Thấy vậy, Thiệu Hành nhìn chằm chằm Phó Minh Hi và Diệp Oản Oản, cười lạnh một tiếng. Nơi này, là sân nhà của hắn, ai cũng phải nhìn sắc mặt của hắn. Phó Minh Hi cũng không ngoại lệ!
Bỗng nhiên, cách đó không xa, nơi cửa sổ, truyền tới từng tiếng gõ “cốc cốc cốc”…
Giờ phút này, Bắc Đẩu và Thất Tinh đang lấp ló ngoài cửa sổ. Bắc Đẩu dùng một vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn chằm chằm Phó Minh Hi: "Ta nói này tiểu lão đệ, ngươi thế này là không được rồi. Ngươi tự nhìn lại mình một chút đi! Cái loại bị người khác đạp lên đầu lên cổ mà vẫn co đầu rụt cổ đầy kinh sợ như ngươi, còn muốn sánh vai cùng Phong... à, cùng Diệp ca sao? Ngươi nhanh về nhà tìm ông nội, tắm một cái rồi đắp mền ngủ luôn đi!"
Nghe Bắc Đẩu giễu cợt, Phó Minh Hi nhất thời nổi nóng, trợn mắt nhìn Bắc Đẩu: "Ngươi nói cái gì? Ta kinh sợ?"
"Đúng vậy, ngươi không kinh sợ sao?" Bắc Đẩu bĩu môi: "Cái thứ công tử bột sợ trước sợ sau, ai da... Nhị trưởng lão nếu như biết được có một đứa cháu nội hèn nhát như vậy, đoán chừng sẽ tức giận tung một cước đá bay ván quan tài…sống lại."
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản và Thất Tinh đều sững sờ. Nhị trưởng lão đá bay ván quan tài?
Thất Tinh nhìn về phía Bắc Đẩu: "Nhị trưởng lão còn chưa có chết đâu!"
"Ông nội ngươi mới là người chết!" Phó Minh Hi cả giận nói.
Nghe tiếng, Bắc Đẩu vuốt cằm gật gù: "Đúng vậy, ông nội ta chết sớm, làm sao ngươi biết?"
"Bắc Đẩu, ta thấy ngươi mới là kẻ hèn đấy, ngươi đừng có nói nhảm!" Phó Minh Hi không nhịn được nói.
"Cắt, ai hèn nhát biết liền! Cái gã Thiệu Hành đó, chửi ngươi còn không bằng một con chó... Ngươi lại có thể không đánh hắn. Hắn dám chửi ta như vậy, lão tử liền một cước đá bể đầu của hắn! Loại hèn nhát như ngươi, còn không bằng tiểu lão đệ Cung Húc đây!"
"Ta không bằng hắn?"
Thần sắc Phó Minh Hi đầy khoa trương chỉ vào Cung Húc.
"Ngươi thật sự không bằng tiểu lão đệ Cung Húc mà! Tiểu lão đệ Cung Húc mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng ít nhất hắn cũng giống như một con chó hoang được cắt bỏ dây cương đó nha..." Bắc Đẩu nói.
Cung Húc mặt đầy mộng bức nhìn lấy Bắc Đẩu: "Đa... Đa tạ..."
"*Beep*!"
Bị Bắc Đẩu sỉ nhục một trận như vậy, Phó Minh Hi chưa bao giờ ăn nói thô tục, trong nháy mắt văng tục chửi thề.
"Ngươi cút ngay cho ta!" Lúc này, Phó Minh Hi tung một cước đá văng người đại diện của mình sang một bên, chợt, ở trước con mắt của mọi người, tiếp tục lao tới gã Thiệu Hành còn đang chưa tỉnh hồn lại.
"Phó Minh Hi, đầu óc ngươi có vấn đề?" Thiệu Hành nhìn chằm chằm Phó Minh Hi, lạnh giọng hét lớn.
"Có vấn đề cái con mẹ mày!"
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phó Minh Hi trở tay tung một bạt tai, hung hăng vả thẳng vào mặt Thiệu Hành: "Tên của lão tử, ngươi cũng có thể gọi à?"
Phó Minh Hi nói xong, lần nữa trở tay tiếp tục quất hai cái vào mõm chó của Thiệu Hành.
"Ai dà, Phó Minh Hi tiểu lão đệ, ngươi thế này cũng không được! Lực đạo quá kém, Nhị trưởng lão không cho ngươi ăn cơm sao? Ngươi còn không bằng Cung Húc tiểu lão đệ đây." Bắc Đẩu nhìn về phía Phó Minh Hi, thở dài.
Cung Húc: "..."
Thấy Bắc Đẩu không ngừng giễu cợt, Phó Minh Hi trong nháy mắt lâm vào mù quáng. Hắn lúc nào từng mất mặt như vậy, lại còn là ở trước mặt của Minh chủ Bạch Phong?
Chỉ thấy, Phó Minh Hi tung một cước đá vào trên bả vai của Thiệu Hành. Chợt, phi thẳng lên cưỡi lên trên người gã ta. Thiệu Hành liều chết phản kháng, ai người đánh nhau loạn xà ngầu thành một đống hỗn độn.
"Bảo vệ đâu... Nhanh đến giúp đỡ!"
Tiểu trợ lý thấy vậy, lập tức tiến lên, hung hăng đẩy Phó Minh Hi.
"Tiểu lão đệ, ngươi thế này cũng quá kém rồi! Bị nữ nhân này chà đạp mặt mũi, ngươi cũng không đánh cô ta?" Bắc Đẩu nói xong, nhìn về phía Cung Húc ở bên cạnh: "Cung Húc lão đệ, đây nếu là cậu, cậu có đánh ả ta hay không?"
Nghe tiếng, Cung Húc hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ nào, cơ hồ là theo bản năng gật đầu một cái, bật thốt lên: "Đánh chứ...!!"
Nghe câu này, Phó Minh Hi lập tức xoay người lại, tung một bạt tai tát văng ả tiểu trợ lý đang níu kéo xô đẩy mình, văng ra bên ngoài mấy thước.