tức mời hai người đi vào.
Hàn Đông đi theo sau lão thái gia và Cổ Thần Dương, cảm giác bốn phía im lặng làm cho người ta có chút áp lực.
Phòng bệnh mở ra, Nam Tuần Trưởng mặc quần áo bệnh nhân, nằm im trên giường bệnh
Vợ ông, con gái và cháu trai đều đứng ở một bên
Tư thế này, khiến lòng Hàn Đông trầm xuống
Nếu không phải tình hình đặc biệt nghiêm trọng, chỉ e những người thân của ông ta sẽ không đều đứng ở đây.
Lão thái gia đi nhanh hơn, tiến lên bên giường bệnh, cúi xuống nắm chặt tay đồng đội cũ, nhưng không lên tiếng.
Nam Tuần Trưởng nói mấy câu, giọng hơi trầm xuống, mơ hồ, lão thái gia nghe xong gật gật đầu, lập tức hướng Hàn Đông vẫy vẫy tay.
Hàn Đông nhẹ nhàng đi qua, khẽ giọng gọi:
- Thủ tướng…
Nhìn thấy Hàn Đông, Nam Tuần Trưởng dường như rạng rỡ lên, run rẩy đưa tay phải ra.
Hàn Đông khẩn trương đưa hai tay ra nắm lấy một bàn tay già nua
- Làm việc thực… Không phải sợ….
Mỗi câu chữ của ông đều có vẻ đang cố hết sức
Hàn Đông nhìn thấy bộ dạng ông cụ như vậy, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, chỉ gật gật đầu
- Làm cho tốt…
- Từ từ làm…
Nói xong là mười hai chữ, ông cụ hơi nhắm mắt lại, thở hổn hển một hồi.
Hàn Đông hạ giọng nói:
- Xin người yên tâm, cháu nhất định cố gắng, không phụ kỳ vọng của người
Lúc này, có nói nhiều cũng vô dụng
Chỉ có sau này làm việc, cố gắng, cúc cung tận tụy.
Miệng ông cụ hơi mỉm cười, sau đó run rẩy nâng tay lên, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Hàn Đông, miệng lẩm bẩm:
- Tốt… tốt…
Lúc này y sĩ trưởng tới ra hiệu nên để ông ấy nghỉ ngơi.
Ông cụ Hàn, Cổ Thần Dương và Hàn Đông tạm biệt mọi người, nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh
Trong phòng bệnh chỉ còn vợ ông ta chờ đợi bên trong, người khác cũng đều rút lui
Lão thái gia nói chuyện vài câu với con gái Nam Tuần Trưởng, sau đó quay ra Cổ Thần Dương nói:
- Đồng chí Thần Dương, cậu cũng trở về làm việc đi, tôi ở lại trông coi là được.
Cổ Thần Dương gật gật đầu, bắt tay lão thái gia, rồi bắt tay Hàn Đông và lên xe rời đi.
Là ủy viên thường vụ trung ương, thư ký ban Thư ký, hiệu trưởng trưởng Đảng trung ương, thời gian mỗi ngày của Cổ Thần Dương cũng quá bận rộn.
Nhưng dù như vậy, mấy ngày nay anh ta đều đến thăm hỏi Nam Tuần Trưởng.
Lão thái gia trầm tư một chút, lại nói:
- Hàn Đông, cháu và Lữ Nhạc cũng về đi, làm việc cho tốt.
Hàn Đông gật gật đầu, hướng người thân Nam Tuần Trưởng chào tạm biệt, rồi cùng Lữ Nhạc lên xe con Hồng Kỳ.
Đằng Tĩnh tự mình lái xe, hỏi:
- Đồng chí Hàn Đông, anh muốn đi đâu?
Hàn Đông nói:
- Đưa chúng tôi tới sân bay
Giờ phút này trong đầu Hàn Đông vẫn quanh quẩn mười mấy chữ Nam Tuần Trưởng nói với hắn.
“làm việc thực…”
“Không phải sợ…”
“Làm cho tốt…”
“Từ từ làm…”
Trong đó tràn đầy hi vọng của ông cụ với hắn, còn vô cùng quan tâm.
Hàn Đông biết, ông cụ lúc này muốn gặp mình, thực tế chắc chắn có không ít điều muốn nói
Chẳng qua bởi vì sức khỏe bản thân, nên đem tất cả những điều muốn nói, rút gọn thành mười hai chữ này.
Mười hai chữ, từng chữ nặng ngàn cân.
Hàn Đông trong lòng nặng trĩu, cảm thấy rất áp lực.
Mười hai chữ của ông cụ, sẽ khắc sâu trong lòng Hàn Đông, thúc giục hắn, khiến hắn không dám dừng lại dù chỉ một giây.
Trong xe con Hồng Kỳ, một không gian yên lặng.
Lữ Nhạc ngồi bên cạnh, bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy tay Hàn Đông, yên lặng không nói gì.
Cô biết trong lòng Hàn Đông lúc này không hề bình tĩnh, chắc chắn đang rất xúc động.
Cô chỉ cần luôn luôn ở bên cạnh, nắm tay hắn, như vậy là đủ rồi.