Bà hiểu rất rõ nữ nhân này quan tâm Đường Đường đến dường nào! Ban đầu khi Ân Hành bắt Đường Đường đi, nàng thậm chí không tiếc trực tiếp bại lộ thân phận.
Đường Đường nhìn về phía Ân Duyệt Dung: "Bà nội, con có thể nói chuyện riêng với mẹ một lát được không?"
Ân Duyệt Dung: "Được!"
Một lát sau, Đường Đường kéo lấy Oản Oản cùng đi đến rừng mai không người.
Sau lưng cách đó không xa, Kiều Mẫu âm thầm đi theo, ẩn nấp ở phía sau một hòn non bộ cao hơn người.
"Mẹ, ôm!" Đến chỗ không người, cậu nhóc lập tức làm nũng.
Diệp Oản Oản quả thật là bị đốn tim rồi, làm sao có thể cự tuyệt sự đáng yêu này, vội vàng ngồi chồm hổm xuống ôm cậu bé vào trong lòng.
"Mẹ..." Biểu cảm của cậu bé thoạt nhìn có chút thương tâm.
Diệp Oản Oản vội hỏi: "Sao vậy?"
Cậu nhóc rũ đầu xuống: "Mẹ, mẹ chưa hôn Đường Đường một cái..."
Diệp Oản Oản bật cười, cái tên nhóc này, gọi mình đến đây là vì vậy à?
Đoán chừng là mới vừa rồi đông người nên ngượng ngùng...
Diệp Oản Oản ôm chặt cậu bé trong ngực, nhẹ nhàng hôn một cái ở trên má của cậu bé.
Thấy cậu bé có vẻ không được cao hứng cho lắm, Diệp Oản Oản cười một tiếng, lại chụt hôn thêm một cái.
Lúc này cậu nhóc mới hài lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cặp mắt sáng lấp lánh.
"Đường Đường, mẹ có vấn đề muốn hỏi con."
"Mẹ, là chuyện của bà nội sao?"
"Ừ, con... con có thích bà nội không?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
Cậu bé không do dự, đầy khẳng định gật gật đầu, "Đường Đường thích bà nội. Bà nội giống như mẹ nói, mặc dù có chút không dễ sống chung lắm, độ nhạy cảm cũng có chút thấp, tuy nhiên lại là một người rất tốt, rất ôn nhu."
Lúc này Diệp Oản Oản mới nhớ ban đầu mình có nói qua những lời này với Đường Đường, ho nhẹ một tiếng, "Không sai không sai... Đúng là như vậy..."
Nghe đến đó, cuối cùng Diệp Oản Oản cũng yên tâm rồi.
Mặc kệ Ân Duyệt Dung đối với người khác như thế nào, ít nhất bà cũng sẽ không làm thương tổn đến Đường Đường.
Cùng lúc đó, sau hòn non bộ, Kiều Mẫu lẳng lặng nghe những lời này. Thời điểm nghe đến đó, đã không tiếp tục nghe lén nữa, ngay sau đó lặng lẽ rời đi.
Diệp Oản Oản xoa xoa đầu của cậu bé, "Vậy cũng tốt! Nếu như bảo bối muốn ở lại, thì cứ ở lại chơi thêm mấy ngày đi. Cha và mẹ qua mấy ngày nữa sẽ tới đón con."
Đường Đường bảo bối đáp, "Không cần đâu mẹ, qua mấy ngày nữa con sẽ nói bà nội dẫn con về là được rồi!"
Diệp Oản Oản nghe nói như vậy, nhất thời đảo tròng mắt một vòng.
Nếu như thật sự có thể để cho Ân Duyệt Dung chủ động đưa Đường Đường về nhà... Vậy thì quá tốt rồi!
Dù sao bất kể bọn họ dùng phương thức gì đem Đường Đường mang đi, sợ rằng đều sẽ huyên náo lên, tan rã trong không vui. Vạn nhất Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung lại đối chọi, vậy thì sẽ uổng công Đường Đường ở chỗ này những ngày qua rồi.
Cho nên, sau khi do dự nửa ngày, Diệp Oản Oản vẫn quyết định tin tưởng Đường Đường: "Được!"
...
Diệp Oản Oản và Đường Đường lại trò chuyện tiếp một hồi, sau đó mới quay trở lại phòng ăn.
Thấy Đường Đường trở lại, ánh mắt Ân Duyệt Dung lập tức nhìn sang.
Diệp Oản Oản dắt cậu bé, nhìn về phía Ân Duyệt Dung, thần sắc ôn hòa nói: "Vừa vặn gần đây tôi và A Cửu cũng rất bận rộn, không biết Đường Đường có tiện tiếp tục làm phiền, nhờ bà nội trông nom thêm mấy ngày?"
Từ đầu tới cuối Diệp Oản Oản đều không nhắc tới việc Ân Duyệt Dung bắt cóc Đường Đường.
Đáy mắt Ân Duyệt Dung thật nhanh toát lên vẻ kinh ngạc, rất nhanh liền ổn định lại tinh thần, phối hợp với Diệp Oản Oản, lạnh nhạt trả lời,: "Cũng được."
Khóe môi Diệp Oản Oản mấp máy, "Vậy xin kính nhờ!"
Thấy Tư Dạ Hàn muốn mở miệng, Diệp Oản Oản liền cho anh một ánh mắt bình-tĩnh-chớ-nôn-nóng.
Sau khi rời khỏi Ân gia.
Diệp Oản Oản đem tất cả nội dung mình trao đổi với Đường Đường, nói cho Tư Dạ Hàn biết.