Tam trưởng lão tiếp tục báo cáo, "Chúng tôi nhìn thấy Ân Hành đột nhiên ra ngoài giữa đêm, liền đi theo, kết quả minh chủ cô đoán xem, chúng tôi phát hiện cái gì?"
Diệp Oản Oản: "Cái gì? Nói mau! Đừng thừa nước đục thả câu!"
Tam trưởng lão: "Chúng tôi phát hiện là Ân Hành lại đi gặp Tần Hi Viện đấy!"
Diệp Oản Oản cau mày: "Biết bọn họ nói cái gì sao?"
Đại trưởng lão lập tức đẩy Tam trưởng lão sang một bên giành nói: "Khi đó chúng tôi cố ý tìm một vị trí gần đó, thính lực tôi tốt, nghe được một chút. Đại khái chính là đôi cẩu nam nữ này đã gian díu với nhau, Tần Hi Viện còn mời Ân Hành làm bạn trai cô ta tại buổi yến hội tối mai!"
Tam trưởng lão lại chen vào: "Chậc chậc, ả đàn bà kia thật sự là không biết xấu hổ, lại có thể chửi Tu La Chủ đại nhân là chó không nghe lời! Rõ ràng chính là ả ta chủ động quấn lấy, nhưng đã bị Tu La Chủ đại nhân ngó lơ thì có!"
"Phải không...?" Hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại.
Đối với cái kết quả này, Hách Liên Giác đã sớm cảnh báo trước, thật không ngờ là giống y như đúc với những gì ông ta đoán, hơn nữa còn nhanh như vậy.
Con ả Tần Hi Viện này thoắt cái đã chạy đi tìm Ân Hành rồi, hiển nhiên là vì muốn trả thù Tư Dạ Hàn.
Chỉ tiếc, Tần Hi Viện tự cho là có thể nghiền ép anh, uy hiếp anh! Nhưng trên thực tế, căn bản A Cửu cũng không quan tâm những thứ này.
Nhưng mà... Nàng quan tâm!!
"Còn có một chuyện..." Đại trưởng lão do dự mở lời.
Diệp Oản Oản: "Chuyện gì?"
Đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng: "Thôi hay là để Tam trưởng lão nói đi!"
Tam trưởng lão lui về sau một bước, "Tin tức này là do Đại trưởng lão thăm dò được, để Đại trưởng lão nói thì tốt hơn!"
Đại trưởng lão: "Tại sao là tôi thăm dò, rõ ràng là Tam trưởng lão ông đề nghị đi đến chỗ Tu La Chủ ở thăm một chút..."
Thấy hai người lại bắt đầu trò ông đẩy tôi tôi đẩy ông, Diệp Oản Oản rút đường đao bên hông ra, "Bộp" một cái, vỗ lên bàn, "Cho các người 10 giây! Cùng nhau nói cho tôi!"
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão nhất thời đồng thanh nói, "Chúng tôi tra được Ân Duyệt Dung phái người đưa cho Tu La Chủ ba vị mỹ nhân!!!"
Diệp Oản Oản: "..."
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão: "Hơn nữa, Ân Duyệt Dung vẫn còn tiếp tục phái người tìm, dường như là không hề có ý định dừng lại!"
Sau khi dứt tiếng, bầu không khí tĩnh mịch một mảnh, xung quanh Diệp Oản Oản giống như có khí tức kinh khủng gì đó đang cuồn cuộn xoắn lại.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai mắt nhìn nhau một cái, không khỏi run lẩy bẩy.
Một bên, Bắc Đẩu vô tư nói, "Ui chao, không phải chỉ là Ân Duyệt Dung đưa cho Tu La Chủ ba mỹ nữ thôi sao! Phong tỷ chúng ta gió to sóng lớn gì chưa từng gặp, cái này có gì đáng ngạc nhiên! Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ!"
Phó Minh Hi cũng vội vàng liên tục phụ họa, "Đúng vậy, đúng vậy, minh chủ cũng sẽ không để ý loại chuyện...chuyện..."
Lời còn chưa dứt, không khí đột nhiên truyền tới một tiếng "răng rắc" làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Bắc Đẩu, Phó Minh Hi, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão trơ mắt nhìn ly thủy tinh trong tay Diệp Oản Oản nứt ra giống như mạng nhện, cuối cùng, bể thành bột phấn...
Phó Minh Hi: "... chuyện... nhỏ..."
Tức khắc, mấy người nhất thời đều rúc lại vào trong xó y như con chim cút, mặt đầy kinh hoàng.
Vốn nàng cũng không muốn dùng phương pháp quá vô sỉ. Nhưng mà bây giờ xem ra, ý nghĩ của nàng so với trước đây đã đi lệch ra xa quá nhiều, quả nhiên là cần phải đi con đường của chính mình, dũng cảm làm chính mình.
Diệp Oản Oản không nói hai lời lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại trước khi đi Hách Liên Giác để lại cho nàng.
Hách Liên Giác: "Alô, Tiểu Vô Ưu..."
Diệp Oản Oản: "Alô, cha!"
Hách Liên Giác: "..."