Hoàng Thế Hâm nói xong lập tức giải thích với Hầu Mậu Phong, "Ông chủ Hầu ông đừng trách, trước đó đợt hàng trong tay ông không phải muốn bán cho Tư gia sao, tôi đây thật sự không lấy được hàng, cũng hết cách rồi, vừa đúng trong cửa tiệm của Vạn Hạc Vân có hàng muốn nhanh chóng bán ra, giá lại rất thấp, tôi liền nhận!"
Vạn Hạc Vân vừa nghe, nhất thời hiểu được đây là tình huống gì, rõ ràng Hoàng Thế Hâm đã thương lượng cái giá tốt với ông, thậm chí để ông đưa hàng đến đây, nhưng bây giờ bởi vì tạm thời mua được hàng của Hầu Mậu Phong mà muốn lật lọng.
Hầu Mậu Phong lắc đầu, nhìn về phía Hoàng Thế Hâm mở miệng nói, "Ông chủ Hoàng, không phải tôi nói chứ loại mặt hàng rác rưới này mà ông cũng lấy?"
Hoàng Thế Hâm thở dài nói, "Ai, giả cả bên ông ta thấp, trước đó có chút giao tình, hiện tại xin tôi muốn bán, tôi thấy ông ta đáng thương, cứ coi như làm việc thiện thôi!"
Hầu Mậu Phong cười nhạo, "Ông chủ Hoàng à, lời không phải nói như vậy, mọi người đều biết, cũng đã gần ba năm rồi Lâm Lang các không cắt ra được phỉ thúy, hàng của Lâm Lang các quá xui xẻo, ông cũng không phải không biết, cũng không sợ mà lấy hàng của bọn hắn, đã mất hết cả vốn còn dính phải vận xui sao?"
Giờ phút này, mấy nhà kinh doanh và du khách đang vây ở xung quanh thấy thế, nghị luận ầm ĩ.
"Người đàn ông này là ai vậy? Ông chủ Hầu nói hàng trong tiệm của ông ta xui xẻo, là có ý gì?"
"Thế mà anh không biết ông ta sao? Ông chủ Lâm Lang các, Vạn Hạc Vân đó, Lâm Lang các này trước đó làm ăn ở thành phố H cũng coi như phát đạt, không thua Hội Tụ phường, chỉ tiếc vận khí của Vạn Hạc Vân không tốt, đá trong tiệm gần ba năm liên tục không cắt ra được phỉ thúy, bây giờ đã không còn ai dám đi tiệm ông ta mua nguyên thạch nữa. . . . . ."
"Đúng là, ai không biết đã ba năm Lâm Lang các này cũng không cắt được ngọc tốt rồi, cực kỳ xui xẻo, người nào đổ người đó thiệt thòi! Ông chủ Hoàng thật đúng là làm việc thiện rồi!"
Nếu một cửa tiệm đổ thạch liên tục không cắt được ngọc tốt, tất nhiên sẽ không có người nguyện ý đi mua nữa.
Ngược lại, nếu một cửa tiệm tình cờ cắt được phỉ thúy tốt nhất, có thể trong nháy mắt danh tiếng vang xa, người tới cửa đông nườm nượp, dù sao tất cả mọi người đều muốn có giành được điềm tốt.
Cửa hàng giống như Lâm Lang các này thời gian dài như vậy cũng không cắt được phỉ thúy tốt, cho dù chất lượng chất liệu của ông ta và tiệm khác giống nhau, cũng sẽ không có người nguyện ý mua, tránh gặp phải đen đủi.
Diệp Quán Quán nghe đến đó, ngón tay bưng chén trà ngừng lại, ánh mắt lóe lên.
Lâm Lang các. . . . . . Vạn Hạc Vân?
Vạn Hạc Vân nghe thấy những lời khó nghe đó, sắc mặt tái mét.
Hoàng Thế Hâm làm bộ lên giọng làm việc thiện, nhưng trên thực tế, đợt hàng này của ông lỗ vốn bảy phần mới chuyển nhượng lại được cho ông ta, ông ta chiếm được lợi lớn, nếu không làm sao có thể bán được chứ.
Về phần Hầu Mậu Phong, cửa tiệm nguyên thạch hai nhà bọn họ vẫn là đối thủ cạnh tranh, nhiều năm trước Hầu Mậu Phong làm giả, bị ông vạch trần tại chỗ, từ đó kết làm thù hận.
Những năm này Hầu Mậu Phong vẫn luôn ngáng chân cửa tiệm nguyên thạch của ông, cộng thêm vận khí của ông quả thật quá kém, một khối đá trong tiệm cũng không cắt ra phỉ thúy, cho nên kinh doanh ngày càng sa sút.
Hôm nay Lâm Lang các đã là nỏ mạnh hết đà, khó có thể giữ. . . . . .
Hầu Mậu Phong lạnh lùng mở miệng, "Vạn Hạc Vân, ông lại che giấu lương tâm bán loại đá rách này cho ông chủ Hoàng, quả thật không có đạo đức nghề nghiệp rồi?"
Hoàng Thế Hâm biết Hầu Mậu Phong bất hòa với Vạn Hạc Vân, hai người vừa mới ký xong một đơn hàng lớn, lúc này, ngược lại ông cũng không ngại bán cho Hầu Mậu Phong một nhân tình.