Mặc dù Hàn Mạn Lương miệng nói là áp lực lớn, nhưng nghe được lời nói thân thiết của Hàn Đông không có gì thay đổi, trong lòng cũng yên tâm, tính nết bại hoại liền lộ ra, giọng điệu tự nhiên cũng thoải mái rất nhiều.
- Cả đoàn người đều đợi chờ chú triệu kiến kìa. Tối chú có thời gian không?
Hàn Mạn Lương cười đùa tí tửng nói, đối với người em này, trong lòng Hàn Mạn Lương bây giờ đã kính nể hơn rất nhiều. Nhưng địa vị thân phận giữa hai người đã cách quá lớn rồi. Hàn Đông có sức ảnh hưởng nhất định ở cả nước, mà Hàn Mạn Lương có thể nói là kẻ vô tích sự.
Tuy nhiên hai người dù sao cũng là anh em, cho nên Hàn Mạn Lương vẫn hi vọng có quan hệ tốt với Hàn Đông, trên một mặt, người một nhà không nói hai lời, đoàn kết và hòa thuận đối với ai cũng có lợi, mặt khác dựa vào quan hệ của Hàn Đông, cuộc sống của Hàn Mạn Lương cũng tốt hơn. Mặc dù Hàn Mạn Lương bây giỡ đã không có công ty kinh doanh của mình nữa, tiền trước đây y kiếm được cũng đã đủ y tiêu rồi, tiền của y chủ yếu giao cho Tần Phương quản lý, mọi lợi ích y cũng chỉ cần một nửa, còn lại quyên góp cho quỹ yêu nước Trung Hoa, quỹ này vì Hàn Đông mới thành lập, dung hợp lợi ích của rất nhiều người trong đó, đem rất nhiều người cột trên một đường thẳng, mọi người liên hệ ràng buộc với nhau. Mấy năm nay sức ảnh hưởng của quỹ yêu nước Trung Hoa trên cả nước lớn hơn rất nhiều so với trước kia. Mặc dù không cần dựa vào sức ảnh hưởng của Hàn Đông để kiếm tiền. Nhưng Hàn Mạn Lương vẫn rất hưởng thụ đồ mà Hàn Đông mang lại cho mình, trong hội lớn nhỏ ở Yến Kinh, Hàn Mạn Lương có thể nói là người đầu tiên, chỉ cần y nói một câu, cơ bản không có ai dám không nghe, dù là người của Tô gia kia cũng không dám đối nghịch với y.
Lần này Hàn Đông tiến thêm một bước thành công, trong lòng Hàn Mạn Lương cũng vô cùng vui mừng, dù sao quyền lực của Hàn Đông càng lớn, sức ảnh hưởng càng lớn, như vậy sức ảnh hưởng của Hàn Mạn Lương đương nhiên cũng như nước lên thì thuyền lên rồi.
Mà cùng lúc đó mấy người Lộ Lợi Dương cũng xúi giục y mời Hàn Đông gặp mặt, mấy năm nay bọn người Lộ Lợi Dương đúng là đối với Hàn Mạn Lương như thiên lôi sai đâu đánh đó, khiến Hàn Mạn Lương rất hưởng thụ, bây giờ y đương nhiên muốn thỏa mãn nguyện vọng nho nhỏ của bọn họ.
- Được, không thành vấn đề, em qua luôn.
Hàn Đông cười nói. Dù sao việc nên làm cũng đã làm xong, đi Câu lạc bộ Quên Sầu thư giãn một chút cũng tốt. Câu lạc bộ Quên Sầu hoàn toàn trở thành nơi tụ tập tư nhân, không kinh doanh cho đối ngoại nữa, đương nhiên lấy Hàn Đông làm trung tâm. Nhưng cơ hội Hàn Đông tới nơi này cũng không nhiều, một năm tốt lắm có một hai lần, nhưng thật ra đám người Hàn Mạn Lương thường xuyên tới nơi này chơi, nơi này coi là một trong những nơi gắn bó quan hệ của mọi người tốt nhất.
Vu Hữu Quang lái xe đi, Lam Mộng Dao ngồi ở vị trí phó lái, bây giờ thân phận của Hàn Đông lại không giống như lúc trước, công tác nhân viên bên cạnh cũng có một chút biến đổi. Bao gồm thư ký văn phòng, thư ký riêng, thư ký đối ngoại, thư ký thông tin, thư ký hành chính, thư ký cuộc sống, thư ký chính trị, thư ký cảnh vệ…. Công việc của Hàn Đông trước mắt là ở thành phố Giang Trung, cho nên trên mặt trang bị nhân viên, cũng không nhất thiết phải đầy đủ như thế. Nhưng trước mắt thì ba người Chu Tử Long, Vu Hữu Quang, Lam Mộng Dao rõ ràng là không đủ. Việc này Hàn Đông đã bảo Lam Mộng Dao đi giải quyết rồi. Ngoài Lý Tri Thu ra, còn cần trang bị thêm mấy nhân viên tương quan khác, Hàn Đông đều bảo Lam Mộng Dao đi phụ trách sắp xếp. Ở chung lâu như vậy, Hàn Đông cũng khá hiểu tình hình của ba cảnh vệ viên. Lam Mộng Dao mặc dù là nữ nhưng Chu Tử Long và Vu Hữu Quang đều đồng ý nghe cô, mà đấy cũng không phải chỉ vì cô là nữ.
Câu lạc bộ Quên Sầu bốn phía đều yên lặng. Mấy năm nay Tần Phương lại thông qua các mối quan hệ mua khu chung cư trái phải, như vậy có thể khống chế tốt hơn môi trường ở đây. Xe dừng lại, Lam Mộng Dao xuống xe trước quan sát một chút, sau đó làm một thủ thế nhanh nhạy, tiếp đó giúp Hàn Đông mở cửa xe.
Lúc này, bọn người Hàn Mạn Lương đều tới cổng nghênh đón rồi.
Hàn Đông xuống xe, cười nói:
- Chiến trận làm to nhỉ.
Lộ Lợi Dương mỉm cười nói:
- Đây là việc nên làm.
Lời nói của y, so với trước kia lại kính trọng hơn.
Hàn Đông nói:
- Giữa bạn bè, không cần sang trọng như vậy.
Lời của hắn khiến trong lòng mọi người ấm áp, phải biết với thân phận của Hàn Đông, có thể tới đây gặp bọn họ, đã là rất nể mặt rồi, mà Hàn Đông còn coi bọn họ như bạn bè, càng làm bọn họ cảm động vô cùng, có bạn như vậy, nói ra đều vô cùng tự hào. Đương nhiên, họ cũng không lấy mối quan hệ với Hàn Đông đi thổi phồng khắp nơi, loại quan hệ này là một tài nguyên khó có được, cũng không phải lấy ra để khoe.
Đoàn người vây quanh Hàn Đông tiến vào bên trong, Tần Phương và Bạch Vũ Giai cũng đã sớm đứng ở cửa chờ. Bạch Vũ Giai mấy năm trước dần dần lui khỏi giới giải trí, hiện giờ cũng ở với Tần Phương, giúp Tần Phương xử lý một chút việc của Quỹ yêu nước, hai người thân như chị em vậy.
Trong mấy người phụ nữ của Hàn Đông, bây giờ chỉ có Kiều San San còn đang cố gắng dốc sức làm, sự nghiệp của cô cũng càng lúc càng lớn, nhưng có một đường, cô tuân thủ nghiêm ngặt quy định, tuyệt đối không xằng bậy. Có khi, cô cũng chạy tới họp mặt cùng Tần Phương và Bạch Vũ Giai, họ đều có cùng một nơi chốn, mấy trái tim đều quanh quẩn bên Hàn Đông, vì Hàn Đông, họ đều trở thành bạn tốt.
Cho dù là Lữ Nhạc, cũng đều biết sự tồn tại của Tần Phương và Bạch Vũ Giai, nhưng cô cũng không nói gì, ngay cả Kiều San San cũng chấp nhận rồi, vậy thêm hai người cũng không là gì. Huống chi, Hàn Đông ngoài ra cũng không có người khác. Hàn Đông cũng vài lần đem tình trạng hỗn loạn của mình, Bạch Vũ Giai và Tần Phương giải thích mơ hồ cho Lữ Nhạc, điều này làm cho trong lòng Lữ Nhác thoải mái vài phần.
Tần Phương sớm đã bảo người chuẩn bị xong rượu quý. Mọi người ngồi vừa thưởng thức rượu vừa nói chuyện. Mọi người hiển nhiên chúc mừng Hàn Đông tiến triển, tán gẫu một lúc, cảm giác gò bó của mọi người biến mất. Mặc dù mọi người cảm thấy địa vị của Hàn Đông lên rồi, nhưng thái độ đối với mọi người vẫn như vậy, cho nên không khí rất nhanh trở nên sôi động hơn nhiều.
Đối với Hàn Đông mà nói, bất kể đi tới vị trí nào, công việc phải làm, nhưng cũng nên có cuộc sống của mình. Lộ Lợi Dương có thể nói là bằng hữu chân chính của Hàn Đông, cho dù trước đây có hợp tác lợi ích với nhau, nhưng loại lợi ích này ủng hộ lẫn nhau, đó là bất kỳ ai cũng đều không tránh được, cũng không nhất thiết phải suy xét nhiều.
Sáng ngày thứ hai, Hàn Đông liền bay về thành phố Giang Trung, đồng hành lại có thêm ba thanh niên tinh nhuệ, là ba cảnh vệ viên.
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố Giang Trung. Lúc Hàn Đông tới cửa, liền nhìn thấy Chủ tịch thành phố Uông Tồn Minh cùng mấy ủy viên Thành ủy thường vụ ở đó chờ rồi.
Hàn Đông ngây người sửng sốt, lập tức trong lòng hiểu được là chuyện gì xảy ra rồi, mặc dù mình vẫn là Bí thư Thành ủy trong thành phố Giang Trung nhưng địa vị cũng không giống trước đây, cho nên đám người Uông Tồn Minh tới trước đón tiếp, cũng là tỏ ý.
- Bí thư Hàn đã trở về rồi, vất vả rồi.
Uông Tồn Minh tiến lên phía trước nói.
Hàn Đông nói:
- Đồng chí Tồn Minh, mọi người không cần phải đặc biệt tới đón như vậy.
- Nên thế, nên thế.
Uông Tồn Minh luôn miệng nói.