Ánh mắt của cô gái này, còn có cách nói chuyện...
Làm sao...
Làm sao sẽ khiến cho hắn nhớ tới Diệp Bạch...
Nhưng mà, đây rõ ràng là một cô gái nha!
Hắn nhất định là điên rồi...
Nhưng mà, mới vừa rồi cô gái kia nói, lại là có ý gì?
Hàn Thiên Vũ bởi vì kinh ngạc mà ngây ngốc ở chỗ đó, trong đầu có chút hỗn loạn.
Diệp Oản Oản thở hồng hộc vuốt vuốt cái trán, thật là đủ con mịa nó rồi!
Diệp Oản Oản trước tiên nhìn về phía Tư Dạ Hàn ở bên cạnh, "A Cửu, em muốn được cùng Hàn Thiên Vũ đơn độc trò chuyện một chút. Không cho tỏ thái độ! Cứ như vậy sau này em sẽ bị giày vò chết mất! Chẳng lẽ anh nhẫn tâm nhìn trái tim nhỏ của anh phải lo lắng không yên hay sao? Anh suy nghĩ một chút xem em đây là vì ai! Huống chi mới vừa rồi cũng là bởi vì anh cực kỳ không phối hợp, mới dẫn đến em phải đích thân ‘ra trận’ đấy!"
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn vẫn như cũ có chút khó coi.
Hàn Thiên Vũ cùng Phí Dương bên cạnh nghe mà hoàn toàn không hiểu nàng đang nói gì.
"Thôi thôi được rồi, được rồi, ngoan nào, chỉ 10 phút thôi! Em biết ngay là anh không nỡ xa em mà..." Diệp Oản Oản hôn một cái trên mặt của Tư Dạ Hàn, lại khen hắn đẹp như hoa.
Ánh mắt của Tư Dạ Hàn lườm trên người Hàn Thiên Vũ một cái, mấy giây sau, rốt cuộc hướng về phía Diệp Oản Oản nhìn lại: "Anh ở trong xe chờ em."
"Được rồi, được đấy!" Diệp Oản Oản gật đầu liên tục.
Hàn Thiên Vũ mặc dù không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, nhưng biết chắc hẳn cô nàng có chuyện gì đó trọng yếu muốn nói với hắn, vì vậy nói với Phí Dương ở bên cạnh: "Dương ca, anh cũng ở trong xe chờ đi."
"Hả?" Phí Dương mặt đầy vẻ mơ hồ, hắn làm sao có thể yên tâm để cho Hàn Thiên Vũ đi một mình, lúc này lắc đầu không chịu, "Không được, tôi đi rồi cậu lại kích động thì làm sao bây giờ!"
Lúc này, Diệp Oản Oản hướng về Phí Dương nhìn một cái, "Yên tâm, tôi sẽ trông chừng cậu ấy."
"Ồ... Vậy... Vậy cũng tốt..." Phí Dương đón lấy ánh mắt của cô gái, theo bản năng mà mở miệng, sau đó sửng sốt một chút, ngộ thật, hắn làm sao lại bất tri bất giác nghe lời của nàng?
Nhìn cô bé này, không hiểu sao lại có loại cảm giác tín nhiệm...
Phí Dương: "Vậy tôi đi trước, vô luận xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải ngàn lần vạn lần tỉnh táo nha..."
Hàn Thiên Vũ gật đầu: "Biết rồi."
Sau khi Tư Dạ Hàn cùng Phí Dương đều rời đi, rốt cuộc cũng chỉ còn lại có mình Diệp Oản Oản và Hàn Thiên Vũ hai người.
Diệp Oản Oản: "Đi thôi, tìm một chỗ nói chuyện."
Diệp Oản Oản nói xong liền hướng về quán cà phê ở đối diện đi vào, Hàn Thiên Vũ theo bản năng đi theo.
Diệp Oản Oản dẫn theo Hàn Thiên Vũ tiến vào một căn phòng yên tĩnh.
"Ngồi đi." Diệp Oản Oản mở miệng.
Ánh mắt của Hàn Thiên Vũ đầy vẻ nghi ngờ không thôi, rơi vào trên người của Diệp Oản Oản, nghe vậy bồn chồn ngồi ở phía đối diện của cô gái.
Diệp Oản Oản cũng đồng thời ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hàn Thiên Vũ, mở miệng: "Thiên Vũ, là tôi, tôi là Diệp Bạch."
Giờ phút này, Diệp Oản Oản dùng, chính là thanh âm của nam nhân.
Hàn Thiên Vũ mới vừa ngồi xuống, nhất thời soạt một cái đứng lên, sắc mặt đều thay đổi, "Ngươi... Ngươi..."
Hắn lại có thể từ trong miệng của một cô gái nghe được giọng nói Diệp Bạch?
Mặc dù chuyện này đối với diễn viên lồng tiếng hay là chuyên gia hiệu ứng âm thanh mà nói, là một kỹ xảo rất đơn giản, nhưng vẫn khiến cho hắn cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Bởi vì giọng nói và cách nói chuyện của cô gái này cực kỳ giống với Diệp Bạch…
Việc đã đến nước này, Diệp Oản Oản cũng chỉ có thể nói thật.
Diệp Oản Oản khôi phục lại âm thanh của Diệp Bạch, một lần nữa mở miệng: "Tôi là Diệp Bạch."