"Đích xác là như vậy!" Đại trưởng lão gật đầu một cái.
Diệp Oản Oản nhún nhẹ hai vai: "Đến lúc đó nếu bị tức chết rồi, cũng không có liên quan gì đến tôi. Đến lúc đó nếu như thật sự bị làm cho tức chết, các người nói xem, dòng chính có khi nào sẽ tới trả thù chúng ta hay không?"
Nghe Diệp Oản Oản nói vậy, Bắc Đẩu và Đại trưởng lão hai mắt nhìn nhau một cái.
"Ặc..." Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản: "Phong tỷ... Hẳn là sẽ không trả thù đệ và Đại trưởng lão. Coi như là có trả thù mà nói, đệ phỏng chừng dòng chính cũng chỉ có thể đi trả thù một mình tỷ mà thôi..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tin tức Tiết lão của dòng chính bị Không Sợ Minh Chủ làm cho tức giận đổ bệnh nặng, còn chưa tới nửa ngày đã truyền khắp toàn bộ Độc Lập Châu.
Không ít thế lực thầm mắng Diệp Oản Oản hèn hạ vô sỉ. Xem đi, Tiết lão của dòng chính người ta dù gì cũng bao nhiêu tuổi rồi hả? Một ông già 70 – 80 tuổi, xem đi, bị chọc cho tức thành dạng gì.
Thoạt tiên, một đám đại lão được Diệp Oản Oản cứu ra từ trên hải đảo, rối rít lắc đầu. Bọn họ đã tự mình lãnh giáo sự vô sỉ của Không Sợ Minh Chủ, cũng phải may là bọn họ còn trẻ, năng lực chịu đựng và tố chất tâm lý vô cùng mạnh mẽ! Nếu không, chỉ sợ trước đó khi còn ở trên hải đảo đã bị Không Sợ Minh Chủ ép đến tức chết.
Chẳng biết tại sao, những đại lão kia bỗng nhiên có chút cảm thương vô hình cho Tiết lão dòng chính. Ông già này thật đúng là xui xẻo, mặc dù nói cả đời minh tranh ám đấu lăn lộn, nhưng dù sao cũng là tranh đấu “chất lượng cao”, chỉ sợ cả đời cũng không đụng phải người vô liêm sỉ giống như Không Sợ Minh Chủ vậy. Lần này chỉ có thể coi như là ông ta xui xẻo...
...
Đối với Tiết lão, Diệp Oản Oản cũng không để ý, trực tiếp gọi đám người Bắc Đẩu, lần nữa quay trở lại Không Sợ Minh, chuẩn bị dọn chiếc bàn có giá trị không nhỏ kia đi.
"Phong tỷ, loại chuyện nhỏ này, để cho người phía dưới đi làm là được rồi, còn bảo bọn đệ tự mình qua dời sao?" Bắc Đẩu nói.
Diệp Oản Oản lườm Bắc Đẩu một cái: "Nói nhảm, đồ quý giá như vậy, vạn nhất dời hỏng rồi làm sao bây giờ? Có bán cậu đi đều không bồi thường nổi."
Bắc Đẩu: "..." Hắn còn không đáng tiền bằng một cái bàn?
Nhưng mà, mới vừa dời chiếc bàn từ trong bảo khố ra ngoài, con ngươi Tam trưởng lão lại đột nhiên co rụt lại, nhìn thẳng về phía trước.
"Minh chủ!" Tam trưởng lão lập tức hướng về Diệp Oản Oản hô lên.
"Sao vậy?" Diệp Oản Oản theo bản năng nhìn về phía Tam trưởng lão.
"Người bí ẩn ban đầu từng gặp riêng Nhiếp Linh Lung!" Tam trưởng lão chỉ về phía trước.
Diệp Oản Oản và đám người Bắc Đẩu thuận theo phương hướng Tam trưởng lão chỉ mà nhìn lại.
Một thân hình cao lớn toàn thân bọc trong áo choàng đen, không biết từ lúc nào đã xuất hiện tại Không Sợ Minh. Bên người của người áo đen, còn có tinh anh dòng chính đi theo.
"Tam trưởng lão, xác định là hắn?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Không sai!" Tam trưởng lão gật đầu liên tục: "Minh chủ, tuyệt đối là người này, hóa thành tro tôi cũng nhận ra!"
"Không phải ông nói ngày đó đã quá muộn, không thấy rõ cụ thể sao?" Diệp Oản Oản có chút hoài nghi.
"Không thấy rõ người, nhưng mà loại y phục kia thì tôi biết!" Tam trưởng lão lại nói: "Hơn nữa, người này và thành viên dòng chính ở chung một chỗ, vậy còn có thể sai sao?"
Lúc này, Diệp Oản Oản nhìn về phía người áo đen, hàn quang lóe lên trong chớp mắt.
Chính là người này, ban đầu thương lượng với Nhiếp Linh Lung, muốn diệt trừ đại ca Nhiếp Vô Danh...
Nếu như không có người này đáp ứng, anh trai nàng tuyệt đối sẽ không chết!
Diệp Oản Oản cơ hồ không có bất kỳ lời nói nhảm nào, hai chân phát lực, cả người bật lên thật cao, tung ra một đấm ẩn chứa sức mạnh khủng bố, hung hăng đập thẳng về phía người áo đen.