Gần đây, Thâm thành liên tục có chuyện khác thường, Tư Dạ Hàn không thể không tự mình đi qua một chuyến.
Từ khi tin tức Tư Dạ Hàn bị bệnh nặng truyền đi ra ngoài, ngoài sáng trong tối đều không có một ngày ngừng náo loạn.
Hắn còn chưa có chết mà những người này cũng đã bắt đầu không nhẫn nại được nữa rồi, ở trong tối kéo bè kết phái, thậm chí cùng thế lực bên ngoài cấu kết với nhau, nếu như hắn chết rồi, Tư gia này sợ là như thiên hạ đại loạn mất, đến lúc đó, toàn bộ Tư gia chắc chắn sẽ bị chia rẽ.
Cô biết hôm nay Tư Dạ Hàn khẳng định sẽ không trở lại, nên buổi tối Diệp Oản Oản muốn trở về đến Cẩm Viên.
Nơi này đã từng là nơi cô căm ghét nhất sợ hãi nhất nhưng bây giờ lại là chỗ an tâm của cô.
Đảo mắt khoảng thời gian sau khi đại hội gia tộc đã trải qua ba tháng.
Lúc đó cô cùng chủng tộc lão cam kết nhất định sẽ đem thân thể của Tư Dạ Hàn chăm sóc lại tốt hơn, dù sao căn cứ theo lý luận của Tôn Bách Thảo, nếu như cô có thể làm được những yêu cầu kia của bác sĩ Tôn thì thân thể của Tư Dạ Hàn có thể từ từ khôi phục lại như bình thường được.
Ba tháng nay, thân thể của Tư Dạ Hàn lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng không có phát căn bệnh lớn nào cả, tình hình tạm thời ổn định, hai lần kiểm tra theo thông lệ gần đây, thân thể của Tư Dạ Hàn không có dấu hiệu tiếp tục trở nên tồi tệ hơn nữa.
Một đám tộc trưởng muốn nhân cơ hội này mà nhảy vào phân chia chiếm thế lực nhưng ba tháng này vẫn không làm được, bởi vì sự cường thế của Tư Dạ Hàn nên bọn họ nhất thời cũng không làm sao mà thực hiện ý đồ của mình được.
Mặc dù tạm thời vượt qua mấy tháng nguy hiểm nhất kia rồi, nhưng Diệp Oản Oản vẫn y như cũ không dám buông lỏng chút nào, những tộc trưởng kia sẽ không từ bỏ ý đồ cảu mình dễ dàng như vậy được, nếu thân thể của Tư Dạ Hàn ngẫu nhiên xảy ra bất cứ vấn đề gì, đều sẽ trở thành lý do cùng nhược điểm mà bọn họ có thể sử dụng được.
Cô có chút lo lắng tình huống bên kia nên Diệp Oản Oản gửi cho Hứa Dịch một tin nhắn.
[ Thân thể của anh ấy như thế nào rồi? Sự tình vẫn thuận lợi chứ? ] Đợi rất lâu nhưng Hứa Dịch ở bên kia đều chưa có trả lời lại, cô đoán chừng là rất bận bịu.
Thần sắc của Diệp Oản Oản hơi chăm chú mà liếc nhìn bóng đêm thâm trầm ngoài cửa sổ, tối nay Thâm thành sợ lại là một đêm không ngủ rồi.
Ngồi dựa ở trên ghế sa lon trong phòng khách, Diệp Oản Oản vừa chờ bên kia trả lời vừa đọc kịch bản. Thời gian bất tri bất giác đi qua, đảo mắt đã là đêm khuya, ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào bắt đầu rơi xuống ít hạt mưa, hàn ý nhè nhẹ xuyên thấu vào không khí.Diệp Oản Oản có chút tập trung không được sự chú ý của mình vào trong trang sách nữa, liền nhìn chằm chằm kịch bản một hồi đến phát ngốc, chung quy là cô có chút không tập trung a.
Diệp Oản Oản cũng không có chú ý tới, trong bóng đêm, ngoài cửa, một chiếc xe màu đen quen thuộc lặng yên không một tiếng động mở trở lại.
Người làm thấy Diệp Oản Oản chậm chạp không đi ngủ, không nhịn được nhắc nhở: “Oản Oản tiểu thư, ngài là đang đợi Cửu gia sao? Cửu gia đi công tác, hẳn sẽ không có nhanh như vậy mà trở lại đâu, ngài sớm nghỉ ngơi một chút đi, hiện tại đã trễ lắm rồi.”
Mãi đến khi người giúp việc nhắc nhở, Diệp Oản Oản mới phát hiện đồng hồ treo tường đã qua 12 giờ, cũng đã là rạng sáng, vì vậy vội vàng đứng dậy, chuẩn bị đi tắm đi ngủ.
“Được, tôi biết rồi, các cô cũng đi nghỉ ngơi đi!”
Diệp Oản Oản bỏ áo khoác trên người mình xống, buông kịch bản trên bàn rồi đứng lên.
Diệp Oản Oản mới vừa đứng lên, cánh cửa chính vừa dầy vừa nặng đột nhiên chậm rãi được đẩy ra, một trận khí lạnh ban đêm nương theo lấy gió lạnh trong nháy mắt theo bên ngoài tràn vào trong phòng khách.
Nhìn thấy Tư Dạ Hàn đang đứng ở cửa mặc một chiếc áo gió màu đen, Diệp Oản Oản nhất thời sững sốt. Vạt áo của anh ở trong gió chuyển động, hàn ý trên mặt so với đêm mưa còn sâu hơn, đậm đến mức mùi máu tanh từ trên người hắn không thể phiêu tán mà tới.
“Cửu gia!”
“Cửu gia!”
Tất cả đám người hầu trong nhà đều nơm nớp lo sợ xếp thành hai hàng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng khuôn mặt của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản một mặt kinh ngạc: “Làm sao sớm như vậy đã trở về rồi? Sự tình xong xuôi rồi sao anh?”
“Ừm.” Tư Dạ Hàn nói, đem trên người áo khoác ngoài giao cho người làm một bên.
Trong khi nói chuyện, đã sải bước mà đi tới trước mặt cô.