Nhìn lấy bộ dáng bóp cổ tay thở dài của sư tỷ, Diệp Oản Oản thở dài, "Ai dà, chủ yếu là... ~ con bà nó ~ không biết xấu hổ kiếm cơm quen rồi, suýt chút nữa quên là muội còn có thể dựa vào mặt kiếm cơm đấy!"
Medusa: "..."
...
Bên trong phòng yến hội.
Ân Hành đang được thời đắc ý mà phụng bồi Tần Hi Viện đi vòng quanh nói chuyện xã giao với một đám đại lão nổi tiếng.
Đóng vai “con trai ngoan” ở Ân gia nhiều năm như vậy, làm thế thân của Tư Dạ Hàn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên hắn cảm thấy hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu ở trước mặt Tư Dạ Hàn. Thể xác và tinh thần hắn cảm nhận được một sự thoải mái xưa nay chưa từng có.
Câu dẫn được Tần Hi Viện mỹ lệ làm rung động lòng người, câu dẫn được cô gái có gia thế và dung mạo đẹp nhất Thiên Thủy thành, rốt cuộc... rốt cuộc hắn cũng vững vàng đem Tư Dạ Hàn giẫm ở dưới chân.
Ân Hành cố ý kéo Tần Hi Viện đi tới trước mặt của Tư Dạ Hàn, "Đại ca, tôi cùng với Viện Viện ở chung một chỗ rồi, không chúc phúc cho chúng tôi sao?"
Trước đó mấy ngày, Tư Dạ Hàn liên tiếp làm việc với cường độ cao, tinh lực cơ hồ tiêu hao, giờ phút này ngồi ở trên ghế cao chân trước quầy rượu, đang nghiêng đầu đưa tay nâng trán nhắm mắt dưỡng thần. Sau khi bị quấy rầy, con ngươi chậm rãi nhấc lên.
Mặc dù là góc độ nhìn lên trên, nhưng ánh mắt sắc lẹm của kẻ bề trên trời sinh kia, vẫn như cũ giống như nhìn con kiến hôi bằng nửa con mắt, mang theo áp lực khiến cho người ta sợ hãi, có cảm giác bị áp bách.
Lâm Khuyết biết Cửu ca nhà mình có tính tình gì! Đối với người không quan tâm, ngay cả một ánh mắt cũng đều lười bố thí.
Bất quá... Cái tên Ân Hành này... Thật ra chính là một ngoại lệ...
Đến nay hắn vẫn còn nhớ như in ánh mắt của Cửu ca, khi anh biết được dì Dung thu nhận một đứa con nuôi, hơn nữa còn tỉ mỉ bồi dưỡng. Khi đó, anh biết được bất cứ lúc nào mình cũng sẽ có thể bị thay thế...
Chính là loại ánh mắt cô độc, như thể ngay cả một chỗ dựa cuối cùng cũng đã vỡ vụn thành muôn vàn mảnh nhỏ.
Vô luận Ân Duyệt Dung có quá đáng như thế nào, Cửu ca cũng không hề thương tâm như một khắc kia.
Mặc dù hiện tại, đối với người này Cửu ca đã sớm không để trong lòng... Bất quá, nhìn thấy hắn nhảy nhót như một con ruồi trước mặt mình, còn chạy tới dương dương tự đắc diễu võ dương oai, Lâm Khuyết vẫn có cảm giác chán ghét chịu không nổi.
Ở dưới khí áp quá mức cường đại của Tư Dạ Hàn, Ân Hành gắng gượng mãi mới khiến cho mình không trở nên hèn kém, vẫn như cũ giơ ly rượu lên.
Tần Hi Viện thì đang thấp giọng cười khẽ một tiếng, "Vẫn là trước tiên để tôi kính Quản lý Tư một ly đi! Quản lý Tư đối với Nhiếp tiểu thư quả thật là tình cảm sâu đậm, tôi chúc hai vị đầu bạc răng long."
Ý vị giễu cợt của Tần Hi Viện thật rõ ràng. Tư Dạ Hàn lại vì một cô nàng Nhiếp Vô Ưu mà cự tuyệt cô ta! Giờ phút này nhìn thấy cô đứng về phía đối thủ một mất một còn Ân Hành bên này, cô cũng không tin rằng anh có thể thờ ơ không động lòng.
Giờ phút này, xung quanh vẫn như cũ có không ít người ung dung thản nhiên mà hướng về phía bên này quan sát.
Một màn này, thật sự là cực kỳ bùng nổ.
Mà vào giờ phút này, một màn trước mắt này, cũng đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh rơi vào trong mắt của Diệp Oản Oản tại nơi cửa.
Trước đó nàng để cho Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đi hỏi thăm tình hình của Ân gia, có một ít chuyện có dây mơ rễ má với Ân gia, bọn họ cũng nghe ngóng một chút. Tất cả đều được báo cáo tỉ mỉ đúng sự thật cho Diệp Oản Oản nghe.
Năm đó chỉ là bởi vì Tư Dạ Hàn không đạt được yêu cầu của Ân Duyệt Dung, không cách nào khiến cho bà ta hài lòng, Ân Duyệt Dung liền lập tức thu dưỡng một đứa con nuôi, một lần nữa bồi dưỡng.
Từ đầu đến cuối Diệp Oản Oản nghĩ mãi không ra, làm sao Ân Duyệt Dung có thể nhẫn tâm như vậy, vứt bỏ con trai của mình như vậy?
Cho dù nàng cũng không biết tình huống năm đó, nhưng cũng có thể tưởng tượng được, Tư Dạ Hàn đối với cái dạng mẹ gần như điên cuồng, hà khắc lại vô tình này, vẫn như cũ nói gì nghe nấy, dùng hết tất cả sự cố gắng, muốn nhận được sự công nhận của bà ta. Thời điểm đó, anh lại phát hiện chính mình bất quá chỉ là một người tùy thời sẽ có thể bị thay thế, sẽ có tâm tình gì...