A Cửu, làm sao con lại không hiểu nỗi lo lắng vất vả của mẹ! Tình yêu là thứ trói buộc nhất vô dụng nhất! Chỉ có quyền lực, mới là thứ con nên theo đuổi đấy!"
Ân Duyệt Dung nói đến phần sau, trong con ngươi mang theo sự cuồng nhiệt gần như điên cuồng, làm cho người ta không rét mà run.
Tư Dạ Hàn nhìn vẻ điên cuồng đến tột độ đầy quen thuộc kia trên mặt Ân Duyệt Dung, tất cả ký ức đè nén ở chỗ tăm tối nhất trong đầu giống như dã thú lao ra khỏi miệng cống, cứ thế tuôn ra ngoài, trong nháy mắt khiến cho đầu anh đau đớn muốn nứt ra...
"Cửu ca... Cửu ca anh không sao chứ!?" Thấy biểu cảm của Tư Dạ Hàn không đúng, Lâm Khuyết mặt đầy lo lắng.
Tư Dạ Hàn khẽ giơ tay lên một cái biểu thị không có việc gì, ngay sau đó ung dung thản nhiên mở màn hình điện thoại di động ra.
Hình nền điện thoại di động, là hình anh, Diệp Oản Oản và cả Đường Đường, một nhà ba người chụp chung.
Tâm tình cơ hồ muốn xé toạc anh thành muôn mảnh kia chậm rãi lắng xuống, Tư Dạ Hàn cất điện thoại di động, chậm rãi nói, "Cô ấy là tốt nhất, không cần thiết so sánh cùng bất luận kẻ nào, con của tôi, cũng sẽ chỉ có thể là con của cô ấy."
"Mày..."
Không đợi Ân Duyệt Dung mở miệng, đáy mắt Tư Dạ Hàn xẹt qua một tia lãnh ý đầy máu tanh, trực tiếp cắt ngang lời bà ta, "Quản lý Ân, đừng mưu toan động đến mẹ con bọn họ, nếu không tôi không bảo đảm tôi sẽ làm ra cái gì..."
Sau khi Tư Dạ Hàn rời đi, toàn bộ Ân gia hỗn độn một mảnh.
"Nó lại dám... Lại dám đối xử với ta như vậy!" Cả người Ân Duyệt Dung cơ hồ đều chìm vào trong điên cuồng.
"Mẹ xin bớt giận, chắc hẳn chẳng qua là đại ca nhất thời hồ đồ mà thôi." Ân Hành ở một bên trấn an, "Huống chi, mẹ, mẹ còn có con! A Hành vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội lại mẹ!"
Ân Duyệt Dung tiện tay ném một khối ngọc bài cho hắn, âm thanh lạnh lùng phân phó, "Từ hôm nay trở đi, Thiết Vệ Quân do con trực tiếp quản lý."
Ánh mắt Ân Hành lóe sáng, "Cảm ơn mẹ tín nhiệm."
"Đừng để cho ta thất vọng! Nếu không, hết thảy bây giờ con có được, ta tùy thời đều có thể thu hồi lại."
"Mẹ yên tâm, con tuyệt đối sẽ không! Con sẽ thay thế đại ca, hoàn thành tâm nguyện của mẹ!" Ân Hành sắc mặt nghiêm túc nói.
Ân Duyệt Dung lẩm bẩm, "Con trai ngoan, đây mới là con trai ngoan của mẹ..."
Sau khi rời khỏi trang viên Ân gia, Ân Hành lập tức lên một chiếc xe sang trọng.
Ngồi ở phía sau, Ân Hành mở miệng nói với tay trợ lý, "Lịch trình của Tần tiểu thư đã lấy được rồi sao?"
"Lấy được rồi, đã chuyển đến địa chỉ mail của ngài."
"Rất tốt!"
"Nghe nói, thiếu chủ trở đã trở về rồi..."
"Vậy thì thế nào? Ngươi cho rằng là hiện tại Ân gia còn có chỗ đứng của hắn?"
"Ngài nói đúng!"
...
Ân gia, trong phòng ngủ.
Nữ quản gia cao tuổi ngữ khí đầy nghiêm trọng mà ở bên cạnh trấn an khuyên nhủ, "Phu nhân, bà đừng để bị chọc tức ảnh hưởng thân thể..."
Ân Duyệt Dung xoa trán một cái, sắc mặt âm trầm đáp, "Bà đi an bài một chút, tạo ra một chút cơ hội cho A Cửu và Tần tiểu thư! Ta cũng không tin, phẩm vị con trai ta sẽ thật sự thấp như vậy, không phân rõ cái nào là mắt cá, cái nào là trân châu!"
"Phu nhân nói đúng lắm! Tôi liền đi sắp xếp, chẳng qua là thiếu chủ còn chưa từng gặp Tần tiểu thư mà thôi! Nếu như là gặp rồi, với tướng mạo của Tần tiểu thư, nhất định thiếu chủ sẽ động tâm."
Nữ quản gia nói xong, tiếp tục báo cáo, "Đúng rồi, phu nhân, tôi có tra ra được Ân Hành bên kia từ trong bóng tối tiếp cận Tần tiểu thư, có cần tôi..."
Ân Duyệt Dung dường như không ngạc nhiên chút nào, "Không cần, để cho nó làm đi, ta ngược lại muốn nhìn một chút, nó có thể làm đến mức nào? Nếu như là nó thật sự có thể khiến cho ta hài lòng, ta không ngại đổi con trai."
( Oản Oản đại lão: Quá nông cạn! Dáng dấp đẹp xuất sắc sao? Đệ nhất mỹ nhân Thiên Thủy thành liền có thể đánh bại ta sao? Ta cũng không phải là dựa vào mặt ăn cơm!)
Lời tác giả: