Trong vườn hoa, Đại Bạch vững vàng đi tới, thời điểm đi đến dưới một gốc cây đại thụ, mới một lần nữa nằm xuống, đem Đường Đường để xuống.
Đường Đường đưa tay nhỏ ra, ôm lấy cổ của Đại Bạch, cảm ơn bằng cách hôn một cái trên cái đầu xù của Đại Bạch Hổ.
Diệp Oản Oản nhìn thấy hình ảnh tiểu bao sữa và Đại Bạch Hổ yêu thương nhau, cũng đã bị vẻ đáng yêu kia đốn tim rồi, lập tức vội vàng lấy điện thoại di động ra chụp hình, vừa thốt lên đầy kích động, "Quá tốt rồi, em biết ngay là Đường Đường sẽ thích Đại Bạch mà! Hơn nữa Tư Dạ Hàn à, anh có thấy không, Đại Bạch cũng rất thích Đường Đường, vừa nãy khi thấy Đường Đường bị trặc chân, còn chủ động đi cõng nó ~ gào ~ làm sao bây giờ! Em muốn Đại Bạch! Cũng muốn Đường Đường!"
Tư Dạ Hàn nghe vậy: "..."
Muốn Đại Bạch thì cũng có thể, muốn Đường Đường...
Này, cậu nhóc là con của người khác đấy...!!
Diệp Oản Oản oa oa oa mà rúc vào ngực Tư Dạ Hàn, "Em không muốn đem Đường Đường trả lại đâu!"
Ngón tay của Tư Dạ Hàn luồn vào mái tóc mềm mại của thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve: "Không phải nói là không thích trẻ con sao?"
Diệp Oản Oản bị nghẹn một cái, sau đó nói như đúng rồi, "Không... Không giống nhau, em chỉ không thích trẻ con, nhưng Đường Đường chính là con trai em nha! Em sinh đấy!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Diễn quá nhập tâm rồi...
Diệp Oản Oản thở dài, "Thật ra thì, Đường Đường giống anh như vậy, em suýt chút nữa đã hoài nghi Đường Đường là con riêng của anh, bất quá hôm nay xem lại, em mới phát hiện là em đã suy nghĩ nhiều quá rồi."
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái, "Tại sao?"
Diệp Oản Oản trợn trừng hai mắt nói, "Nếu như Đường Đường là con của anh, có tình thương cao như vậy cũng quá là không khoa học rồi!"
Lần thứ n bị chì chiết về tình thương, Tư Dạ Hàn: "..."
Diệp Oản Oản lại suy nghĩ một chút, ngay sau đó trầm ngâm: "À, trừ phi là di truyền từ em còn tạm được! Không hổ là con trai của em!"
Diệp Oản Oản nói xong, bày ra vẻ mặt đầy oán thán mở miệng nói, "Anh xem, Đường Đường còn biết tặng hoa cho em, vậy mà là bạn trai…chẳng lẽ anh không có gì muốn bày tỏ hay sao?"
Tư Dạ Hàn nghe vậy, đôi con ngươi điên đảo chúng sinh kia lướt qua khuôn mặt của cô gái, phong khinh vân đạm mở miệng nói: "Em đã cho anh chỗ trống để phát huy sao?"
Diệp Oản Oản nghe xong, cẩn thận suy nghĩ một chút, nhất thời sững sờ...
Ặc... Thật giống như... Cho tới nay đều là cô tặng hoa cho anh... Là cô hẹn anh đi xem phim... Là cô chuẩn bị cho anh bữa tiệc đêm lãng mạn lung linh ánh nến...
Những việc bạn trai nên làm, tất cả đều bị nàng dành làm hết...
Thật là như sấm sét giữa trời quang...
"Quá là thiệt thòi mà...!!" Diệp Oản Oản gào thét bi thương.
Ngay từ đầu là bởi vì bất đắc dĩ, phải vuốt lông đại ma vương, cuối cùng về sau lại thành thói quen mất, thật là bi kịch mà!
Tư Dạ Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ảo não của cô nàng, đáy mắt lóe lên một nụ cười, chợt, chậm rãi nghiên người sang, ngón tay thon dài giữ lấy đôi môi của thiếu nữ, nhẹ nhàng ngậm lấy bờ môi kia, tiếp đó là một nụ hôn sâu triền miên…
Mãi đến khi Diệp Oản Oản thở hồng hộc, suýt chút nữa là không thể thở nổi, nụ hôn này rốt cục mới kết thúc.
Trong tiếng hô hấp, thanh âm của người đàn ông mới vang lên bên tai thiếu nữ, "Thiệt thòi sao?"
Diệp Oản Oản nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang lùi lại, như hoa đào tháng ba, mê người tới cực hạn, đầu tiên là thoáng hoảng hốt, sau đó lắc đầu như đánh trống chầu, "Không thua thiệt, không thua thiệt, không thua thiệt..."
Đệt! Tư Dạ Hàn giải trừ phong ấn rồi hay sao?
Lại còn nói không dính khói bụi trần gian nữa chứ! Đây quả thực... Đây quả thực là... Nam hồ ly tinh!
Có giá trị nhan sắc cao như thế này, còn cần cái gì mà tình thương nữa cơ chứ!