Hội nghị nhanh chóng kết thúc, vẻ mặt của tất cả nhân vật cao tầng đều có chút khó có thể hình dung.
Nguyên bản mọi người đều chờ xem kịch hay của người phụ nữ kia, kết quả lại chẳng ai nghĩ tới, cuối cùng Phùng Nghĩa Bình và Tư Minh Lễ lại bị xấu mặt như vậy.
Nói ra mọi người đều thổn thức không thôi.
"Thật sự không nghĩ ra kết quả lại là như vậy, mọi người nói xem, nếu lần này bọn họ mua là nhóm hàng mà Tổng thanh tra Tần dự định thì chẳng phải là mất hết cả vốn rồi sao?"
"Còn không phải như vậy sao! Kỳ quái, không phải nói người phụ nữ kia chính là một thiên kim đại tiểu thư không biết gì sao? Sao vừa liếc mắt đã chọn trúng một khối nguyên liệu tốt như vậy chứ?"
"Không chỉ như thế, mọi người không thấy trước đó trong video cô ta còn kết luận trong nhóm hàng Tổng thanh tra Tần chọn không có hàng tốt sao!"
"Người phụ nữ này quá kỳ quái rồi. . . . . ."
. . . . . .
Cùng lúc đó ở Cẩm viên.
"Tư tiên sinh, đã tốt hơn rồi, hiện tại tình huống khôi phục của cơ thể ngài rất tốt, chỉ cần nhớ không được lơi lỏng, nhất định phải tiếp tục duy trì."
Phòng ngủ trên lầu, sau khi Tôn Bách Thảo châm cứu xong thì dặn dò Tư Dạ Hàn.
"Làm phiền bác sĩ Tôn lo lắng rồi."
"Tư tiên sinh khách khí, nếu không còn chuyện gì thì tôi xin đi trước."
Sau khi Tôn Bách Thảo rời đi, Hứa Dịch luôn ở bên cạnh chờ nóng nảy nhịn không được mở miệng lần nữa:
"Cửu gia, bên Quán Quán tiểu thư. . . . . . Thật sự không cần quan tâm sao? Lần này Quán Quán tiểu thư quá mạo hiểm rồi, vừa rồi công ty bên kia truyền đến tin tức, Quán Quán tiểu thư trực tiếp đánh cược với Tư Minh Lễ và Phùng Nghĩa Bình ngay trước mặt tất cả nhân vật cao tầng trong phòng họp qua điện thoại, nói là nếu đánh cược khối đá kia thua thì cô ấy sẽ phải rời khỏi công ty, không bao giờ nhúng tay vào công việc của công ty nữa!"
Nói đến đây thì Hứa Dịch gấp không thôi.
Ông chủ vất vả lắm mới giúp Quán Quán tiểu thư trải đường tốt, lỡ như thua, đây chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?
Dù sao loại chuyện đánh cược ngọc này không phải có năng lực là được. . . . . .
Bên này Hứa Dịch gấp đến mức xoay quanh, bên kia ông chủ của anh lại quá mức bình tĩnh, ngay cả chân mày cũng không hề nhíu lại một.
"Kêu anh chuẩn bị đồ đã chuẩn bị tốt sao?" Tư Dạ Hàn hỏi.
Hứa Dịch nghe vậy thì không khỏi sửng sốt, một lúc sau mới kịp phản ứng, mở miệng nói: "A, bánh ngọt hạnh nhân bản hạn chế bán ra của Angelina, đã chuẩn bị xong, sẽ được chuyển bằng máy bay từ nước F tới đây."
Trọng điểm chú ý của ông chủ có phải có chỗ nào không đúng không?
Tại sao lực chú ý lúc này lại là bánh ngọt.
Ngay lúc này, công ty bên kia gọi điện thoại tới.
Nghe bên kia nói kết quả xong, Hứa Dịch chỉ biết trợn mắt há mồm. …!@+)…
Một lúc lâu sau mới dùng vẻ mặt khó tin nhìn ông chủ của anh: "Cửu. . . . . . Cửu gia. . . . . . Quán. . . . . . Quán Quán tiểu thư cô ấy. . . . . ."
"Thế nào?" Tư Dạ Hàn đưa mắt nhìn.
Hứa Dịch kích động không thôi mở miệng nói: "Có. . . . . . Có kết quả rồi! Bên trong khối đá cuối cùng kia lại mở ra một khối Đế Vương xanh rất lớn! Cửu gia, ngài không thấy nét mặt của hai người Phùng Nghĩa Bình và Tư Minh Lễ lúc ấy, cuối cùng hai người kia bị bức đến mức không có biện pháp, chỉ có thể thực hiện lời hứa trước mặt mọi người. . . . . ."
Lúc ấy, Quán Quán tiểu thư khư khư cố chấp nhất định phải mua lại nhóm đá kia của Lâm Lang các, tất cả mọi người đều cảm thấy cô ấy cố tình gây sự, nếu không phải như vậy thì sợ rằng Phùng Nghĩa Bình và Tư Minh Lễ cũng sẽ không đánh cược ván này với cô ấy.
Nhưng anh không ngờ Quán Quán tiểu thư lại thắng cuộc!
Bây giờ suy nghĩ lại mới phát hiện chiêu này của Quán Quán tiểu thư thật sự quá cao, cô ấy biết bản thân không thể có món tiền đặt cược nào có thể làm bọn họ dao động, lấy thực lực bây giờ của cô ấy mà làm như vậy thì sẽ biến khéo thành vụng, vì vậy mà dùng phương thức vui đùa này thay thế để làm giảm nhuệ khí của bọn họ.