Giờ phút này, Thập Nhất nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Sư phụ, cuộc sống của các người quả thực là muôn màu muôn vẻ, hãy để cho tôi sau này cũng đi theo mọi người đi!"
Thập Nhất có thể tưởng tượng ra, “Độc Lập Châu” trong miệng Tư Bá Ý, nơi bọn họ ở, nhất định là một chốn thế ngoại đào nguyên.
"A Cửu đã đem Tư gia phó thác lại cho cậu, cậu vẫn là nên ở lại Tư gia đi!" Diệp Oản Oản trầm tư chốc lát, mới mở miệng nói với Thập Nhất.
Tư gia không thể rắn mất đầu! Thập Nhất thân là lão Thất Tư gia, trở thành gia chủ Tư gia, quản lý Tư gia là thích hợp nhất! Đây cũng chính là ý tứ của Tư Dạ Hàn.
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, vẻ mặt của Thập Nhất bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, gật đầu đáp ứng.
"Hic, bất quá... Tôi cũng muốn đi đến Cổ tộc Tư thị của Độc Lập Châu nhìn một chút. Lão Cửu không phải là cũng ở nơi đó sao? Theo lý thuyết, tôi cũng là người của Tư gia, tương đương với hậu bối của Cổ tộc Tư thị... Có lẽ sau khi tôi tới, bọn họ thấy được thiên phú của tôi không tầm thường, sẽ giữ tôi ở lại đó luôn, hơn nữa còn bồi dưỡng trọng điểm đối với tôi." Thập Nhất nói.
Diệp Oản Oản: "..." Nghiêm túc sao?
"Cậu nhanh đi sang một bên chơi bùn đi thôi!" Bắc Đẩu lườm Thập Nhất một cái: "Nếu mà đúng thật như cậu nói, Cổ tộc Tư thị đã sớm bị diệt vong, còn có thể truyền thừa lại tới ngày hôm nay sao? Cổ tộc Tư thị người ta, cũng không có lấy một kẻ yếu, những người đi ra ngoài đều là cường giả đỉnh thiên lập địa, có thể một mình gánh vác một phương."
"Võ thuật của tôi coi như không được... Nhưng mà buôn bán cũng được lắm đấy, chẳng lẽ tại Độc Lập Châu cũng không cần kiếm tiền sao, chẳng lẽ Cổ tộc Tư thị cũng không cần ăn cơm? Tôi ở bên ngoài buôn bán nhiều năm, có kinh nghiệm vô cùng phong phú! Cái gì có thể kiếm ra tiền, cái gì không thể kiếm ra tiền, tôi liếc mắt nhìn là biết ngay." Thập Nhất cười lạnh.
"Có tiền thì thế nào... Tôi đây có tiền không nổi sao? Có tiền thì có thể đi Độc Lập Châu à? Có tiền thì Cổ tộc Tư thị liền có thể để ý đến cậu sao? Cổ tộc Tư thị coi thường cậu cũng không sao, nhưng Không Sợ Minh chúng tôi, coi trọng nhất chính là những nhân tài giống như cậu vậy!" Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Thập Nhất, chuyển đề tài, ý cười đầy mặt.
Thất Tinh: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
"Phong tỷ, chúng ta dẫn Thập Nhất huynh đệ đi Độc Lập Châu đi! Thập Nhất chính là đồ đệ của Phong tỷ đó nha! Phong tỷ à, tỷ không thể vô tình như vậy, bỏ lại Thập Nhất huynh đệ, để hắn lưu lạc tại Hoa quốc, mặc kệ sống chết của hắn, đệ kiên quyết không đồng ý!" Bắc Đẩu mặt đầy nghiêm túc.
"Đúng vậy sư phụ, không bằng cô cứ dẫn tôi đi Độc Lập Châu đi, để cho tôi có cơ hội tìm hiểu thêm các mặt của xã hội." Thập Nhất vội vàng phụ họa theo.
"Cậu đi Độc Lập Châu, Tư gia biết làm sao bây giờ?" Diệp Oản Oản gãi đúng chỗ ngứa.
Thập Nhất vẫn nên ở lại Hoa quốc, loại địa phương như Độc Lập Châu, cũng không thích hợp với hắn. Hơn nữa, đối với Độc Lập Châu mà nói, Thập Nhất thuộc về người ngoài, muốn lấy được giấy thông hành, nhất định sẽ phải lãng phí một phen công phu. Thậm chỉ với quan hệ hiện tại giữa Không Sợ Minh và Võ Đạo Liên Minh Công Hội mà nói, đoán chừng, bọn họ cũng sẽ không tiếp tục để cho Không Sợ Minh chiếm thêm chút tiện nghi nào.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Oản Oản để cho Đại trưởng lão và Tam trưởng lão mang theo Thất Tinh và đám người Thập Nhất, đi xử lý chuyện những thành viên tinh anh Không Sợ Minh bị bắt tại trang viên của Tư Bá Ý, mà Diệp Oản Oản thì lại đi đến chỗ của Chư Thần Thời Đại.
Chuyện Hoa quốc, cơ bản cũng đã xử lý xong, trước khi chuẩn bị đi, còn cần phải nói một tiếng với đám người Cung Húc, Hàn Thiên Vũ. Về phần cha mẹ bên kia, Diệp Oản Oản đã an bài xong từ lâu.
Bây giờ, Diệp Mộ Phàm đã trở lại Chư Thần Thời Đại, đồng thời, Chư Thần Thời Đại cũng trở thành đơn vị hợp tác trọng điểm của Tinh Thần Giải Trí, cơ hồ tuy hai mà một.
Về phần Diêu Giai Văn, tại thời điểm Diệp Mộ Phàm trở lại Chư Thần Thời Đại, cũng đã bị đá ra khỏi Chư Thần Thời Đại. Ngoài ra, Mộ Phàm cũng tố cáo Diêu Giai Văn nuốt riêng tiền vốn của Chư Thần Thời Đại. Bây giờ, quãng thời gian này Diêu Giai Văn vượt qua cũng không dễ dàng, tin rằng không lâu sau, ả ta sẽ phải nghênh đón kiếp sống tai ương chốn lao tù.