Trong lúc Diệp Oản Oản hôn mê, nàng mơ một giấc mơ.
Trong mơ, chính mình và Nhiếp Vô Danh đều là những đứa bé, rượt đuổi chơi đùa cùng nhau. Lúc mình gây họa, luôn có đứa bé trai kia đứng ra, ra mặt giúp nàng.
Có lúc, đem người khác đánh bể đầu chảy máu.
Cũng có lúc, bị người khác đánh chạy trối chết.
"Nhiếp Vô Danh, anh không cần phải để ý đến em, ai cho anh mỗi lần đều cậy mạnh làm anh hùng."
Bé gái nhìn đứa bé trai mặc chiếc áo thun bên cạnh có chút chật vật, lạnh giọng hừ một tiếng.
Đứa bé trai khẽ mỉm cười, "Thân thủ của em so với anh kém xa! Nếu anh không giúp em mà nói, ai sẽ giúp em hả? Em nghĩ rằng anh muốn ra mặt thay em, hứ! Ai bảo em là em gái anh cơ chứ!"
...
"Ca ca!"
Bỗng nhiên trong lúc đó, Diệp Oản Oản mở hai mắt ra, toàn thân đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
Tư Dạ Hàn túc trực ở bên cạnh Diệp Oản Oản, nhìn thấy nàng tỉnh lại, thần sắc hơi có chút phức tạp.
Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân quan sát Diệp Oản Oản, dường như muốn mở miệng nói gì, nhưng cuối cùng một chữ cũng không thể nói ra.
"A Cửu... Anh trai em đâu?"
Lúc này, Diệp Oản Oản bấu víu lấy bàn tay ấm áp của chàng trai, mặt đầy bất lực.
"Oản Oản..."
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, không biết nên mở lời như thế nào.
Sự bất lực và hốt hoảng Diệp Oản Oản, giống như một cây kim đâm thẳng vào đáy lòng của anh.
"Mẹ..."
Bỗng nhiên, trong góc, Đường Đường nhanh chóng chạy lên trước, ôm chầm Diệp Oản Oản.
"Đường Đường... Bảo Bảo, nói cho mẹ... Cậu con đâu?" Diệp Oản Oản ôm chặt Đường Đường, nước mắt đã sớm tràn ra.
"Mẹ... Cậu... cậu nhận một đơn làm ăn lớn, đi xa rồi..."
Âm thanh Đường Đường hơi có chút run rẩy.
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản và con trai Đường Đường, nơi đáy mắt hiện ra một nét băng lẵng.
"Tra ra kẻ chủ mưu sau màn cho ta, không tiếc bất cứ giá nào!"
Rất nhanh, Tư Dạ Hàn nhắn tin cho một trong Tứ Đại Tu La của A Tu La, Thiên Tu La.
...
"A Cửu... Dẫn em đi trụ sở chính."
Hồi lâu sau, nước mắt của Diệp Oản Oản ngừng rơi, thần sắc bình tĩnh đến dọa người.
"Được."
Sau hồi lâu trầm tư, cuối cùng Tư Dạ Hàn cũng gật đầu một cái.
...
Ở trên đường đi tới trụ sở chính A Tu La, Diệp Oản Oản mãi luôn im lặng không nói gì, ngẩn người nhìn chằm chằm ngoài cửa xe.
Tư Dạ Hàn và Đường Đường vẫn luôn một mực túc trực ở bên cạnh Diệp Oản Oản. Hai cha con cũng không nói gì thêm.
Mãi cho đến buổi chiều, mấy người đi tới trụ sở chính A Tu La.
"Dẫn em đi gặp Nhiếp Linh Lung."
Diệp Oản Oản nói.
Tư Dạ Hàn thấy trạng thái Diệp Oản Oản có chút không đúng, vốn muốn theo nàng cùng đi nhau thẩm vấn, nhưng lại bị Diệp Oản Oản cự tuyệt.
Cuối cùng, Tư Dạ Hàn chỉ có thể canh chừng ở gần khu vực giam giữ. Nếu như xuất hiện bất kỳ chuyện gì, anh có thể chạy tới ngay lập tức, bảo đảm sẽ không phát sinh bất kỳ thứ gì ngoài ý muốn.
Lúc này, trong nhà lao.
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, Nhiếp Linh Lung với vết thương khắp người cười lạnh không dứt: "Sao rồi, ngay cả A Tu La đều không cạy miệng ta được, chỉ bằng ngươi?"
"Ngươi cho là, ta tới để khách sáo với ngươi sao?" Ánh mắt lạnh giá thấu xương của Diệp Oản Oản, rơi vào trên người Nhiếp Linh Lung.
"A... Ta bỗng nhiên nhớ ra, tên đại ca phế vật kia của ngươi, hẳn là không chịu nổi loại độc khô điệp này rồi đi... Thế nào, chết chưa?" Nhiếp Linh Lung tựa như cười mà không phải cười nhìn Diệp Oản Oản.
Mà theo lời của Nhiếp Linh Lung vừa dứt tiếng, sắc mặt Diệp Oản Oản nhất thời biến đổi.
Không có bất kỳ lời nói nhảm dư thừa nào, Diệp Oản Oản một bước vọt tới bên người Nhiếp Linh Lung. "Ầm!!", một tiếng vang thật lớn, một quyền hung hăng rơi vào trên mặt Nhiếp Linh Lung, khiến cho khuôn mặt ả ta có chút vặn vẹo.