"Xin... xin lỗi, thanh tra Tần, làm hỏng chuyện rồi..."
Vốn bọn họ cũng đã lường trước được chuyến đi Miến Điện lần này cho dù bị Diệp Quán Quán cướp công, cô cũng không thể đứng vững ở công ty, không ngờ, số hàng Tần Nhược Hi chọn lại có vấn đề, mà người phụ nữ này mua bừa một miếng ngọc bỏ đi, lại thành ra cực phẩm Đế Vương Lục.
Bây giờ cả công ty đều đang bàn tán chuyện này, nói nếu như người đi là Tần Nhược Hi, hoặc mua số hàng lúc trước Tần Nhược Hi chọn, nhất định lỗ vốn.
Dù ai cũng biết cược ngọc đều phải dựa vào vận may, nhưng để người phụ nữ này bước vững bước đầu tiên trong công ty, thật sự là xuất trận bất lợi.
"Đáng chết, người phụ nữ này sao lại may mắn vậy cơ chứ?" Nguyên Sinh nghiến răng.
Tiết Lệ trầm mặt nói, "Ngày còn dài, tôi không tin cô ta có thể dựa vào may mắn mãi."
Đáy mắt luôn trấn định của Tần Nhược Hi, lúc này cuồn cuộn dậy sóng. Nguyên Sinh đảo mắt, đi đến trước mặt Tần Nhược Hi, nói, "Khụ, Nhược Hi tiểu thư, có câu này, tôi không biết có nên nói không?”
Tần Nhược Hi: "Nói."
Nguyên Sinh nói: "Thật ra... Tính tình Cửu Gia rất lạnh lùng, dù sao cũng là đàn ông, Nhược Hi tiểu thư đây mọi mặt đều hơn hồ ly tinh kia, sao lại bị cướp mất trái tim Cửu Gia, không phải người phụ nữ kia biết tranh thủ tình cảm sao, biết cấu kết với người khác sao? Nên..."
Khóe miệng Tần Nhược Hi hiện lên ý lạnh, "Nên, ý của anh là, bảo tôi làm như người phụ nữ này, tranh thủ tình cảm trước mặt Cửu Gia sao?"
Tiết Lệ bên kia nổi giận, "Láo xược, Nguyên Sinh! Anh cho rằng Nhược Hi tiểu thư là loại người nào, là loại phụ thích làm xằng làm bậy bên ngoài sao?"
Nguyên Sinh tức giận, nhanh chóng giải thích, "Không... Không phải! Sao tôi có thể nghĩ như vậy! Nhược Hi tiểu thư là đương gia chủ mẫu tương lai của nhà họ Tư, sao có thể so với loại phụ nữ làm xằng bậy bên ngoài? Nhưng không phải tôi lo, lo Nhược Hi tiểu thư bị hồ ly tinh này châm ngòi ly gián, cách lòng với Cửu Gia?"
Tiết Lệ vẫn tức giận, "Người phụ nữ này cho dù được yêu chiều, cùng lắm cũng chỉ là thứ đồ chơi lấy sắc hầu người thôi!"
"Được rồi, đừng ồn nữa, tôi tự biết chừng mực." Tần Nhược Hi ngắt ngang hai người, nhìn Tiết Lệ, "A Cửu thích gì, thì cho anh ấy cái đó, còn cần tôi dạy cậu không?"
Tiết Lệ lóe mắt, lập tức nói, "Tôi hiểu."
...
Hôm sau, sân bay.
Tối qua Nhiếp Vô Danh bị tiểu ma đầu cúp máy ngang xương, sợ đến nỗi cả đêm mất ngủ, trước khi chia ra đã kéo vai Diệp Quán Quán cầu cứu.
"Em gái Hữu Danh, tính mạng người nhà anh đang ở trên tay em đấy, em đã đồng ý sẽ giúp anh rồi!"
Diệp Quán Quán đâu biết anh nghiêm túc đâu?
Nhưng mà, nhìn bộ dáng anh, lại không tiện từ chối, dù sao lần này họ đã giúp mình rất nhiều.
Chỉ là dỗ đứa trẻ mà thôi, chắc không sao đâu?
Diệp Quán Quán bất đắc dĩ nói, "Em phải nói rõ đã, nào giờ em chưa từng dỗ trẻ con."
Nhiếp Vô Danh lập tức nói, "Không sao không sao, đứa bé nhà anh dễ dỗ lắm."
Thần Hư Đạo Nhân: "Đội trưỡng, tôi thấy cậu làm người không thể như vậy, hết nói nổi."
Nhất Chi Hoa: "Khụ, đội trưởng, lần này tôi thấy anh nói chuyện vớ vẩn quá."
Anh bạn chuyển gạch ngoại quốc: "Dễ... dỗ? Năng lực tiếng trung của tôi có vấn đề à?
Anh chàng núi băng: "...?"